Tra Vương Tác Phi

Cố gia.

Cố Chấn nghe Cố Đình Xán kể lại mọi chuyện xong, không nói hai lời, trực tiếp cấm cửa Cố Đình Dục lần nữa.

"Phụ thân, Khuynh Nhi bị thuơng, nàng không thể ở chỗ đó được, ta muốn đi cứu nàng, bây giờ ngươi không thể cấm túc ta được. Huống chi, Khuynh Nhi là vì ta nên mới bị thương."

Cố Đình Dục vỗ cửa phòng, vô cùng lo lắng, bất an, khẩn cầu: "Sau này ngươi phạt hài nhi lúc nào cũng được, nhưng bây giờ, xin ngươi hãy thả ta ra ngoài. Phụ thân, Khuynh Nhi lúc này chỉ có thể dựa vào chúng ta mà thôi, ngươi không thể bỏ mặt nàng như thế được, phụ thân...."

Từng chữ từng chữ mang theo kích động. Tình ý kia, đúng là vui buồn lẫn lộn, khiến người nghe cảm động không thôi.

Cố đại phu nhân đứng trong viện, nghe đến đỏ cả mắt. Đáng tiếc, đỏ mắt này không phải là đang cảm động, mà là bị cả tràng lửa giận hung nóng gan phổi!

"Cái tên nghịch tử này...." Nghiến răng nghiến lợi, tức giận đến đầu óc mụ mị.

Bồ Tát không hiển linh, hài tử còn đang giãy giụa vì tình, một mực khăng khăng dấn thân vào con đường khổ ái. Tính tình này....sao không hề giống tên phụ thân đầu gỗ kia của hắn tí nào.

Gả cho tên tướng công đầu gỗ, sinh ra tên nhi tử đa tình. Thật sự là....

"Ô ô.... Sao số ta lại khổ thế này!"

Tướng công không có não, không biết tình ý ôn nhu là gì, ngày nào cũng chỉ có một khuôn mặt. Nhi tử thì trái ngược hoàn toàn, vì một nữ nhân mà tức giận tới đỏ mặt. Cố đại phu nhân lần đầu có cảm giác nóng lòng đến thế.

Thường ma ma ở một bên, muốn lên tiếng trấn an nhưng lại không biết nên nói thế nào.

"Thường ma ma!"

"Có lão nô!"

"Ta bảo ngươi tìm người, đã tìm được chưa?"

Thường ma ma khẽ nhúc nhích mí mắt, cúi đầu, gật gật: "Bẩm phu nhân, đã tìm được rồi."

"Có đúng theo yêu cầu của ta không?"

"Có! Bộ dáng không tệ, thân thế đáng thương. Trong nhà phụ thân chết, nương bệnh, đệ muội nhỏ yếu đều trông cậy hết vào nàng ta."

Cố đại phu nhân nghe xong, gật đầu: "Người hiện đang ở đâu?"

"Nàng đang chờ người ở hậu viện!"

"Mang đến cho ta nhìn một cái!" Nếu nhìn hợp mắt, sẽ lập tức đưa người vào để sử dụng.

Thường ma ma nhận lệnh, thi hành. Lúc quay lại đã mang theo một nữ tử.

"Dân nữ gặp qua đại phu nhân!" Dập đầu hành lễ, kín đáo, quy củ.

"Ngẩng đầu lên!"

Một khuôn mặt nhỏ nhắn, vừa gầy, vừa trắng, vừa tinh xảo đập vào mắt. Không sai! Đặc biệt là đôi mắt mang theo sợ hãi bất an kia, vừa nhìn thoáng qua đã thấy đó chính là kẻ yếu đuối hèn mọn! Giọng nói cũng không tồi, mặc dù không đến trình độ vừa nghe đã tê dại nửa người, nhưng nhìn chung thì vẫn có chút câu hồn người.

Da trắng người đẹp, thân thế đáng thương! Không sai.

"Tên gì?"

"Bẩm đại phu nhân, dân nữ gọi là Thanh Liên!"

"Thanh Liên, bắt đầu từ hôm nay ngươi sẽ ở lại đây để hầu hạ sinh hoạt thường ngày của Nhị thiếu gia...." Cố đại phu nhân dừng lại: "Nên làm những gì, Thường ma ma sẽ nói cho người biết!"

Cố đại phu nhân vừa nói xong, Thanh Liên lập tức cúi đầu xuống, vành tai ửng đỏ, cả người vô cùng ngại ngùng: "Vâng..."

"Làm cho tốt, ta sẽ không bạc đãi ngươi."

"Vâng..."

Chẳng phải Dung Khuynh rất thích giả vờ đáng thương sao? Còn Cố Đình Dục, là do hắn quá nhiều thiện tâm mới không bỏ được Dung Khuynh sao?

Nếu đã là vậy, Cố đại phu nhân dứt khoát tìm một kiều nhân dung mạo không kém Dung Khuynh, thân thế còn đáng thương hơn nàng đến đây. Để Cố Đình Dục phân tâm, đồng cảm mà yêu thương Thanh Liên cho thật tốt!

Biện pháp này....để nhìn kết quả đã!

*******

Hoàng cung.

"Xuân Nhi, thân thể ngươi sao rồi? Đã tốt lên chút nào chưa?" Thái hậu nhìn Trạm vương, mặt mũi tràn đầy từ ái, quan tâm lo lắng.

"Cũng có một chút. Nhưng muốn khôi phục hoàn toàn, thì vẫn còn đang thiếu gốc cây tuyết kiên kia của mẫu hậu." Trạm vương dựa vào ghế quý phi, lười biếng nói. Hiển nhiên là đang đòi hỏi!

Nghe vậy, Quế ma ma đứng sau lưng Thái hậu, thầm căng thẳng trong lòng. Tuyết liên chính là cây thuốc quý giá (không quý giá thì hắn cũng không cần đâu), tìm mỏi mắt khắp Đại Nguyên cũng chỉ thấy được vài cọng. Khi đó Trạm vương cũng được một gốc, sao còn.....

Ách, thiếu chút nữa đã quên mất, gốc cây kia của Trạm vương, nghe nói hắn vừa về đã mang nó đem hầm cách thủy ăn mất rồi. Nghĩ đến đây, hẳn là mùi vị không tệ, cho nên bây giờ mới nhớ thương tới Thái hậu. Cái tên làm con này..

Có lẽ nên nhắc nhở Hoàng thượng một chút, hối thúc Hoàng thượng mau hầm cách thủy ăn hết đi, nếu không sợ là tất cả tuyết liên của hoàng cung sẽ đi vào bụng Trạm vương hết. Quế ma ma thầm oán, nhưng lại không dám để lộ ra.

Thái hậu nghe xong, cười: "Thế nào? Ăn tuyết liên thấy thân mình tốt hơn sao?"

"Chẳng lẽ còn không phải vậy?"

Dám nói không phải, đó chính là rủa hắn không thể lành bệnh, là thiếu thiện cảm, đồng thời cũng là biểu hiện hẹp hòi.

Thái hậu hiền hòa đương nhiên sẽ không trả lời như thế, nàng chỉ cười, phóng khoáng nói: "Đương nhiên là tốt rồi! Quế ma ma, đi lấy gốc tuyết liên ra, đưa cho Trạm vương gia mang về!"

"Vâng."

"Tạ ơn mẫu hậu!"

"Mẫu hậu không cần ngươi cảm ơn, nếu ngươi quả thật có lòng, thì mau cưới cho mình một chính phi là được rồi, để mẫu hậu có thể an tâm được chút."

"Cưới chính phi về thì mẫu hậu cũng không ôm được hoàng tôn, vậy ta lăn qua lăn lại (trên giường), hao tâm tổn sức như thế làm gì!" Nói xong, đứng dậy: "Mẫu hậu nghỉ ngơi đi. Chờ khi nào có tuyết liên nữa, ta sẽ lại đến thăm ngươi." Nói xong, rời đi!

Thái hậu mở miệng không biết nói thêm gì, hồi lâu vẫn chưa lấy lại được tinh thần.

Câu lăn qua lăn qua lăn lại, hao tâm tổn sức kia của Trạm vương, thật biết khiến cho ngươi ta đỏ mặt. Trạm vương gia, nói chuyện có thể ẩn ý chút hay không?

"Ai...." Thở dài một hơi, Thái hậu chẫm rãi nhắm mắt lại. Mỗi lần nói chuyện với Trạm vương nàng đều cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Đúng lúc đó, Trang Thi Vũ chậm rãi bước ra từ trong điện, đã thấy rõ Thái hậu bất đắc dĩ, còn Trạm vương hoàn toàn không có ý cười chính phi. Trang Tình Vũ khẽ cau mày, nàng đã không còn nhỏ, không thể hao tổn thanh xuân để chờ đợi thêm được nữa.

***********

Trong lao.

Lưu Chính kia thật sự là một người tốt, dưới tình huống này, còn tìm cho nàng một phòng tù riêng lẽ, có chăn mền đầy đủ. Được ở tù một mình một gian thế này mà còn có chăn mền đắp, đây cũng xem như là đãi ngộ tốt rồi.

Mặc dù không có tự do, nhưng ngược lại cũng không phải trả phí ăn ở, rất tốt, rất tốt!

Ngửi được mùi kì lạ, tiếng hí, tiếng mắng, các loại âm thanh khóc nỉ non. Dung Khuynh kéo chăn lên, ngã xuống, nhắm mắt lại, hi vọng được ngủ một giấc, trong mộng có thể làm được chuyện muốn làm. Thí dụ như có thể làm thịt Trạm vương tới thừa sống thiếu chết chẳng hạn!

"Dung tiểu thư, Dung tiểu thư..." Trong mông lung, nghe được ai gọi tên mình, Dung Khuynh dụi dụi mắt, mơ hồ hỏi: "Đến giờ ăn rồi sao?"

"Ách... Không phải, Dung công tử còn chưa tới. Dung tiểu thư, là ta!"

"À, là Lưu đại nhân!"

Lời nói lộ ra vô vàng thất vọng, rõ ràng Lưu Chính còn không bằng cả cái giò heo!

"Khụ khụ.... Dung tiểu thư, hạ quan muốn hỏi ngươi mấy lời!"

"Lưu đại nhân xin cứ hỏi, chỉ cần hễ biết thì sẽ nói, hễ nói thì sẽ nói hết." Dung Khuynh rất biết phối hợp, dù sao chỗ này cũng là địa bàn của người ta.

Lưu Chính nghe xong, cũng không vòng vo, hỏi thẳng: "Dung tiểu thư, ngươi nói ngươi nghe Hồng Văn và nha dịch bắt tay cấu kết với nhau, là thật sao..."

"Không có nghe, chỉ là châm ngòi ly gián chúng ra thôi!"

Lưu Chính:... Thừa nhận rất dứt khoát. Còn chưa chờ hắn hỏi tiếp, Dung cửu đã tự mở miệng dặn dòn.

"Còn vết thương trên người Hồng Văn, thật ra rất nặng. Nếu không ta đã chẳng dễ dàng đá ngã được hắn rồi."

"Vậy sau đó hắn...."

"Hắn có thể đánh ta, là vì ta bôi dược lên ngân phiếu, sau đó dùng ngân phiếu che miệng mũi hắn lại, hắn hít trúng dược cũng không ít. Nghe nói loại dược kia có thể đặc biệt giúp nâng cao tinh thần sức lực, ta vốn cho bản thân mình dùng, kết quả, hắc hắc...."

Lưu Chính:.....

"Dung tiểu thư, thật đúng là người thẳng thắn!"

"Lưu đại nhân nhìn người rất chuẩn, ta chính là người thẳng thắn như thế" Dung Khuynh cười tươi, lộ ra tám cái răng sáng lấp lánh.

Lưu Chính vẻ mặt khó hiểu! Từ thẳng thắn nàng hẳn có ý vị rất sâu xa.... Kết luận này có thể rút ra từ các hành động trước đó của nàng.

Trứic đả thương Hồng Văn, khiến Hồng Văn tức giận với nàng. Sau đó lại vu oan Hồng Văn, lệnh Hồng Văn bùng lên lửa giận, đánh mất lí trí, mất khống chế mà ra tay với nàng, sau đó.... Châm ngòi thành công

Nữ nhân này, đủ âm hiễm, đủ xảo trá. Loại người này trên đời này rất nhiều, hắn cũng không hiếm lạ. Chỉ là Dung cửu như thế, rất khác so với tin đồn. Khiến cho Lưu Chính rất không ngờ được, nhất thời kinh ngạc.

Nghĩ tới đó, Lưu Chính bỗng bất giác nhìn sang chân Dung Khuynh, thứ kinh ngạc nhất không phải thứ gì khác, mà chính là một cước nọ, người đứng ngoài nhìn còn thấy tê tê nha!

Phát hiện nơi ánh mắt Lưu Chính đang đặt lên, Dung Khuynh không khỏi cười một tiếng: "Chiêu kia là ta học được trong sách, trong cuốn đó nói, chỉ cần dùng chiêu này thì ai là nam nhân cũng phải khóc."

Phải khóc, đương nhiên là phải khóc rồi!

"Không biết Dung tiểu thư đã đọc trong cuốn sách nào?" Hỏi tên sách là gì, tuyệt đối phải tiêu hủy nó đi.

Dung Khuynh không đáp, chỉ hỏi ngược lạ: "Lưu đại nhân biết *Phan Kim Liên không?"

(*Phan Kim Liên là nhân vật dâm phụ trong tác phẩm Kim Bình Mai và Thủy Hử của Trung Hoa.)

"Không biết!"

"Không biết. Vậy ta nói thật cho ngươi biết, chiêu kia là ta học từ nàng ta trong cuốn Kim Bình Mai."

***********

Trạm vương phủ.

"Chủ tử, đã tra ra được người bỏ thuốc ngài!"

------------

Editor: thật ra ta vừa đọc vừa edit, chứ không đọc trước đâu, nên vấn đề nam chính có sạch không, ta xin trả lời lại là: "hổng biết!" nha. Hiii


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui