Chắc là vẫn chưa đủ trình độ.
Tôi đang suy nghĩ nên trả lời như thế nào, bỗng có tiếng cảm thán bên cạnh: “Chết tiệt! Đồ chó chết.”
Ba người bạn cùng phòng của Giang Tứ không biết xuất hiện từ lúc nào, xem ra đang ôm một bụng tức.
Mọi người đi qua tình cờ nhìn về phía này, Giang Tứ trừng mắt nhìn qua đó.
“Ngứa da à?”
Bọn họ cười “ha ha” mấy tiếng rồi quay lưng về phía trước, được một lúc lại không nhịn được liếc trộm một cái, hô to một câu có tiếng không có miếng!
Tôi đỡ trán!
Cô gái kia đã rời đi, cảm xúc kỳ lạ vừa rồi lập tức biến mất, tôi đẩy Giang Tứ ra: “Em về làm bài đây.”
“Được, anh tiễn em.”
“Không cần đâu, gần đây mà.”
Bị tôi từ chối, sắc mặt Giang Tứ trầm xuống: “Đường Ngữ, anh làm em mất mặt thế sao? Bạn trai đưa em về thì có làm sao?”
Tôi thành thật nói: “Bác sĩ nói chân anh đang trong thời gian hồi phục, nếu không muốn ngồi xe lăn thì anh nên bớt đi lại.”.
“Nói thế thì đúng là anh làm em xấu hổ?”
“Em không có ý đó.”
“Vậy có muốn anh tiễn không?”
Anh thoáng khom lưng xuống, đầy vẻ ngầu lòi, giữa hai hàng lông mày là khí thế của thiếu niên.
Tôi giật mình trước sự dịu dàng của anh, đành phải bất đắc dĩ gật đầu: “Vậy anh tiễn em đi.”
“Ngoan lắm.” Anh mỉm cười hài lòng và không kìm được nhéo mặt tôi.
Anh đeo cặp lên vai và nắm tay tôi đi về phía trước.
Hành động tự nhiên đến mức tôi không biết phải làm gì.
Bước chân không nhanh không chậm, xa xa vẫn có thể nghe thấy bạn cùng phòng của anh lẩm bẩm với nhau.
“Không thể không nói, dáng vẻ này của A Tứ thật đúng là rất giống tự mình đuổi theo em gái Đường vậy.”
“Kỳ lạ, cậu đã thấy cậu ấy từng coi ai như tổ tông chưa?”
Tôi nghiêng đầu nhìn về phía Giang Tứ, trong lòng cũng sinh ra cảm giác kỳ lạ.
Đây có phải là lý do tại sao những tên badboy luôn cuốn hút không?.