Khi tỉnh dậy, ánh mặt trời chiếu vào lan can. Trong vườn hoa bên ngoài cửa sổ, chim hót vang hòa với hương hoa.
Tôi lật chăn ra, nhìn thấy mình hầu như toàn thân không mặc gì, chỉ mặc mỗi một chiếc quần lót. Bên cạnh là một cái chăn trống không, cảm giác như là Tô Tô thức suốt một đêm mưa gió, đến sáng sớm thì tự rời khỏi phòng tôi, đi ra phòng khách ăn sáng rồi.
Những hồi ức mơ hồ lẫn lộn tối qua hiện ra trong đầu tôi.
Không lẽ mình nằm mơ?... Tôi nhìn ra bầu trời đẹp bên ngoài, giơ tay day day vào huyệt Thái Dương.
Trên tường treo một bộ plet màu đen lạ lẫm.
Lòng tôi lạnh băng, nghĩ đến cảnh tối qua, đột nhiên có chút căng thẳng. Hôm qua hồ đồ quá, cứ tưởng mình đang nằm mơ nữa, hôm nay nghĩ lại “Tô Tô” thần bí của đêm qua, bỗng thấy thấp thỏm không yên.
Ding ding ding... Báo thức của điện thoại đột nhiên kêu to làm tôi giật mình.
Tôi hít một hơi dài, lấy lại tinh thần, lấy quần áo trong tủ ra mặc vào, rồi vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Tôi ra khỏi phòng, khi đến phòng khách, nhìn thấy Tô Tô đang ngoan ngoãn giúp Hiểu Ngưng làm điểm tâm sáng.
Nếu trong phòng tôi không tự dưng xuất hiện bộ plet đen, tôi vẫn cứ nghi ngờ mọi thứ đều bình thường.
Tô Tô nhìn thấy tôi đi ra khỏi phòng, cười hi hi chạy đến: “Anh Tiểu Mân! Em làm bánh gato cho anh nè!”.
Cô bé mặc chiếc áo bông in hoa, vẫn như mọi khi, vừa trong sáng vừa nghịch ngợm.
Nhìn dáng vẻ cô bé, hình như đã hoàn toàn quên chuyện xảy ra đêm qua.
Đúng lúc tôi đang ăn bánh, cô bé đột ngột hỏi tôi: “Anh Tiểu Mân, hôn thì có cảm giác thế nào?”.
“Ấy... Sao tự dưng lại hỏi anh cái này?”. Tôi nhìn cô bé vẻ kỳ lạ.
“Chỉ là... muốn hỏi thôi mà”, sắc mặt của Tô Tô hơi đỏ lên.
Cô bé nói tiếp: “Em hỏi chị Linh Huyên, chị ấy bảo là không biết. Rồi em đi hỏi chị Hiểu Ngưng, chị ấy không chịu nói gì cả”.
“Rút cuộc là sao lại tò mò về vấn đề này thế?”. Tôi nhìn khuôn mặt xinh xắn của Tô Tô, hỏi sâu thêm.
Tô Tô hơi cúi đầu xuống, thấy ngại ngùng: “Anh Tiểu Mân, em nói ra, anh không được cười em đấy”.
Nhìn bộ dạng ngại ngùng của cô bé, tôi càng thấy kỳ quặc, nhưng vẫn đồng ý: “Được được được, anh không cười”.
Tô Tô vặn ngón tay: “Ừm... Tối qua nằm mơ, em thấy anh hôn em”.
“Á?”. Tôi kinh ngạc nhìn cô bé.
“Em biết anh Tiểu Mân không làm như thế, nhưng... em cũng không biết tại sao lại nằm mơ như thế...”. Tô Tô nghịch ngón tay, cúi đầu nói.
Cô bé đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn tôi với ánh mắt ngây thơ: “Anh Tiểu Mân, nếu em có ý nghĩ không đúng với anh, anh không trách em chứ?”.
Điều này... lần đầu tiên có người con gái hỏi tôi như thế. Hóa ra không phải tôi muốn “ăn thịt” Tô Tô, mà là Tô Tô muốn “ăn thịt” tôi.
“Nhưng chị Hiểu Ngưng nói cái này cũng bình thường, trước đây khi Đới Duy ở đây, chị ấy cũng luôn muốn tìm một người bạn trai như Đới Duy”. Tô Tô tiếp tục nói.
Lời của cô bé không khỏi làm tôi nhớ đến cách nói của Đại Bính. Cậu ấy cho rằng bốn người con gái ở cùng với một người con trai, ngoài việc dựa dẫm trong cuộc sống, nhiều hơn là sự dựa dẫm về tinh thần. Có điều, họ cho rằng tôi là một tên gay “thuần túy”, thỉnh thoảng lợi dụng tôi thì có cảm giác áy náy.
Thấy tôi không nói gì, Tô Tô ấm ức ngẩng mặt lên, cẩn thận hỏi tôi: “Anh Tiểu Mân, có phải em nghĩ thế, làm anh giận rồi phải không?”.
“ừ, anh giận rồi”. Tôi cố ý nói.
“Á...”. Tô Tô thất vọng dài giọng ra: “Anh Tiểu Mân, em không cố ý đâu. Em bảo đảm từ sau không bao giờ dám nghĩ lung tung nữa”.
Nhìn bộ dạng hứa hẹn của cô bé, tôi không nhịn được phì cười.
“Hì hì, em biết anh Tiểu Mân sẽ không giận đâu mà”. Trong nháy mắt, vẻ mặt Tô Tô rạng rỡ lại ngay, nhìn tôi tinh nghịch nói. Cái vẻ mặt thất vọng lúc nãy cũng là cô bé giả vờ thôi.
“Phù, nói ra trong lòng thật thoải mái. Anh Tiểu Mân, em hay lợi dụng anh, anh không để ý chứ ạ?”. Tô Tô ôm chặt lấy tôi, hỏi.
Ai lợi dụng ai, còn chưa biết nữa, tôi nhìn Tô Tô tinh nghịch trong lòng mình, thầm nghĩ.
“Hai người đang nói gì thế?”. Trình Lộ cầm cốc sữa nóng bốc khói đi đến.
“A! Không có gì!”. Tô Tô vội vàng bịt miệng mình lại, nhảy sang một bên.
Trình Lộ biết cô bé đang cố ý giả vờ, đương nhiên không trúng kế, nói với tôi: “Tối qua tôi đã xác nhận, sách của chúng ta nhanh nhất cũng phải tuần sau mới ra mắt được, muộn hơn so với tập đoàn xuất bản Hùng Đại Bắc Kinh đúng một tuần”.
Thấy sắc mặt tôi chùng xuống, Trình Lộ tiếp tục nói: “Nhưng, phòng phát hành nói rằng, chính thức đưa sách ra thị trường thì sẽ tương đối chậm, nhưng ở xưởng in, tuần này có thể lấy được sách mẫu rồi”.
“Lần này bọn họ rất nhanh, đã phá kỷ lục rồi. ừm, sách mẫu trước thứ sáu có thể in được bao nhiêu?”. Tôi hỏi ngay.
Trình Lộ nghĩ ngợi một lát: “Xưởng in ở Bình Hải làm thêm giờ, chắc được khoảng năm nghìn quyển”.
“Tô Tô, lên forum của trường đăng tin, nói thứ sáu anh sẽ về trường”. Tôi nói với Tô Tô đang đứng ở bên cạnh.
“Á?”. Tô Tô không ngờ tôi và Trình Lộ nói chuyện công việc mà lại kéo cả cô bé vào, có chút kinh ngạc.
“Đến cả chỗ thầy chủ nhiệm khoa, nói với thầy thứ sáu này anh sẽ tổ chức một hoạt động, những việc khác, thầy sẽ giải quyết cho”. Tôi tiếp tục nói.
“Ha ha! Anh Tiểu Mân sắp về trường rồi! Ngay bây giờ em sẽ đi đăng tin!”. Tô Tô cuối cùng cũng hiểu ý của tôi, vội vàng chạy về phòng.
“Quảng bá sách mới?”. Trình Lộ nhìn tôi vẻ khó hiểu.
“Ừ, chúng ta ra sách muộn những một tuần, đã ở vào thế rất bất lợi. Nhưng họ phải chuyển sách từ phía bắc xuống phía nam, cũng phải mất vài ngày, chúng ta tổ chức hoạt động quảng bá trước, cũng coi như xuất bản sách cùng một thời điểm, ít ra cũng tạo được thế cân bằng ở thị trường phía nam”. Tôi nói.
“Có lý, hôm nay đến công ty, tôi sẽ chuẩn bị việc này”. Trình Lộ gật đầu tán đồng, nghe khẩu khí này, cử như tôi là giám đốc còn cô ta là trợ lý vậy.
“Nhưng hôm nay tôi muốn xin nghỉ, muộn muộn mới tới”. Tôi nói với cô ta.
Trình Lộ chau mày: “Bây giờ công ty bận như thế, anh còn xin nghỉ? Tôi không đồng ý”.
“Không đồng ý? Thế thì lát nữa tôi đến công ty tuyên bố, tôi và giám đốc Trình, “hoa khôi” của công ty sống chung”. Tôi dọa cô ta.
“Anh...”. Trình Lộ trợn mắt nhìn tôi, không nói được câu gì.
Nhân lúc cô ta còn đang tức đến nỗi miệng méo xệch, tôi đi ra khỏi nhà, ngồi vào xe, nhanh chóng rời đi.
Việc hôm qua, trong lòng tôi có không ít nghi hoặc, tôi phải đi hỏi Đại Bính.
Tôi đến phòng khám tâm lý “Hoa Gian Phường” của Đại Bính, quả nhiên nhìn thấy cậu ta đã mở cửa, đang thu dọn đồ đạc.
“Nhà mới thế nào?”. Tôi đi vào, nói.
“Ê? Sao cậu lại đến đây? Nhà mới rất tốt, ở rất thoải mái”. Đại Bính vui mừng nhìn tôi, để mấy quyển sách tâm lý dày cộp lên giá, “Còn cậu, không muốn chuyển ra ngoài à? Tớ lại tìm cho cậu một căn rồi, ở khu đô thị mới Cổ Bắc. Giữ cho cậu, chuẩn bị trước cho yên tâm”. Cậu ta rút từ trong ngăn kéo ra chiếc chìa khóa, lắc lắc trước mặt tôi.
“Việc chuyển nhà lát nữa nói tiếp”. Tôi tiện tay cầm chiếc chìa khóa trong tay cậu ta, rồi ngồi xuống, “Tớ gặp cô ấy rồi”.
“Ai cơ?”. Đại Bính tiếp tục dọn dẹp đồ đạc, tiện miệng hỏi.
“Một Tô Tô khác”.
Đại Bính đột ngột dừng lại, ánh mắt dần bình tĩnh lại: “Ồ... cuối cùng cậu cũng biết rồi”.
“Thế là sao? Hai tính cách à?”. Tôi hỏi cậu ấy.
“Không phải. Là một cái tôi hình thành từ nhỏ do rất sợ sấm sét, kỳ thực cô bé vẫn là Tô Tô. Chẳng qua là một kiểu biểu hiện tập trung của tiềm ý thức”. Cậu ta giải thích.
Tôi nghĩ ngợi, lại hỏi cậu ta: “Tớ có thể hiểu rằng, bên trong Tô Tô có hai con người không?”.
“Nếu nói từ góc độ cảm giác, thì đúng là thế”. Đại Bính nói.
“Thế nếu tớ và Tô Tô đêm mưa gió sấm sét đó hôn nhau, thì có tính là đã hôn Tô Tô của ngày hôm sau không?”. Tôi tiếp tục hỏi.
“Cậu muốn hỏi nếu cậu và cái cô Tô Tô ẩn sâu bên trong kia mà có quan hệ thì thế nào chứ gì?”. Đại Bính cười sằng sặc.
Tôi biết tôi nhờ cậu ta tư vấn là tự chuốc lấy nhục nhã, nhưng tôi thực sự không tìm được người khác chuyên nghiệp hơn cậu ta, nên chỉ có thể giận dữ trợn mắt nhìn cậu ta.
“Cái này... thuộc về vấn đề đạo đức. Nếu theo như sự giải thích của cậu, họ là hai người khác nhau, nhưng lại có chung một cơ thể, ai dà, nói thế này, chả chuyên nghiệp tí nào cả”. Đại Bính cuối cùng cũng ngồi xuống, “Tớ nói thế này với cậu nhé, Tô Tô mà cậu nói kỳ thực là sự ngưng kết trong tiềm ý thức của Tô Tô”.
“Ồ?”. Tôi có chút hứng thú.
“Cũng có nghĩa là, Tô Tô của những đêm mưa gió yêu cậu hay ghét cậu, nguồn gốc ban đầu vẫn là tình cảm của Tô Tô đối với cậu, nhất cử nhất động đều thể hiện tiềm ý thức của Tô Tô. Bởi vì cái tôi hình thành để trốn chạy nỗi sợ hãi sấm sét thực ra là thay thế cho Tô Tô của ngày thường, làm những việc bình thường cô ấy không dám làm, nói những điều bình thường không dám nói”.
Đại Bính nhìn tôi, nói tiếp: “Con người ai cũng có tâm lý trốn tránh, từ một mức độ nào đó mà nói, luôn có hai mặt trong một con người, giống như rất nhiều người ban ngày đi làm nghiêm chỉnh, tối đến lại đi vũ trường, đêm cũng không về nhà, cảm giác như hai người hoàn toàn khác nhau”.
“Thế thì, Tô Tô sẽ như thế bao lâu?”. Tôi hỏi.
“Khó nói lắm, cũng có thể là cả đời, cũng có thể theo năm tháng tuổi nhiều lên, sự sợ hãi đối với sấm sét mất đi, cô Tô Tô kia sẽ không xuất hiện nữa”. Đại Bính ra vẻ chuyên gia tâm lý học, nói.
“Thế... bên trong có hai con người, có ảnh hưởng gì đến sức khỏe của cô bé không?”.
“Trước mắt, không ảnh hưởng. Chỉ có điều sẽ làm phiền người khác, đương nhiên bản thân cô ấy không hề biết”.
“Tô Tô đến chỗ cậu điều trị, là mong cậu giúp giải quyết vấn đề này à?”. Tôi lại hỏi.
“Ừm, là chị cô bé đưa đến tìm tớ, Tô Tô không hề biết bệnh tình của mình. Tớ cũng đã nghĩ vài biện pháp, nhưng tạm thời chưa có kết quả. Tô Tô của những đêm mưa gió bắt đầu xuất hiện lúc cô bé sáu tuổi, cho nên cắm rễ rất sâu. Tô Tô rất thuần khiết, nhưng không có nghĩa cô bé không có suy nghĩ của riêng mình. Một vài việc cô bé không dám làm, nhưng cứ giữ trong lòng, khi thời cơ chín muồi, sẽ thông qua một cái tôi khác để biểu hiện”.
Tôi ngắt lời Đại Bính: “Ví dụ, nếu như trong đêm mưa, Tô Tô hôn tớ, thực ra chính là Tô Tô muốn hôn tớ?”.
“ừ, chính xác là như thế”. Đại Bính cho tôi một câu trả lời đầy khẳng định.
Tôi lập tức chìm vào suy nghĩ.
“Nhưng, đấy chỉ là một vài liên kết về tình cảm thôi, xét đến việc cậu đã đi vào cuộc sống của Tô Tô những đêm mưa gió, và đi vào ký ức đơn thể của Tô Tô đó, sự phát triển sau này sẽ có thay đổi”.
“Thế là thế nào?”.
“Tức là Tô Tô trong những đêm mưa gió yêu cậu hận cậu, nền tảng tình cảm của Tô Tô lại tách ra một lần nữa. Cô ấy có tư duy độc lập, điều này hơi nguy hiểm”.
“Nguy hiểm?”.
“Trở về với vấn đề lúc nãy. Tô Tô mà cậu đã gặp tuy là đại diện cho Tô Tô, nhưng, cô ấy chỉ là một cái bóng, hoàn toàn mơ hồ về sự tồn tại của bản thân, cô ấy chưa chắc đã chịu trách nhiệm với Tô Tô hoặc với cơ thể của chính mình, mà cơ thể thực sự vẫn là của Tô Tô. Cậu phải bảo vệ Tô Tô, nhất định phải bảo vệ cô ấy”.
Tôi giơ tay vỗ vỗ đầu cậu ta: “Nói rõ ra xem nào!”.
“Được thôi, tớ lấy một ví dụ cực đoan vậy. Nếu như Tô Tô của những đêm mưa gió không được vui, có thể sẽ nhảy sông, người biến mất không chỉ là cô ấy, mà còn cả Tô Tô nữa. Theo dự đoán của tớ, Tô Tô của đêm mưa gió rất yếu, cô ấy chắc chắn tưởng rằng mình là một cá thể độc lập, chỉ có điều ký ức không liền mạch”.
“Cái tên Tô Tô trong đêm mưa rất khó nghe, chúng ta đặt một cái tên, gọi là Tử Hà được không?”. Tôi nói.
“Cậu muốn gọi thế nào thì gọi như thế. Tóm lại, nói dễ hiểu, cậu phải chịu trách nhiệm với Tô Tô, cũng phải chịu trách nhiệm với Tử Hà. Trên nguyên tắc, chúng ta không nên mở rộng ký ức đơn thể của Tử Hà, nhưng cô ấy đã gặp cậu, nhất định sẽ nhớ nhung cậu, nói đến cùng, cô ấy chính là sự thể hiện tình cảm trong chiều sâu của Tô Tô”.
Giải thích của Đại Bính dần dần làm sáng tỏ những thắc mắc của tôi. Trước đây không hề cảm thấy, bây giờ nhìn lại, cậu ta đúng là một bác sĩ tâm lý rất tốt, rất giỏi.
“Câu hỏi cuối cùng”, tôi nhìn Đại Bính, “nếu cô ấy muốn tớ làm bạn trai, tớ phải làm sao?”.
“Đó cũng là sự thể hiện nội tâm của Tô Tô, đương nhiên, có thể, bản thân Tử Hà cũng thích cậu”. Đại Bính đeo cái kính không độ ở trên bàn lên, cố ý dùng tay đẩy kính lên, dùng ánh mắt thấu suốt mọi thứ nhìn tôi, “Tớ biết cậu vẫn còn đang băn khoăn một vấn đề, tớ nói thế này nhé, cô gái thuần khiết đến đâu, cũng có những mộng tưởng của cô ấy. Gay chỉ là một cái cớ hợp lý mà phụ nữ an ủi nội tâm bản thân mà thôi”.
Bên ngoài phòng khám, một chiếc Beetle màu đen dừng ngay phía sau chiếc BMW của tôi, tay lái rất chuẩn, chỉ cách đuôi xe tôi đúng mười mấy centimet.
Trong xe, một phụ nữ đeo kính đen bước ra.
“Xin giới thiệu, đây là bạn gái của tớ, Diệp Phi Phi”. Đại Bính vội vàng đứng dậy, đón người phụ nữ đó vào, nói với tôi.
Cô ấy bỏ kính râm ra, tươi cười bắt tay tôi. Tôi nhìn thấy trên cánh tay nhỏ nhắn có xăm một con bướm đen, không khỏi nghĩ, một phụ nữ bốc lửa kiểu này, Đại Bính có giữ nổi không?
“Đây là Lương Mân anh em tốt của anh, đã từng nói với em rồi đấy”. Đại Bính giới thiệu tôi với bạn gái, lại tiếp tục nói với tôi: “Cô ấy dạo này thường đến đây giúp tớ, chuẩn bị trang trí lại”.
“Bạn gái của cậu đẹp lắm, đẹp hơn nhiều so với tưởng tượng của tớ”. Tôi nói với cậu ta.
Diệp Phi Phi cười lạnh nhạt: “Đại Bính, đi mua giúp em bao thuốc”.
Đại Bính không dám chậm trễ, nhìn tôi một cái vẻ cảnh cáo, rồi chạy ra ngoài. Anh chàng này, chả nhẽ sợ tôi giành mất bạn gái của cậu ta?
“Cậu ấy được lắm, mong là cô đối tốt với cậu ấy”. Tôi quay lại nhìn cái bóng béo tròn của Đại Bính.
“Tôi biết”. Diệp Phi Phi ngồi xuống một cái ghế, châm một điếu thuốc, tự đắc vắt chân lên, nhìn tôi, “Anh là Lương Mân?”.
“Nếu tôi nhớ không nhầm, vừa nãy Đại Bính đã giới thiệu rồi”. Tôi nói.
“Ồ, gay à?” Cô ta tiếp tục hỏi.
“Không phải!”. Thấy cô ta hỏi như vậy, tôi đột nhiên rất muốn giết chết Đại Bính. Tên xấu xa này dám nói linh tinh.
Ánh mắt của Diệp Phi Phi khóa chặt tôi: “Nói về mình đi, tại sao lại ở trong chung cư của con gái?”.
“Nguyên nhân rất phức tạp. Nhưng là đàn ông, đều thích ở cùng với bốn mỹ nữ đúng không?”. Tôi cười cười.
“Giả vờ gay cũng là một trong những thủ đoạn cưa gái đúng không?”. Diệp Phi Phi ngẩng đầu, thở ra một làn khói, nhìn tôi.
Không thể không nói, tư thế cô ta hút thuốc rất cool.
Thấy tôi không trả lời, cô ta lại hỏi: “Trong bốn cô gái, anh thích nhất là cái cô tên Tô Tô à?”.
“Là một cô bé rất đáng yêu, không giống phong cách của cô. Nhưng kiểu người giống như cô ấy, làm bạn gái cũng rất tuyệt”. Tôi trả lời.
“Làm bạn gái cũng rất tuyệt?”. Diệp Phi Phi tiếp tục hỏi.
“Bây giờ còn hơi nhỏ, tương lai sẽ rất tuyệt”. Tôi nói. Tôi thấy cô ta rất thẳng thắn, nói với cô ta cũng chả hề gì.
“Biết tôi là ai không?”. Cô ta đột ngột hỏi.
“Bạn gái của Đại Bính, Diệp Phi Phi”. Tôi trả lời.
“Còn gì nữa?”. Cô ta tiếp tục hỏi.
Tôi nhìn cô ta, lắc đầu: “Không biết”.
“Chị họ của Tô Tô. Căn nhà mà hiện giờ cô bé ở là của tôi”. Cô ta nhả một làn khói về phía tôi, bình tĩnh nói.
“Á...”. Tôi nhìn cô ta, câm bặt không nói được lời nào.
Diệp Phi Phi cũng không nói gì, tiếp tục lặng lẽ nhìn tôi.
Đại Bính cầm thuốc, thở hổn hển xông vào. Cậu ta nhìn thấy vẻ mặt của tôi, ngay lập tức đoán được đã xảy ra chuyện gì, nhẹ nhàng đặt thuốc xuống trước mặt Diệp Phi Phi, sau đó hậm hực ngồi xuống.
“Lương Mân, ngày mai tớ đưa cậu đi xem phòng mới”. Đại Bính không dám nhìn thẳng vào Diệp Phi Phi, chỉ dám lén lút liếc cô ta, rồi nói với tôi.
Tôi thở dài: “Không cần đâu, chiều nay, tớ sẽ tự đi xem”.
Tính đủ mọi nước vẫn khó thoát kiếp nạn. Tôi không bao giờ ngờ rằng, bạn gái của Đại Bính chính là chị họ của Tô Tô, càng không ngờ rằng, chung cư Tô Tô đang ở chính là “sản nghiệp” của cô ta.
Đại Bính ghìm giọng nói: “Tớ muốn ngửa bài với cậu sớm hơn, nhưng cứ...”.
Thấy Diệp Phi Phi liếc sang, cậu ta vội vàng dừng lại.
“Tạm thời anh cứ ở đấy đi, tôi không tiết lộ bí mật đâu”.
Câu nói của Diệp Phi Phi làm tôi cực kỳ bất ngờ.
“Tôi không cần biết anh có mưu đồ gì với những cô gái kia, nhưng nếu anh dám làm gì Tô Tô, tôi không tha cho anh đâu”. Cô ta nhìn tôi, nói tiếp.
Trên cánh tay cô ta đeo một bộ vòng bạc, hình xăm con bướm đen ở giữa những cái vòng bạc màu trắng đó, cực kỳ bắt mắt. Sự thon thả của cô ta hoàn toàn khác với Tô Tô, đó là sự thon thả khỏe mạnh gợi cảm. Tô Tô trắng hơn cô ta, nhưng làn da nâu của Diệp Phi Phi lại mang một vẻ đẹp rất khác.
Tôi thực sự không ngờ Tô Tô dịu dàng ngoan ngoãn thế, chị họ của cô bé lại có cá tính mạnh đến vậy.
“Tôi biết anh đối với Tô Tô rất tốt. Nhưng tôi chỉ có mỗi một đứa em, để nó một mình sống ở ngoài là muốn rèn luyện kỹ năng sống cho nó, không phải là để cho những kẻ háo sắc ức hiếp”. Diệp Phi Phi có làn môi mỏng, ánh mắt kiên định, có thể thấy, cô ta là loại “chị cả” dám làm dám chịu.
“Đúng đấy, anh đã nói rồi mà, Lương Mân đáng tin hơn đa số đàn ông ở bên ngoài”. Đại Bính nhân cơ hội nói xen vào.
“Đã lộ thân phận rồi, tôi vẫn sẽ chuyển ra ngoài sống”. Tôi bình tĩnh nói.
Diệp Phi Phi nhìn tôi: “Đới Duy đi rồi, việc này tôi cũng biết. Trong chung cư vẫn nên có một người con trai. Tôi nói rồi, đối với Tô Tô, anh không được vượt qua giới hạn, những cái khác, tôi cũng không quan tâm. Đới Duy là bạn tôi, năm đó anh ấy nhận sự ủy thác của tôi mới đến chung cư ở để chăm sóc Tô Tô. Anh là bạn của Đại Bính, tôi tin Đại Bính, cũng sẽ tin tưởng anh”.
“Cô hy vọng tôi ở lại chăm sóc Tô Tô?”. Tôi hỏi cô ta. Càng ngày tôi càng cảm thấy người phụ nữ này vô cùng hào sảng. Nhìn cô ta, tôi lập tức hiểu ngay, Tô Tô của cái đêm mưa gió ấy, hay Tử Hà, mô phỏng theo chị cô ấy, Diệp Phi Phi.
“Đúng. Ngoài ra, việc hai người đập vỡ kính tiệm quần áo đêm qua, tôi đều giúp hai người giải quyết ổn rồi”. Diệp Phi Phi búng điếu thuốc ở tay đi, cầm thuốc Đại Bính mới mua về, quay người đi vào căn phòng phía trong.
Người phụ nữ này không những có tiền, hơn nữa rất có cá tính. Nhưng người như thế này tôi tin cô ta thật lòng yêu Đại Bính.
Đại Bính tưởng rằng tôi đang nghĩ về chuyện của Tô Tô, không kìm được lại hỏi tôi: “Cảm giác của cậu với Tử Hà thế nào?”.
“Tôi thích cô ấy”. Tôi đáp rồi ra khỏi phòng khám.