Trả Thù

Trong một căn phòng nhỏ, có một phụ nữ đang lẳng lặng đọc sách…Gió thổi khẽ khàng, đủ để làm lọn tóc trước trán đong đưa.

Căn phòng chỉ có một người…

Không…nó có hai người chứ…

Linh hồn bé nhỏ đã lớn hơn một chút. Đôi mắt nó vẫn luôn trắng dã không có sức sống như thế…Nó thường hay đứng trước mặt người đó, nhìn đăm đắm,không rời…

-Ngoao…

Người ta bảo, mèo là loài động vật thuộc về bóng tối. Nó có thể nhìn thấy những cái gì mà con người không thấy được…Con mèo lười biếng thong thả đứng dậy, dạo một vòng trước cửa, sau đó cọ mình vào chân người phụ nữ:

-Tịnh…Đừng…

Xảo Ninh không rời quyển sách, tay nhè nhẹ xoa lên bộ lông mượt như tơ…Từ ngày về sống chung với Hạ Phương Khang trong vai trò tình nhân, cô bắt đầu nuôi con mèo này…Không phải để giải sầu gì cả. Chỉ là trong lúc nhìn thấy nó run rẩy trong mưa lạnh, gào lên những lời thảm thiết trước cửa nhà, cô tự dưng không rời mắt khỏi được. Sau đó đã mang nó vào nhà, cho uống sữa.

Cô còn ôm nó vào lòng nữa…Êm và ấm lắm…Nó gợi lại cho Xảo Ninh một cảm giác gì đó lạ lẫm mà cũng thật quen thuộc…Hình như cô đã quên một điều gì đó thật thiêng liêng?

Có tiếng mở cửa…Chỉ xoay đúng 1 vòng…Kiểu mở cửa của Hạ Phương Khang, chỉ anh ta mới thế:


-Về rồi…

-Ừm…

Hạ Phương Khang bước vào trong…Hôm nay anh có hẹn với Tử Tình, song cũng nhanh chóng kết thúc. Anh không thích cô mà cô cũng có vẻ chẳng hứng thú lắm với một vị hôn phu tẻ nhạt như Phương Khang thì phải. Cả hai dùng cơm, sau đó ai về nhà nấy. Không quan tâm ai sẽ là người gặp mặt đối tượng của mình:

-Có cơm và canh ở trên bàn…

-Sau đó…

Phương Khang giật tờ báo trên tay Xảo Ninh…Cô ngẩng mặt nhìn anh. Đôi mắt tuyệt đẹp không nhiều cảm xúc. Chỉ có bờ môi đỏ mọng tự nhiên là nhếch lên một cái cười:

-Sau đó…anh muốn làm gì?

Đôi tay ngọc quấn quanh cổ Phương Khang…Xảo Ninh cười tươi tắn. Song cái cười đó lại mang đến cảm giác thật xa xôi:

-Đi ra ngoài ăn tối đi- Phương Khang chợt nói- Ở trong nhà luôn có cảm giác ngột ngạt. Tôi muốn ra ngoài…

-Với tôi sao?

-Ừ…

-Anh không ngại sao? -Xảo Ninh lại nhặt lấy tờ báo- Dưới mắt mọi người,anh đã có vợ đính hôn rồi.

-Em đừng làm như tôi là ngôi sao nổi tiếng. Người ta chẳng quan tâm tôi đi với ai đâu…Mà dù có đi nữa, cũng đâu có gì quan trọng. Vợ là vợ, người tình là người tình…

Vợ là vợ và người tình là người tình? Cảm giác chua chát chợt dâng lên…nhưng không tồn tại lâu. Xảo Ninh cũng đã chấp nhận chuyện đó rồi mà.

-Tôi là người tình có kỳ hạn mà. Anh muốn gì, tôi đâu dám nói không theo…Đợi tôi một lát, tôi sẽ là một người tình không khiến anh thất vọng đâu…

Đứa bé ngồi cạnh con mèo…Đôi tay trong suốt đưa lên vuốt nhẹ đầu mèo. Đôi mắt mèo khẽ lim dim…

-Tao cũng ra ngoài nhé…Ở nhà một mình không được buồn đấy….Có thể một chút nữa…tao sẽ làm một vài chuyện…Mày không được nhìn đâu đấy…Vì tao không muốn mày ghét tao. Có hiểu không mèo?


Phương Tử Tình là một cô gái xinh đẹp và kiêu hãnh không kém Văn Xảo Ninh. Cuộc sống của cô như trải một màu hoa hồng rực rỡ…Và cô ta lại là đối tượng của ba. Để cô ta ra khỏi cuộc sống của ba mẹ, mới có thể làm cho ba mẹ có cơ hội ở lại gần nhau.

Mấy tuần nay đứa bé nhỏ đã theo ba ra đường…Nó nhìn thấy cô ta vài lần. Cũng có khi ba rời đi, nó âm thầm theo sau cô ta…Là một hồn ma nên chẳng có gì khó khăn cả.

Cô ta không thích ngủ với ba. Cô ta cho rằng ba rất khô khan, chỉ có công việc và công việc…Cô ta có những người bạn khác, nồng say hơn, say đắm hơn. Cô ta đi với họ, cùng họ đến nhà ai đó để vui vẻ. Khá đều đặn thì phải, 1 tuần một vài lần.

Hôm nay cô ta lại đi nữa. Tại một khách sạn sang trọng có phòng ăn lẫn phòng nghỉ…Nó hôm nay đã dẫn đường cho ba đến đó…Cùng lúc Phương Tử Tình cùng người đàn ông vui vẻ đi xuống. Cô ta cười rất tươi, gương mặt trang điểm lộng lẫy rạng rỡ một vẻ đẹp mê hồn.

Cả hai thoáng khựng lại một chút. Rồi Hạ Phương Khang bình tĩnh lên tiếng:

-Chào em!

Tử Tình cũng rất nhanh khôi phục sự bình tĩnh. Cô ta cười nhạt:

-Chào anh!

Cô ta quay sang người đàn ông đi cùng, cũng thật bình thản:

-Phí Tư Phàm…Bạn em…

-Chào anh!

Người đàn ông kia có lẽ cũng biết mình đang đối mặt với ai. Sau chút bối rối, anh ta chìa tay ra:


-Chào…chào anh…

Rồi anh ta quay sang phía Tử Tình:

-Anh ra lấy xe…chờ em nhé!

Nhìn theo dáng đi có vẻ hơi vội vã đó, Hạ Phương Khang thoáng cười:

-Anh chàng này không có gì đặc biệt…Đổi người đi!

-Nhưng kỹ thuật anh ta tốt lắm- Phương Tử Tình đặt tay lên vai Phương Khang- Như anh vậy…có 1 người mà hoài không chán.Em cũng học được ở anh ta nhiều lắm. Anh không cần phải lo, em cũng kín đáo lắm mà.

Hai đứa bé lơ lửng trên không trung…Nhìn cảnh hai người sắp là chồng vợ bắt gặp đối phương “tình nồng ân ái” với người khác mà vẫn có thể cười tươi, không hề tức giận, không một lời biện minh phía dưới, đứa trẻ lớn cười ngặt nghẽo:

-Mày đánh sai chỗ rồi…Những người này không quan tâm có yêu nhau hay không, họ chỉ cần mình mang đến lợi ích cho nhau là đủ. Làm thế nào để mẹ mày có lợi với ba mày…may ra…

-Không cần phải vậy- Đứa trẻ nhỏ đã thay đổi nhiều hơn một chút. Ánh mắt trắng dã của nó thâm trầm hẳn…Nó đang cười- Khi người ta có lợi mới cần nhau thì họ cũng chỉ xem nhau là quan hệ mua bán. Mất đi có tiếc nuối nhưng không đau khổ…Tao cần cái cảm giác đau đớn không gượng dậy nổi, dằn vặt, hối hận suốt cả đời. Chỉ có mẹ tao mới khiến ba trở thành như vậy. Mày chờ coi đi.

Khác với vẻ thù hận dâng tràn ngày trước, linh hồn nhỏ bây giờ có thể thản nhiên đối mặt với nhiều chuyện. Chỉ có sự sục sôi trả thù là không thay đổi. Nó muốn ba mẹ phải hối hận cả đời vì đã bỏ đi nó, khiến nó không thể làm người. Đã phải đau đớn, thà rằng cả nhà cùng chịu đựng, cùng nhau gặp dưới địa ngục đi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận