"Mày cho rằng tao sẽ tin mày?" Ngũ Lộ cười lạnh một tiếng, tiếp tục bắt đầu kêu to.
"Cứu mạng, bớ người ta! "*
*Đổi cách dân dụng tí nè.
Kêu gào gần mười phút, giọng nói cô ta cũng bắt đầu có chút khàn khàn, nhưng vẫn chẳng có ai tới như trước.
Cuối cùng cô ta cùng ngừng kêu la, không tiếp tục nữa.
Niệm Mị đứng tại chỗ dịu dàng nhìn Ngũ Lộ, tựa như đang xem một trò hề.
"La hét đủ rồi? Chị này, hơn hai phút nữa là em phải về nhà ngủ rồi đấy!"
Ngũ Lộ cúi đầu, cân nhắc một chút rồi mới ngẩng đầu lên.
Có thể thông đồng được với Thư Vũ thì cô ta cũng không phải là kẻ ngốc, đương nhiên biết hiện tại người duy nhất có thể giúp mình chỉ có đứa em gái này.
Ý hận đều bị giấu sâu trong đáy mắt, chỉ để lại còn có khẩn cầu.
"Em à, chị sai rồi, em đưa chị rời khỏi đây được không?"
Niệm Mị khó xử nhìn thoáng qua xích sắt, có chút xin lỗi nói: "Thật xin lỗi, chị à, thứ này em cũng không có sức mà bức ra được!"
Ngũ Lộ mím môi, ý hận trong đáy mắt càng thêm mãnh liệt, nhưng biểu cảm trên mặt lại không hề thay đổi.
"Vậy em đi đến nói với Thư Vũ, chị đang bị nhốt ở nơi này được không? Em chỉ cần nói cho anh ấy biết là được, hoặc là em đưa di động cho chị mượn gọi một cuộc điện thoại cũng được!"
Niệm Mị lui về phía sau một bước, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên vài phần, có chút mị hoặc nói: "Chị à, chị quên rồi sao? Vì để ngăn cản em học cái xấu, chị không có cho em dùng di động đâu!"
Niệm Mị có di động, tuy nhiên Ngũ Diệp Sương quả thật là đã bị Ngũ Lộ dùng cớ tránh không học cái xấu tịch thu di động.
Ngũ Lộ cũng nhớ tới những lời mình đã nói qua, nắm tay bỗng xiết chặt lại.
Ngay vào lúc Ngũ Lộ muốn bùng nổ, thì giọng nói dịu dàng của Niệm Mị vang lên.
"Nhưng mà, em sẽ nói cho anh rễ là chị ở chỗ này! Em rời đi trước, sau này gặp lại!"
Ngũ lộ kinh ngạc ngẩng đầu, bóng dáng Niệm Mị đã biến mất, cửa mật thất cũng bị đóng lại, tựa như những thứ trước đó mà cô ta thấy tất cả cũng chỉ là giấc mộng của riêng mình.
Nhưng mà cú đá của Niệm Mị vẫn còn làm ngực cô ta ẩn ẩn đau, nhắc nhở cô ta tất cả những thứ trước đó đều là sự thật!
Niệm Mị ra khỏi biệt thự của Trương Chiếu Thiên, không hề làm kinh động bất cứ ai.
Cô gửi cho Thư Vũ một tin nhắn cầu cứu.
Cái này lấy danh nghĩa của Ngũ Lộ mà gửi, còn chuyện Thư Vũ có thể đến cứu Ngũ Lộ được hay không thì cũng chẳng có liên quan gì đến cô.
Có cái ảo ảnh Thư Vũ này, Ngũ Lộ mới có hy vọng!
Có hi vọng thì cô ta mới có thể nắm chắc mà đối chọi chống đối Trương Chiếu Thiên, có chống đối như vậy thì mới có thể nhận được càng nhiều sự đối đãi tàn bạo nha!
Dù sao thì những gì mà Ngũ Lộ trải nghiệm so với Ngũ Diệp Sương trước đó đã trải qua cũng còn thiếu quá nhiều!
Sau khi Niệm Mị phát tin nhắn xong liền ném điện thoại vào thùng rác, tâm tình khá tốt rời đi.
Lần này cô không có về lại Ngũ gia, bởi vì cô không quá thích người nhà họ Ngũ, dù sao Ngũ Diệp Sương đối với Ngũ gia cũng không trọng yếu, Niệm Mị rời đi cũng không có gì.
Trên thực tế cũng như Niệm Mị suy nghĩ, ngày hôm sau người nhà họ Ngũ phát hiện ra Niệm Mị mất tích, cũng chỉ là cho rằng Niệm Mị tự mình rời đi, rồi ngầm tăng lớn lực lượng tìm kiếm Ngũ Lộ.
!
Một tháng sau, tại căn cứ dưới lòng đất của một bang phái ở thành phố H.
Mà hiện tại có một người phụ nữ đang đứng đối diện trước mặt bộ đám đàn ông mặt mày hung tợn, nở mộ nụ cười dịu dàng.
"Đánh hay không đánh?"
"Đánh!"
Lão đại bang phái nổi giận gầm lên một tiếng, vọt về phía Niệm Mị, vọt tới nửa đường liền bốp một tiếng ném khảm đao của mình, khí thế biến mất, chân chó chạy đến trước mặt Niệm Mị.
"Đánh cái gì mà đánh! Chị Lộ muốn Hải Hỏa của chúng ta thì cứ lấy đi thôi! Tao có thể làm lão Nhị!"
Những người phía sau hắn đều trợn tròn mắt, rõ ràng người trước đó đã nói cho dù mất mạng cũng không nhận thua đâu? Hiện tại cái kẻ như chó săn kia thật sự là lão đại của bọn họ? Có chắc là không bị đánh tráo đấy chứ?