Trà xanh có thể có tâm tư xấu xa gì chứ?

Chẳng bao lâu sau, trong giọng nói liến thoắng không ngừng suốt dọc đường đi của Lý Đô Mật, mọi người cũng đã đến đích đến đầu tiên, một bảo tàng nghệ thuật nổi tiếng trong nước thậm chí trên toàn thế giới, không chỉ vậy, nơi này còn là nơi tổ chức triển lãm tranh lớn nhất trong nước, hàng năm tổ chức hơn hai mươi cuộc triển lãm, rất nhiều nhà nghệ thuật nổi tiếng quốc tế đều đã từng đến đây.
 
Đám đông vừa xuống xe, Lý Đô Mật đã chăm chăm đứng sát vào bên cạnh Minh Vi nịnh nọt nói: “Chị, để em cầm ba lô giúp chị nhé?”
 
“Cảm ơn, không cần, cũng không nặng lắm.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Được rồi, chị, cẩn thận bậc thang!”
 
Tống Vãn Huỳnh đi theo phía sau cách hai người họ khoảng hai bước chân, Nhậm Khả đi chậm lại hai bước để đi song song với Tống Vãn Huỳnh, cô ấy nhỏ giọng hỏi: “Sao thế? Cãi nhau à?”
 
“Làm gì có.”
 
“Không có sao… Thế sao chị lại cảm thấy em rầu rĩ không vui vậy.”
 
“Em làm gì mà không vui chứ, có lẽ do tối hôm qua ngủ không ngon cho lắm nên bây giờ có hơi buồn ngủ, sao vậy chị?”
 
Nhậm Khả lén lút liếc mắt nhìn Lý Đô Mật đang nhảy nhót tung tăng bên cạnh Minh Vi ở phía đằng trước: “Không lo lắng, không tức giận gì sao?”
 
Tống Vãn Huỳnh cười: “Lo lắng gì chứ.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thông qua nụ cười của Tống Vãn Huỳnh, Nhậm Khả nhìn ra được chút hàm ý có gì đó không bình thường, cô ấy lại liếc mắt nhìn Lý Đô Mật đang đi đằng trước, chỉ cười mà không nói gì.
 
Sau khi soát vé xong, mấy người họ đi vào trong viện bảo tàng, ai ai cũng bị những đồ sưu tầm, gìn giữ trong viện bảo tàng thu hút, mỗi người đều chạy về phía có đồ mà mình cảm thấy hứng thú để quan sát tại chỗ, dần dần đám đông ban đầu cũng bắt đầu túm năm tụm ba chia ra đi tham quan viện bảo tàng. Lý Đô Mật vẫn chăm chăm đi theo Minh Vi không rời một chút nào, thỉnh thoảng nhìn thấy một vài đồ trưng bày quý giá thì lại phấn khích kéo Minh Vi bước nhanh đến xem.
 
Dần dần, Tống Vãn Huỳnh cũng tụt lại phía sau hai người họ.
 
Nhìn hai người dính nhau như hình với bóng đứng xem vật trưng bày đằng trước, trong mắt Tống Vãn Huỳnh có chút cô đơn và hâm mộ.

 
Đúng lúc Minh Vi quay đầu lại tìm Tống Vãn Huỳnh nhìn thấy ánh mắt cô đơn và hâm mộ này của cô, Minh Vi có hơi sửng dốt, vẫy tay ra hiệu cho Tống Vãn Huỳnh đến gần mình: “Cô sao vậy?”
 
Tống Vãn Huỳnh nở nụ cười miễn cưỡng: “Không sao, có thể là do tối qua em ngủ không ngon nên bây giờ có hơi mệt.”
 
“Mệt sao?” Lý Đô Mật quan tâm nói: “Nếu không hay là chị về nghỉ ngơi trước đi.”
 
Minh Vi cũng hỏi cô: “Cô có cần quay về nghỉ ngơi không?”
 
Tống Vãn Huỳnh lắc đầu: “Không cần, mọi người cứ đi chơi đi, em không sao.”
 
“Thật sự không sao đó chứ?”
 
“Thật sự không sao mà.” Tống Vãn Huỳnh nhỏ giọng nói: “Chị, đừng vì em mà làm tụt hứng của mọi người.”
 
Minh Vi im lặng một lúc: “Thế nếu cô thấy không khỏe thì nhớ phải nói cho tôi biết đấy, đừng có cậy mạnh.”
 
Tống Vãn Huỳnh gật đầu.
 
Người ta thường nói kẻ địch giống như lò xo, mình yếu thì cô ta mạnh.
 
Thấy Tống vãn Huỳnh buồn bã, ủ rũ đi sau lưng mình, khóe miệng Lý Đô Mật cong lên nở nụ cười đắc thắng không thể che giấu được, cô ta kéo Minh Vi đi dạo gần hết viện bảo tàng, suốt chặng đường cứ cười cười nói nói với Minh Vi, dáng vẻ vô cùng đắc ý.
 
Lúc mọi người rời khỏi viện bảo tàng thì đã gần giữa trưa, Lý Đô Mật nhìn thấy ở ven đường có bán kem ly, thế là cô ta một mình chạy đến mua mấy cái kem, sau khi quay lại xe thì lần lượt đưa kem ly cho từng người.
 
“Vữa nãy em thấy ven đường có bán kem ly cho nên mua mấy cái.” Chia đến cái cuối cùng, cô ta nhìn Tống Vãn Huỳnh đang ngồi bên cạnh cửa xe: “Em nhớ chị Vãn Huỳnh không khỏe mà đúng không, nếu không khỏe thì tốt nhất vẫn đừng nên ăn đồ lạnh, cho nên em mới không mua cho chị, chị cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi, nếu thấy không khỏe nhất định phải nói đấy, đừng cậy mạnh.”
 
“Ừm, cảm ơn.”
 

Mọi người trên xe đều có kem ly, duy nhất chỉ có Tống Vãn Huỳnh là không có, cô nhìn cây kem trên tay Minh Vi, im lặng không nói gì chỉ quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa kính xe.
 
Minh Vi giơ kem ly của mình ra: “Cô muốn ăn sao?”
 
Tống Vãn Huỳnh lắc đầu: “Không cần đâu, chị tự ăn đi.”
 
“Thật sự không ăn sao?”
 
“... Em có thể ăn một miếng chứ?”
 
“Tất nhiên có thể rồi, ăn đi.”
 
Tống Vãn Huỳnh cắn một miếng, kem ly còn chưa tan hết trong miệng, cô đã ngượng ngùng nhìn Minh Vi nói: “Chị, chị sẽ không chê em chứ?”
 
Minh Vi lại cắn một miếng ở chỗ cô vừa cắn xong: “Ngọt lắm.”
 
Sau khi rời khỏi viện bảo tàng, mọi người đi thẳng đến một nhà hàng bên bờ biển hưởng thụ một bữa tiệc hải sản tươi ngon, may mà hải sản lần này nguyên chất nguyên vị, đầu bếp không cho thêm bất cứ đặc sản địa phương nào vào.
 
Bởi vì trong chuyến đi du lịch tự túc ngày hôm qua, mọi người đều đã rất vất vả nên lịch trình hôm nay không sắp xếp quá nhiều danh lam thắng cảnh, vào buổi chiều sau khi check in xong ở những di tích kiến trúc được xây dựng từ thế kỷ trước ở gần đây, mấy người họ lên xe quay về nơi ở.
 
Đằng đẵng suốt mấy ngày kế tiếp, suốt cả hành trình Tống Vãn Huỳnh luôn lẽo đẽo đi theo sau Minh Vi và Lý Đô Mật, cô không nói quá nhiều, dáng vẻ cũng ủ rũ như mất hết hứng thú, dường như thật sự chỉ là cảm thấy không khỏe.
 
Buổi tối, Tống Vãn Huỳnh tắm xong, đang nằm ì trên giường xem phim, đang xem đến đoạn đặc sắc thì Minh Vi đi từ bên ngoài vào.
 
“Đang xem gì vậy?”
 
Tống Vãn Huỳnh quay đầu cười nói: “Đang xem pháp sư diệt quỷ, chị có muốn xem cùng không?”

 
Thấy Tống Vãn Huỳnh lập tức hoạt bát như được sạc đầy điện, Minh Vi cười nói: “Người thấy khỏe hơn rồi sao? Không có chỗ nào không khỏe đó chứ?”
 
“Em khỏe mà.” Tống Vãn Huỳnh suy nghĩ một lúc rồi tắt video ngồi dậy: “Chỉ là do hôm nay em có chút không vui cho lắm thôi.”
 
“Vì Lý Đô Mật sao?”
 
Nhìn đi! Chị ấy biết hết mà! Nữ chính nguyên tác biết tất cả mọi chuyện! Chuyện gì cũng không thoát khỏi tầm mắt của nữ chính nguyên tác.
 
Tống Vãn Huỳnh thành thật gật đầu, giọng điệu tủi thân nói: “Suốt ngày hôm nay cô ta cứ nhắm vào em, dĩ nhiên em không vui rồi.”
 
“Thế sao cô không nói, không phải trước đấy cô rất giỏi ăn nói sao? Mỉa mai cô ta đến mức cô ta cứng họng luôn mà.”
 
“Em cũng không thể tức giận vào lúc đi du lịch được, nhiều con mắt nhìn vào như vậy, em châm chọc cô ta? Rồi lại tranh cãi với cô ta? Thế chẳng phải khiến người khác coi bọn em như trò cười sao, đừng vì một mình em mà phá tan tâm trạng hào hứng của mọi người.”
 
Minh Vi kinh ngạc: “Cô lại biết suy nghĩ chu toàn như vậy sao?”
 
“Dĩ nhiên rồi, em cũng không phải là người ngang ngược không hiểu lý lẽ, chỉ cần chị kiên nhẫn nói chuyện với em, em có thể nghe lọt mà.”
 
Bỗng nhiên Minh Vi có hơi xúc động: “Quả thật cô đã thay đổi rất nhiều.”
 
Ánh mắt Tống Vãn Huỳnh vô cùng quyết tâm: “Chị Minh Vi, em đã nói em sẽ dùng hành động thực tế để chứng minh cho chị thấy, em không còn là Tống Vãn Huỳnh trước kia nữa, em sẽ khiến chị thay đổi cách nhìn về em!”
 
Minh Vi gật đầu: “Ừm, bây giờ đúng là có phần khiến tôi nhìn với cặp mắt khác xưa rồi, chẳng qua cô ta nhắm vào cô là chuyện của cô ta, cô không cần thiết phải khiến bản thân chịu tủi thân như vậy.”
 
“Chỉ là em không muốn tạo thêm phiền phức cho chị thôi, chị đảm nhận nhiệm vụ hướng dẫn và lãnh đạo đội mình đã rất vất vả rồi, sao có thể vì chuyện này mà làm chậm trễ thời gian đi du lịch của mọi người chứ? Em không tủi thân đâu, không tủi thân chút nào hết.”
 
Cô vừa nói dứt lời, tiếng gõ cửa đã vang lên.
 
Minh Vi đi ra mở cửa, chỉ thấy Lý Đô Mật ôm gối mặc đồ ngủ đứng ngoài cửa.
 
“Sao vậy, xảy ra chuyện gì à?”
 

Lý Đô Mật ôm chặt cái gối trước ngực, tỏ ra vô cùng đáng thương nói: “Chị Minh Vi, vừa nãy em nhìn thấy trong phòng em có con côn trùng gì đó, em có hơi sợ, em… Em có thể ngủ chung với chị không?”
 
“Có côn trùng?”
 
“Một con côn trùng rất lớn!”
 
“Cô đã giết nó chưa?”
 
“Mặc dù giết rồi nhưng em vẫn không dám ở trong phòng đó nữa.” Lý Đô Mật liếc mắt nhìn Tống Vãn Huỳnh đang ngồi trong phòng: “Chị Vãn Huỳnh, chị có thể cho em ngủ ở đây đêm nay không, em thật sự không dám về phòng nữa, côn trùng rất đáng sợ.”
 
Có thể! Sao lại không thể chứ?
 
Tống Vãn Huỳnh lập tức mở miệng đồng ý: “Được chứ.”
 
Nghe thấy cô trả lời như vậy, Lý Đô Mật sửng sốt, dường như là do cảm thấy Tống Vãn Huỳnh đông ý quá dễ dàng nên cô ta lại có chút ngỡ ngàng, hoàn toàn không để ý thấy Minh Vi đứng bên cạnh đã cau mày lại.
 
Nhưng cô ta cũng chỉ sửng sốt trong chốc lát, ngay sau khi tỉnh táo lại, cô ta lại khụt khịt mũi nói: “Chị Vãn Huỳnh, cảm ơn chị!”
 
Tống Vãn Huỳnh xuống giường đi giày, vô cùng hiểu chuyện nói với Minh Vi: “Chị, nếu cô ta đã sợ như vậy thì em đổi phòng với cô ta vậy. Chị, chị ngủ cùng với cô ta đi, em không sao đâu, không cần quan tâm đến em.”
 
Nói xong, cô lập tức định đi sang phòng của Lý Đô Mật.
 
Minh Vi túm tay Tống Vãn Huỳnh giữ cô lại, quay đầu lại hỏi Lý Đô Mật: “Không phải cô nói cô quen ngủ một mình, ngủ chung với người khác sẽ không tài nào ngủ được sao?”
 
Lý Đô Mật sợ sệt nói: “Đó là hồi còn ở trong nước, bây giờ đang ở nước ngoài, hơn nữa trong phòng có côn trùng, em sợ lắm, tất nhiên em cũng không cần không cần thiết phải ngủ trên giường, em có thể ngủ dưới đất cũng được!”
 
Tống Vãn Huỳnh vội vàng nói: “Không sao, cô chuyển sang phòng này đi, tôi cũng có thể ngủ một mình.”
 
“Cô đi vào trước đi.” Minh Vi đẩy Tống Vãn Huỳnh vào trong phòng, quay người đóng cửa phòng lại, dùng một tay che ống kính máy quay mà thợ quay phim khiêng một bên vai, ra hiệu cho anh ta tắt máy quay đi, sau đó nhíu mày nhìn về phía Lý Đô Mật: “Lý Đô Mật, có côn trùng thì cô bắt côn trùng đi, nếu không dám bắt thì cũng vẫn còn rất nhiều người có thể bắt giúp cô như vậy cơ mà, bây giờ đang ở bên ngoài chứ không phải ở nhà cô, không có ai sẽ thỏa mãn tất cả yêu cầu của cô vô điều kiện, tôi có thể không so đo với cô chuyện ngày hôm nay nhưng mong cô sau này đừng tiếp tục nhắm vào Vãn Huỳnh nữa. Đây là một chương trình truyền hình thực tế về du lịch, cô bỏ ngay mấy suy nghĩ nhỏ mọn của cô đi, tôi không hi vọng cô ảnh hưởng đến tâm trạng đi du lịch của chúng tôi trong mấy ngày sắp tới đâu, nếu cô sợ thật thì tối nay cô cũng đừng ngủ làm gì.”
 
Nói xong, cô ấy quay người đi vào phòng, bỏ lại Lý Đô Mật và nhân viên quay phim vẫn đang sững sờ, không hiểu gì ngoài cửa.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận