Bước chân Niệm Mị chậm rãi đến gần Trương Chiếu Thiên đang hôn mê kia.
Chìa khóa trong tay bị cô cầm lên.
Một bàn tay chụp lấy quần của Trương Chiếu Thiên, xé mạnh ra.
Chiếc quần mấy vạn cứ như vậy bị xé rách.
- -
Khi Trương Chiếu Thiên tỉnh lại thì cũng đã là ngày hôm sau.
Lúc mới tỉnh lại hắn liền cảm giác được đau đớn truyền đến từ sau mông mình.
Kiếm Hiệp Hay
Nó tựa như bị châm liên tục đâm qua vậy, đau đến mức làm hắn động cũng không dám động một chút nào.
Trên mặt tường thuần trắng bị vẩy đầy máu tươi, mà mông Trương Chiếu Thiên cũng đã huyết nhục mơ hồ.
Chiếc chìa khóa dính đầy máu nằm trên khăn trải giường màu trắng, có chút chói mắt.
Ký ức ngày hôm qua bỗng hiện về, hình ảnh bỗng dừng lại trên khuôn mặt quen thuộc kia.
"Mẹ kiếp, Ngũ Diệp Sương, Ngũ Lộ tốt nhất đừng để tao bắt được chúng mày!"
Tay Trương Chiếu Thiên nắm chặt lấy khăn trải giường dưới thân, chậm rãi chống người đứng dậy.
Cố chấp trong mắt hắn càng tăng lên.
Nhìn thoáng qua xích sắt đứt gãy trên đầu giường, hắn bèn móc di động ra.
"Ngu xuẩn, cô đã bán cái thứ rác rưởi gì cho tôi thế hả? Không phải nói chém cũng chém không được à? Còn chưa có chém đâu! Thế đéo nào lại bị đứt rồi hả!"
Không nói lời nào còn tốt, nhưng vừa mở miệng nói xong liền đụng tới miệng vết thương trên mặt, làm sắc mặt Trương Chiếu Thiên có chút tối tăm lại.
"Trương thiếu, anh có phải là đã nhầm lẫn điều gì rồi không? Thứ mà chúng tôi đã bán cho anh chính là huyền thiết ngàn năm.
Cho dù có dùng lửa đốt đi chăng nữa thì cũng phải mất đến mấy tháng mới có thể đốt cháy, sao có thể lại tự nhiên đứt được chứ!"
Đầu bên kia của điện thoại truyền đến âm thanh của phụ nữ, giọng nói của người kia rất êm tai, chỉ là có hơi có chút lạnh lẽo.
"Mị Nhược Tâm, là do tôi tin tưởng cô cho nên mới bỏ ra mấy ngàn vạn để mua mấy cái xích sắt này.
Bây giờ xích đứt thì cô phải chịu, bằng không thì tôi không ngại giúp mấy người tuyên truyền danh khí đâu."
Trương Chiếu Thiên nhịn xuống tức giận trong lòng, nhàn nhạt nói một câu.
"Tùy anh thôi!"
Người phụ nữ bên kia không quan tâm trả lại một câu, sau đó liền tắt máy.
Nghe thấy trong điện thoại chỉ còn truyền lại từng âm "tít tít" đều đều, Trương Chiếu Thiên phỉ nhổ, ném điện thoại tới trên tường, quăng ngã thành phấn toái tính gãy xương.
"Con nhóc Mị, dám xem thường tao, về sau mấy người không được yên đâu!"
Nhịn lại xúc động đang muốn bùng nổ, Trương Chiếu Thiên chậm rãi từ trên giường bò dậy, rồi tìm một cái quần thể thao rộng thùng thình mặc vào, sau đó chậm rãi xuống lầu.
Quần mới mặc vào không bao lâu đã bị nhuộm thành màu đỏ.
Cái mông cứ mỗi một bước đi đều bởi vì ma xát với quần mà đau thêm một lần, chờ đến khi Trương Chiếu Thiên đi tới lầu sáu thì mồ hôi đã đầy đầu.
Có vệ sĩ tuần tra vừa vặn đi ngang qua, thấy vậy liền đến đỡ Trương Chiếu Thiên.
Hắn ta thấy thế liền yên tâm mà hôn mê bất tỉnh.
- -
Bên kia, Niệm Mị mang một thân vết thương đi tới trước cửa Ngũ gia.
Đêm qua có một trận mưa nên trên người Niệm Mị đều ướt đẫm, đi đến trước cửa Ngũ gia liền hôn mê bất tỉnh.
Thư Vũ đang chuẩn bị đến đưa người mình yêu đi tìm em gái cô ấy thì thấy Niệm Mị đang ngất xỉu trước cửa Ngũ gia, vội đem người đưa đến bệnh viện.
Đầu Niệm Mị có chút đau nhức, ngày hôm qua để chạy ra khỏi biệt thự của Trương Chiếu Thiên khiến cô tốn không ít công sức, thân thể cũng bởi vì mất máu quá nhiều mà không thể chống đỡ được vận động mạnh do cô gây ra.
Tuy rằng cô có thể dùng pháp thuật, nhưng mà nếu bình thường xuất hiện trước Ngũ gia, thì không thể nào giải thích ổn thỏa, cũng không tạo thành bất kì cái gì thương tổn đối với Ngũ Lộ.
Nếu là bởi vì Thư Vũ cho nên Ngũ Lộ mới phản bội Trương Chiếu Thiên, như vậy nếu Thư Vũ không yêu Ngũ Lộ, thì cô ta sẽ ra sao đây?
Một lần nữa đi tìm tới Trương Chiếu Thiên? Một kẻ tâm lý đã sớm vặn vẹo thấy kẻ đã phản bội mình trở về, sẽ làm thế nào đây?
Chỉ sợ sẽ đem những thứ đã làm với Ngũ Diệp Sương toàn bộ dùng tới, thậm chí càng tăng lên đi!
Để Ngũ Lộ đến trải nghiệm hết tất cả những thứ mà Ngũ Diệp Sương đã từng trải qua, đây mới là mục đích của Niệm Mị!