Trà xanh có thể có tâm tư xấu xa gì chứ?

Đây không phải lần đầu tiên Tống Vãn Huỳnh đi máy bay nhưng là lần đầu tiên ngồi máy bay tư nhân.
 
Dưới sự dẫn dắt của nhân viên sân bay, Tống Vãn Huỳnh và Minh Vi đi check in qua cổng VIP.
 
Chiếc máy bay tư nhân này có thể chở tối đa mười hai hành khách, khoang máy bay được trang bị nội thất cao cấp nhất, ghế dựa làm bằng da, thậm chí còn có một phòng bếp và phòng tắm rộng rãi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trong lúc dân chúng bình thường ngồi máy bay mười mấy tiếng mỏi mệt không chịu nổi thì Văn Nghiễn lại có thể tắm rửa trên máy bay!
 
Đúng là chủ nghĩa tư bản xấu xa mà!
 
Tống Vãn Huỳnh ngồi trên máy bay quan sát toàn bộ kết cấu bên trong, độ xa hoa phung phí quả thực khiến cô trầm trồ.
 
Nhưng cũng chính vì lần đầu ngồi máy bay tư nhân, không giống với máy bay bình thường có hơn trăm hành khách, trong khoang có không đến mười phi hành đoàn nên khiến cô hơi sốt sắng. Cô câu nệ ngồi trên ghế, im lặng hiếm thấy, cũng không đùa giỡn với Minh Vi.
 
Văn Nghiễn đi lên máy bay, bắt tay trò chuyện với cơ trưởng đã có gần hai mươi ngàn giờ bay, không biết hai người nói gì mà cơ trưởng lại nhìn về phía Tống Vãn Huỳnh.
 
Cơ trưởng là một người đàn ông nước ngoài tóc vàng mắt xanh, thân hình cao lớn, anh tuấn đẹp trai, nói chuyện hài hước, còn chủ động giới thiệu bản thân với Tống Vãn Huỳnh.
 
Có lẽ do cặp mắt xanh thăm thẳm của người nọ quá đẹp nên Tống Vãn Huỳnh nhất thời thấy thần, chỉ nghe được người nọ tên là James chứ chẳng nghe được gì khác.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Tống Vãn Huỳnh."
 
Một giọng nói trầm thấp lạnh lùng truyền đến, Tống Vãn Huỳnh sực tỉnh, vô thức nhìn theo hướng giọng nói phát ra.
 
So với đôi mắt sâu hun hút khiến ai cũng bị hút hồn của James, đôi mắt Văn Nghiễn lạnh như băng không có cảm xúc gì, cũng chẳng có nhiệt độ.
 
Tống Vãn Huỳnh chớp mắt: "Sao vậy?"
 
"Đừng cười, ngu lắm."
 
Tống Vãn Huỳnh lập tức sụp đổ.
 
Sao cái tên Văn Nghiễn này toàn xuất hiện không đúng lúc thế hả? Lúc nào cũng đâm cô một nhát chí mạng ngay lúc cô đang sung sướng nhất, đang ở nơi vui vẻ nhất.
 
James cười to nói: "Don't worry! Little cutie, I will safely deliver you to your destination."
 
"Ok, thank you."
 
James trở lại khoang điều khiển.
 
Tống Vãn Huỳnh nhìn Minh Vi đang ngồi bên cạnh, vứt bỏ sự câu nệ và sốt sắng vừa rồi, bật thốt lên: "Chị Minh Vi, chị nhìn thấy không? Cơ trưởng đẹp trai thật đấy, cặp mắt anh ấy xanh quá trời! Giọng vừa hay lại còn quyến rũ, lỗ tai em sắp mềm nhũn ra rồi này, anh ấy còn gọi em là little cutie nữa chứ!"
 
Văn Nghiễn ngồi xuống.
 

Minh Vi nhìn Văn Nghiễn: "Thấy rồi, little cutie."
 
"Anh ấy nói đã lái máy bay được hơn hai mươi ngàn giờ rồi, thế chẳng phải bây giờ ít nhất cũng phải hơn bốn mươi tuổi rồi sao? Chăm chút cho ngoại hình thật đó, hoàn toàn không nhìn ra luôn!" Nói đến đây, Tống Vãn Huỳnh không khỏi tiếc hận: "Đáng tiếc!"
 
"Đáng tiếc cái gì?"
 
Đáng tiếc lúc nào cũng gặp trai đẹp nhưng đã được định sẵn không có duyên với cô. 
 
Xét thấy Văn Nghiễn còn ngồi bên cạnh, Tống Vãn Huỳnh chỉ cười cười, không nói gì.
 
"Tống Vãn Huỳnh." Giọng nói lạnh lùng lại vang lên.
 
"Sao?
 
Văn Nghiễn ngẩng đầu nhìn cô: "Lau nước miếng bên khóe miệng đi."
 
"..." Tống Vãn Huỳnh xị mặt, sao cái người này lại đáng ghét thế chứ?
 
Hai mươi phút sau, máy bay cất cánh khỏi sân bay.
 
Sau vài phút xóc nảy ngắn ngủi, máy bay xông lên thẳng tầng mây, dần dần ổn định lại.
 
Tiếp viên bước đến cho bọn họ gọi đồ uống.
 
Minh Vi gọi một ly champagne.
 
Tống Vãn Huỳnh: "Tôi cũng thế."
 
"Cô ấy không uống." Văn Nghiễn vừa lật xem tạp chí vừa nói với tiếp viên: "Cho cô ấy một ly nước chanh."
 
Tống Vãn Huỳnh sầm mặt: "Anh làm gì thế? Tôi muốn uống champagne."
 
Văn Nghiễn không nói gì, chỉ lấy điện thoại ra, ấn mở đoạn thoại bà Văn gửi cho anh: "Ôi chao Văn Nghiễn, con đừng quên coi kỹ Văn Huỳnh nha, đừng để con bé uống quá nhiều rượu. Lúc con bé quay chương trình uống một lần hết nửa bình đấy, uống nhiều rượu thế không tốt cho sức khỏe đâu."
 
"..." Tống Vãn Huỳnh đành phải thỏa hiệp: "Được rồi, một ly nước chanh."
 
Tiếp viên cười xác nhận rồi lại hỏi Văn Nghiễn muốn uống gì.
 
"Champagne."
 
"Vâng, xin chờ một lát ạ."
 
Chỉ một lát sau tiếp viên đã bưng ba ly nước tới, đầu tiên là đặt hai ly xuống trước mặt Tống Vãn Huỳnh và Minh Vi, vừa đặt ly champagne của Minh Vi xuống bàn Tống Vãn Huỳnh đã nhanh tay lẹ mắt bưng ly của Văn Nghiễn lên, cực kỳ phách lỗi nhấp một ngụm, ra vẻ "Anh làm gì được tôi nào".
 
Văn Nghiễn tức đến mức bật cười vì hành động ngây thơ này, anh cầm điện thoại lên chụp một tấm.
 

"Sao anh lại chụp tôi?"
 
"Gửi cho mẹ." Văn Nghiễn gửi ảnh cho bà Văn, còn nhanh tay đánh mấy chữ: Không quản được.
 
"..." Tống Vãn Huỳnh không phản bác được câu nào.
 
Đường đường là một tổng giám đốc bá đạo mà lòng dạ lại nhỏ như cái móng tay út, cũng không biết người dưới trướng phục anh kiểu gì nữa.
 
Lộ trình về nhà cũng không rút ngắn vì dùng máy bay tư nhân, lúc đầu Tống Vãn Huỳnh còn tò mò nhìn ngắm các thiết bị trong máy bay nhưng sau đó dần dần mất hứng thú. Không gian cũng chỉ lớn thế thôi, nhìn một, hai tiếng là hết tò mò, uống xong ly champagne kia, cô tựa vào ghế sô pha ngủ thật say.
 
Trong cabin yên tĩnh chỉ nghe thấy những tạp âm trầm trầm.
 
"Chị dâu, mấy hôm nay quay chương trình có thuận lợi không?"
 
Minh Vi gật đầu: "Thuận lợi."
 
"Anh cả và ông nội đã đến trung tâm phục hồi chức năng của ông Chung ngay ngày chị ra nước ngoài." Văn Nghiên không cảm xúc nhìn trước mặt: "Không biết anh cả phục hồi chức năng thế nào."
 
Minh Vi mỉm cười: "Chắc chú cũng hiểu rõ chân anh chú thế nào rồi, bao năm qua đã khám đủ các bác sĩ trong và ngoài nước, cũng đã đi hết các bệnh viện danh tiếng, mặc dù ông Chung hành nghề y đã hơn sáu mươi năm, y thuật cao nhưng cũng không phải chưa từng khám, không có cách nào đâu, lần này..."
 
"Chị dâu đừng tuyệt vọng thế, có lẽ lần này có kỳ tích cũng nên."
 
Minh Vi bình thản nói: "Bệnh của Văn Việt không ở chân anh ấy, con người không chỉ dựa vào một đôi chân để sống, trái tim anh ấy không đứng dậy nổi thì vĩnh viễn cũng không đứng dậy nổi."
 
"Muốn chữa bệnh thì phải trị tâm, chị dâu nói rất đúng."
 
Vì chăm sóc Tống Vãn Huỳnh đang ngủ say nên hầu hết đèn trong cabin đã tắt đi, chỉ để lại hai bóng đèn nho nhỏ, mờ mờ.
 
Văn Nghiễn nhìn thẳng Minh Vi.
 
Minh Vi chưa bao giờ là một cô gái mềm yếu, từ ngày cô ấy gả cho Văn Việt anh đã biết, một ngày nào đó, người phụ nữ này sẽ kéo Văn Việt ra khỏi cái xe lăn đó.
 
Mà sự thật cũng đã chứng minh chuyện này, trong vòng hơn một năm nay, trạng thái tinh thần của Văn Việt càng ngày càng chuyển biến tốt.
 
Có lẽ trong tương lai không xa, Văn Việt sẽ đứng trước mặt anh như ngày xưa, lấy tư thái của người anh cả để bao phủ anh trong bóng tối với danh nghĩa che chở.
 
Văn Nghiễn nhìn sang chỗ khác, chỉ nói: "Em tin tưởng anh cả sẽ tự mình đứng lên được."
 
_
 
Máy bay bay một mạch hơn chín tiếng, cuối cùng cũng đáp xuống sân bay quốc tế thành phố Giang.
 
Tống Vãn Huỳnh ngủ một mạch đến tận cuối cùng, lúc bị đánh thức còn mơ màng hỏi: "Sao vậy?"

 
"Đến rồi."
 
"Đến rồi? Nhanh vậy sao?"
 
"Không nhanh, hành trình hơn chín tiếng mà ngủ hết bảy tiếng, hoạt động chút đi, chuẩn bị xuống máy bay."
 
Tống Vãn Huỳnh duỗi lưng, đặt tấm thảm đắp trên người sang một bên rồi đứng lên.
 
Nhân viên mở cửa cabin ra, bây giờ là năm giờ sáng, vừa ra cửa khoang đã có một luồng nhiệt mùa hè ập đến, bầu trời đen như mực không thấy tia sáng nào. Ba người ngồi lên xe nhà phái tới mà về, có lẽ là sốt ruột nhớ nhà nên sau khi lên xe Tống Vãn Huỳnh rất tỉnh táo, tinh thần sảng khoái nhìn ra bên ngoài. Minh Vi và Văn Nghiễn lại nhắm mắt nghỉ ngơi.
 
Tống Vãn Huỳnh vừa định nói chuyện với Minh Vi đành phải im lặng, yên tĩnh nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
 
Một tiếng rưỡi sau, xe dừng trước cửa biệt thự.
 
Trời đã tờ mờ sáng mà trong biệt thự vẫn đèn đuốc sáng chưng.
 
"Không biết mẹ dậy chưa."
 
Tống Vãn Huỳnh vừa dứt lời thì nghe thấy tiếng bước chân vang lên.
 
"Vãn Huỳnh về rồi à?" Giọng nói vội vàng của bà Văn truyền ra: "Có phải Vãn Huỳnh về rồi không?"
 
"Mẹ, con về rồi!"
 
"Vãn Huỳnh về thật rồi à?" Bà Văn vội vàng đi ra từ phòng khách, vai áo choàng tuột xuống một nửa cũng không để ý, vừa thấy người đã ôm chầm lấy, giọng điệu kích động: "Cái con bé này, cuối cùng cũng về rồi!"
 
Tống Vãn Huỳnh bất đắc dĩ nói: "Mẹ, con mới đi có mười ngày thôi mà."
 
"Mười ngày, con cũng biết là mười ngày à? Đó là tròn mười ngày đấy!" Bà Văn buông cô ra, sau khi quan sát tỉ mỉ từ trên xuống dưới một lượt mới kết luận: "Lại gầy rồi."
 
"Đi ra ngoài du lịch mười ngày, ngày nào cũng đi hàng vạn bước mà, không gầy đâu mẹ."
 
"Về nhà rồi thì phải nghỉ ngơi mấy ngày vào, để mẹ bảo dì Trần làm mấy món ngon cho con bồi bổ." Nói xong, bà ấy lại quay sang nhìn Minh Vi: "Minh Vi, đi đường có mệt không con?"
 
Minh Vi cười nói: "Không mệt đâu mẹ ạ."
 
"Không mệt thì tốt, mau vào đi." Một tay bà Văn cầm tay Tống Vãn Huỳnh một tay cầm tay Minh Vi kéo hai người vào nhà.
 
Văn Nghiễn đứng ngoài cổng dặn dò người giúp việc trong nhà xách hai vali hành lý vào.
 
"Vãn Huỳnh và Minh Vi về rồi à?" Dì Trần đang ở trong bếp hỏi vọng ra: "Ngồi máy bay hơn chín tiếng có mệt không? Muốn ăn gì thì nói để dì Trần làm cho nào."
 
"Dì Trần, cháu nhớ dì chết đi được!" Tống Vãn Huỳnh dang rộng tay ra ôm dì Trần: "Cháu muốn ăn bánh sừng bò chiên vàng với nấm xào vàng, cua hấp tiêu tươi, thịt bò nạm phô mai và thịt kho tàu!"
 
"Nhớ dì hay nhớ đống đồ ăn đó hả?"
 
Tống Vãn Huynh cười khanh khách: "Nhớ tất ạ."
 
Dì Trần bật cười: "Được, trưa nay sẽ làm hết cho cháu ăn."
 
"Dì Trần tốt quá đi, trong nhà này không thể không có dì được."
 

"Chỉ biết nịnh nọt."
 
"Cháu nịnh nọt thế thì dì làm đồ ăn ngon cho cháu nha."
 
Dì Trần không nhịn được cười, nói: "Được, cháu muốn ăn gì dì cũng nấu cho, được chưa?"
 
"Cảm ơn dì Trần ạ!" Cô đảo mắt nói: "Mẹ, con nghe nói anh cả và ông nội đến chỗ ông Chung phục hồi chức năng, tình hình thế nào rồi ạ?"
 
"Hơn mười giờ tối qua mới về." Nói đến đây, bà Văn lại thở dài, vừa định nói tiếp thì thang máy ở tầng một mở ra.
 
Văn Việt ngồi trên xe lăn ra khỏi thang máy, nhìn về phía Minh Vi hỏi: "Về rồi à?"
 
Minh Vi gật đầu: "Ừm."
 
"Anh cả!" Tống Vãn Huỳnh tiến lên, nhiệt tình hỏi: "Chào buổi sáng, ông nội đâu ạ?"
 
"Tối qua về muộn quá, chắc vẫn đang nghỉ ngơi."
 
Tống Vãn Huỳnh ngồi xổm xuống trước mặt Văn Việt: "Nghe nói ông nội và anh cả đến chỗ ông Chung phục hồi chức năng, sao rồi? Có chuyển biến tốt đẹp không ạ?"
 
Lúc ngồi xuống, Văn Việt không phải ngước mắt lên nhìn người mà còn cúi xuống nhìn Tống Vãn Huỳnh đang ngồi xổm, sắc mặt như thường: "Chẳng sao."
 
Tống Vãn Huỳnh sững sờ, nhưng gương mặt nhanh chóng trở lại như thường, cô khẽ nói: "Anh cả đừng nản chí, tiếp tục cố gắng phục hồi đi, em tin tưởng một ngày nào đó anh sẽ đứng lên được."
 
"Mong rằng như thế."
 
Trong nháy mắt cúi đầu xuống, Tống Vãn Huỳnh vô ý liếc nhìn đôi giày đặt trên xe lăn của Văn Việt, chiếc giày sạch sẽ thế mà lại... Bẩn.
 
"..."
 
Cô đã bảo mà! Rõ ràng trong kịch bản thì bây giờ Văn Việt đã có chút hiệu quả rồi, thế mà anh ấy vẫn ngồi trên xe lăn điềm nhiên như không, giấu giếm hoàn toàn chuyện việc trị liệu của mình đã có tiến triển.
 
Quả nhiên anh ấy đang giả heo ăn thịt hổ, ngoài mặt thì tê liệt trên giường nhưng sau lưng lại lặng lẽ phục hồi chức năng, muốn gây bất ngờ cho mọi người.
 
Làm gì có ai ngồi xe lăn mà giày đi trên chân lại có chỗ lõm, có dấu vết bị bùn đất dính vào giày?
 
Hào quang của nhân vật chính cộng thêm cố gắng giả heo ăn thịt hổ, dường như Tống Vãn Huỳnh đã trông thấy viễn cảnh tương lai Văn Nghiễn bị Văn Việt dí xuống đất đánh cho to đầu rồi.
 
Quá tàn nhẫn!
 
Cô vô thức nhìn về phía Văn Nghiễn, có dự cảm ngày góa chồng cách của mình không còn xa nữa.
 
Chờ chút!
 
Góa chồng?
 
Nếu cô góa chồng thì chẳng phải thế giới phồn hoa đang chờ đón cô sao?
 
Văn Nghiễn không thể nào phớt lờ ánh mắt chằm chằm của Tống Vãn Huỳnh.
 
Anh nhíu mày, thật sự không thể hiểu được tại sao Tống Vãn Huỳnh luôn nhìn mình bằng ánh mắt thương hại như vậy.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận