Trà xanh có thể có tâm tư xấu xa gì chứ?

Tống Vãn Huỳnh thấy khó hiểu với quyết định không quay trở lại công ty của Văn Việt, cô nghĩ đi nghĩ lại, hình như sự biến đổi duy nhất là ở chính cô.
 
Chẳng lẽ sự xuất hiện của cô gây ra hiệu ứng cánh bướm*, vậy nên Văn Việt mới thay đổi quyết định?
 
*Hiệu ứng cánh bướm: Ý chỉ một thay đổi nhỏ ban đầu cũng có thể dẫn đến sự thay đổi lớn của kết quả cuối cùng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tống Vãn Huỳnh không muốn tự dát vàng lên mặt mình, nhưng cô nghĩ đi nghĩ lại mà vẫn không nghĩ ra được lý do nào khác ngoài lý do này.
 
Cô đâu có làm gì đâu, sao lại ảnh hưởng đến quyết định quan trọng của nam chính được.
 
Nhưng Văn Việt có thể nói mấy câu như “ảnh hưởng đến sự hòa thuận với Văn Nghiễn”, “chú ấy là em trai của tôi, tôi không muốn giành giật thứ chú ấy muốn” là đủ để chứng tỏ Văn Việt vẫn còn chút ít tình cảm anh em với Văn Nghiễn, còn chưa đến mức anh em tương tàn.
 
Nhưng dù lý do Văn Việt thay đổi cốt truyện là gì, đối với Văn Nghiễn – trùm phản diện mà nói thì anh xem như là đã tránh được một kiếp nạn.
 
“Hai người đang nói gì thế?” Giọng nói trong trẻo vang lên bên ngoài cửa.
 
Tống Vãn Huỳnh quay đầu nhìn, thấy Minh Vi đang đứng ngoài cửa.
 
“Chị Minh Vi.” Tống Vãn Huỳnh đứng dậy đi đến bên cạnh cô ấy: “Bọn em không nói gì, chỉ tâm sự đôi câu mà thôi. Đúng rồi, chị đã lên tầng thăm mẹ chưa? Dì Trần nói mẹ ở một mình trên tầng lâu lắm rồi, mẹ cũng không cho ai vào, chỉ muốn yên tĩnh ở một mình, em nghĩ là do em làm sai nên mới làm mẹ đau lòng.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Em sai? Em làm sai chuyện gì thế?”
 
“Thì hôm qua mẹ lỡ lời, vì muốn tỏ ý xin lỗi nên mẹ bảo em đưa canh gà hầm bong bóng cá do chính tay mẹ nấu cho Văn Nghiễn. Kết quả là Văn Nghiễn rất nhạy cảm với mùi tanh của cá và hải sản, anh ấy không thích vị bong bóng cá nhưng cả nhà lại không ai biết việc này. Em gọi điện thoại kể cho mẹ, có lẽ vì vậy nên mẹ thấy đau lòng.” Tống Vãn Huỳnh nhìn Văn Việt: “Anh cả, anh có biết Văn Nghiễn không thích ăn cá và hải sản không?”
 
Văn Việt sững sờ, anh ấy lắc đầu: “Không biết.”
 

“Thảo nào chẳng ai biết, Văn Nghiễn mở mồm ra là ‘không phải mọi chuyện mình không thích là đều không thể chấp nhận nổi chúng’, nhưng đây có phải chuyện gì to tát đâu, nói câu ‘tôi không thích ăn cá, cũng không thích ăn hải sản’ thì có sao? Anh ấy đúng là già mồm cãi láo! Anh cả nói có đúng hay không?”
 
Văn Việt im lặng, không nói gì.
 
Tống Vãn Huỳnh tiếp tục nói: “Nhưng chuyện này mẹ cũng có thiếu sót, ở cùng nhau dưới một mái nhà bao nhiêu năm, vậy mà đến khẩu vị sở thích của con trai mà mẹ cũng không biết, aizz, để em lên xem mẹ thế nào rồi.”
 
Thấy Tống Vãn Huỳnh đi khỏi, lúc này Minh Vi mới nhìn Văn Việt: “Anh không sao chứ?”
 
Bờ vai rắn rỏi của Văn Việt chùng xuống, anh ấy vùi mặt vào lòng bàn tay, lắc đầu: “Không sao, anh chỉ thấy hơi mệt mà thôi.”
 
Tầng ba, trước cửa phòng ngủ của bà Văn.
 
Tống Vãn Huỳnh gõ cửa, một lúc lâu sau vẫn không có tiếng đáp lại.
 
“Mẹ, mẹ có đây không ạ?”
 
“Con vào đi.”
 
Tống Vãn Huỳnh đẩy cửa vào, cô thấy bà Văn ngồi trên sofa trước cửa sổ sát đất xem cuốn album đang được mở ra trước mặt. Thấy Tống Vãn Huỳnh bước vào, bà ấy quay đầu lau khóe mắt, giả vờ như không có gì mà cười nói: “Không phải mẹ đã bảo con đừng lên rồi à?”
 
“Sao con yên tâm để mẹ ở một mình được.” Tống Vãn Huỳnh đứng cạnh bà Văn: “Con xin lỗi mẹ, do hôm nay con nói quá thẳng thắn nên mới làm mẹ đau lòng.”
 
Bà Văn nở nụ cười chua xót: “Không phải tại con thẳng thắn, là do mẹ không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ, con ngồi xuống đi.”
 
Tống Vãn Huỳnh ngồi xuống cạnh bà ấy.
 
Cô nhìn cuốn album trên đầu gối bà Văn: “Đây là gì thế ạ?”

 
“Đây đều là ảnh chụp lúc nhỏ của Văn Việt và Văn Nghiễn.” Bà Văn nhẹ nhàng chạm vào từng tấm ảnh: “Con xem, đây là ảnh Văn Việt năm 14 tuổi, thằng bé thông minh từ nhỏ, nó nhảy lớp lên thẳng cấp ba, còn tham gia rất nhiều cuộc thi, giành được rất nhiều thứ hạng và huy chương. Lúc này Văn Nghiễn mới 10 tuổi, vẫn còn đang học tiểu học, cả ngày ầm ĩ muốn nhảy lớp học cấp ba chung với anh trai.”
 
“Không ngờ lúc nhỏ Văn Nghiễn lại bện anh cả đến vậy?”
 
“Quy tắc trong gia đình chính là lớn dạy bé, sau khi Văn Nghiễn ra đời, mẹ rất lo chuyện đối xử không công bằng, sợ lơ là Văn Việt, làm thằng bé tủi thân. Vậy nên từ nhỏ mẹ đã dạy Văn Việt rằng con là anh, phải bảo vệ em trai, không được để em trai bị người khác bắt nạt, dạy Văn Nghiễn phải tôn trọng, nghe lời anh trai. Vì lẽ đó mà từ nhỏ Văn Nghiễn đã được Văn Việt chăm lo mà lớn, lúc nhỏ thằng bé không bám ai khác trong nhà mà chỉ bện mỗi anh trai nó.”
 
“Ngày bé đáng yêu biết bao, sao càng lớn lại…” Nói đến đây, bà Văn không kìm được nước mắt: “Mẹ cũng không biết tại sao lại thành như vậy, rất nhiều lúc Văn Nghiễn đều ngoan ngoãn hiểu chuyện, giống y như Văn Việt, thằng bé chưa từng làm người lớn phải lo lắng, mẹ còn nghĩ là thằng bé… Tại sao Văn Nghiễn lại không chịu nói gì hết?”
 
Tống Vãn Huỳnh vỗ nhẹ lưng bà Văn để an ủi bà, cô nói: “Mẹ, có lẽ nào là do từ nhỏ tới lớn, mọi người đều đặt hết hy vọng của nhà họ Văn vào Văn Việt, cả ông và ba đều đưa Văn Việt theo bên cạnh để bồi dưỡng anh ấy. Bởi vì anh ấy bận học hành và làm việc nên mẹ vô tình cho rằng Văn Việt rất vất vả, vậy nên mẹ quan tâm anh ấy nhiều hơn, so với anh ấy thì có lẽ nào Văn Nghiễn mới là người bị lơ là hay không?”
 
Bà Văn ngây người nhìn Tống Vãn Huỳnh, một lúc lâu sau vẫn chưa thốt ra lời.
 
“Nhưng không sao, bây giờ vẫn chưa muộn, Văn Nghiễn không thích ăn cá và hải sản, vậy thì sau này không hầm canh gà bong bóng cá cho anh ấy ăn là được, bỏ bong bóng cá đi, canh gà hầm cũng vẫn rất ngon.”
 
Bà Văn gật đầu, lẩm bẩm: “Con nói phải.”
 
Tống Vãn Huỳnh nhìn quyển album ảnh, cô chú ý tới ảnh Văn Nghiễn chụp cùng  Văn Cạnh Tiên, lúc trước cô cũng từng thấy tấm ảnh y hệt thế này trong văn phòng làm việc của Văn Nghiễn: “Đây là ảnh Văn Nghiễn và ba ạ?”
 
“Ừ, đây là ảnh Văn Nghiễn lúc 12 tuổi.” Bà Văn dùng đầu ngón tay khẽ vuốt ve khuôn mặt Văn Nghiễn: “Ba nó thích thuyền buồm, thằng bé cũng thích, vậy nên có thời gian công ty không bận rộn, ba thằng bé bèn đưa nó đi chơi thuyền buồm một thời gian, dù cho có bị nắng biển làm cháy da thì thằng bé cũng không phàn nàn câu nào. Tiếc là sau đó công ty ngày càng lắm công việc, ba thằng bé cũng chưa từng chạm vào thuyền buồm thêm lần nào nữa.”
 
“Cũng từ lúc đó, Văn Nghiễn càng ngày càng không thích nói chuyện.”
 
Tống Vãn Huỳnh tiếp tục lật album đến những trang sau, Văn Nghiễn và Văn Việt dần lớn lên, nụ cười trên mặt cũng dần nhạt bớt, đến sau năm 18 tuổi, rốt cuộc không còn bức ảnh chụp chung nào của hai người nữa, xem mà thấy cảm xúc ngổn ngang.
 
Tiểu thuyết dành rất ít câu chữ để miêu tả tâm lý của Văn Nghiễn, thật ra cô không hiểu Văn Nghiễn đang nghĩ gì, nhưng khát vọng, dã tâm về quyền lực và sự nghiệp của anh lại được viết rất kỹ càng sâu sắc. Cô đoán tâm lý phản diện của Văn Nghiễn có lẽ là do sự lơ là và bất công mà anh phải nhận ngày nhỏ, suy cho cùng thì bị so sánh với người xuất sắc như Văn Việt không phát điên mới lạ.

 
Sau khi lớn lên lại càng quá đáng.
 
Văn Việt có thể cưới cô gái anh ấy thích như mong muốn, mà Văn Nghiễn lại bị ép phải cưới kẻ bày mưu hại anh lên giường rồi giả vờ mang thai, thậm chí người lớn trong nhà đều rất thích cô gái đó. Bà Văn còn ép anh phải thân thiết yêu thương cô ta, đến cả khi cô ta bị vạch trần việc giả mang thai để lừa kết hôn, anh đưa ra yêu cầu hợp lý là ly hôn mà cũng bị chối bỏ.
 
Thảo nào Văn Nghiễn lại ghét cô đến vậy, cũng phải thôi, anh đúng là đã chịu thiệt thòi rồi.
 
Tống Vãn Huỳnh nằm trên giường trằn trọc suy nghĩ, có lẽ chuyện Văn Nghiễn trở nên xấu xa, thành nhân vật phản diện là không thể tránh khỏi.
 
Trời tối dần, cô nhìn màn đêm đen như mực ngoài cửa sổ, dần cảm thấy buồn ngủ. Cô quyết định buông tha cho bản thân, không dằn vặt tốn sức vì những chuyện cô không có năng lực làm được nữa.
 
Cô đã làm những gì có thể, những gì không thể làm cô cũng đã nỗ lực làm rồi, còn lại giao tất cho ông trời, cho dù không ngăn được tình tiết phát triển… Tống Vãn Huỳnh thoải mái lăn qua lăn lại trên giường, một mình nằm trên cái giường to 2m đúng là sướng biết bao!
 
Bên ngoài biệt thự, chiếc xe Bentley của Văn Nghiễn đang dừng trước cổng.
 
Trợ lý Phương mở cửa ghế sau, đỡ Văn Nghiễn xuống xe.
 
Buổi tối Văn Nghiễn uống nhiều mấy chén, giờ đã hơi có men say, anh nhìn nhà họ Văn trước mặt, im lặng một lát rồi nói với trợ lý Phương: “Sao lại đưa tôi về nhà?”
 
Trợ lý Phương nhỏ giọng nói: “Tổng giám đốc Văn, lúc lên xe chính anh nói là đi biệt thự Đông Giao.”
 
Nghe vậy, Văn Nghiễn ngẩn người, anh mệt mỏi xoa ấn đường, nghi ngờ hỏi: “Tôi nói à?”
 
“Xin lỗi anh, có lẽ là tôi nghe nhầm.” Làm trợ lý, trợ lý Phương biết rõ rằng đây không phải lúc sửa chữa sai lầm của sếp mà là lúc giải quyết vấn đề giúp sếp: “Để tôi đưa anh về chung cư.”
 
Từ nước ngoài trở về, Văn Nghiễn làm việc liên tục không nghỉ suốt ngày đêm, anh còn chưa kịp dừng lại nghỉ ngơi tử tế. Hôm nay anh bàn chuyện công việc với Tống Chính Huy, buổi tối không từ chối được nên uống ít rượu, lúc này sự mỏi mệt của anh đã lên đến đỉnh.
 
“Thôi.” Văn Nghiễn khoát tay ra hiệu: “Anh về trước đi, hôm nay vất vả rồi.”
 
“Đây là trách nhiệm của tôi.”
 

Ngoài sân biệt thự vẫn sáng đèn, nhưng bên trong lại đen kịt không chút ánh sáng.
 
Anh lười bật đèn nên mò mẫm trong bóng tối mà đi vào nhà, anh bước lên tầng với vẻ mỏi mệt, đẩy cửa phòng, nhìn Tống Vãn Huỳnh đang ngủ say trên giường.
 
Thật kỳ lạ, mỗi lần nhìn Tống Vãn Huỳnh ngủ là mọi phiền muộn chất chứa trong lòng anh vơi bớt.
 
Nhớ tới tất cả mọi chuyện đã xảy ra trong thời gian này, bỗng anh thấy rất tò mò, rốt cuộc Tống Vãn Huỳnh đã xảy ra chuyện gì mà lại thay đổi nghiêng trời lệch đất đến như thế, giống hệt như đổi sang một con người hoàn toàn mới, không giống cô chút nào nữa.
 
Hay là thật sự giống lời cô nói, biết sai rồi nên làm người lại lần nữa?
 
Nghĩ đến đây, Văn Nghiễn bật cười.
 
Làm người lại lần nữa?
 
Tống Vãn Huỳnh làm người lại lần nữa?
 
Nếu là trước đây thì anh sẽ chẳng thèm tin dù là một chữ, người ngang ngược càn quấy như Tống Vãn Huỳnh cũng biết nhận sai?
 
Nhưng hiện giờ, có lẽ cô thật sự thấy mình sai rồi.
 
Dường như nhớ tới điều gì, nụ cười trên mặt Văn Nghiễn càng ngày càng nhạt.
 
Được tất cả mọi người yêu quý, thiên vị, cho dù làm sai cũng có người đứng ra nhận trách nhiệm, vậy nên muốn làm người xấu thì cứ làm chuyện xấu, muốn làm người tốt thì cứ làm người lại lần nữa, nói tóm lại, vĩnh viễn đều có người tha thứ, bao dung cho cô.
 
Anh không nói được tâm tình của bản thân lúc này ra sao.
 
Văn Nghiễn thở dài, cởi bỏ cà vạt trên cổ, tiện tay vứt nó xuống ghế sofa.
 
Anh nhìn màn đêm ngoài cửa sổ, bỗng nhiên thấy mệt mỏi đến cùng cực, anh không buồn để ý hình tượng mà ngồi xuống sofa, nhắm mắt lại nghe tiếng côn trùng kêu trong biệt thự rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận