Trà xanh có thể có tâm tư xấu xa gì chứ?

Văn Nghiễn nhanh chóng bước ra khỏi phòng họp.
 
Tống Vãn Huỳnh nhanh chân bước tới trước: “Cuối cùng anh cũng chịu ra rồi, bây giờ là năm giờ rưỡi, chúng ta có cuộc hẹn lúc sáu giờ anh nhớ không? Mau đi thôi.”
 
Trái ngược với dáng vẻ vội vã của Tống Vãn Huỳnh, Văn Nghiễn hờ hững nói: “Kịp mà.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Anh chắc chứ?”
 
Văn Nghiễn quay sang trợ lý Phương và dặn dò vài câu, sau đó đi xuống dưới với Tống Vãn Huỳnh. Anh tự mình lái xe đến nơi đã hẹn, đúng năm giờ năm mươi lăm phút đã có mặt trước một câu lạc bộ.
 
“Câu lạc bộ Ung Phúc.”
 
Tống Vãn Huỳnh đứng trước câu lạc bộ, ngắm nghía hàng chữ to đùng bên trên, Văn Nghiễn đã quen cửa quen nẻo bước vào trước sự hướng dẫn của phục vụ, cô thấy vậy bèn vội vàng đuổi theo.
 
Câu lạc bộ Ung Phúc là một công trình mang phong cách Châu Âu cổ điển, được xây dựng ở thế kỷ trước. Nó từng là lãnh sự quán của một quốc gia nào đó, sau này trở thành câu lạc bộ phục vụ cho việc vui chơi, giải trí, mang đến những loại hình giải trí khác nhau cho hội viên. Có rất nhiều loại hình giải trí mà bạn không thể tưởng tượng ra chứ không có việc câu lạc bộ không làm được. 
 
“Mời quý khách qua bên này.”
 
Đi dọc theo hành lang quanh co, khúc khuỷu hồi lâu, phục vụ bỗng dừng trước một cánh cửa. Phục vụ gõ cửa phòng, sau đó đẩy cửa ra và đứng đó mời hai người bước vào.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai người vào trong, phục vụ bèn đóng cửa lại rồi nhẹ nhàng rời đi.
 
“Sáu giờ, rất đúng giờ.” Một giọng điệu trêu tức bỗng vang lên ở hành lang tầng hai.
 
Tống Vãn Huỳnh ngẩng đầu thì thấy một người đàn ông mặc sơ mi trắng phối với áo gi-lê đang đứng dựa vào lan can tầng hai. Dưới ánh đèn, cô không thấy rõ khuôn mặt anh ta thế nào, chỉ mơ hồ nhìn thấy anh ta nửa cười nửa không, đang nhìn xuống họ.
 
Bỗng nhiên, ai đó nắm lấy bàn tay đang buông thõng của cô.
 
Tống Vãn Huỳnh nhìn sang Văn Nghiên, cảm nhận bàn tay nắm lấy tay mình tràn trề sức lực, khiến cô cảm thấy an toàn.
 
“Tôi luôn đúng giờ.” Văn Nghiễn nắm chặt tay cô, bước lên tầng hai.
 
Trên tầng hai không có nhiều đồ lắm, chỉ có một quầy bar, một tủ chất đầy rượu và một bàn bida.

 
“Giới thiệu với cậu, đây là vợ của tôi, Tống Vãn Huỳnh.” Dứt lời, anh bèn nhìn cô: “Cậu ấy là Tô Ngự.”
 
“Tống Vãn Huỳnh?” Tô Ngự nhìn đôi tay nắm chặt lấy nhau của hai người thì hiểu rõ, anh ta bèn vươn tay ra và nói: “Chào cô, tôi là Tô Ngự.”
 
Rất ít người biết chuyện Tống Vãn Huỳnh bị ép hôn, Tô Ngự là một trong số đó. Có điều anh ta thấy chuyện đó không có gì lạ, bởi vì việc liên hôn giữa các gia tộc lớn trong giới thượng lưu không hiếm, hoặc vợ chồng cặp kè bên ngoài sau khi kết hôn cũng quá bình thường.
 
Tống Vãn Huỳnh vươn tay ra nắm lấy tay anh ta: “Xin chào, tôi là Tống Vãn Huỳnh.”
 
Thật ra cô khá căng thẳng, lần đầu tiên gặp mặt Tô Ngự, cô biết người đàn ông này không phải hạng dễ chơi. Mặc dù cặp kính gọng vàng trên sống mũi khiến anh ta thêm phần nhã nhặn nhưng gương mặt lại quá sắc bén và lạnh lẽo. Khi anh ta nhìn ai thì sẽ khiến đối phương cảm thấy như mình bị lột trần, không còn bí mật gì trước mặt anh ta, khiến người ta dễ dàng liên tưởng đến hai chữ - cặn bã.
 
“Tôi nhờ Văn Nghiễn hẹn gặp anh là vì muốn bàn với anh một việc.”
 
“Tôi biết cô muốn nói đến chuyện của Minh Vi.” Tô Ngự đánh giá Tống Vãn Huỳnh, sau đó ném cây cơ cho Văn Nghiễn: “Cậu chơi một trận không?”
 
Văn Nghiễn đón lấy cây cơ.
 
“Nhớ thời còn du học ở nước ngoài, Văn Nghiễn là người có kỹ thuật chơi bida tốt nhất, bọn tôi không ai sánh bằng cậu ấy. Sau khi tốt nghiệp được mấy năm, không biết cậu vẫn còn giữ vững phong độ như ban đầu không nữa?”
 
Văn Nghiễn gõ cây cơ xuống bàn bida, sau đó cởi áo khoác rồi xắn tay áo lên, nới lỏng cà vạt và cởi hai cúc áo trên cùng. Anh lẳng lặng bước đến bên cạnh bàn bida, cúi người xuống, nhắm và thục một phát, bi đỏ lập tức rơi vào lỗ, một phát trúng đích. 
 
Tô Ngự vỗ tay: “Không tệ.”
 
Văn Nghiễn ngoảnh mặt làm ngơ, anh đi quanh bàn bida để tìm vị trí tốt nhất. Bỗng nhiên anh khom người xuống, năm ngón tay với những khớp xương rõ ràng trên bàn bida nhẹ nhàng khép hờ, bình tĩnh nhìn chằm chằm vào quả bi trắng trước mặt. Anh tìm được góc chuẩn bèn ra cơ, những quả bi đầy màu sắc lần lượt rơi vào lỗ.
 
Việc gì cũng nên giải quyết văn minh và lịch sự, nếu không được mới dùng đến vũ lực.
 
Tống Vãn Huỳnh lịch sự giải thích: “Người muốn tham dự chương trình là tôi, người thay thế em gái anh cũng là tôi, không liên quan gì đến chị Minh Vi cả, mong anh đừng gây khó dễ cho chị ấy nữa.”
 
Tô Ngự cúi đầu, nâng cặp kính gọng vàng lên, mỉm cười hiền hòa: “Khó dễ? Sao lại thành khó dễ rồi? Tuy việc cô chiếm vị trí của em gái tôi là khó dễ nhưng người bị thiệt là em gái tôi, trùng hợp thay tôi có khả năng trút giận thay cho em mình.”
 
Tống Vãn Huỳnh nhíu mày.
 
Mặc dù cô giành vai của Tô Mạn Tịch là sai nhưng khi biết chị Minh Vi bị người ta bắt nạt trong chương trình thế nào, cô không hề hối hận khi đã làm như vậy.

 
“Nếu anh đã biết tôi là người thay cho em gái anh thì tại sao anh không kiếm chuyện với tôi mà chèn ép chị Minh Vi làm gì? Chẳng lẽ anh chỉ dám động vào người thân cô thế cô, không dám động vào tôi nên mới gây hấn với chị ấy.”
 
“Minh Vi là người đề cử cô, oan có đầu nợ có chủ nên tôi chèn ép cô ta là hợp lý.”
 
“Mặc dù nghe hợp tình hợp lý nhưng chính anh cũng biết chị Minh Vi không hề sai, người sai là tôi. Em gái của anh không biết tôi là ai nhưng giờ anh đã biết rồi, anh sẽ trả thù tôi và tha cho chị Minh Vi chứ?” Tống Vãn Huỳnh không đợi Tô Ngự trả lời đã nói tiếp: “Chắc chắn anh sẽ không làm vậy, bởi vì anh không dám động tới tôi, anh chỉ dám cấm sóng một người không có hậu thuẫn như chị Minh Vi.”
 
Tô Ngự nhìn Văn Nghiễn: “Cô vợ của cậu mồm mép thật đấy.”
 
Văn Nghiễn không nói gì cả.
 
“Không phải tôi mồm mép mà vì những gì tôi đều là thật nên anh không phản bác lại được. Thật ra anh đâu cần cấm sóng chị Minh Vi, thiếu gì cách để anh muốn trút giận thay em mình, đâu nhất thiết phải phá hủy công danh sự nghiệp của người ta mới hả cơn giận? Anh có từng nghĩ nếu chuyện này truyền ra ngoài, người ta sẽ nói anh ỷ mạnh hiếp yếu không?”
 
Tô Ngự nhíu mày: “Ai dám nói?”
 
“Rất khó ngăn chặn người ta đàm tiếu về những chuyện như vậy. Mặc dù nhà họ Tô các người lắm tiền nhiều của nhưng chỉ cần nghe ngóng một tí là biết ngay. Sau này mỗi khi người ta nhắc về vấn đề này thì phản ứng đầu tiên sẽ ồ, người nhà họ Tô không dám ra tay với Tống Vãn Huỳnh nên mới ức hiếp một ngôi sao nữ không quyền không thế không chỗ chống lưng như Minh Vi. Nghe nở mày nở mặt quá nhỉ?”
 
Tống Vãn Huỳnh nói đến đây bèn đổi chủ đề: “Thật ra hôm nay tôi đến đây là vì muốn giải quyết hòa bình, thay vì tranh cãi, tốt hơn hết đôi bên nên ngồi xuống nói chuyện vui vẻ thì hơn.”
 
Tô Ngự cười khẩy: “Tôi thấy cô không muốn giải quyết êm xuôi cho mấy.”
 
Tống Vãn Huỳnh mỉm cười, thái độ dịu hơn nhiều: “Muốn chứ, bởi vì anh là bạn của Văn Nghiễn nên cũng là bạn của tôi, nếu mọi người đều là bạn của nhau thì nên nhường một bước mới đúng. Cứ cãi cọ đỏ mặt tía tai làm gì, không có ý nghĩa, mọi tranh luận đều vì muốn giải quyết vấn đề mà thôi.”
 
Tô Ngự cầm lấy cục lơ đẹp đẽ đánh bóng đầu cây cơ, nhếch môi nói: “Được, đôi bên đều lùi một bước, tôi phải nể mặt Văn Nghiễn. Hay là chúng ta chơi một trận, nếu cô thắng thì chuyện này bỏ qua.”
 
Tống Vãn Huỳnh nhíu mày: “Tôi không biết chơi bida.”
 
Văn Nghiễn nhìn Tô Ngự.
 
Tô Ngự bất ngờ: “Cô không dám chơi à?”
 
Tống Vãn Huỳnh khịt mũi: “Chơi thì chơi, ai sợ ai!”
 

Ai làm người nấy chịu, nếu cô là nguyên nhân của câu chuyện thì cô phải tự giải quyết lấy.
 
Chỉ là chơi bida thôi mà…
 
Cô nhận lấy cây cơ do Tô Ngự đưa đến, loay hoay trước bàn mô phỏng cách đánh bida.
 
Tống Vãn Huỳnh: “Chúng ta không thể chơi thứ gì mà đôi bên đều biết hay sao?”
 
“Cô không chơi thì thôi.”
 
“...” Thằng oắt phản diện này chưa từng bị nhân vật chính quật ngã lần nào, bằng không anh ta sẽ không phách lối đến vậy.
 
Cứ để chị Minh Vi ra tay cho anh ta biết thế nào là lễ độ thì hơn!
 
Bỗng nhiên, Văn Nghiễn bước đến.
 
Tống Vãn Huỳnh chọc vào tay của anh: “Nếu lát nữa tôi và bạn của anh đấm nhau, anh sẽ giúp ai?”
 
“Cô chắc chưa?”
 
“...” Được rồi, cô đánh không lại người ta.
 
Tống Vãn Huỳnh nghĩ mãi nhưng không từ bỏ ý đồ, bèn hỏi nhỏ: “Anh và anh ta ai giàu hơn? Ba tôi và anh ta ai nhiều tiền hơn?”
 
Văn Nghiễn nhìn cô bằng ánh mắt nghi ngờ.
 
Tống Vãn Huỳnh nheo mắt lại: “Nếu thật sự không được, tôi sẽ học theo bạn anh lấy tiền đè người, muốn làm gì thì làm nấy.”
 
“... Tay phải cầm cơ, mở tay trái ra, co ngón trỏ lại rồi đặt bàn tay trái xuống mặt bàn. Tì cằm lên thân gậy, eo, lưng và chân của cô đặt sai rồi, phải là thế này.” Anh điều chỉnh tư thế và động tác giúp Tống Vãn Huỳnh, khó khăn lắm mới chỉnh đúng tư thế cho cô: “Cô nhắm ngay bi trắng rồi đánh đi.”
 
Tống Vãn Huỳnh tựa sát người vào bàn bida, váy dài bó ngực được thiết kế đảm bảo không bị lộ hàng. Tay phải của cô thục mạnh… Cơ lao ra ngoài.
 
Không ai cười cả.
 
“Không sao, ai chơi lần đầu cũng thế cả.”
 
Sau khi nhìn thấy Tô Ngự đánh trúng bi ghi điểm hết lần này đến lần khác, ba quả bi đỏ, vàng và nâu trong hai mươi mốt quả bi trên bàn lần lượt vào lỗ, Tống Vãn Huỳnh bèn nắm chặt cây cơ, lòng bàn tay ứa đầy mồ hôi.
 
May mắn thay, quả bi lam được Tô Ngự nhắm vào đã va phải thành bàn bida, lẩn quẩn trước lỗ nhưng không rơi xuống.
 

Tống Vãn Huỳnh khẽ thở phào, nhìn sang Văn Nghiễn.
 
Anh cho cô một ánh mắt yên tâm, sau đó nắm lấy tay phải đang cầm cơ của cô, cúi người dùng bả vai ghì cô xuống bàn, tay trái cầm mu bàn tay cô rồi đặt lên bàn.
 
Tư thế tay trong tay dạy chơi bida vô cùng mập mờ, mặt hai người ghé sát vào nhau, Tống Vãn Huỳnh ngửi thấy mùi thơm nhẹ nhàng, mát lạnh tỏa ra trên người Văn Nghiễn.
 
Chỉ một động tác thân mật như vậy đã khiến trái tim cô đập điên cuồng, cô không quá quen khi tiếp xúc với anh ở khoảng cách quá gần, thế là bèn vô thức đẩy khuỷu tay ra sau. Ngay sau đó, cô bỗng nghe tiếng rên khẽ bên tai khiến cô đứng im không dám động đậy gì cả.
 
Bờ vai tì trên người Tống Vãn Huỳnh giảm bớt sức lực, Văn Nghiễn nhích lên khỏi người cô một tí, tìm kiếm góc độ và ra cơ. Bi đỏ va chạm vào vách bàn, sau đó dội lại, ngay khi cô đang tiếc nuối vì bi không vào lỗ thì bi đỏ lướt ngang qua bàn và rơi vào lỗ dưới cùng bên phải của cô.
 
Trái tim Tống Vãn Huỳnh run lên ngay lúc quả bi đỏ rơi vào lỗ: “Vào rồi!”
 
Cô ngẩng phắt đầu dậy, thế là đầu đập mạnh vào mặt Văn Nghiễn.
 
“Shh…” Văn Nghiễn ôm lấy trán, nghiến chặt hàm răng.
 
“... Xin lỗi, vừa rồi tôi vui hơi quá, anh có sao không?” Tống Vãn Huỳnh luống cuống nhìn anh.
 
Văn Nghiễn đứng im một lúc lâu, trông anh đau lắm, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay, mất một lúc mới hạ xuống. Anh bèn thở dài: “Không sao.”
 
Có vết xe đổ lần trước, Tống Vãn Huỳnh bớt tăng động hơn nhiều. Văn Nghiễn nắm chặt tay cầm cơ của cô, sau đó tì vai ấn cô xuống bàn, nhắm thẳng vào quả bi lam trước mặt, anh thục một phát, quả bi lam đã rơi thẳng vào lỗ.
 
Tống Vãn Huỳnh kìm nén bản thân, nhìn anh bằng ánh mắt sáng rực, trong mắt chỉ toàn niềm vui không thể át.
 
Trái ngược với vẻ hớn hở của cô, Văn Nghiễn vẫn bình tĩnh lấy lơ đánh bóng đầu cơ, tìm đúng góc độ rồi nhắm vào bi đỏ. Sau mấy lần, bi đỏ và các bi còn lai lần lượt rơi vào lỗ, cuối cùng chỉ còn mỗi bi trắng nằm trơ trọi trên bàn.
 
Anh đứng thẳng người dậy, nhìn sang Tô Ngự: “Chúng tôi thắng rồi.”
 
Tống Vãn Huỳnh cũng đứng dậy, cô ngơ ngác hồi lâu, thấy trên bàn chỉ còn sót lại quả bi cái bèn quay ngắt lại nhìn anh với vẻ không dám tin: “Thắng rồi? Chúng ta thắng rồi?”
 
Tô Ngự vỗ tay khen ngợi: “Kỹ thuật của cậu vẫn không thua gì năm đó, tôi nhận thua, chuyện này bỏ qua.”
 
Tống Vãn Huỳnh mừng rỡ nhưng vẫn giả vờ nghiêm chỉnh: “Được, anh nói phải giữ lời, sau này không được gây phiền phức cho tôi và chị Minh Vi nữa.”
 
“Tôi hứa.”
 
Tống Vãn Huỳnh lặng lẽ ra dấu tay “OK” với Văn Nghiễn, anh khẽ gật đầu, nhẹ đến nổi mắt thường không thể trông thấy.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận