Mà hiệu trưởng bên này sắc mặt rất khó coi, trong lòng ngực ông ta ôm một người phụ nữ, là giáo viên của trường học này.
Hai người giờ phút này tư thế ái muội, hiệu trưởng là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, vẻ ngoài không đẹp, cũng may bên người không có biến dạng, thoạt nhìn cũng nhân mô cẩu dạng*.
*nhân mô cẩu dạng: thân chó mặt người, dùng để chỉ những người trông rất lịch sự nhưng thật ra đang âm mưu suy tính gì đó.
Người phụ nữ trong lòng ngực ông ta thoạt nhìn cũng mới hai lăm hai sáu tuổi, tuổi tác không chênh lệch bao nhiêu với Niệm Mị, giờ phút này vai cô ta nữa lộ ngồi ở trên đùi hiệu trưởng, làm nhiệt độ cơ thể của hiệu trưởng tăng lên, nhưng mà khí áp quanh thân lại vô cùng trầm.
Niệm Mị nghe thấy tiếng thở dốc thô nặng của hiệu trưởng, làm bộ như không nghe được, chỉ là nôn nóng nói: "Hiệu trưởng, ban mười tám có một học sinh đã xảy ra chuyện, tôi không biết em ấy là ai, hiện tại tôi ở trước cửa phòng cấp cứu ở lầu hai của bệnh viện XX! ! "
"Cô nói cái gì?" Giọng nói hiệu trưởng khẽ biến.
"Ban mười tám có một nam sinh đã xảy ra chuyện, ngài mau tới bệnh viện!"
"Từ từ, không nên gấp gáp, cô mau nói rõ, là học sinh nào đã xảy ra chuyện?"
"Là một nam sinh, tôi không nhìn thấy rõ khuôn mặt, nhưng là từ quần áo có thể phán đoán ra gia cảnh của nam sinh này không quá tốt, hiện tại em ấy đã xảy ra chuyện, đang ở bệnh viện cấp cứu!"
"Tôi đã biết! Một chút nữa tôi sẽ tới, trước tiên cô ở đó trông coi đi!"
Hiệu trưởng thở dài nhẹ nhõm một hơi, cắt đứt điện thoại, đem người phụ nữ trong lòng ngực đẩy ra ngoài.
"Em đi về trước, hiện tại anh có việc cần xử lý!"
Người phụ nữ không hài lòng nhíu mày, bĩu môi nói: "Chuyện gì mà quan trọng đến vậy?"
Hiệu trưởng ở trên mặt cô ta hôn một cái.
"Ngoan, hôm nào lại đến tìm anh!"
Người phụ nữ thấy hiệu trưởng quả thật có hơi sốt ruột, mím môi rời đi.
Người phụ nữ đi rồi, hiệu trưởng liền gọi điện thoại cho Chủ Nhiệm Giáo Dục, bảo anh ta đem chuyện này áp xuống, nhất định không thể để lọt ra một chút tiếng gió, lúc này mới lấy túi hồ sơ của học sinh ban mười tám rời đi.
Đi tới bệnh viện, ở bên ngoài phòng cấp cứu chỉ có một mình Niệm Mị, cô ngồi trên ghế công cộng, rũ đầu, thoạt nhìn vô cùng sa sút.
Hiệu trưởng đi qua vỗ vỗ bả vai cô rồi nói: "Cô đi về trước đi! Chuyện này để tôi xử lý!"
Niệm Mị không hề ngẩng đầu, rầu rĩ nói: "Không sao!"
Hiệu trưởng cũng không miễn cưỡng cô, cách một vị trí với cô rồi ngồi xuống.
"Cô nói cho tôi nghe một chút, cuối cùng là có chuyện gì xảy ra vậy!"
"Buổi sáng hôm nay có một đám học sinh đến muộn nửa tiết khóa, tôi muốn phạt bọn họ chạy vài vòng, thuận tiện rèn luyện thân thể một chút.
Sau đó bọn họ cùng tôi tới sân thể dục rồi toàn bộ rời đi hết!
Buổi chiều, khi tôi tới phòng học, thấy cửa phòng học có chút lạ, tôi nghĩ bọn họ muốn đùa giỡn với tôi, nên tôi không có đi đến đẩy cửa.
Nào ngờ có một học sinh vọt về phía tôi, tôi theo bản năng lùi lại một bước, hắn đụng vào trên cửa, sau đó!"
"Sau đó làm sao? Có phải đụng trúng rồi bị thương hay không?" Hiệu trưởng quan tâm hỏi.
"Không phải, sau đó em ấy liền bụm mặt thét chói tai, lúc tôi nâng em ấy dậy thì thấy mặt em ấy mặt đã hư thối! Trên cái cửa kia có lẽ là đã bị quét lên một thứ có tính ăn mòn rất cao, hiệu trưởng ngài gọi điện thoại bảo người đi xử lí một chút, đừng cho cái cửa kia lại làm bị thương đến những bạn học khác!"
Hiệu trưởng nghe thấy Niệm Mị nói như vậy, lập tức liền đi ra ngoài gọi điện thoại!
Điện thoại được kết nối, hiệu trưởng liền mở miệng!
"Chủ Nhiệm Giáo Dục, kiểm tra camera bên ngoài hành lang ban mười tám từ giữa trưa hôm nay cho đến bây giờ, nhìn thử xem là học sinh nào đã động tay động chân trên cánh cửa, đuổi học toàn bộ bọn chúng!"
"Được hiệu trưởng!"
"Còn có, tìm người đem cửa phòng học ban mười tám đổi đi, nhất định phải làm tốt xử lý phòng hộ, trên cửa có thứ có tính ăn mòn rất cao!"
"Vâng!"
Dặn dò xong, hiệu trưởng liền cúp điện thoại, lấy ra một điếu thuốc muốn bậc lửa, lại nghĩ tới nơi này là bệnh viện, đành phải đem chúng cất vào.