"Không biết ông Hồ tìm tôi có chuyện gì?"
Ông Hồ có chút kinh ngạc nhận lấy tách trà.
"Làm sao con biết là ta?"
"Huyền Hoàng có một người nguyên soái, chính là hiệu trưởng, sau đó chính là hai thượng tướng, ông Khương và ông Hồ.
Mà ông Khương là người ngay thẳng, ông Hồ lại là người ổn trọng!"
Niệm Mị cũng rót một ly trà cho mình, cười ôn hòa.
"Con vậy mà cũng khá là thông minh! Ta muốn nhận con làm con gái nuôi, không biết con có đồng ý hay không!"
"Ồ~" Niệm Mị có chút kinh ngạc khi thấy ông ấy nói thẳng trực tiếp như vậy.
Cô cứ nghĩ rằng ông ta sẽ nói vòng vo một hồi rồi mới đi vào vẫn đề chính của mình.
"Cảm ơn ông Hồ đã ưu ái, Hàn Vận không có chí hướng như vậy, mà chỉ muốn làm một người phụ nữ bình thường thôi!"
"Từ khi con bước vào ngôi trường này một khắc liền chú định sẽ không còn bình thường nữa!"
Ông Hồ trực tiếp đem lời nói làm rõ.
"Tôi không muốn nhận cha nuôi!"
Niệm Mị cũng không khách khí mà bày tỏ thái độ của mình!
Đáy mắt ông ta hơi hơi có chút tức giận, nhưng trên mặt lại không có bất kì biểu cảm gì.
"Vậy được rồi! Ta không quấy rầy!" Lạnh lùng nói một câu rồi sau đó ông ta xoay người rời đi.
Niệm Mị không sao cả nhìn thoáng qua ly trà chưa bị động, thật là một người cẩn thận!
Một năm thời gian thoáng qua mau, trong thời gian đó ông Khương và hiệu trưởng cũng đều tới tìm Niệm Mị, mà ý tứ trong đó cũng không khác gì ông Hồ cho lắm, nhưng Niệm Mị đều cự tuyệt tất cả ý tốt của mấy người.
Hai người đã đến vì Niệm Mị lại đưa tới không ít kẻ thù, toàn bộ Huyền Hoàng nhấc lên cơn sốt khiêu chiến Niệm Mị.
Hầu như mỗi ngày Niệm Mị đều có thể nhận được quân công, cho nên cũng không ít tân binh thấy thế liền muốn bắt chước Niệm Mị, không biết tự lượng sức mình mà đi tìm người khiêu chiến rồi bị đánh nằm trên giường mấy ngày!
Có người bị giáo huấn thì cũng không tiếp tục khiêu chiến nữa, nhưng cũng có người không phiền mà tiếp tục khiêu chiến.
Từ Linh chính là một trong số đó, thời gian cách đợt chiêu sinh lần tới chỉ còn khoảng năm ngày, lần trước Từ Linh bị Niệm Mị đánh nằm liệt giường mười ngày, vết thương mới đỡ hơn chút liền lại lần nữa tới tìm Niệm Mị khiêu chiến.
"Hàn Vận, lần này tôi nhất định sẽ có thể đánh bại cô!"
Niệm Mị có chút cạn lời.
Mỗi lần Từ Linh tới đây đều nói những lời này, những lời còn lại cô lại chẳng muốn nghe, trực tiếp nhanh chóng ra tay, đem những lời còn lại của cô ta đánh trở về bụng mẹ.
Địa điểm trị liệu của quân y đã chuyển tới đối diện nơi ở của khóa mười.
Trước đây thì đến mấy ngày mới có một người bệnh, còn hiện tại, một ngày lại đến mấy người.
Đến mức mà quân y cũng đã sắp quen mỗi ngày đều ở chỗ này nâng người rồi.
Chưa đến khoảng mười phút thì Niệm Mị liền dừng tay, Từ Linh như một khối thi thể nằm trên mặt đất, quân y nhanh chóng đi tới đem Từ Linh nâng đi.
Kiển Dịch Vân lúc này cũng hoàn thành nhiệm vụ mà trở về, thấy Niệm Mị ở ngoài cửa liền cao hứng gọi cô một tiếng.
"Vận Vận!"
Niệm Mị ôn hòa cười nhìn hắn.
Tay đang cầm đồ của Kiển Dịch Vân nắm lại thật chặt, miệng có chút nói lắp mà nói.
"Vận Vận, chắc là em cũng phải rời đi rồi! Anh...!Anh yêu em! Sau khi em rời khỏi đây, có thể chờ anh được không, anh nhất định sẽ rời khỏi nơi đây thật nhanh!"
Thời gian một năm đã làm làn da Niệm Mị trở nên vô cùng mịn màng, tóc cũng đã chấm tới vai, dáng người nhìn qua xinh đẹp hơn không ít, trường quân đội cũng có không ít nam sinh thích Niệm Mị.
Tuy rằng Niệm Mị đối xử với ai cũng đều rất ôn hòa, nhưng cũng đồng dạng đối xử với ai cũng đều thực xa cách, làm rất nhiều người thích cô chỉ có thể lấy cớ khiêu chiến mà tới nhìn cô.
Kiển Dịch Vân cũng là người đầu tiên thích Niệm Mị, khuôn mặt lạnh lùng của hắn đã không còn mà chỉ còn lại sự khẩn trương trên đó.
"Được!" Niệm Mị gật gật đầu!
Kiển Dịch Vân có chút kinh ngạc, phảng phất như không ngờ rằng Niệm Mị lại có thể dễ dàng đồng ý với hắn như vậy.
"Tôi chờ anh, mười năm!"
Niệm Mị ôn nhu lặp lại lời nói lúc trước một lần nữa.
Trên mặt Kiển Dịch Vân đầu tiên là ngốc lăng, sau đó lại mừng như điên.
"Thật tốt quá! Vận Vận anh yêu em!"