Tuy rằng đã biết Niệm Mị là nữ nhưng mọi người vẫn theo bản năng mà xem cô như một người đàn ông.
"Chính là nơi này!" Bước chân của Trịnh Thành Yến ngừng lại tại một vách đá cao khoảng hai mươi mấy mét.
Trên vách đá treo một trăm sợi dây thừng, Trịnh Thành Yến tùy ý chọn một sợi vòng xung quanh eo mình hai vòng rồi tạo một cái nút kết.
"Hàn Vận, có dám ra đây cùng tôi so một lát hay không!"
Trịnh Thành Yến nhằm vào Niệm Mị giờ phút này trực tiếp hiện ra rõ ràng.
Ngày hôm qua cô ta đã cố ý đi tra xét hoàn cảnh của Niệm Mị, chỉ là một kẻ phú nhị đại nhỏ nhoi bình thường, yêu thích trang điểm, ngoại trừ được huấn luyện lễ nghi thì chưa có trải qua bất kì một huấn luyện nào cả.
Leo núi rồi ngoài ý muốn ngã xuống hay gì đó, cũng chẳng làm gì được cô ta.
Niệm Mị nhẹ nhàng cười đi ra.
"Chưa từng có chuyện gì mà tôi không dám!"
Niệm Mị nói rồi lấy một sợi dây thừng ở bên trái của Trịnh Thành Yến, không hề buộc trên eo mà là trực tiếp cầm trong tay.
"Bắt đầu đi!"
Trịnh Thành Yến thấy thế khóe miệng nhếch lên, nhanh chóng bắt đầu leo lên.
Niệm Mị cũng theo sát mà lên.
Tốc độ của hai người đều rất nhanh, đến lúc leo cao khoảng chừng mười mét thì Niệm Mị đã vượt qua Trịnh Thành Yến.
Trịnh Thành Yến cười đắc ý, nắm lấy chân Niệm Mị, kéo thẳng xuống.
Niệm Mị cảm nhận được lực đạo trên chân, nụ cười càng sâu thêm vài phần, cô biết là ả này có lòng bất an mà.
Dây thừng trên tay buông ra rồi lại nắm chặt, thân thể Niệm Mị rơi xuống một chút, sau đó một chân đá mạnh lên trên mặt cô ta.
Biểu cảm đắc ý trên mặt Trịnh Thành Yến cứ như vậy bị đá bẹp.
"Á, mày thật đáng chết!"
Trịnh Thành Yến móc ra một con dao găm từ trên eo của mình, ném mạnh về phía trên dây thừng trong tay Niệm Mị.
Những người phía dưới thấy thế liền ồ lên, nếu con dao này mà cắt đứt dây thừng thì...
Với khoảng cách cao mười mét, phía dưới lại không có gì phòng hộ, nếu ngã xuống, hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Chân Niệm Mị vừa giẫm, dây thừng đẩy ra một độ cung, không có bị chủy thủ cắt đến.
Hữu kinh vô hiểm, những người phía dưới thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại càng khinh bỉ Trịnh Thành Yến.
Đánh cách đấu không thắng liền sử dụng thủ đoạn lúc leo núi, muốn làm người đến tàn mới chịu được! Người này thật quá đê tiện mà!
Nhìn dao găm cắm chặt ở trên vách đá là có thể thấy được, Trịnh Thành Yến dùng lực đạo lớn đến bao nhiêu.
Dây thừng quanh quẩn, lướt qua dao găm liền tách ra một đoạn ngắn.
Những sợi dây leo núi này đều là dây thừng đặc biệt chế tạo, rất khó cắt đứt.
Nhưng con dao găm này liền cắt đứt một phần, liền có thể thấy được rằng con dao găm kia cũng không phải là thứ bình thường.
Những người phía dưới người không nhìn thấy dây thừng bị cắt đứt, nhưng Trịnh Thành Yến lại nhìn thấy.
Biểu cảm tức giận trên mặt cô ta thay đổi, thay vào đó là một nụ cười quỷ dị xuất hiện.
Chân cô ta đạp lên trên vách đá, trên tay nắm chặt dây thừng.
Một chân nâng lên hướng thẳng về phía sườn eo Niệm Mị, muốn lại lần nữa đá mạnh Niệm Mị một đá.
Cho dù đá không đến Niệm Mị, thì chỉ cần Niệm Mị né tránh thôi là dây thừng nhất định sẽ lướt qua dao găm.
Chỉ cần như vậy vài lần thì dây thừng chắc chắn sẽ đứt!
Dao găm này của cô ta vốn có được trong một lần ra ngoài làm nhiệm vụ, chém sắt như chém bùn!
Trịnh Thành Yến nhìn chằm chằm vào Niệm Mị, đoán chắc rằng Niệm Mị sẽ không tránh khỏi một kiếp này!
Biểu cảm của Niệm Mị vẫn ôn hòa không đổi, vô cùng bình thản thanh nhàn.
Nhưng chân của Trịnh Thành Yến còn chưa đá tới chỗ Niệm Mị, thì tay lẫn chân của cô đã đồng thời dùng sức, ở trên vách đá tiến hành một đồng tác nhảy lên không thể nào lường trước!
Nhảy lên trên dây thừng của Trịnh Thành Yến, chân cũng vừa vặn dẫm lên trên tay cô ta.
Trịnh Thành Yến ăn đau, tay bỗng buông ra, thân thể cũng theo đó mà trượt xuống.
"Á!"
Bỗng nhiên không còn cảm thấy trọng lực làm Trịnh Thành Yến thất thanh thét chói tai.
Thân thể của cô ta từ trên độ cao mười mét rơi xuống, tốc độ quá nhanh làm cho người phía dưới chưa kịp phản ứng lại.
Cách mặt đất khoảng tầm nửa mét thì nó bỗng ngừng lại, tiếng thét giống như bị người ta bóp chặt cứ như thế nghẹn lại trong cổ họng...