Tra Thú Hoàn Lương Ký

Hôm nay, lập hạ.

Lập hạ tỏ vẻ sắp cáo biệt mùa xuân, là bắt đầu cho mùa hè. Lập hạ, thời tiết cũng dần ấm lên, báo hiệu cho mùa hè nóng nực đang tới gần, giông tố cũng nhiều hơn, cây cối ở nhân gian tiến vào mùa sinh trưởng thịnh vượng.

Nhân gian, tại Kiến Châu, trong một thị trấn nhỏ nhưng phồn hoa vào một buổi chiều…

“Các vị khách quan, hôm nay, ta muốn kể cho các vị nghe chuyện về tà ma Xi Vưu”

Trong tửu quán, thời tiết oi bức, ông lão kể chuyện phe phẩy không ngừng chiếc quạt giấy trong tay để giải nhiệt. Tuy rằng tửu quán không đông khách lắm nhưng hắn vẫn nhiệt tình như lửa, trổ hết tài ăn nói mà kể lại chuyện xưa tích cũ

“Một vạn năm trước, Xi Vưu vốn là Tư Chiến chi thần của Thiên giới, pháp lực vô biên, dã tâm rất lớn, ở Thiên giới đắc thế nên nảy sinh ý niệm phản loạn, tập trung lực lượng, mưu đồ giết hại Sáng Thế thần Bàn Cổ và độc chiếm tam giới. Chúng sinh biết Xi Vưu hiếu chiến lại cùng hung cực ác, tam giới rơi vào tay hắn thì không có kết cục tốt, cho nên tam giới lần đầu tiên đoàn kết với nhau, Ma quân Mặc Dạ, Hoàng Đế của nhân gian, Thiên quân Bàn Cổ dẫn dắt thuộc hạ cùng bàn mưu tính kế thảo phạt Xi Vưu…”

Thuyết thư lão đầu biểu tình thập phần chú tâm, làm cho khách nhân trong tửu quán không tự giác mà đè thấp âm thanh, dựng đứng lỗ tai nghe kể chuyện.

Trong một góc tửu quán, một nam tử áo tím diện mạo thanh tú nhưng kỳ lạ là hắn lại dùng một sợi tơ đen che lại hai mắt, tuy nhiên vẫn không che được dung mạo xuất chúng, khí chất vân đạm khinh phong. Trên bàn có ba vò Tây Phong Liệt, mà hắn lại đang cầm trên tay một vò, rót vào chén ngọc trong suốt trước mặt, một mình đối ẩm, bộ dáng cô đơn. Có người biết của vừa nhìn cái chén đã biết đó không phải là vật thông tục, toàn thân sáng bóng, rượu vừa rót vào đã mát lạnh vô cùng.

“A, chưởng quầy, vị công tử kia từ đâu tới đây? Vừa rồi ta mang rượu tới bị khí chất cao quý của hắn làm cho kinh sợ tới hai chân run lên, rất khí thế a. Thoạt nhìn không phải là người trong trấn chúng ta”. Tiểu nhị tò mò hỏi chưởng quầy, trấn của bọn họ là chỗ hẻo lánh, dân chúng nhanh nhẹn dũng mãnh, khẳng định không có một người thanh tao kiểu trích tiên như vậy.

Chưởng quầy không dừng tay khảy bàn tính cũng không ngẩng đầu lên mà đáp trả

“Quản hắn là ai nha, dù sao người này ra tay rất phóng khoáng, giống như là không quan tâm tới tiền, chúng ta chỉ cần hầu hạ tốt cho hắn là được, hỏi nhiều như vậy để làm gì. Ngươi nhìn đi, ba vò Tây Phong Liệt, hắn lại dùng một viên trân châu để đổi lấy, chậc chậc, viên trân châu này đủ để ta mua cả tửu quán này nha. Ngươi xem, cái cốc ngọc của hắn chính là vật có giá trị liên thành nha”

Trong mắt chưởng quầy chỉ có tiền, cho nên lúc này đang bận rộn tính xem viên trân châu này có thể mua được những gì rồi như nhớ tới chuyện gì đó mà vỗ vai tiểu nhị nói

“Nhanh đi, mau đem trứng chim đã luộc chín ra phân phát cho khách nhân, hôm nay là lập hạ, theo tập tục nên ăn trứng chim, nên để cho người qua đường cũng được ăn trứng chim nóng đi”

“Ôi, chưởng quầy ngươi nói vậy ta mới nhớ ra ta còn chưa ăn trứng chim, ta đi liền đây” Tiểu nhị vỗ trán, vội vàng chạy vào nhà bếp.

Chốc lát sau đã thấy tiểu nhị bưng một đĩa to trứng chim nấu chín phân phát cho mọi người, Cốc Nhiễm cũng vui vẻ nhận lấy một cái.

“Tiểu nhị ca, vì sao lại ăn trứng chim vào lập hạ?” Cốc Nhiễm nhìn trứng chim trong tay, tò mò hỏi, trứng chim dùng lá lê  để nấu vẫn còn hơi nóng, mơ hồ còn ngửi được mùi lê

“Khách quan vừa nhìn đã biết không phải là người thông tục, đương nhiên không biết tập tục ở nông thôn của chúng ta. Lập hạ là ngày đầu hè, mọi người thường hay mệt mỏi, uể oải trong người, biếng ăn, người xưa cho rằng trứng chim là tượng trưng cho cuộc sống viêm mãn, ăn nó có thể loại trừ khảo nghiệm “chú hạ” vì vậy mà có tập tục ăn trứng chim vào lập hạ. Còn có truyền thuyết hình như là nói Nữ Oa nương nương…

Tiểu nhị vò đầu không nói được nữa.

Thuyết thư lão nhân nghe thế tiếp lời “ tiểu nhị ca, chuyện này ngươi nên hỏi ta. Tương truyền, thuở xa xưa Nữ Oa nương nương vì tiểu hài tử nơi hạ giới bị chú hạ, nên đấu thắng ôn thần gieo dịch bệnh, ôn thần đã cam đoan sẽ không tổn hại con cháu của Nữ Oa nương nương. Nữ Oa nương nương đã truyền dặn dân chúng: hàng năm vào ngày lập hạ, trẻ nhỏ ăn trứng gà trứng vịt nấu chín sẽ tránh được dịch bệnh..”

Lão nhân nuốt nuốt nước miếng, vừa bóc vỏ trứng vừa lẩm bẩm “ haizzz, lão phu ở đây kể chuyện đã mười mấy năm, tất cả đều là kễ chuyện về các thần tiên, cũng nhờ ơn trời, nếu không có các thần tiên thì e là chúng ta sẽ không có những ngày yên ổn như vậy, nếu để cho Xi Vưu kia chưởng quản tam giới thì…”

Thuyết thư lão nhân lại bắt đầu quay về đề tài Xi Vưu, nhóm khách nhân vừa ăn trứng chim vừa nghe kể chuyện, không khí an lành hài hòa.

“Thì ra là thế.” Cốc Nhiễm thoải mái,chuyện này ở Thiên giới hắn chưa từng nghe nói qua, nay nghe người khác kể quả thật thấy rất thú vị, làm cho thần tiên bọn hắn cũng cảm thấy tự hào.

Thần tiên vốn là nên tạo phúc tam giới, Nữ Oa sinh tiền cũng làm không ít chuyện tốt, tiếc là các thần tiên đại đức đều đã tịch diệt, nhóm thần tiên kế vị sau này lại không được bằng đời trước, hoặc là có tư dục hoặc là tự cho mình thanh cao.

Kỳ thật, không ai biết vì sao hắn đến nhân gian, có người cho rằng hắn ham chơi, thích nhân gian vàng son lại không biết hắn đang lặng lẽ quan sát những khó khăn của nhân gian. Hắn hi vọng tam giới bình an, chúng sinh hạnh phúc.

Bỗng nhiên một trận gió mát nổi lên, làm cho không khí trong tửu quán trở nên trong lành hơn. Ngay sau đó một mỹ nhân áo vàng đi vào, chính xác là một nam tử bộ dáng xinh đẹp y như nữ nhân, hắn hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, như là đang tìm người. Tiếp theo đó vang lên tiếng lộc cộc, một nam tử ngồi xe lăn tiến vào, xe lăn của hắn là dùng một khối ngọc hoàn chỉnh tạo thành, tinh xảo đẹp đẽ. nam tử mình mặc lam bào, khuôn mặt lạnh lùng, phong trần tuấn lãng, toàn thân khí thế sắc bén bức người, hắn đi theo nam tử áo vàng mà đi vào tửu quán.

Thuyết thư tiên sinh cũng theo ánh mắt mọi người mà nhìn về phía ba nam tử ở một góc tửu quán. Vưu vật. Là vưu vật cực phẩm a. Ban nam nhân này quả là nhân gian hiếm thấy, muốn khí chất có khí chất, muốn bộ dạng có bộ dạng, sao lại chạy tới nơi hẻo lánh này mà uống rượu?

Đột nhiên, nam nhân áo tím vẫn đưa lưng về phía mọi người chậm rãi xoay người, dù mắt hắn bị che kín nhưng mọi người vẫn cảm giác được hắn đang chăm chú nhìn bọn họ, một cỗ khí thế sắc bén quét tới. Hắn cũng không lên tiếng nhưng người ta vẫn cảm giác được hắn không vui, hắn không muốn người ta bình phẩm, đánh giá về mình.

Nam tử áo tím bình thản nhìn mọi người, không nói tiếng nào, không biểu lộ vui hay giận nhưng lại làm cho mọi người phải thu hồi tầm mắt, không ai dám tiếp tục có ý kiến gì nữa.

“Ôi! Cốc Nhiễm a, ngươi vội vàng gọi chúng ta tới đây là có chuyện gì? Kiềm Châu này núi cao hiểm trở, tầm nhìn hạn hẹp, thực sự rất khó tìm a. Ta và Tịnh Vũ khó khăn lắm mới tới được đây”. Người vừa lên tiếng đúng là Minh Chiêu, hắn ngồi đối diện Cốc Nhiễm, không chút khách khí mà rót rượu tự uống.

“Hí —— “

Minh Chiêu nhếch miệng, nước mắt ứa ra, bình phẩm vò rượu “ rượu này rất mạnh a”

Chuyển chuyển đôi mắt rồi nói tiếp

“A, Cốc Nhiễm a, Tây Phong Liệt không dễ uống a, sẽ rất nhanh say a, ta nhớ không lầm thì ngươi và A Ly vì uống rượu này mà bị phụ vương ta triệu đến Thiên Nguyên điện quở trách”

Cốc Nhiễm không để ý tới Minh Chiêu, nhìn những người phía sau đã tự giác thu hồi ánh mắt, thuyết thư tiên sinh đang kể đến đoạn Xi Vưu làm phản, âm thanh rõ ràng, nhịp điệu lên xuống trầm bổng làm cho người ta vỗ tay khen ngợi không dứt. Lúc này hắn mới nghiêng đầu nói với Tịnh Vũ

“Hôm nay gọi các ngươi tới, là có chuyện quan trọng thương lượng.”

Tịnh Vũ gật đầu, hắn dường như đã sớm đoán được, lần này Cốc Nhiễm đột nhiên mời bọn hắn đến chỗ hẻo lánh này không phải chỉ để uống rượu đơn giản như vậy.

“Ta đã nói rồi, ngươi làm sao tốt như vậy, rủ chúng ta đi du ngoạn, thì ra là có việc cần chúng ta sao?” Minh Chiêu nói thầm.

Cốc Nhiễm cười yếu ớt, nói:

“Ta hỏi các ngươi.”

“Hỏi đi.” Minh Chiêu lên tiếng trả lời.

“A Ly đáng yêu sao?”

“Đáng yêu.” Hai người cơ hồ là trăm miệng một lời.

“A Ly đáng thương sao?”

Hai người liên tục gật đầu.

“Các ngươi yêu A Ly sao?”

Gật đầu...

Tịnh Vũ chợt dừng lại, sắc mặt có chút xấu hổ mà Minh Chiêu thấy thế thì bật cười thành tiếng.

“Ta nói Tịnh Vũ a, chuyện này có gì mà xấu hổ? yêu thì nói yêu, ngươi xem ta thành thực, thẳng thắng hơn ngươi nhiều, ta đúng là yêu nữ nhân A Ly kia…”

“Khụ khụ...” Cốc Nhiễm không ưng thuận ho khan một tiếng, A Ly này hóa ra sức quyến rũ lại lớn đến vậy, cứ tưởng chỉ có hắn mới ngu ngốc mà xem trọng nàng, thì ra không chỉ có một mà tới ba kẻ ngu ngốc a.

“Cốc Nhiễm a, ngươi khụ cái gì a? Ngươi lại không yêu A Ly, làm ra bộ dạng ghen tuông để làm chi? Cẩn thận Tô tiểu thư tới thu thập ngươi a” Minh Chiêu liền nhảy dựng lên, tiền duyên của Cốc Nhiễm và A Ly đã dứt, hiện tại mới là của hắn và Tô đại mỹ nhân nha.

“Ai nói ta không yêu A Ly?” Cốc Nhiễm không vui.

“Cắt! Ngươi nếu yêu nàng sao còn giúp Tô gia bắt nàng?” Minh Chiêu đương nhiên là không tin, hắn vẫn cho rằng Cốc Nhiễm chỉ xem A Ly như là một sủng thú.

“Ta căn bản không biết A Ly chính là hung thủ giết Tô gia” Cốc Nhiễm giận tái mặt, có cần nhắc lại chuyện này không?

“Thúc thúc không cần phải lo lắng, ngươi sắp cưới Tô Phù Phong sao còn vướng bận nữ nhân khác?” trong mắt Tịnh Vũ hiện lên ý cười

“Ta nghe nói ngươi cùng nàng đồng giường cộng chẩm đã lâu” Minh Chiêu lấn tới

“Đồng sàng dị mộng thì đúng hơn, huống chi ta và nàng còn không ngủ chung một giường” Cốc Nhiễm thở dài, một hơi uống cạn ly rượu như là để che giấu nỗi ưu tư.

“Nếu ngươi không yêu Tô Phù Phong sao còn muốn cưới nàng?”

Minh Chiêu không hiểu, hắn thật không hiểu Cốc Nhiễm đang suy nghĩ cái gì, thần tiên đều tôn trọng hôn nhân tự do, tính cách Cốc Nhiễm cũng phải chịu bó buộc, thực sự chịu để Thiên Quân ép duyên sao? Hôn lễ lần trước vì Tô gia bị giết mà hủy bỏ, Tô Phù Phong lại giống như nữ chủ nhân mà ở lại Thiên Vi cung, mấy ngày trước Cốc Nhiễm còn nói sẽ tổ chức hôn lễ, làm cho Thiên giới lại vì chuyện này mà bận túi bụi.

Mọi người đều nói, Cốc Nhiễm tiên quân đã từng hứa giúp hôn thê báo thù xong mới thành thân, nay A Ly đã bị bắt giam, đương nhiên là phải thực hiện lời hứa cưới Tô Phù Phong. Chúng tiên nữ đều ngưỡng mộ Tô Phù Phong tìm được một phu quân tốt, có trách nhiệm lại có tình nghĩa, không vì cả nhà Tô gia bị giết mà ghét bỏ Tô Phù Phong. Nếu Cốc Nhiễm không cưới Tô Phù Phong thì sẽ bị gièm pha là bạc tình vô nghĩa.

“Ngươi không hiểu...” Cốc Nhiễm thấp giọng cảm thán một tiếng, hình như có điều khó nói.

Tịnh Vũ gợi lên khóe môi, lộ ra lơ đãng tươi cười, lại đã bị Minh Chiêu phát hiện, chỉ vào hắn reo lên:

“Tịnh Vũ, ngươi cười cái gì a? Cốc Nhiễm bày ra bộ dạng oán phụ, ngươi còn cười được nữa”

Thật sự là rỗi hơi mà, không tranh cãi không được sao? Tịnh Vũ thầm mắng trong lòng.

“Ta cười thúc thúc cũng có lúc khó nói, nhưng ta có thể hiểu vì sao hắn lại thở dài, Tô Phù Phong đến Khổ Hải cứu thúc thúc, hắn là muốn báo ân a”

Cốc Nhiễm bĩu môi, nói: “Kỳ thật cũng không hẳn vậy...”chuyển đề tài

“Vẫn là nói chính sự đi, A Ly bị giam ở Minh hồ, chịu nhiều thống khổ. Nếu chúng ta đều có tình với nàng thì hôm nay ta mời các ngươi tới đây chính là muốn các ngươi giúp ta cứu A Ly ra” Cốc Nhiễm đặt một ly rượu trước mặt Tịnh Vũ, nâng cốc lên rồi tự mình uống cạn.

Tịnh Vũ cùng Minh Chiêu hai mặt nhìn nhau, nâng chén lên nhưng lại chậm chạp không uống.

“Ta biết mà, chả trách ngươi lại muốn chúng ta tới cái địa phương quỷ quía này, thì ra là có chuyện không muốn ai biết a” Minh Chiêu bừng tỉnh đại ngộ.

Tịnh Vũ hướng về trên đầu phất phất tay, ngay lập tức đã tạo nên tiêu âm chú, làm cho người khác chỉ nhìn thấy miệng bọn họ động mà không nghe được tiếng bọn họ nói.

“Cướp ngục là hành vi phản nghịch, là tội lớn, nếu bị phát hiện thì sẽ hại A Ly tội càng thêm tội, e là khó thoát chết. Thúc thúc thực sự muốn làm vậy sao?” Tịnh Vũ buông ly rượu xuống, giọng điệu thận trọng.

“ Đương nhiên là muốn, nếu không ta tìm các ngươi để làm gì?” Cốc Nhiễm lại rót rượu, vẻ mặt vẫn bình thản.

“Ta chỉ hỏi các ngươi, có nguyện ý giúp ta việc này hay không, nếu không muốn thì ngay lập tức rời đi, coi như ta chưa từng nói với các ngươi chuyện này, sau này có bị phát giác thì ta cũng nhất định không liên lụy tới các ngươi” giọng điệu của hắn rất quyết tuyệt.

Minh Chiêu cùng Tịnh Vũ vẫn không lên tiếng, bọn họ biết Cốc Nhiễm luôn tùy hứng, chẳng để thiên quy vào mắt, nhưng không ngờ hắn dám cả gan cướp ngục, nếu bị phát hiện, cho dù hắn có là thượng cổ chi thần, có quyền lực chí tôn vô thượng thì cũng khó tránh bị trách phạt. A Ly đối với hắn quan trọng đến vậy sao? Vì nàng mà bất chấp tất cả?

“Cốc Nhiễm, thực không dám đấu diếm, ta gần đây vẫn luôn suy nghĩ làm cách nào để cứu A Ly nhưng vẫn không nghĩ ra” Minh Chiêu thở dài một hơi, A Ly là nữ nhân của hắn, hắn sao có thể bỏ mặc nàng không lo

“Cháu cũng muốn cứu A Ly, chỉ là không biết nên làm thế nào” Tịnh Vũ cũng lên tiếng.

“Cách thì ta đã nghĩ ra rồi” Cốc Nhiễm cúi đầu nhìn ly rượu trong tay.

Tịnh Vũ cùng Minh Chiêu cùng nhìn Cốc Nhiễm: vậy sao không nói sớm?

Chỉ thấy Cốc Nhiễm dùng ngón trỏ nhúng vào ly rượu  viết lên bàn bốn chữ: đại hội bàn đào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui