Thời gian về nước là chiều hôm sau, mấy người thu dọn hành lý, chào tạm biệt Carl rồi ngồi lên xe thẳng tiến ra sân bay.
Trên xe, mọi người cười nói với nhau rôm rả hệt lúc mới đến, trông như thể lại bắt đầu một cuộc hành trình mới.
Chẳng mấy chốc đã đến sân bay, đoàn người xách hành lý xuống xe, từng người lần lượt ôm tạm biệt Tô Cẩm, camera ghi lại bóng lưng đoàn người cùng nhau tiến vào sân bay kèm lời cảm ơn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mọi người ai về nhà nấy, người về thủ đô, người về Hải Tân, người về thành phố Giang, có mấy điểm đến nên có mấy loại vé máy bay khác nhau, còn đoàn người Tô Cẩm còn phải ở lại đây quay thêm cảnh rồi mới kết thúc công việc.
Trong phòng nghỉ VIP, Tống Di ngồi cạnh Tống Vãn Huỳnh, nói: "Vãn Huỳnh, sau này có cơ hội cứ đến chơi với chị, chị lúc nào cũng có thời gian."
"Vâng, có cơ hội nhất định sẽ đi chơi với chị."
Tống Di cười tươi.
"Chị nên cười nhiều hơn, nhìn xem, chị cười lên xinh lắm đấy!"
Tống Di cụp mắt, cười e thẹn: "Thật sao? Chị không quen lắm."
"Không quen cái gì?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tống Di chần chờ nói: "Thật ra chị không quen với việc kết bạn lắm, có lẽ vì tính chị quái gở, không thích kết giao với người ta, hình như mọi người đều không thích chị lắm, nhưng mà anh chị em ở đây lại không giống thế. Chị có thể cảm nhận được em, chị Nhậm Khả, chị Minh Vi, còn cả những người khác nữa, đều rất thân thiết với chị."
"Tống Di, tính cách quái gở không phải vấn đề, không thích kết giao với người khác càng không phải vấn đề, đó chẳng phải chuyện gì ghê gớm, ai mà không có mấy việc mình không thích làm?" Tống vãn Huynh ngẫm nghĩ nói: "Thật ra em cảm thấy vấn đề duy nhất chị gặp phải bây giờ là không rành việc từ chối người khác, chị không thích nhưng lại làm trái với ý muốn của mình, như thế sẽ rất mệt."
"Chị biết, hôm đó ở tòa thành, em dạy chị từ chối Lý Đô Mật, thật ra sau khi nói ra chị cảm thấy rất nhẹ nhõm, đó là cảm giác chị chưa từng trải qua. Chị vẫn luôn sợ phải từ chối người khác, bởi vì chị sợ người ta sẽ buồn vì bị từ chối, lại càng sợ mình từ chối sẽ gây thêm phiền phức cho người ta, nhưng cảm giác từ chối thật sự rất thoải mái! Sau này chị sẽ thử sửa đổi bản thân."
"Cố lên!"
Tống Di cười nói: "Vãn Huỳnh, cảm ơn em, ba chị để chị đến chương trình cũng vì hy vọng có thể sửa đổi tính cách chị, quen được nhiều bạn hơn. Hôm qua chị gọi điện cho ba, ông ấy còn bảo mời em có thời gian thì đến nhà chị chơi."
"Được ạ, có thời gian em nhất định sẽ đến."
Có nhân viên sân bay đến nhắc nhở Tống Di và Nhậm Khả đi check in.
Tống Di lắc lắc điện thoại ra hiệu cho cô: "Nhớ đấy, sau này có đến Hải Tân nhất định phải tìm chị chơi đấy, chị Minh Vi cũng thế nha."
"Nhớ rồi ạ."
Chào tạm biệt xong, Tống Di và Nhậm Khả được nhân viên sân bay dẫn đi check in.
Sau đó, Trương Chi Ngang và Hứa Bạc Châu cũng lần lượt bị nhân viên công tác gọi đi.
Trước khi đi, Trương Chi Ngang đứng trước mặt Tống Vãn Huỳnh, nói: "Có thể ôm tạm biệt không?"
"Tất nhiên." Tống Vãn Huỳnh đứng dậy dang tay ôm chặt Trương Chi Ngang: "Nhớ thay băng vết thương, đừng chạm vào nước nha."
"Biết rồi." Trương Chi Ngang buông Tống Vãn Huỳnh ra, cười từ giễu rồi thoải mái phất tay với cô: "Đi đây, tạm biệt."
"Tạm biệt."
Nhìn bóng lưng Trương Chi Ngang, Tống Vãn Huỳnh thở dài một hơi.
"Sao vậy?" Minh Vi hỏi.
Tống Vãn Huynh lắc đầu: "Không có gì, chỉ hơi cảm thán thôi."
"Cảm thán cái gì?"
Cảm thán vì mình mang thân phận vợ của Văn Nghiễn nên hoàn toàn vô duyên với thế giới phồn hoa này.
Tống Vãn Huỳnh thản nhiên nói: "Thời gian trôi qua quá nhanh, em còn chưa chơi được mấy ngày với chị đã kết thúc rồi, không nỡ rời xa chị."
"Chung một mái nhà, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, nói cứ như không bao giờ gặp lại ý."
"Sau khi về nước chắc chắn chị lại bận một đống việc, nếu như nhận phim mới còn phải đi mấy tháng, tận mấy tháng đấy!"
Minh Vi cúi đầu bật cười, không nói gì.
Tống Vãn Huỳnh nhìn Lý Đô Mật đang đứng một bên, ánh mắt săm soi.
Mặc dù thời gian trôi qua quá nhanh nhưng cũng may những chuyện cô muốn làm đều đã làm xong, nghĩ đến sau khi Lý Đô Mật về nước sẽ nói bóng nói gió Minh Vi trên mạng trong tiểu thuyết, cô bước đến ngồi cạnh cô ta, nói: "Lý Đô Mật."
Không có camera quay, Lý Đô Mật luôn chú ý hình tượng đang ngồi uể oải trên ghế, vẻ mặt không cảm xúc trông khá khó ở: "Sao?"
Tống Vãn Huynh hơi nheo mắt, xích lại gần cô ta, khẽ nói: "Lý Đô Mật, tôi đã báo thù chuyện cô âm mưu cô lập chị Minh Vi trong lúc quay chương trình rồi, chuyện này coi như tạm thời kết thúc, tôi sẽ không truy cứu nữa. Nhưng nếu sau khi về nước cô dám phát biểu bất cứ thứ gì sai sự thật về chị Minh Vi trên mạng hay tung tin đồn nhảm thì đừng trách tôi không khách khí với cô!"
"Tôi có âm mưu..." Lý Đô Mật còn muốn chối cãi.
Tống Vãn Huỳnh dứt khoát ngắt lời cô ta: "Có hay không trong lòng cô rõ nhất."
Lý Đô Mật nghẹn họng, nếu được quay lại trước khi quay chương trình, cô ta nhất định sẽ thái độ ra mặt với Tống Vãn Huỳnh, nhưng bây giờ thì khác.
Cô ta chỉ "à" một tiếng xem như đồng ý, nhưng ngẫm lại vẫn thấy không thoải mái, cô ta dò hỏi: "Này, chị thật sự là con gái của Tống Chính Huy, vợ của Văn Nghiễn à?"
Đêm đó sau khi du thuyền ra khơi, Châu Mộ Phàm đã gọi điện mắng cô ta té tát, cô ta không hiểu chuyện gì, còn khẳng định Tống Vãn Huỳnh chỉ là con của một gia đình bình thường, chẳng qua vì may mắn nên mới leo lên được Văn Nghiễn, gả vào gia đình quyền quý như nhà họ Văn thôi.
"Tống Vãn Huỳnh là con gái của Tống Chính Huy đấy đồ đần ạ! Em luôn mồm nói với anh Tống Vãn Huỳnh là con nhà bình thường cơ mà? Em có biết Tống Chính Huy là ai không? Ông chủ của Trung Tuấn đấy!"
Cuộc điện thoại của Châu Mục Phàm đã mắng cho cô ta tỉnh ra.
Tống Vãn Huỳnh gật đầu xác nhận.
"Thì ra tập tài liệu tôi xem là giả." Lý Đô Mật có cảm giác nhục nhã vì bị cường quyền áp chế: "Tôi biết rồi, tôi sẽ không nói lung tung."
Tống Vãn Huỳnh biết cô ta sẽ không nói lung tung nữa, mặc dù nhân phẩm của cô nàng Lý Đô Mật này không tốt lắm nhưng cũng biết nhặt quả hồng mềm để bóp, sau hôm nay, chắc cô ta không dám đạp lên Minh Vi để tiến vào ngành giải trí nữa.
Sau khi Lý Đô Mật đi check in, khách quý của chương trình chỉ còn lại Tống Vãn Hùynh và Minh Vi tiếp tục đợi trong phòng nghỉ.
Minh Vi không nghe thấy Tống Vãn Huỳnh cảnh cáo Lý Đô mật nhưng vẫn rất khó hiểu: "Hình như thái độ của em đối với Lý Đô Mật không tốt lắm."
"Không phải hình như mà thái độ của em với cô ta vốn không tốt, ai bảo vừa bắt đầu quay chương trình cô ta đã nghĩ cách cô lập chị."
Minh Vi cười: "Được rồi."
"Thế thôi à? Em tưởng chị sẽ nhân cơ hội nói em mấy câu."
"Nói em cái gì?"
Tống Vãn Huỳnh hắng giọng, học theo giọng điệu của Minh Vi: "Tống Vãn Huỳnh, không cần thiết phải so đo quá mức với Lý Đô Mật, dù sao đây cũng là chương trình giải trí, phải lấy đại cục làm trọng, quan trọng nhất là vui vẻ. Huống hồ, chút thủ đoạn đó của Lý Đô Mật chẳng lọt được vào mắt chị, một mình chị cũng xử lý được, phải sửa đổi tính cách ngang ngược đó đi, sau này không được như thế nữa."
Minh Vi bật cười vì giọng điệu của cô: "Chị là người dẫn em vào chương trình nhưng cũng không dám lấy cái cớ đại cục làm trọng để em chịu uất ức, huống hồ, tính cách em bây giờ rất tốt, không cần sửa."
Tống Vãn Huỳnh ôm cánh tay cô ấy nói: "Chị tốt quá đi! Hôm nay cũng là ngày thích chị nhất!"
Có nhân viên công tác từ bên ngoài đi vào.
Minh Vi khẽ ho: "Được rồi, có người đến, ngồi hẳn hỏi."
Tống Vãn Huỳnh buông cánh tay cô ấy ra đứng lên, còn tưởng là nhân viên vào bảo bọn họ đã đến giờ check in, không ngờ lại là tin chuyến bay bị trễ.
"Trễ? Tại sao?"
"Rất xin lỗi cô, bởi vì máy móc trục trặc nên máy bay đi hướng thành phố Giang tạm thời không thể cất cánh, nhân viên công tác của chúng tôi đang dốc sức tiến hành kiểm tra và sửa chữa. Xin hai vị cứ yên tâm, chớ vội, có tin tức gì tôi sẽ thông báo ngay ạ."
Tống Vãn Huỳnh nhíu mày, cũng không làm khó nhân viên mà chỉ ngồi xuống tiếp tục chờ.
Nhưng vừa ngồi chờ đã qua tận một tiếng đồng hồ, trong lúc đó, có nhân viên sân bay cấp quản lý đến đây xin lỗi hai người, nhưng vẫn chưa thể đi check in được.
Tính ra thì cô và Minh Vi đã ngồi trong phòng nghỉ tổng cộng ba tiếng rồi.
Tống Vãn Huỳnh ngồi đến nỗi hai chân tê dại nên phải đứng dậy đi lại, đứng dựa vào cửa phòng nghỉ nhìn ra ngoài, chỉ thấy dòng hành khách vội vã ra vào, trong chuyến đi đã biết điểm đến, vẻ mặt ai nấy tràn đầy chờ mong và vui sướng.
"Anh Văn, mời đi lối này."
Nhân viên tươi cười đưa khách quý vào trong phòng VIP.
Tống Vãn Huỳnh đứng trước cửa bất ngờ suýt đụng phải nhân viên công tác.
"Xin lỗi cô, tôi không..."
Tống Vãn Huỳnh phất tay: "Không sao." Vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy bản mặt như bị người ta quỵt mất mười triệu xuất hiện trước mắt, trong nháy mắt đó, trong lòng Tống Vãn Huỳnh có một cảm giác hoang đường "Cô trốn anh đuổi, cô có mọc cánh cũng khó thoát".
Sao ở đâu cũng có mặt Văn Nghiễn vậy?
"Sao anh cũng ở đây? Chẳng phải anh về nước từ hôm qua rồi sao?"
"Có việc phải xử lý." Văn Nghiễn nhìn cô, mặt không cảm xúc đi vào trong, đến trước mặt Minh Vi thì gật đầu xem như chào hỏi.
Trợ lý Phương đi theo sát đằng sau hơi khom người chào hỏi Tống Vãn Huỳnh: "Cô Tống, chúng ta lại gặp nhau."
"Ừm, lại gặp mặt, hai hôm nay mọi người đi làm việc à?"
Trợ lý Phương gật đầu: "Vâng, tổng giám đốc Văn có chuyện cần xử lý ở đây."
Tống Vãn Huynh cười giả lả, sau khi định thần lại mới đi đến trước mặt Văn Nghiễn: "Công việc? Không phải hôm đó anh bảo bay đến đây để gặp tôi sao? Nếu hôm nay không gặp anh ở sân bay thì tôi đã tin rồi đấy."
May mà cô chưa từng có thói quen bị đàn ông làm cảm động.
Cô đã bảo mà, một người coi công việc là tính mạng, bị quyền thế che mờ mắt như Văn Nghiễn sao có thể bay từ nơi xa ngàn dặm qua đại dương bao la để đến nhìn cô một cái được.
Chuyện này hoàn toàn không phù hợp với hình tượng nhân vật của Văn Nghiễn.
Bởi vì công việc nên mới tiện thể hoàn thành lời dặn dò của bà Văn đến liếc nhìn cô một cái, đó mới phù hợp với hình tượng của anh.
Các chuyến bay chiều nay về thành phố Giang đều bị hoãn, có lẽ Văn Nghiễn cũng bay cùng chuyến với bọn cô.
Tống Vãn Huỳnh nói xong thì ngồi xuống ghế tiếp tục chờ.
Chẳng mấy chốc thì có nhân viên đi vào nói với Văn Nghiễn: "Chào ngài Văn, bên kia có thể lên máy bay, mời ngài đi theo tôi."
Thấy thế, Tống Vãn Huynh thu dọn đồ cá nhân rồi nói với Minh Vi: "Chị Minh Vi, lên máy bay thôi."
Nhân viên công tác cười nói: "Xin lỗi cô Tống, chuyến bay của cô tạm thời chưa thể cất cánh được ạ."
Tống Vãn Huỳnh quay đầu nhìn Văn Nghiễn: "Anh không đi cùng chúng bay với chúng tôi à?"
"Không."
"Anh không về thành phố Giang?"
"Có."
Tống Vãn Huỳnh nhíu mày: "Nhưng chuyến bay chiều nay của chúng tôi là chuyến bay duy nhất về thành phố Giang, tại sao anh có thể check in?"
Trợ lý Phương đứng bên cạnh giải thích: "Tổng giám đốc Văn ngồi máy bay tư nhân, không phải máy bay hàng không chở khách."
"Máy bay tư nhân?" Tống Vãn Huỳnh líu lưỡi: "Chủ nghĩa tư bản xấu xa."
Văn Nghiễn đứng dậy, cài cúc áo vest rồi nhìn Minh Vi bên cạnh, nói: "Vậy tôi đi trước."
Minh Vi gật đầu.
"Chờ chút." Tống Vãn Huỳnh cản đường Văn Nghiễn vừa đứng dậy rồi nhìn nhân viên công tác đứng bên cạnh, dò hỏi: "Chuyến bay của chúng tôi còn phải chờ bao lâu?"
"Xin lỗi cô..."
"Tôi không muốn nghe xin lỗi, tôi muốn biết lúc nào có thể check in."
"Thật sự xin lỗi cô, quả thật tôi không thể đảm bảo thời gian đăng ký chắc chắn với cô được."
Văn Nghiễn làm bộ muốn đi nhưng Tống Vãn Huỳnh nhanh tay nhanh mắt kéo cánh tay anh lại.
Nhưng tay Tống Vãn Huỳnh quá nhỏ nên không giữ chặt được.
Cô lập tức bước lên ôm chặt lấy cánh tay rồi ngẩng đầu nhìn anh: "Anh bỏ mặc tôi và chị Minh Vi ở sân bay như vậy à? Mẹ biết sẽ mắng anh đấy."
"Tôi là chủ nghĩa tư bản xấu xa, bị mắng là đúng."
"..." Tống Vãn Huỳnh: "Ai da, tư bản thì tư bản, tư bản treo đèn đường cũng có nữa mà, mới nói anh hai câu đã khó chịu rồi, sao lại nhỏ mọn thế? Người một nhà sao phải tính toán, máy bay tư nhân của anh chẳng phải cũng là của tôi sao? Chúng tôi đã đợi ở sân bay suốt ba tiếng rồi đấy, còn chẳng biết phải đợi thêm bao lâu nữa, anh tiện thể đưa tôi và chị Minh Vi về thì làm sao?"
Văn Nghiễn chống ngón trỏ lên trán cô, đẩy cô cách xa mình nửa thước: "Đây là dáng vẻ cầu xin người khác của cô à?"
"Cầu xin? Tại sao tôi phải cầu xin anh? Chẳng phải chính anh đã nói sao? Phàm là tài sản sau hôn nhân thì cả anh và tôi đều có một nửa, thế thì máy bay tư nhân này cũng có một nửa là của tôi. Nếu đã là máy bay của tôi, tôi muốn ngồi còn phải trưng cầu ý kiến anh chắc? Chị Minh Vi, chúng ta đi check in đi."
Nói xong, cô hừ với Văn Nghiễn một tiếng rồi kéo Minh Vi ra thẳng phòng nghỉ.
Nhân viên công tác bên cạnh muốn ngăn cản nhưng lại bị Văn Nghiễn nhìn một cái, lời ít ý nhiều: "Vợ tôi."
Nhân viên công tác hiểu ra ngay, cười nói: "Mời anh đi theo tôi ạ."