Chuyện lãng phí thời gian như thế mà anh vẫn sẵn lòng.
Tống Vãn Huỳnh thấy Văn Nghiễn đang nhắm mắt nghỉ ngơi qua ảnh phản chiếu trên cửa sổ đóng kín.
Liên tục bôn ba, hẳn là anh mệt rã rời rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Thật ra anh không cần phải đi một quãng đường xa sang đây, chỉ cần gọi cho tôi một cú điện thoại, hoặc gọi video cũng được mà đúng không?”
Nghe thế, Văn Nghiễn mở mắt ra: “Gọi điện thoại cô có nghe không?”
Nhớ đến cuộc gọi tới của Văn Nghiễn vào một buổi sáng nọ, Tống Vãn Huỳnh nín thinh.
“Nếu cô nghe điện thoại của tôi thì liệu mẹ có ép tôi chạy đi sang đây một chuyến không?”
“…” Cái miệng này của cô không nên nhiều chuyện quan tâm anh làm gì, Tống Vãn Huỳnh mỉm cười nói: “Vẫn là mẹ tốt với tôi.”
“Dĩ nhiên mẹ tốt với cô rồi, cả ngày cứ ôm livestream của cô không buông, hôm nay nói cô bị người bắt nạt, ngày mai nói cô chịu ấm ức, Tống Vãn Huỳnh, thật sự tôi cũng tò mò, trong chương trình này cô bị chịu ấm ức à? Sao tôi lại thấy cô đang bắt nạt người khác nhỉ?”
“Tôi bắt nạt người khác? Văn Nghiễn, tôi biết anh không thích tôi. Nhưng anh cũng không thể ăn không nói có vu oan cho tôi!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Vậy sao?”
“Tôi là hạng người bắt nạt người khác ư?”
“Không phải à?”
“Anh...” Tống Vãn Huỳnh bực mình: “Không phải! Là anh nhìn lầm rồi!”
Sau khi lên chương trình, cô chưa bao giờ chủ động bắt nạt ai, đều tại Lý Đô Mật kia rảnh rỗi sinh nông nỗi kiếm chuyện nên cô mới phản kích lại, mắt Văn Nghiễn bị gì vậy? Vậy mà lại nói cô bắt nạt người ta?
“Anh về xem cái livestream phát sóng từ ngày đầu tiên của tôi ấy, xem hết một lượt, xem xong anh sẽ biết tôi có bắt nạt người ta hay không!”
Vẻ mặt Văn Nghiễn thản nhiên: “Dù cô không bắt nạt người khác đi chăng nữa nhưng cô lại mập mờ với mấy người đàn ông khác trong livestream...”
“Mập mờ gì cơ? Anh đừng có nói hươu nói vượn!”
Văn Nghiễn đưa ảnh chụp màn hình video cho cô xem, là đoạn Tống Vãn Huỳnh và Trương Chi Ngang tương tác với nhau mà bà Văn gửi anh hôm trước: “Cô giải thích thế nào?
Tống Vãn Huỳnh nhìn thoáng qua, cô hơi chột dạ: “Cái này cần gì phải giải thích? Chỉ là cuộc trò chuyện thường ngày giữa bạn bè bình thường... Cư dân mạng suy diễn xàm xí ấy mà, tôi cũng đâu có cố ý.”
Có lẽ nhìn ra Tống Vãn Huỳnh đang chột dạ, Văn Nghiễn không nói nhiều: “Tống Vãn Huỳnh, tôi mong cô hiểu rõ rằng, cô là phụ nữ đã có chồng, là chồng của cô, tôi chưa bao giờ tiếp xúc thân mật với người phụ nữ khác ở bên ngoài, tương tự như vậy, với tư cách là một người vợ, việc giữ khoảng cách nhất định với đàn ông lạ trước ống kính cũng là việc cô nên làm.”
“... Được rồi, tôi sẽ chú ý.” Tống Vãn Huỳnh tự biết đuối lý nên không phản bác, cô ấn vách ngăn xuống, mỉm cười lảng sang chuyện khác, nói với trợ lý Phương ngồi ở ghế lái phụ: “Trợ lý Phương, mọi người đã định thời gian về nước chưa? Khi nào thế?”
Trợ lý Phương cười nói: “Đã đặt vé rồi, chín giờ sáng mai lên máy bay.”
“Cũng tốt, nhưng sao mấy anh sang đây không báo cho tôi biết trước một tiếng?”
“Xin lỗi cô Tống, là lỗi của tôi, trước đó tôi có liên lạc với cô, có lẽ lúc ấy cô đã ra biển, không có tín hiệu nên không nhận được điện thoại của tôi.”
Tống Vãn Huỳnh hơi bất ngờ: “Lúc tôi ra biển mấy anh đã tới rồi ư?”
“Đúng vậy, tổng giám đốc Văn lên máy bay hồi chín giờ sáng nay, sau đó đến địa điểm quay phim của ê-kíp chương trình, được nhân viên công tác thông báo các cô đã xuất phát đến bờ biển, ban đầu còn tưởng có thể bắt kịp, không ngờ các cô đã ra biển rồi.”
“Vậy mọi người vẫn luôn chờ tôi ở bờ biển à?”
Văn Nghiễn lạnh lùng ngắt lời Tống Vãn Huỳnh: “Vẫn luôn chờ cô ở bờ biển? Tống Vãn Huỳnh, cô nghĩ hay nhỉ.”
“...” Đúng là cô nghĩ rất hay.
Đợi từ chín mười giờ sáng cho đến bảy tám giờ tối, nào có ai bị não úng nước đi làm thế?
“Tiện mồm hỏi một câu thôi mà, anh gắt gỏng thế.” Tống Vãn Huỳnh liếc Văn Nghiễn một cái, cô hỏi: “Ông nội có khỏe không? Chân anh cả thế nào rồi?”
“Ông nội và anh cả trị liệu ở chỗ ông Chung, dạo này hai người họ không ở nhà.”
“Ồ.”
Văn Việt vẫn tìm tới ông Chung, vậy chứng tỏ không bao lâu nữa Văn Việt sẽ đứng dậy.
Nếu như chân Văn Việt khỏi rồi…
Tống Vãn Huỳnh nhìn Văn Nghiễn.
Nếu chân Văn Việt khỏi hẳn, chắc chắn anh ấy sẽ trở lại Văn Thị, vậy thì trọng trách và quyền lực Văn Nghiễn nhận được từ tay Văn Việt và ông cụ trong mấy năm nay đều phải hoàn trả lại, dù sao trong suy nghĩ của ông ấy, Văn Việt mới là người thừa kế tốt nhất của Văn Thị, mà nỗ lực mấy năm nay của Văn Nghiễn cũng sẽ hóa thành hư ảo trong tích tắc.
Nhưng là trùm phản diện đầy tham vọng, Văn Nghiễn tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn thứ nắm trong tay mình rơi vào tay người khác.
Cho dù người khác đó là anh ruột của anh, Văn Việt.
Anh em tương tàn, đúng là nghiệp chướng mà.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt nhìn chăm chú của cô, Văn Nghiễn quay đầu nhìn Tống Vãn Huỳnh, hai người bất ngờ chạm mắt nhau.
Dường như Văn Nghiễn đã thấy được sự thương hại của Tống Vãn Huỳnh dành cho anh qua đôi mắt cô.
Thương hại ư?
“Tống Vãn Huỳnh, cô đang nghĩ gì vậy?”
Nhớ tới tình trạng thê thảm sau này của anh lúc bị Văn Việt dí xuống đất mà đánh đó. Đương nhiên, lời này Tống Vãn Huỳnh không dám thốt ra khỏi miệng, dù gì giờ cũng là lúc “đêm trăng mờ gió lớn, hợp giết người phóng hỏa”* mà.
*Nguyên văn là “nguyệt hắc phong cao dạ, sát nhân phóng hỏa thiên”, được lấy từ câu “nguyệt hắc sát nhân dạ, phong cao phóng hỏa thiên” – “Đêm trăng mờ giết người, ngày gió lớn phóng hỏa”, chỉ thời điểm làm chuyện xấu mà không để lại dấu vết.
“Tôi đang nghĩ công việc của anh bận rộn như vậy, còn phải đặc biệt qua thăm tôi, mệt lắm đúng không? Đến địa điểm quay phim còn sớm lắm, anh nhắm mắt nghỉ ngơi một lát đi.” Đừng nói chuyện với cô nữa.
Đôi mắt vừa sâu thẳm, vừa sắc bén cứ thế nhìn chằm chằm vào mắt Tống Vãn Huỳnh, như thể anh muốn đào ra ẩn ý trong lời ấy từ ánh mắt của cô.
Song Tống Vãn Huỳnh lại nhìn anh một cách thẳng thắn và thành khẩn: “Sao vậy? Anh không mệt sao?”
Văn Nghiễn dời ánh mắt đi, nhắm mắt lại.
Còn ở nơi khác, đáng lẽ trên đường về phải tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ mà giờ đây lại lặng ngắt như tờ.
Lý Đô Mật đã say, cơ mà cô ta đã ngủ nguyên một ngày, gió biển thổi qua cũng giúp cô ta tỉnh táo hơn nhiều, nhất là khi nghe Văn Nghiễn giới thiệu mình là chồng của Tống Vãn Huỳnh, cô ta đã hoàn toàn tỉnh táo.
Tuy cô ta không biết Văn Nghiễn là ai, song khi nhìn thấy thái độ của Lưu Học Khiêm thì trong lòng cũng hiểu được đôi chút.
Nên nói không nhỉ, Tống Vãn Huỳnh cũng tốt số thật, cô xuất thân từ gia đình bình thường, ấy mà lại được gả vào nhà quyền thế, quan trọng là mẹ chồng còn cưng chiều cô lên mây, há mồm ngậm miệng đã muốn mua du thuyền cho cô.
Còn cô ta thì tập múa từ nhỏ, bất kể là vóc dáng, học vấn hay thậm chí là gia đình, có thể nói Lý Đô Mật không thua kém Tống Vãn Huỳnh về mọi mặt.
Chỉ là cô ta không được tốt số giống Tống Vãn Huỳnh, gặp được nhà quyền thế có địa vị cao như nhà họ Văn.
Im lặng suốt chặng đường, khi ô tô rẽ vào con đường quen thuộc, cuối cùng Lý Đô Mật không cầm lòng nổi nữa, bèn nói: “Thật không ngờ, chị Vãn Huỳnh còn trẻ mà đã kết hôn rồi, có điều cũng đúng, được gả vào nhà quyền quý thì phải giữ chặt, chứ không á, cơ hội mất rồi khó kiếm lắm, Trương Chi Ngang, anh nói có đúng không.”
Tâm trạng Trương Chi Ngang chán nản, suốt đường đi anh ấy chỉ ngồi đó nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói năng một lời.
Nghe thấy lời của Lý Đô Mật, anh ấy không đáp lại.
Trương Chi Ngang không tiếp lời, Nhậm Khả không khỏi thở dài: “Thật sự không nhìn ra Vãn Huỳnh đã kết hôn, tôi còn tưởng cô ấy độc thân cơ, mà ngẫm lại cũng đúng, có ứng cử viên người ưu tú, có điều kiện như tổng giám đốc Văn thì bước vào lễ đường kết hôn cũng không phải chuyện xấu.”
“Cơ mà em cảm thấy hình như tổng giám đốc Văn cũng không quan tâm chị Vãn Huỳnh mấy, chẳng lẽ mọi người không thấy tổng giám đốc Văn lạnh nhạt với chị Vãn Huỳnh sao? Chắc chỉ có chị Vãn Huỳnh mới tỏ tường cảm giác gả vào nhà giàu có là thế nào.”
Nhậm Khả cười nói: “Ô kìa, sao câu này lại chua như thế.”
Lý Đô Mật đỏ mặt ngụy biện: “Chua gì mà chua? Em chỉ nói sự thật chứ bộ.”
“Nếu lạnh nhạt thật thì người ta sẽ không đích thân đi xa xôi đến đây chỉ để xác nhận sự an toàn của Tống Vãn Huỳnh, gọi điện thoại hay gọi video là xong chuyện, cần gì phải đích thân tới đây chứ.”
“Chị Nhậm Khả, em nghĩ chị nói đúng, Vãn Huỳnh và anh Văn đứng cùng một chỗ là em đã cảm thấy cực kỳ xứng đôi, với lại, việc anh Văn đích thân bay một chuyến sang đây, cũng không phải việc vợ chồng có tình cảm bình thường có thể làm.”
“Trai tài gái sắc đó, đương nhiên xứng đôi.”
Xe dừng cạnh lề đường, tài xế mở cửa xe.
Lý Đô Mật vừa xuống xe vừa lẩm bẩm: “Xứng đôi á? Em lại thấy chị Vãn Huỳnh không xứng với Văn Nghiễn.”
Cùng lúc đó, Tống Vãn Huỳnh cũng xuống xe, cô đưa mắt nhìn xe Văn Nghiễn biến mất ở góc đường, vừa quay đầu đã nghe được câu lẩm bẩm của Lý Đô Mật.
Tống Vãn Huỳnh không thể tưởng tượng nổi.
Cô không tin được mình đang bị người ta nói này nói nọ sau lưng, mà cô còn bị người ta nói rằng: Tống Vãn Huỳnh cô không xứng với Văn Nghiễn.
Không xứng?
Văn Nghiễn?
Anh ư?
Tống Vãn Huỳnh cô sao lại không xứng với Văn Nghiễn?!
Trùm phản diện Văn Nghiễn, cô không xứng?
Nực cười!
Tống Vãn Huỳnh lập tức nổi trận lôi đình, nhìn Lý Đô Mật vừa xuống xe, cắn răng nói: “Không xứng với anh ấy? Tống Vãn Huỳnh tôi muốn vóc dáng thì có nhan sắc, muốn khuôn mặt thì có đầu óc, chân tôi còn dài hơn mạng của anh ấy, tôi không xứng với anh ấy? Nực cười!”
Xe vừa đi thì nhận ra túi xách của Tống Vãn Huỳnh để quên trên này, anh bèn dặn tài xế cho xe quay đầu, hạ cửa sổ xe xuống, Văn Nghiễn đang chuẩn bị đưa túi Tống Vãn Huỳnh: “...”