Tra Nữ Tiến Công


"Bang!"
Núm vặn cửa bị ấn vào, quần áo Niệm Mị còn chưa có mặc.

Cửa bị đẩy ra, cha Ngũ vừa vào liền thấy một tấm lưng che kín đầy vết sẹo.

Trên tấm lưng kia có rất nhiều vết sẹo dữ tợn, có cái đã kết vảy, có cái đã khép lại, có miệng vết thương còn chưa khép lại tiếp tục bị vết thương khác đè lên, có vết thương còn đang rỉ máu ra bên ngoài.

Lời quở trách của cha Ngũ bỗng nghẹn lại trong cổ họng, sững sờ tại chỗ.

"Là bảo mẫu à? Làm ơn lấy giúp tôi một ít băng gạc!" Giọng nói Niệm Mị dịu dàng, không hề quay đầu lại.

Miệng cha Ngũ hết khép rồi lại mở, nhưng cuối cùng vẫn là xoay người rời đi.


Nghe thấy tiếng cửa đóng lại, Niệm Mị tươi cười dịu dàng không đổi, chỉ là tốc độ thoa thuốc càng ngày càng chậm.

Thấy sao? Những vết thương này chính là những vết thương mà Ngũ Diệp Sương ở bên ngoài đã phải gánh chịu trong ba tháng qua!
Ngũ Diệp Sương mới mười bảy tuổi, tuổi mười bảy tươi đẹp, vốn là nên tốt đẹp mới đúng.

Phía trước người Niệm Mị còn khốc liệt hơn phía sau.

Cả cơ thể, nơi mà hoàn hảo nhất của Ngũ Diệp Sương, chỉ có mặt, bởi vì khuôn mặt này lớn lên giống với Ngũ Lộ, đương nhiên Trương Chiếu Thiên sẽ không vội vàng hủy, bởi vì chỉ khi thấy khuôn mặt này, hắn mới có thể biến Ngũ Diệp Sương trở thành Ngũ Lộ!
Sau khi đem những nơi có thể thoa thuốc đều thoa hết, Niệm Mị liền mặc vào một bộ đồ hưu nhàn rộng thùng thình.

Phần ngực dược cô bọc một tầng băng gạc, còn những nơi khác cô cũng không có làm nhiều xử lý.

Suốt một ngày cha Ngũ cũng không có lại đến tìm Niệm Mị.

Ban đêm, rạng sáng gió lạnh thổi người sởn tóc gáy, bóng dáng Niệm Mị từ lầu ba biệt thự Ngũ gia nhảy xuống.

Giữa thành phố tựa như có ma quỷ bay qua, biệt thự tư nhân của Trương Chiếu Thiên vẫn có rất nhiều người đang tuần tra như trước.

Một thân ảnh tránh thoát khỏi vệ sĩ tuần tra bước vào bên trong biệt thự Trương Chiếu Thiên.

!
Cửa mật thất bị người mở ra, Ngũ Lộ lập tức bừng tỉnh hẳn, thân thể theo bản năng co rúm lại một chút, cuộn thành một đoàn.

Niệm Mị nhẹ nhàng cất bước, tiến vào mật thất.


Khi thấy Ngũ Lộ đang cuộn thành một đoàn nằm trên giường, cô có chút kinh ngạc.

Tay chân cô ta đều bị xích sắt khóa lại, chỉ là xích sắt cũng tương đối dài, có thể để cô ta hoạt động tự do trên giường.

Ngũ Lộ mặc một bộ đầm lộ vai ngắn tay, nhưng không giống với quần áo mà lúc trước Niệm Mị thấy trong biệt thự của cô ta, có lẽ là Trương Chiếu Thiên đã thay lại cho cô ta.

Trên làn da lộ ra bên ngoài là những dấu vết xanh tím ái muội, cũng có vết thương lẫn vết cắn.

Đầu Ngũ Lộ không hề ngẩng lên, Niệm Mị không thể nhìn thấy mặt cô ta, nhưng mà thấy bộ dáng run bần bật của cô ta liền biết mấy ngày nay cô ta cũng không quá tốt.

"Chị à!"
Giọng nói dịu dàng của Niệm Mị vang lên, thân thể Ngũ Lộ cứng đờ, bỗng nhiên ngẩng đầu, liền thấy Niệm Mị cười dịu dàng đứng trước giường cô ta.

"Ngũ Diệp Sương? Sao em đến đây được? Có phải em đến đây cứu chị hay không? Cầu xin em đưa chị rời đi được không? Chị chịu không nổi nữa, chị không muốn ở lạichỗ này!"
Ngũ Lộ nhào về phía Niệm Mị tựa như nhìn thấy cứu tinh, Niệm Mị không né tránh.

Ngũ Lộ bổ nhào vào một nửa đã bị xích sắt lôi kéo lại, lập tức ngã trên mặt đất.


Tay cô ta nắm lấy chân Niệm Mị chân, đáy mắt hiện lên hận ý.

Cô ta biết Trương Chiếu Thiên chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mình, như vậy để cho Ngũ Diệp Sương cùng cô ta ở chỗ này chịu khổ đi!
"Người tới đây đi! Có người lẻn vào! "
Niệm Mị một chân đá văng Ngũ Lộ, làm lời nói còn lại của cô ta không thốt ra thêm nữa.

Ngũ Lộ bị đá tới trên giường, Niệm Mị vẫn đứng tại chỗ, giọng nói ôn hòa.

"Chị à, lầu bảy không có người nào nữa đâu! Hơn nữa lầu bảy với lầu sáu cũng cách âm rất tốt, sẽ không có người nào nghe thấy chị hô to đâu!"
Đôi mắt Ngũ Lộ trừng trừng Niệm Mị, trong mắt là thù hận mãnh liệt.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận