Trà xanh có thể có tâm tư xấu xa gì chứ?

Văn Nghiễn - bạn học kiêm bạn thân của Tô Ngự ra mặt giải quyết chuyện này thích hợp hơn đối tác kinh doanh là ba cô nhiều.
 
Tống Vãn Huỳnh suy nghĩ một lát bèn ra quyết định nói thẳng với Văn Nghiễn: “Nếu anh ta là bạn của anh thì tôi xin phép được nói thẳng. Tôi không biết bạn anh và chị Minh Vi có hiểu lầm gì không nhưng anh ta tuyên bố muốn cấm sóng chị Minh Vi thì hơi quá đáng rồi.”
 
“Cấm sóng? Có chuyện gì thế?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Tôi có biết là chuyện gì đâu? Hôm nay tôi vừa lên mạng thì thấy chỉ toàn tin tức tiêu cực về chị Minh Vi, tôi mới hỏi thăm bạn bè thì biết đây mới là bước đầu tiên, Tô Ngự tuyên bố muốn cấm sóng chị Minh Vi trong toàn ngành. Hai người có thù lớn cỡ nào cơ chứ? Người khác không biết chị Minh Vi là người thế nào, chẳng lẽ tôi và anh không biết? Chị ấy sẽ vô cớ gây thù với người ta đến mức này đâu.”
 
Văn Nghiễn nhíu mày: “Không thể nào! Theo tôi được biết, Tô Ngự và Minh Vi chưa từng gặp mặt nhau, tại sao cậu ấy lại dùng mối quan hệ của mình để cấm sóng Minh Vi? Trước giờ cậu ấy chưa từng làm những việc mất nhiều hơn được như thế.”
 
“Anh không tin à? Thế thì anh thử gọi điện hỏi bạn anh xem có chuyện này thật không.” Tống Vãn Huỳnh nói đến đây thì giận dỗi: “Chị Minh Vi đã không có bối cảnh, không có chỗ chống lưng, cực khổ lăn lộn trong giới giải trí biết bao nhiêu năm trời mới được thành tựu như ngày hôm nay, thế mà tự dưng bị cấm sóng đột ngột như thế. Không phải tôi châm ngòi chia rẽ anh và bạn anh nhưng bạn của anh chẳng có nhân phẩm và đạo đức gì cả nên mới đối xử với một cô gái không có bối cảnh như vậy, không đáng mặt đàn ông.”
 
Tống Chính Huy ngồi đó cũng tỏ vẻ nghi ngờ: “Hay là đôi bên hiểu lầm gì đó? Tô Ngự không giống kiểu người sẽ làm những chuyện như thế, vì chuyện này chẳng mang lại lợi ích gì cho cậu ta. Vãn Huỳnh, con nghe tin này từ đâu?”
 
“Từ bạn thân thuở nhỏ của con Hà Cảnh Minh đấy ạ, ba cũng biết cậu ấy. Dạo trước chú của cậu ấy gia nhập giới giải trí, sau đó thành lập một công ty giải trí, thế nên cậu ấy biết chuyện đó không có gì lạ.”
 
“Cảnh Minh nói? Có lẽ nó nói đúng rồi.”
 
“Hà Cảnh Minh là ai?” Văn Nghiễn nhìn Tống Vãn Huỳnh.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tống Chính Huy mỉm cười và giải thích: “Nó là bạn của Vãn Huỳnh, hai đứa là bạn từ tấm bé, nó thường xuyên đến nhà mình chơi.”
 
“Anh còn ngơ ra đó làm gì? Nếu anh không tin lời tôi nói thì cứ gọi điện cho bạn của anh, hỏi xem rốt cuộc anh ta đã làm gì?”
 
“Cô đừng gấp.” Văn Nghiễn nâng ly rượu lên: “Trước mắt uống rượu với ba quan trọng hơn.”
 
Tống Vãn Huỳnh liếc anh, ánh mắt như muốn nói “sớm muộn anh cũng xong đời”. Lửa cháy đến mông rồi mà còn ngồi uống rượu, đúng là nhân vật phản diện chết vì nói quá nhiều.
 
Tống Chính Huy biết nếu mình còn uống tiếp thì sẽ không dỗ được con gái cưng của mình, vì vậy ông bèn khoát tay: “Đừng uống nữa, bấy nhiêu đủ rồi.”
 
Ba vợ đã lên tiếng nên Văn Nghiễn cũng đành nghe theo.
 
“Vãn Huỳnh, tối nay con có ngủ lại nhà không? Từ dạo ấy đến giờ, ba vẫn giữ nguyên hiện trạng trong phòng của con.”

 
Từ hồi kết hôn đến nay, Tống Vãn Huỳnh chưa về nhà lần nào nên cũng động lòng, bèn gật đầu cười đáp: “Dạ được, vậy tối nay con sẽ ngủ ở nhà. Ba yên tâm, sau này con sẽ thường xuyên về thăm ba.”
 
Tống Chính Huy cười suýt ngoác cả mồm: “Ai cũng nói con gái đã kết hôn như bát nước đổ ra ngoài nhưng con gái của ba vẫn tri kỷ nhất.”
 
Tống Vãn Huỳnh mỉm cười với ông, sau đó quay đầu nói với Văn Nghiễn: “Anh về nhà nhớ gọi điện cho bạn mình hỏi thăm về chuyện của chị Minh Vi nhé, bảo anh ta bớt làm chuyện ác lại đi.”
 
Văn Nghiễn im lặng nhìn cô, không nói một lời.
 
Tống Vãn Huỳnh khó hiểu: “Anh có ý gì? Anh muốn bao che cho bạn mình ư? Anh đừng quên chị Minh Vi là vợ của anh cả của anh nên chị ấy mới là người thân của chúng ta. Nếu bạn anh đã dám làm chuyện thất đức như vậy thì chứng tỏ nhân phẩm của anh ta không tốt, anh nên mở to mắt khi kết bạn với ai đó, đừng có kiểu ai cũng kết bạn được.”
 
Văn Nghiễn vẫn không nói một lời.
 
“Rốt cuộc anh có ý gì? Mau nói đi chứ.”
 
Cuối cùng dì Vương đứng ra dàn xếp: “Cô chủ, đây là lần đầu tiên cậu Văn đưa cô chủ về nhà nên không thể quay về một mình được.”
 
“...”
 
“Cậu Văn yên tâm, tôi đã thay mới chăn ga gối nệm trong phòng cô chủ cả rồi.”
 
Văn Nghiễn cảm ơn: “Cảm ơn.”
 
“Cậu đừng khách sáo.”
 
Tống Vãn Huỳnh không còn tâm trạng muốn “thông não” Văn Nghiễn nữa rồi, dùng cơm xong, cô buồn chán nằm trên sofa lướt weibo. Tiến trình công kích và tẩy chay chị Minh Vi đang đến giai đoạn gay cấn, ngày càng có nhiều blogger và cánh báo chí cùng gia nhập. Chẳng những vậy, một vài người tự nhận là người trong giới giải trí đứng ra vạch trần, chủ đề #Minh Vi trịch thượng, vênh váo# được đẩy lên đỉnh điểm trong cuộc phỏng vấn với Tiêu Dược, ông chủ hiện giờ của cô ấy. Khi trả lời truyền thông, Tiêu Dược đã quanh co, ám chỉ việc lúc trước Minh Vi đã từng hống hách, trịch thượng ở công ty như thế nào.
 
Trông thấy bộ mặt đắc chí vì thực hiện được âm mưu của Tiêu Dược, Tống Vãn Huỳnh giận đến nỗi đấm huỳnh huỵch vào gối, không biết bây giờ chị Minh Vi sao rồi.
 
Ôm nỗi lo trong lòng, cô bèn gọi điện cho Minh Vi.
 
Dường như Minh Vi đang bận nên không nhận cuộc gọi của cô, lúc cô định nhắn tin cho cô ấy qua wechat thì Minh Vi bèn gọi lại.
 
“Vừa rồi chị hơi bận nên không thể nhận cuộc gọi của em, em gọi chị có chuyện gì thế?”

 
Tống Vãn Huỳnh ấp a ấp úng, cô từ từ ngồi thẳng dậy: “Chị Minh Vi, em đã thấy việc xảy ra trên mạng. Chị… Chị vẫn ổn chứ?”
 
Minh Vi cười khẽ: “Không sao, em đừng lo.”
 
“Chuyện này khó giải quyết lắm không ạ?”
 
Giọng Minh Vi hơi trầm đi: “Đúng là hơi khó nhưng chị giải quyết được.”
 
“Tất nhiên em tin chị đủ sức xử lý chuyện này. Chị Minh Vi, nếu chị cần em giúp gì thì cứ nói, em chắc chắn làm việc nghĩa chẳng từ nan.”
 
Minh Vi không nói gì nhiều, chỉ khẽ “Ừ” một tiếng.
 
Sau đó cúp máy.
 
Mặc dù nói vậy nhưng tình hình trước mắt đã khác hoàn toàn so với trong tiểu thuyết, một nghệ sĩ không quyền không thế như chị Minh Vi sao đủ sức chống lại thế lực tà ác giàu nứt đố đổ vách chứ?
 
Tống Vãn Huỳnh càng nghĩ càng lo, thế là cô bèn bình luận dưới video phỏng vấn của Tiêu Dược.
 
@Tống Vãn Huỳnh Y: Trong chương trình Chuyến đi của tuổi trẻ, chị Minh Vi đã chăm lo cho chúng ta rất nhiều, dù ở trước hay đằng sau ống kính, chị ấy chưa từng hống hách, ngang ngược vì mình là nghệ sĩ nổi tiếng cả. Ông là người biết rõ nhất vì sao chị Minh Vi không nhận phần phim tiếp theo, cứ thích đóng giả làm cáo già vẫy đuôi làm gì?
 
Nhưng bình luận của cô đã nhanh chóng bị blogger xóa mất, hơn nữa người đó còn block cả cô.
 
“Á! Tức chết mất!” Tống Vãn Huỳnh tức giận liếc Văn Nghiễn đang bước đến: “Rốt cuộc khi nào anh mới gọi điện cho bạn của mình? Anh có biết chị Minh Vi đã bị bôi bác đến độ nào không? Nếu anh còn không mau gọi điện, tôi sẽ không quan tâm anh nữa.”
 
Cô cực khổ lo được lo mất như vậy làm gì? Cô nào phải chỉ cứu mỗi Minh Vi, rõ ràng cô đang cứu đám trùm phản diện thích làm thiêu thân lao đầu vào lửa này đấy chứ!
 
Nhân vật phản diện muốn tìm chết thì liên quan gì đến cô, dù sao cuối cùng cũng không liên lụy đến mình, cô không cần bận tâm việc họ tự tìm đường chết nữa.
 
Văn Nghiễn nhìn Tống Vãn Huỳnh nổi giận đùng đùng, khoanh tay ngồi phịch xuống sô pha, anh bỗng bật cười, đi đến bên cửa sổ và lấy điện thoại ra điện.
 
Tống Vãn Huỳnh chỉ thấy anh khẽ nói hai câu gì đấy, đợi khi anh quay người, cô nhanh chóng đánh mắt sang chỗ khác.

 
Văn Nghiễn ngồi xuống bên cạnh Tống Vãn Huỳnh như không có chuyện gì, vẫn im lặng không nói.
 
“...” Tống Vãn Huỳnh cố nhịn, nhịn đến uất nghẹn, cuối cùng khi dì Vương đưa trái cây và bánh kem đến, cô không nhịn được nữa bèn hỏi anh: “Sao rồi?”
 
“Cô nói không quan tâm nữa rồi mà?”
 
“Anh không chọc tôi điên lên thì ăn cơm không ngon à?”
 
“Chuyện này đúng là do cậu ấy làm…”
 
“Anh xem, tôi đã nói rồi mà. Anh có kết bạn với ai thì cẩn thận hơn chút được không? Nhân phẩm của bạn anh quá tệ, mở miệng đã muốn cấm sóng người ta, người ta không làm chuyện gì động trời hại đời hại người, có cần phá hủy tiền đồ và tương lai của một cô gái chỉ vì vuột mất một vai diễn không?”
 
“Tống Vãn Huỳnh, cô không muốn biết tại sao cậu ấy làm như vậy à?”
 
“Tại sao?”
 
“Là vì cô.”
 
“Tôi?” Tống Vãn Huỳnh mở to mắt: “Liên quan quái gì đến tôi, tôi có biết Tô Ngự là ai đâu chứ.”
 
“Tô Ngự có một cô em gái tên là Tô Mạn Tịch, cô ta định tham gia chương trình [Chuyến đi của tuổi trẻ], có điều cô ta đã nhận được cuộc gọi của ekip chương trình thông báo rằng cô ta không cần phải tham gia. Qua điều tra mới biết thì ra Minh Vi đã đề cử cô thay thế vị trí của cô ta.”
 
Tống Vãn Huỳnh im lặng.
 
Cái tên Tô Mạn Tịch rất quen tai.
 
Trong tiểu thuyết, cô ta là người tham gia chương trình này, vốn chẳng có mặt của Tống Vãn Huỳnh.
 
Thế nên chuyện này do cô mà ra ư?
 
“Nếu vì tôi thay thế vị trí của cô ta thì tại sao cô ta không kiếm chuyện với tôi mà đi khó dễ chị Minh Vi làm gì?”
 
“Bởi vì người ta oan có đầu nợ có chủ, biết Minh Vi là người đề cử cô nên mới tính sổ với Minh Vi chứ không phải với cô.”
 
“Rõ ràng bắt nạt người thân cô thế cô thì có.” Tống Vãn Huỳnh thì thầm: “Anh ta muốn cấm sóng Minh Vi chỉ vì chuyện cỏn con này thôi sao?”
 
Văn Nghiễn lướt điện thoại, hờ hững hỏi: “Cô nghĩ chuyện này là chuyện cỏn con nhưng đối với cô chủ nhà họ Tô, đó là một sự sỉ nhục. Một ngôi sao trong làng giải trí muốn đổi cô ta thì đổi, cô nghĩ người ta không tức giận được ư?”
 

“Nếu chuyện này do tôi mà ra thì sao để chị Minh Vi chịu tội được? Chuyện này vẫn còn cách cứu chứ?”
 
“Sáu giờ chiều ngày mai.”
 
“Sáu giờ, được, tôi nhớ rồi, anh cũng phải đi.”
 
“Ừ.” Văn Nghiễn nhìn cô: “Cô định cảm ơn tôi thế nào?”
 
Tống Vãn Huỳnh ngoan ngoãn trả lời: “Cảm ơn anh.”
 
“Chỉ vậy thôi à?”
 
Cô gật đầu: “Đúng vậy.”
 
Thế là anh bèn im lặng nhìn cô.
 
“Ngay từ đầu tôi vốn nhờ ba giúp đỡ, nếu anh sẵn lòng ra tay thì tôi nhờ anh thôi, cảm ơn anh.”
 
Văn Nghiễn phì cười: “Ừ, là do tôi tự nguyện.”
 

 
Bốn giờ rưỡi chiều hôm sau, Tống Vãn Huỳnh đã đến công ty chờ Văn Nghiễn.
 
Sau một ngày náo động, những lời chỉ trích Minh Vi trên mạng dần dần hạ nhiệt, đây là hiện tượng bình thường. Bởi vì Minh Vi cực kỳ nổi tiếng nên rất nhiều bạn bè trong ngành, fan trung thành và đông đảo người hâm mộ khác điều hướng bình luận khiến tình hình nhanh chóng được ổn định.
 
“Năm giờ rưỡi.” Tống Vãn Huỳnh nhìn cửa phòng họp đang đóng chặt, lo lắng đến nỗi đứng ngồi không yên bèn đi tới đi lui bên ngoài phòng.
 
Trợ lý Phương cười nói: “Cô Tống, tôi nghĩ một lúc nữa sếp Văn mới họp xong, cô nên về phòng làm việc ngồi đợi sẽ tốt hơn.”
 
“Sao tôi ngồi yên được chứ? Rõ ràng hôm qua anh ấy đã hẹn tôi sáu giờ, giờ đã là năm giờ rưỡi, không biết đến nơi kịp không nữa.”
 
“Sếp Văn luôn là người tuân thủ giờ giấc, nếu anh ấy đã nói sáu giờ thì chắc chắn là sáu giờ.”
 
“Thật không?”
 
Vừa dứt lời, cửa phòng họp được mở ra.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận