Tra Vương Tác Phi

Nhìn Dung Khuynh khụy gối, với tư duy bình thường của nàng ta, đương nhiên sẽ nhận định rằng nàng đang muốn quỳ xuống.

Thầm hừ lạnh, mắt mang ý cười, từ trên cao nhìn xuống, chờ nhìn thấy cảnh tượng Dung Khuynh quỳ xuống cầu xin tha, xem ra cũng giải bớt được chút ngột ngạt trong lòng mình. Tiện nhân này vậy mà lại cùng Vương gia....

Oán niệm cuồn cuộn, thô tục ló đầu, ý niệm chửi bới vừa hiện lên một nửa, Dung Khuynh lại bỗng dưng lảo đảo một cái, người vốn nên quỳ xuống, đột nhiên ngã về trước!

"A..."

"Ách..."

Kinh hô, kèm theo tiếng kêu rên! Hương di nương hoa lệ ngã vật xuống, còn Dung Khuynh lại nằm vững vàng trên người nàng ta!

"Tên ngu ngốc này, ngươi muốn làm gì? Đứng lên, còn không mau đứng lên!" Nha đầu hô to gọi nhỏ, tay không ngừng đánh bom bốp lên người Dung Khuynh, thuận tiện kéo luôn cả người xuống!

Dung Khuynh đứng dậy, nhìn nha đầu kia một cái, nhưng lại không nói gì, chỉ nhấc chân rời đi!

"Cái nha đầu chết tiệt kia..." Hùng hùng hổ hổ, muốn đuổi theo, nhưng lại không bước được.

"Đứng lại, lại đây!" Bất ngờ bị Hương di nương quát bảo đứng lại.

"Di nương..."

"Lại đây!"

Nha đầu hé miệng, bước lên: "Di nương, cứ để nha đầu kia rời đi như vậy..." Các nàng sao có thể báo cáo kết quả rằng mình bị người ta đạp lên đầu được!

"Đừng nói nữa, đỡ ta về!" Hương di nương mặt đen xanh nói.

Phản ứng của Hương di nương, khiến nha đầu cảm thấy có chút kì lạ, liền hỏi: "Di nương, sao ngươi..." Chưa hỏi hết câu, đã nhìn thấy di nương buông đai lưng ra, váy ngắn thùng thình như sắp tuột xuống, bỗng im bặt, khóe miệng hung hăng co rút.

Không dám nói nữa, không nói thêm gì nữa, thật muốn mất mặt mà. Nhanh chóng sửa sang lại, đỡ Hương di nương, chủ tớ hai người vội vàng rời đi.

----------

Lẫm Ngũ đưa một tờ giấy đến trước mặt Trạm vương: "Chủ tử, đây là thông tin Lẫm Nhị vừa đưa tới!"

Chuyện hơn mười năm cuộc đời của Dung Khuynh, lại viết không quá được một trang giấy. Lướt mắt qua thống kê một phen, chỉ có thể hình dung bằng một câu nói "Người lớn lên trong khinh bỉ và bắt nạt"!

Nhìn tin tức ngắn gọn này, Trạm vương không nhanh không chậm nói: "Giả heo ăn thịt cọp sao?"

"Nếu vậy, chỉ có thể nói vị Dung cửu tiểu thư này có sức nhẫn nhịn quá tốt." Bất quá, nhìn Dung cửu trãi qua cuộc sống bị bắt nạt và khi dễ như vậy. Lẫm Ngũ lại cảm thấy rất kì lạ.

"Ngươi vừa ra đời đã biết ẩn nhẫn sao?"

"Không biết! Từ nhỏ đã biết giấu giếm đầy sắc sảo, có lẽ không ai có thể làm được." Lẫm Ngũ nói xong, nhíu mày: "Nếu không phải trời sinh đã thông minh tuyệt đỉnh. Vậy.... Dung cửu đột nhiên thay đổi như thế, lại có chút kì quái!"

Là rất rất kì lạ, điểm này Trạm vương cảm giác được rõ nhất. Lần đầu động vào nàng, nàng bị chấn kinh như con chuột, cứng đờ như khúc gỗ, trong mắt ngoài hoảng sợ ra, không hề có cảm xúc khác. Nhưng tới lần thứ hai, hoảng sợ hoàn toàn biến mất, cả người như hoàn toàn thay đổi!

Bất quá, dù nàng có thay đổi thế nào, Trạm vương cũng không có hứng dò xét, trực tiếp giết là được. Nhưng bây giờ.... Hắn thật muốn xem nàng có thể lăn qua lăn lại nhiều kiểu thế nào nữa!

"Lẫm Nhất!"

"Có thuộc hạ!"

"Chuyện tìm người, ngươi cứ xem mà làm đi!"

"Vâng!"

"Lỡ như tìm không được...." Trạm vương tay chống cằm, lười nhác nói: "Vậy ngươi bị đâm thì chịu đi, ai bảo ngươi đấu không lại người ta làm gì!"

"Vâng!"

Lẫm Ngũ không khỏi mở miệng: "Những loại chuyện "lỡ như" này, không nên xuất hiện!" Là chắc chắn sẽ không xuất hiện mới đúng.

"Nếu xảy ra chuyện lỡ như. Vậy, tại sao Lẫm Nhất lại bị thương? Lẽ nào thật sự là do hắn tài nghệ không bằng người ta sao?"

Lẫm Ngũ nghe vậy, nháy mắt im lặng!

"Lẫm Ngũ, ngươi phạm vào kiêng kị!"

Trạm vương vừa nói xong, Lẫm Ngũ lập tức liền căng mặt, vội quỳ xuống đất: "Thuộc hạ biết sai!" Khinh địch là thứ cấm kị nhất, suy nghĩ vừa rối của hắn rất nguy hiểm.

"Đi xuống lĩnh phạt đi!"

"Vâng!"

Lẫm Ngũ rời đi. Cùng lúc đó, chuyện xảy ra giữa Dung Khuynh và Hương di nương cũng được truyền tới tai Trạm vương!

Lẫm Nhất vừa nghe, cũng không thấy có gì kì lạ, chỉ là đám nữ nhân hậu viện đấm đá nhau diễn xiếc mà thôi. Còn Dung Khuynh, vì cùng Vương gia đêm đó, nên bị các nàng ghi hận, không yên phận.

Nhưng mà, dù lòng các nàng ta có nhiều mưu tính hơn đi nữa, thì cũng chẳng dám biểu hiện ra, càng không dám nói nhiều một câu nào. Vì, một khi nữ nhân đã bước chân vào hậu viện, đều phải biết rõ Vương gia sẽ không để mình bị các nàng đẩy đi vòng vòng.

Lại nói đến quy củ Vương phủ, nếu đã bất chấp làm ra hành động quá phận mê hoặc Vương gia, thì phải chuẩn bị tâm lí tốt để gánh chịu hậu quả sai đó.

Nữ nhân tranh đấu, thường mà dám nháo đến trước mặt Vương gia, dù ai đúng ai sai, thì đều bị dùng hình phạt đuổi ra khỏi Vương phủ để chấm dứt! Thế nên, những nữ nhân kia, trong bóng tối, dẫu đấu đá rất hung hăng, nhưng lúc đối mặt với Vương gia, nói sai cũng không dám cãi lại một câu!

Đối với chuyện này, các nữ nhân thật sự rất buồn bực. Nam nhân không biết thương hương tiếc ngọc, thì các nàng có giả vờ nhu nhược, hay ngay cả cơ hội khóc dầm dầm dề dề mưa sa như người ta cũng không có, aiii!

Đối với chuyện nhỏ nhặt vừa xảy ra đó, Lẫm Nhất cũng không thấy gì là quái dị. Nhưng Trạn vương lại nói: "Một người ở trước mặt bản vương còn không chịu thành thực yếu thế, thì đứng trước một di nương sẽ lập tức hạ mình đơn giản như vậy được sao?"

Lẫm Nhất vừa nghe, thần sắc hơi thay đổi: "Ý chủ tử là...?"

"Ý là muốn nói, vật nhỏ kia có lẽ đã bày ra trò mèo gì đó dưới mắt bản vương rồi!"

Lẫm Nhất chau mày, không nghĩ ra Dung Khuynh còn có thể giở trò gì được!

Nhìn bộ dáng rối như tơ vò của Lẫm Nhất, Trạm vương hơi cong môi một cái: "Ngươi qua hỏi một chút, trên người Hương di nương có bị mất thứ gì hay không?"

Nghe vậy, Lẫm Nhất mi tim đập mạnh: "Thuộc hạ đi ngay!"

-----

Lát sau, Lẫm Nhất trở về, vẻ mặt tối đen: "Chủ tử, túi bạc trong ống tay áo Hương di nương đã không cánh mà bay!"

Lời Lẫm Nhất vừa dứt, Trạm vương đột nhiên cười rộ lên: "Người Trạm vương phủ thật sự là ngày càng có bản lĩnh."

Lẫm Nhất bị thương, Hương di nương bị cướp bạc! Kể cả chính hắn, cũng bị hộc máu mà trở về. Ha ha, không phải bị đánh thì cũng bị lừa gạt!

"Thật sự là càng ngày càng thú vị, ngươi cảm thấy lần này thế nào?"

Lẫm Nhất thả tay xuống: "Thuộc hạ đã lĩnh ngộ!"

Lĩnh ngộ ra, Dung cửu lần nào cũng miệng nói một đằng tay làm một nẻo, luôn luôn giả bộ. Là loại người hai mặt điển hình, chơi đùa còn làm như lẽ đương nhiên như vậy, quả thật khiến người khác có chút buồn bực.

"Trước trời tối, bản vương chờ nhìn kết quả! Ra ngoài đi!"

"Vâng!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui