Tra Thú Hoàn Lương Ký

“A Ly...”

“Tỉnh tỉnh... A Ly...”



Trong lúc ngủ mơ, A Ly mơ hồ nghe được có thanh âm khàn khàn gọi nàng, y như ma âm làm loạn tai.

Chép chép miệng, A Ly không tình nguyện mở mắt, thấy Thiên Quân đang đứng bên ngoài vách tường đá.

“Lão đầu! Ngươi đây là có ý gì? Thương hại ta sao? Bớt phí sức đi, ngươi đường đường là Thiên Quân bộn bề công việc, sao lại nhàn rỗi tới chỗ ta du ngoạn, mắc công bị lây xui xẻo a” khẩu khí của A Ly rất không tốt, bọn hắn muốn cái gì? Cứ năm ba ngày lại có người đến chỗ nàng, coi nàng là con khỉ làm xiếc sao? Muốn ngủ một giấc cũng không được.

Thiên Quân dáng người trung bình, áo bào trắng tung bay trong gió, tiên khí mạnh mẽ bao quanh thân nên dù ở dưới đáy hồ cũng không bị dính một giọt nước nào. Hắn không để ý tới những gì A Ly nói, chỉ khom lưng, ung dung nhìn nàng. Đã tới mức này mà vẫn  còn quật cường như thế, nếu thật sự đợi đến lúc nàng ăn năn hối lỗi e là lúc đó trời đất cũng bị hủy diệt.

Nhìn biểu tình của Thiên Quân, A Ly ngẩn người, biểu tình của hắn rất quen, giống như nàng đã thấy ở đâu, hình như là trên mặt của Minh Chiêu. Cẩn thận nhìn kỹ thì thấy Thiên Quân có đôi mắt rất giống Minh Chiêu, đều là mắt hoa đào chỉ khác là quanh mắt Thiên Quân đã có một đống nếp nhăn.

“A Ly, bổn tọa hôm nay không phải nhàn rỗi không  có việc gì làm…ách…” Thiên Quân chỉ tay lên đầu, thiên binh chung quanh đã bị hắn điều đi, Thanh Long cũng không theo hầu bên cạnh, xem ra lần này hắn bí mật tới.

A Ly như bừng tỉnh đại ngộ, nói: “Nga, ta đã biết, ngươi là tới giết người diệt khẩu.

“Không đúng, nếu ngươi muốn giết người diệt khẩu thì lúc ở Thiên Nguyên điện đã mượn cớ xử tử ta rồi” A Ly lập tức phủ định suy nghĩ của mình.

“Ha ha, A Ly a A Ly,ai ai cũng cho rằng đầu óc ngươi có vấn đề nhưng bổn tọa lại thấy ngươi là kẻ tỉnh táo nhất” Thiên Quân cười to “ bổn tọa muốn gì chẳng lẽ A Ly ngươi không biết? nếu là một vạn năm trước thì có lẽ bổn tọa sẽ nghĩ tới chuyện giết người diệt khẩu nhưng nay đã khác xưa, bổn tọa là có việc muốn nhờ”

“A? Thiên Quân thần thông quảng đại có việc gì mà phải nhờ tới một kẻ tù tội như ta?” A Ly rất ngạc nhiên, giọng điệu bức người, đối với Cốc Nhiễm là coi thường mà với Thiên Quân là lỗ mãng. Nàng dường như không để Thiên Quân vào mắt, ngược lại còn vô cùng cảnh giác.

“A Ly, bổn tọa biết, chuyện của biểu tỷ ngươi lúc trước vẫn làm cho ngươi ghi hận với bổn tọa, nhưng chuyện cũng đã qua gần vạn năm rồi, Minh Chiêu cũng đã trưởng thành, ân oán của chúng ta có thể để cho trôi theo thời gian được không?” Thiên Quân mặt mày ủ rũ, hắn thực sự rất mệt mỏi cho nên mới đến Thiên Đỉnh điểm tìm A Ly, nói rõ mọi chuyện.

A Ly không lên tiếng, chăm chú nhìn Thiên Quân.

“Ngươi vẫn cho rằng bổn tọa vì muốn đoạt ngôi vị thiên quân, sợ phụ vương bổn tọa biết bổn tọa cũng như Cốc Nhiễm yêu Hoan Hỉ thú thì sẽ không truyền ngôi cho bổn tọa cho nên mới hại chết Hiểu Thu” Hiểu Thu mà Thiên Quân nói chính là biểu tỷ đã chết của A Ly, cũng là nữ nhân thần bí sau lưng Thiên Quân, cũng chính là mẹ đẻ của Minh Chiêu.

“Nếu không thì sao? Hiểu Thu biểu tỷ sẽ không vô duyên vô cớ chết đi, nhất định là ngươi sợ nàng tiết lộ chuyện ngươi tư tình với nàng, làm ngươi mất danh dự, không thể trở thành Thiên Quân cho nên mới giết này” A Ly nhíu mày, chuyện này nàng mãi vẫn không quên được.

Lúc trước Cốc Nhiễm thẳng thắng nói chuyện yêu Hoan Hỉ thú A Ly lại bị Bàn Cổ phản đối, Thiên Quân thấy vậy mới không dám nói tới chuyện hắn và Hiểu Thu yêu nhau. Sau đó Cốc Nhiễm hạ phàm lịch kiếp, Bàn Cổ tọa hóa, Thiên Quân nhân lúc Cốc Nhiễm ở nhân gian chịu nổi khổ luân hồi mà thuận lý thành chương kế thừa ngôi vị thiên quân. Lúc đó chỉ có A Ly lên tiếng phản đối, nhưng chúng tiên lại cảm thấy Cốc Nhiễm yêu Hoan Hỉ thú thì không xứng với thân phận thượng tiên, cho nên càng không xứng với vị trí thiên quân. Đến khi Cốc Nhiễm quay về vị trí cũ thì lại bi mất trí nhớ, chuyện này có rất nhiều nghi điểm, e là chỉ có A Ly mới biết rõ.

“Bổn tọa thừa nhận, lúc trước đúng là vị chuyện thừa kế ngôi vị thiên quân mà không phải với Cốc Nhiễm nhưng bổn tọa cũng đã làm đủ mọi cách để bù đắp cho hắn, vì cứu hắn mà bổn tọa đã mất hết một nửa tu vi. Hơn nữa, Hiểu Thu là tự sát. Nàng vì thành toàn cho ta mà tự sát, chỉ để lại đứa nhỏ Minh Chiêu kia” Thiên Quân rốt cuộc cũng chịu thẳng thắn nói ra những chuyện năm đó, cũng vì mất một nửa tu vi nên hắn mới nhanh chóng bị tọa hóa.

“Ta đã hiểu...” A Ly hốc mắt rưng rưng, thực ra nàng đã sớm đoán được nhưng nàng không muốn thừa nhận Hiểu Thu lại ngu ngốc tới mức tự sát, thành toàn cho đối phương.

“Bất quá, ” A Ly dừng lại, “Hiểu Thu có tự sát thì cũng do ngươi liên lụy”

“Haiz... đừng nói đến những chuyện đó nữa, đều đã qua rồi” Thiên Quân thở dài, chỉ cần nàng tin là được, Hiểu Thu cũng đã chết rồi, truy cứu nguyên nhân vì sao thì có ý nghĩa gì đâu.

“Bổn tọa hôm nay tới tìm ngươi chủ yếu muốn nói với ngươi một chuyện”

“Chuyện gì?” A Ly tò mò.

“Sau khi Hoan Hỉ thú bị giết, lửng chó trượng cũng không thấy tung tích, bổn tọa vẫn không phát hiện tin tức lửng chó trượng ở chỗ Tô  gia, cho nên bổn tọa cho rằng nó đã rơi vào tay lẻ cấu. Đây chính là tai họa ngầm rất lớn, lực lượng giấu trong lửng chó trượng rất mạnh, có thể hủy cả thiên địa, nếu có người lợi dụng sức mạnh giấu trong này sẽ làm cho tam giới rung chuyển, Hoan Hỉ thú tộc các ngươi cũng vì chuyện này mà mang tiếng xấu”

“Ngươi muốn tìm hiểu cách mở phong ấn lửng chó trượng từ ta?” A Ly vẫn không cho Thiên Quân sắc mặt tốt, nàng vẫn tồn tại khúc mắc với hắn. Cách mở phong ấn lửng chó trượng cả Thiên Quân và Cốc Nhiễm đều không biết, chỉ có trưởng lão Hoan Hỉ thú tộc làm nhiệm vụ bảo hộ mới biết được.

Thiên Quân theo bản năng ngửa đầu nhìn lên mặt nước, chung quanh vẫn mờ mịt, chỉ có một viên dạ minh châu tỏa ánh sáng trong mặt nước mới có thể làm cho bọn họ nhìn thấy biểu tình của nhau.

“Bổn tọa đã sắp tọa hóa, muốn lực lượng kia để làm gì?”

A Ly thôi không châm chọc hắn nữa, nghĩ tới chuyện Thiên Quân sắp tọa hóa, nàng liền động lòng trắc ẩn, dù sao nàng cũng miện cứng lòng mềm, chẳng lẽ so đo với một lão nhân. Bản thân nàng cũng là một lão nhân nhưng chẳng qua nàng may mắn hơn, trùng sinh lại có bộ dáng trẻ trung, nàng không dám tưởng tượng nếu nàng bình an sống sót thì có phải cũng tóc bạc da mồi như Thiên Quân không?

“Sứ mệnh của Hoan Hỉ thú tộc ngươi chính là thủ hộ lửng chó trượng, ngươi là người duy nhất còn sống sót, đương nhiên trách nhiệm bảo vệ lửng chó trượng sẽ phải do ngươi đảm trách. Ngươi giúp bổn tọa tìm lửng chó trượng về, đảm bảo an nguy cho tam giới” Thiên Quân không phải ra lệnh mà chính là thương lượng.

“Đây là đương nhiên, lúc ta giết Tô Hoa Dương cũng đã hỏi hắn nhưng hắn căn bản không biết sự tồn tại của lửng chó trượng, cho nên khẳng định có người ở sau lưng giở trò” A Ly nói

“Còn có, ” Thiên Quân như nhớ ra chuyện gì nói tiếp “ lúc trước vì sợ Cốc Nhiễm biết ngươi đã chết sẽ từ bỏ việc tu tiên mà sa vào ma đạo, cho nên bổn tọa mới phong tỏa trí nhớ và pháp lực của hắn., đương nhiên lúc đó bổn tọa cũng e ngại Cốc Nhiễm sau khi trở về vị trí cũ sẽ tranh đoạt vị trí thiên quân với ta.Giờ ngươi không chết, bổn tọa cũng sẽ không phong ấn hắn nữa”

“Ngươi không sợ hắn nhớ ra chuyện cũ sẽ phát hiện ngươi nhân lúc hắn lịch kiếp mà đoạt vị sao?” A Ly hảo tâm nhắc nhở.

“Bổn tọa hiện tại đã nhìn thấu mọi chuyện, nếu hắn muốn truy cứu mọi chuyện, bổn tọa cũng không oán hận. Bổn tọa chỉ hi vọng trước khi tọa hóa có thể hoàn thành tâm nguyện”. Như cảm thấy mệt mỏi, Thiên Quân ngồi xếp bằng lại, tùy ý bàn chuyện nhà với A Ly. Có lẽ trong khắp tam giới chỉ có một mình A Ly có thể thản nhiên nói chuyện xưa với hắn như vậy, hắn cũng không chút cố kỵ, giống như hắn đang tổng kết lại mọi chuyện trong một vạn năm qua, mà A Ly nàng là người được hắn lựa chọn để lắng nghe hắn nói.

“Hoàng ca a hoàng ca... Ngươi thấy đã sống đủ…mọi chuyện cũng đã thông suốt…nhưng ta thì sao? Ta nhỏ hơn ngươi có một ngàn tuổi nhưng vẫn còn bị nghiệp chướng đeo đuổi, không cách gì thoát ra được” A Ly cười đến thê lương, tóc rối che mắt của nàng mà nàng cũng không thể hất ra.

“Nghiệp chướng của ngươi là do Cốc Nhiễm mà ra” trong mắt Thiên Quân hiện lên ý cười, đã lâu mới có người gọi tên hắn, mà A Ly lại gọi rất thản nhiên. Nếu lúc trước hắn cũng liều lĩnh như Cốc Nhiễm thì Hiểu Thu đã không tự sát. Tuổi càng lớn càng dễ nhớ lại chuyện xưa, hắn thực sự đã già rồi.

“Phong ấn của Cốc Nhiễm cần có ngươi giải, những chuyện kế tiếp cũng sẽ do ngươi giải quyết, đo đó ngươi không thể chết. A Ly, trách nhiệm của ngươi rất lớn a”

“Sao mọi chuyện lại đổ hết lên đầu ta?” A Ly thực không hiểu thế nào, nàng bị giam ở nơi lạnh thấu xương còn không thấy ánh mặt trời thì có năng lực gì mà làm nhiều chuyện như vậy?

“Sao lại không? ngươi cho rằng vận mệnh an bài để cho ngươi sống sót là sau này mỗi ngày chỉ biết ăn gà nướng thôi sao? Giữ lại mạng của ngươi cũng phải có dụng ý chứ, đó chính là thiên cơ”

“Ngươi có biết vì sao lúc trước Cốc Nhiễm phải hạ phàm trải qua một trăm kiếp không?” Thiên Quân lại hỏi tiếp

“Thì là lịch kiếp chứ gì, thần tiên nào không phải trải qua lịch kiếp mới được sắc phong” A Ly cảm thấy Thiên Quân hỏi vấn đề rất nhàm chán.

“Chảng lẽ còn có nguyên nhân khác sao?” A Ly vẫn nhịn không được tò mò mà hỏi tiếp, chẳng lẽ còn có ẩn tình?

“Chuyện này…có cơ hội ngươi nên tự mình hỏi hắn thì tốt hơn”

Thối lão đầu, lại thừa nước đục thả câu! A Ly thầm nghĩ.

Thiên Quân đứng lên, sửa lại vạt áo, hít sâu một hơi nói “tốt lắm, bổn tọa phải đi rồi, ngươi tự lo đi”

“Ngươi muốn ta đi tìm lửng chó trượng thì trước tiên phải thả ta ra đã chứ” A Ly bỗng nhiên nhớ tới chuyện quan trọng.

Thiên Quân ngoảnh mặt làm ngơ, nhấc chân đi được hai bước đột nhiên lảo đảo một cái đụng phải vách tường đá trong suốt, bức tường sừng sững vạn năm đột nhiên chấn động Minh hồ, bùn cát cũng làm cho một vùng nước trở nên đục ngầu

“Haiz... mắt với mũi…” Thiên Quân xoa tay lên trán

“Đúng rồi, đã quên nói cho ngươi, hôn lễ của Tô Phù Phong và Cốc Nhiễm sẽ cử hành ba giờ sau”

Âm thanh của Thiên Quân không rõ ý tứ, A Ly đột nhiên ngẩng đầu vì động tác này mà dây xích xuyên qua xương quai xanh căng lên, làm nàng đau buốt nhưng vẫn không bằng nỗi đau trong tim. Lúc này bóng dáng của Thiên Quân cũng đã biến mất, chung quanh lại trở nên yên tĩnh đáng sợ. Chỉ có hồ nước vì sự va chạm vừa rồi mà để lại xao động, ánh sáng phát ra từ dạ minh châu cũng trở nên vặn vẹo.

Thiên Quân là muốn ám chỉ cho nàng sao?

Buồn cười, nàng đã thành bộ dạng thế này còn muốn nàng đi uống rượu mừng?

Mặt hồ trở lại sự yên tĩnh, A Ly phát hiện bức tường đá có một vết nứt, nước hồ từ đó thấm ra, đọng thành vũng nước, chốc lát đã ngập đến chân nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui