Ánh mắt nhìn về phía người tới, Niệm Mị không nói gì.
"Con đây là đang chuẩn bị làm cái gì?"
Cha Ngũ bất mãn nhìn Niệm Mị, một đứa con gái lại không có dáng vẻ của một đứa con gái.
Ống thép? Đây là thứ mà một đứa con gái nên có sao!
"Con đang làm gì? Chẳng lẽ ba nhìn không ra?"
Niệm Mị tỏ vẻ không sao cả ném cây gậy vào trong xe, lười biếng tựa lên trên chiếc xe hơi màu đen của mình.
Cha Ngũ càng lúc càng nhíu chặt mày.
"Cùng ta về nhà, sự nghiệp nơi này của con ta sẽ tìm người tiếp nhận chức vụ!"
Niệm Mị kinh ngạc nhìn cha Ngũ, sau đó trào phúng cười.
"Ngài đây là lấy tự tin ở đâu mà bảo con sẽ cũng người về đây?"
Cha Ngũ hừ lạnh một tiếng, đôi mắt híp lại, ánh mắt nguy hiểm nhìn Niệm Mị.
"Hừ, mày không quay về kế thừa gia nghiệp, chẳng lẽ còn muốn tự lập môn hộ sao?"
"Ai, ngài đừng nói, con thật là có ý này!"
Niệm Mị ôn hòa đáp lại cha Ngũ nói, giọng nói nhẹ nhàng thả ra lại tức muốn chết người.
"Mày! Được lắm! Ngũ Diệp Sương, từ hôm nay trở đi, mày không còn là người của Ngũ gia này nữa!"
Cha Ngũ giận trừng mắt nhìn Niệm Mị, tựa như đang chờ đợi cái gì.
Khóe miệng Niệm Mị nhẹ nhàng cong cong, nụ cười liền trở nên quyến rũ, nhưng giọng nói vẫn như cũ ôn hòa.
"Được!"
"Mày!"
Cha Ngũ chán nản, không biết nên nói cái gì, chỉ đành lập tức ngồi vào trong xe, hung hăng đóng mạnh cửa xe lại.
Người điều khiển cũng nhanh chóng trở lại ghế điều khiển, phát động động cơ, lái xe rời đi.
Ô tô thả ra một làn khói dài, thẳng đến khi mấy chiếc xe này toàn bộ biến mất trước mặt Niệm Mị thì cô mới lười nhác ngồi trở lại trên xe, lái xe rời đi.
Ông ta cho rằng cô không nhìn thấy đáy mắt lóe lên sự tham lam của ông ta sao? Muốn thế lực của cô mà còn làm ra vẻ đàng hoàng như vậy! Những người này thật là ghê tởm!
Mà Ngũ Lộ bên kia hẳn là bị Trương Chiếu Thiên tra tấn không sai biệt lắm đi! Xem ra động tác của cô phải nhanh hơn mới được!
Một tháng sau, Niệm Mị lại lần nữa nghênh đón người nhà họ Ngũ, nhưng người lần này tới là mẹ Ngũ.
Cha Ngũ không bỏ xuống được mặt mũi của mình, chỉ có thể để mẹ Ngũ tới khuyên Niệm Mị.
Ông ta biết vợ mình vẫn luôn thật sự thích đứa con gái nhỏ này, cho nên để vợ mình tới thì lại rất phù hợp.
Niệm Mị dịu dàng mời mẹ Ngũ vào phòng khách, rồi rót cho bà một tách trà.
"Mẹ, muốn ăn chút gì không? Con làm cho mẹ ăn!"
Mẹ Ngũ nhìn Niệm Mị vui vẻ tràn đầy, những lời này đó làm sao cũng không nói nổi nên lời, cuối cùng chỉ có thể nghẹn ra một câu.
"Tùy tiện làm chút gì đi! Mẹ chỉ là đến thăm con thôi!"
"Dạ được!"
Niệm Mị dịu dàng cười cười, xoay người vào phòng bếp.
Mẹ Ngũ ngồi trên sô pha, nhìn bóng dáng bận rộn của Niệm Mị.
Cái loại khí chất cao quý này, nụ cười ôn hòa cùng ngữ khí như thế, sao có thể thành con gái học thói xấu trong miệng của chồng mình được đây!
Nhất định là chồng mình đã nhìn lầm rồi, xem ra phải về làm một buổi xây dựng tâm lý cho ông ấy mới được.
Nhìn thấy con gái có một cuộc sống tốt đẹp như vậy, mẹ Ngũ cũng liền an tâm rồi.
Còn về chuyện mà chồng bà nói nhất định phải khuyên con gái mình về này, đã sớm bị mẹ Ngũ vứt ra sau đầu.
Người mẹ nào mà không hy vọng con của mình sống tốt đâu! Mà mẹ Ngũ cả đời này cũng chỉ có hai đứa con gái này mà thôi!
Lúc mà bà sinh Ngũ Diệp Sương thì bà đã biết sau này mình không thể mang thai được nữa, cho nên yêu thương Ngũ Diệp Sương cũng còn muốn hơn khi với Ngũ Lộ.
Thấy bộ dạng của Niệm Mị bây giờ, mẹ Ngũ có thể nhìn ra được con bé rất hài lòng với sinh hoạt hiện tại!
Như vậy cứ như vậy đi, chồng mình bà cũng hiểu rõ, ông ấy chính là thương nhân chính cống, vì lợi là từ.
Lần này bảo bà khuyên con gái mình về nhà chỉ sợ cũng có mục đích không thể cho ai biết đi! Nhưng mà lý do ông ấy nói không thành lập, cho nên bà cũng có thể không chiếu theo đó mà làm!
Mẹ Ngũ ăn một bữa cơm sau đó liền rời đi, phảng phất tựa như bà đã nói trước đó, chỉ là đến thăm Niệm Mị mà thôi.
_oOo_