"Lộ lộ em đang ở nơi nào? Có cần anh đến đón hay không?"
Ngũ Lộ nhìn thoáng qua biệt thự của mình, đôi mắt nửa mở nửa khép, cầm ví tiền rồi vịn tay cầu thang đi xuống dưới.
"Không cần đâu A Vũ, em chỉ có chút cảm mạo, đã gọi taxi đi đến bệnh viện thành phố.
Anh trực tiếp tới bệnh viện tìm em đi!"
"Được."
Thư Vũ cúp điện thoại, nhìn xuyên qua cửa sắt thấy bóng người đang đi ra khỏi biệt thự, tay bẻ lái, khởi động động cơ, rồi lái xe rời đi.
Trước đó hắn nhận được tin nhắn, nói rằng đã thấy Ngũ Lộ và một người đàn ông ở trong biệt thự này qua đêm.
Hắn vốn tưởng rằng đây chỉ là do đối phương cố ý châm ngòi ly gián.
Nhưng cho đến khi hắn gọi điện thoại tới công ty của Ngũ Lộ, không có người tiếp máy nên hắn mới bán tín bán nghi mà lái xe tới nơi này.
Nhớ tới bóng người đi ra khỏi biệt thự mà mình thấy, cùng với người bình thản lừa hắn trong điện thoại trước đó, khóe miệng Thư Vũ gợi lên một vòng cung trào phúng.
Nghe giọng điệu Ngũ Lộ như vậy, không biết đã lừa gạt hắn biết bao nhiêu lần.
Con người ấy, quả nhiên là thứ không thể tin!
Ngũ Lộ có chút mơ hồ đi ra khỏi biệt thự, đến trên đường tùy tiện gọi một chiếc taxi, rồi ngồi lên.
"Bác tài, đi đến bệnh viện thành phố! Tới rồi thì nhớ gọi cháu!"
"Được!"
Trong xe taxi mở nhạc nhẹ nhàng trầm thấp, làm Ngũ Lộ mới lên đó không được bao lâu liền ngủ say.
Chờ đến khi cô ta tỉnh lại thì phát hiện ra bản thân mình đang nằm ở trên giường, trên người phủ một cái chăn thật dày.
Trần nhà xa lạ, giường lạ lẫm, tất cả đều xa lạ hết cả.
Đầu óc đau nhức bỗng nhiên thanh tỉnh hơn chút ít.
Ngũ Lộ nhíu mày, muốn ngồi dậy.
Nhưng lúc này cô ta mới phát hiện ra tay chân của mình đều bị trói buộc.
Mày càng lúc càng nhíu chặt.
Sau đó cửa phòng ngủ bị mở ra, rồi một người cao lớn đi đến.
"Tỉnh rồi?" Giọng nói quen thuộc, mà hình dáng cũng không hề lạ lẫm.
Ngũ Lộ vẫn luôn thả lỏng cảm xúc bỗng nhiên căng chặt lên.
"Trương Chiếu Thiên? Anh muốn làm gì? Mau thả tôi ra!"
"Lộ Nhi, đừng nóng giận, anh chỉ là hy vọng em ở lại bên cạnh anh mà thôi!"
Giọng nói của Trương Chiếu Thiên ôn hòa, đặt khay đang ở trong tay lên trên tủ đầu giường.
Hắn mở khóa xích sắt trên chân Ngũ Lộ, đỡ cô ta dậy rồi lấy khay thuốc tới.
"Tới đây, Lộ Nhi, uống vào rồi thì cảm mạo của em sẽ khỏi!"
Ngũ Lộ nhìn thoáng qua thuốc, lại nhìn sang Trương Chiếu Thiên vẻ mặt ôn hòa, sau đó ngoảnh đầu sang một bên.
"Anh không thả tôi ra ngoài thì tôi sẽ không uống!"
"Ngoan, uống đi!"
"Không uống!"
"Bốp!"
Một bạt tai tát mạnh lên mặt cô ta.
Ngũ Lộ không thể tin che mặt mình lại, rồi chậm rãi quay đầu nhìn về phía Trương Chiếu Thiên.
Biểu cảm trên mặt Trương Chiếu Thiên vẫn ôn hòa, cố chấp đem thuốc trong tay đưa tới trước mặt Ngũ Lộ.
"Lộ Nhi, uống đi!"
"Uống cái gì mà uống!"
Đôi mắt Ngũ Lộ đỏ lên, một phen đẩy tay Trương Chiếu Thiên ra.
"Anh cút! Cút đi!"
Thuốc trong tay Trương Chiếu Thiên bị Ngũ Lộ đẩy liền rơi rớt xuống mặt đất.
Hắn nhìn chằm chằm thuốc trên mặt đất, không màng chuyện Ngũ Lộ đang mắng chửi mình, mà chỉ nhìn chằm chằm đống thuốc dưới đó.
Qua một hồi lâu hắn mới chậm rãi ngồi xổm xuống, nhặt thuốc trên mặt đất lên, rồi đưa tới trước mặt cô ta.
"Uống!" Lần này chỉ có đơn giản một chữ.
Ngũ Lộ trừng mắt nhìn hắn, rồi lại liếc sang thuốc trong tay hắn, liền cảm thấy chính mình đã chịu vũ nhục.
"Rác rưởi nhặt trên mặt đất mà anh cũng dám bảo tôi uống! Anh mau xéo đi!"
Lúc này đây Ngũ Lộ trực tiếp nắm mớ thuốc trong tay Trương Chiếu Thiên ném tới một bên thùng rác.
Trong nháy mắt biểu cảm trên mặt Trương Chiếu Thiên trở nên dữ tợn, sau đó mặt lại không cảm xúc mà tới thùng rác nhặt mấy viên thuốc lên.
Rồi đi tới trước mặt Ngũ Lộ, Trương Chiếu Thiên bèn nắm chặt cằm Ngũ Lộ.
Ngũ Lộ ăn đau mở miệng ra.