Tra Vương Tác Phi

Khi Trạm vương đến, cũng là lúc cuộc sống an nhiên như heo của Dung Khuynh đã đến hồi kết thúc, bị buộc bước vào hoàn cảnh phải làm một con ong nhỏ cần cù!

Ban ngày, Trạm vương gia thưởng thức trà, đánh cờ, ngắm cảnh, lặp đi lặp lại!

Dung Khuynh cũng là lập đi lập lại, nhuưng là lặp đi lặp lại việc bưng trà, rót nước, đấm chân, bóp vai!

Mỗi ngày qua đi, mỗ Vương thì thân thể thoải mái, Dung Khuynh thì mỏi mệt rã rời.

Ban ngày đã không được nhàn, buổi tối cũng chẳng khác.

Hầu hạ cơm nước Trạm vương gia xong, lại xách mông theo sau hắn đi vòng vòng giảm thực, đợi hắn rửa mặt, trãi giường cho hắn, nhìn hắn nằm yên ắng trên giường. Nàng nghĩ một ngày nha hoàn của mình cuối cùng sẽ chấm dứt ở đó, nhưng không ngờ...

Trạm vương nằm trên giường mềm mại thơm ngát, tiện tay ném qua cho nàng một cuốn sách *"chi, hồ, giả, dã": "Đọc nó!"

(*): đó là một loại sách chỉ dành cho người học cao hiểu rộng thời xưa, dạy về đạo nghĩa con người của Khổng Tử.

Dung Khuynh:....

Rất rốt! Ban ngày hầu hạ, buổi tối còn phải chịu trách nhiệm kể chuyện xưa ru bé ngủ ngon, Trạm vương thật sự rất vui vẻ!

"Nếu không muốn đọc, thì đến đây làm việc khác!"

Lời của Trạm vương...

"Khổng Tử nói rằng: học thì phải luyện tập, chẳng phải vui lắm sao? Có bạn hữu nơi xa đến thăm, chẳng phải mừng lắm sao? Người chẳng hiểu ta mà ta không buồn giận họ, thế chẳng phải người quân tử ư?" Dung Khuynh rung đùi đắc ý, bắt đầu đọc sách.

(nghĩa bài thơ trên: Khổng Tử nói về niềm vui học và hành, niềm vui khi được đón bạn nơi xa đến, và nhắc nhở đừng buồn khi có người hiểu lầm ta.)

Trạm vương vừa lắng nghe, vừa hào hứng đặt ra nhiều câu hỏi cho nàng giải đáp!

"Ngươi vui?"

"Rất vui!"

"Bản vương có phải quân tử không?"

"Vương gia là quân tử!"

"Nói dối"

Nói dối? Dốc sức nghe thấy hai từ đó, Dung Khuynh kém chút nữa đã cười thành tiếng. Phải công nhận Trạm vương thật sự rất thấu hiểu bản thân mình. Nếu hắn mà là quân tử, thì trên đời này chỉ sợ sẽ chẳng có ai là lưu manh!

"Đọc tiếp!"

"Khổng Tử nói: chỉ cần ôn lại cái cũ để hiểu cái mới, là có thể làm thầy được rồi... Khổng Tử nói: học mà không suy nghĩ sẽ trở nên rối rắm, chỉ suy nghĩ mà không học sẽ rất mệt mỏi. Khổng Tử nói...."

Dung Khuynh nhớ về ngày xưa, cảm giác như được trở lại lúc thi tốt nghiệp trung học. Nhưng nếu lúc nàng đi học có thể chịu khó như bây giờ, thì hẳn đã có công việc tốt hơn. Xem ra lúc đó vẫn chưa đủ áp lực để tạo ra kì tích rồi!

"Không Tử nói rằng..."

Dung Khuynh đọc xong tận mấy trang, Trạm vương mới khoát tay ý bảo đuổi người.

Nàng khép sách lại, nhìn Trạm vương đang yên lặng nhắm nghiền mắt. Đang ngẩn người nghĩ ngợi thì chợt bừng tỉnh. Thì ra người này thật sự xem "chi, hồ, giả, dã." là công cụ để đưa mình chìm vào giấc ngủ sâu! Đúng là...tức chết Khổng Tử và học sinh!

Nhưng cũng đúng thôi, sách thánh nhân cùng với loại người cặn bã như hắn, thật đúng là hai thái cực trái ngược, chỉ có thể mang ra để ru ngủ nhau.

Đi ra khỏi phòng, nàng ngẩng đầu nhìn con trăng sáng tỏ trên bầu trời đầy hạt sao to nhỏ, mạnh mẽ thở ra một hơi dài, ngày hôm nay thật là mệt mỏi!

"Tiểu thư!"

"Ma ma, sao bây giờ ngươi còn chưa ngủ?"

Nghe Vương ma ma ăn nói nhỏ nhẹ cẩn thận, Dung Khuynh cũng điều chỉnh giọng nhỏ xuống. Cứ như thế, hai người vô cùng giống như ăn trộm, bắt đầu châu đầu ghé tai vào nhau.

"Tiểu thư mệt không?"

"Còn khỏe, còn khỏe!" Ngoại trừ chân đau, lưng mỏi, bàn chân như muốn bốc lửa, Trạm vương làm ra các hành vi thể hiện sự chán ghét lúc hầu hạ ra, còn lại đều tốt hết.

"Lão nô có chuẩn bị chút thức ăn cho tiểu thư, tiểu thư mau qua ăn đi!"

"Ma ma, ngươi thật tốt!"

"Tiểu thư đừng nói như vậy, đây vốn là việc mà lão nô nên làm."

Vương ma ma trả lời rất hào sảng, Dung Khuynh cười cười, không nói thêm gì nữa, nàng theo Vương ma ma đi đến sương phòng kế bên.

Vì phòng của nàng đã bị Trạm vương đại nhân mặt dày chiếm mất, thế nên nàng chỉ có thể rời khỏi chỗ hắn.

Cho đến khi không thấy được bóng dáng Dung Khuynh nữa, Lẫm Ngũ, Lẫm Nhất mới từ góc tối đi ra.

"Thật sự phải nói kiên nhẫn của vị Dung cửu tiểu thư này rất đáng khâm phục." Nếu người khác mà gặp phải chuyện thế này, rất ít người có thể chịu được, dù không chết, nhưng ít nhất cũng là lấy nước mắt rửa mặt, không ngừng lại được.

Trừ tham sống ra là không nói, chỉ có nàng mới sáng mắt khi nghe được từ "ăn". Cái loại tư vị đó dường như có chút không tương xứng với hoàn cảnh hiện tại của nàng.

Lẫm Nhất lặng im không lên tiếng, bởi vì hắn nhìn không thấu được Dung cửu, thậm chí có đôi lúc còn hoài nghi có phải là do nàng quá thông minh hay không?

Nàng là một người tận lực muốn sống, và bây giờ chủ tử đến đây còn không phải là cơ hội tốt cho nàng sao? Chỉ cần nàng thay đổi một kiện y phục đẹp đẽ nào đó, lại thêm giả vờ thật cung kính lễ phép một chút nữa, giúp bản thân mình trở nên cảnh đẹp ý vui hơn, có lẽ sẽ chiếm được ân sủng của chủ tử.

Chỉ cần nàng được chủ tử thích, thì chẳng những có thể được sống, mà còn có thể được sống vô cùng tốt! Đạo lí đơn giản như thế, nếu nàng thật sự thông minh, thì tự khắc sẽ biết mình nên làm gì!

Vậy thì tại sao hết lần này tới lần khác nàng thà làm nô tỳ trước mặt chủ tử, chứ không thử leo lên giường?

Vì sao ư? Bởi vì nam nhân kia không thích loại nữ nhân chủ động bỏ lên giường của hắn, Dung Khuynh rất chắc chắn chuyện này. Còn nữa... ngươi chắc rằng chỉ cần ngủ với Trạm vương một đêm, là hắn liền cho ngươi sống yên ổn sao? Nếu là vậy, thì Dung Khuynh cũng rất muốn dùng một đêm để đổi lấy cả đời. Đáng tiếc nàng không chắc điều đó. Cho nên, cứ tiếp tục kéo căng tinh thần như thế đi, cần gì dùng đến thân thể đi lăn qua lăn lại!

"Cửu tiểu thư, Cửu tiểu thư...."

Mới vừa cầm đôi đũa lên, đã liền bị một giọng nói đầy lo lắng ngăn lại.

"Tiểu thư dùng cơm trước đi, lão nô ra xem một chút!"

"Ừ!"

"Nhị tử, có chuyện gì..."

"Ma ma, Cố nhị công tử đến, đang đứng bên ngoài đòi được gặp Cửu tiểu thư, tiểu nhân đã khuyên nửa ngày, nhưng Cố công tử vẫn khăng khăng không chịu về. Ma ma, người đi khuyên hắn đi." Nhị tử vừa bất đắc dĩ lại vừa bất an.

Trời tối khuya thế này, Cố Đình Dục đến gặp Dung Khuynh rất rất không thích hợp.. Đặc biệt, Trạm vương còn đang ở đây... Cố nhị công tử này đang cảm thấy bức xúc vì mạng mình dài quá?

Vương ma ma nghe không khỏi nhíu mày. Nàng cảm thấy cách làm người của Cố nhị công tử không tệ, nhưng chuyện này....đúng là thiết sót! Hắn làm như vậy, sẽ chỉ khiến cho tình cảnh Dung Khuynh đã gian nan lại càng thêm gian nan

Dung Khuynh mất đi trong sạch, nên bước chân vào Cố gia đã là chuyện không thể, Cố Đình Dục dù có chấp nhất thế nào cũng không thay đổi được.

Hơn nữa hắn cứ dây dưa không rõ như vậy, nếu để Trạm vương biết được, sẽ làm ảnh hưởng tới khả năng bước vào Trạm vương phủ của Dung Khuynh, thậm chí cơ hội đó còn có thể tan thành bọt nước.

Kết quả, Dung Khuynh vừa nổi danh là loại nữ tử lẳng lơ ong bướm, lại vừa bị vắng vẻ nam nhân về sau.

"Vương ma ma!"

Nghe được tiếng gọi, Vương ma ma quay đầu lại liền thấy Dung Khuynh đứng ở cửa, dáng người nhỏ yếu đến khiến người ta đau lòng: "Tiểu thư, sao người lại ra đây?"

"Cố Đình Dục đến?"

"Đúng vậy..." Vương ma ma phản ứng hơi do dự, vô cùng lo lắng Dung Khuynh sẽ đòi gặp Cố Đình Dục.

"Tiểu thư, người dùng cơm đi! Sắc trời đã tối rồi, lão nô sẽ cho người hộ tống Cố nhị công tử về phủ an toàn. Ngươi yên tâm!"

Dung Khuynh gật đầu, bổ sung thêm một câu: "Đừng cố tranh luận gì với Cố nhị công tử."

"Tiểu thư..." Tiểu thư ơi, bây giờ không phải là lúc ngươi nên đau lòng cho Cố nhị công tử đâu!

Vương ma ma còn đang muốn nói gì đó, lại bị Dung Khuynh khiến cho nghẹn họng.

"Nếu không giải quyết được, trực tiếp đánh ngất xỉu, đưa về."

Ách....

"Đồng thời phái người về Dung gia một chuyến, bảo Bách ca ca tranh thủ qua khuyên nhủ Cố nhị công tử tốt một chút. Chuyện đi thăm thân nhân vào buổi tối khuya thế này, đừng để Dục biểu ca lặp lại lần hai."

"Vâng, lão nô đã hiểu."

Vương ma ma nhận mệnh rời đi, một hồi lâu sau mới quay lại.

"Đã đưa người đi chưa?"

"Bẩm tiểu thư, Đức Tử bên cạnh Đại công tử đến đây, đã trực tiếp dẫn người đi rồi."

Dung Khuynh vốn không hỏi thêm nữa, nhưng thấy bộ dáng Vương ma ma như đang muốn nói lại thôi, ánh mắt nhìn nàng cũng đầy rối rắm.

"Đại công tử còn dặn dò gì nữa sao?"

"Không...không phải là Đại công tử. Mà là biểu công tử."

"Hắn nói gì?"

"Hắn...hắn nói, hắn vẫn còn nhớ những hứa hẹn lúc trước. Cho nên mặc kệ có xảy ra chuyện gì, hắn cũng nhất định sẽ...nhất định sẽ cưới tiểu thư làm thê." Mấy chữ cuối cùng, Vương ma ma cơ hồ là nói trong miệng, nhưng Dung Khuynh vẫn rõ ràng minh bạch nghe rõ được từng chữ. Có lẽ là vì ban đêm quá yên tĩnh!

Nhất định sẽ cưới nàng làm thê? Lời này có chút cảm động, nhưng lại nhiều phần bất an.

"Thiếu niên phản nghịch, càng áp chế sẽ càng làm phản". Cố Đình Dục chẳng lẽ dựa vào câu nói này mà làm theo? Nếu vậy thì thật sự là *họa vô đơn chí.

(*) họa đến không chỉ có một.

Dù trong lòng không an ổn, dù thân thể đầy mệt mỏi, nhưng nàng vẫn ngủ ngon được đến lúc mặt trời lên đến ba sào! Sau khi tỉnh lại, nhận được tin Trạm vương đã rời đi từ lúc sớm, điều này khiến tinh thần Dung Khuynh vọt lên không phanh, vô cùng hăng hái phấn chấn. Thật quá tốt!

Nhưng mà....thảnh thơi chưa quá hai ngày, bất an trong lòng Dung Khuynh đã được xác minh, biến thành sự thật.

-------------

Editor: Sắp hết siêng được như dạo này rồi =)))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui