Trà xanh có thể có tâm tư xấu xa gì chứ?

Sau khi rời khỏi câu lạc bộ, trên đường trở về, cả người Tống Vãn Huỳnh vô cùng thoải mái và vui vẻ, cô muốn thông báo tình hình cuộc chiến tối nay cho Minh Vi biết đầu tiên, nhưng Minh Vi vẫn không online.
 
Văn Nghiễn đang lái xe liếc mắt nhìn Tống Vãn Huỳnh cúi đầu gõ chữ ở ghế phụ, từ cửa sổ xe anh thấy được nụ cười rạng rỡ trên mặt Tống Vãn Huỳnh, tay đang đặt lên vô lăng vô thức gõ gõ.
 
“Cô vui như vậy sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Đương nhiên là vui rồi, dù sao chuyện này cũng vì tôi mà ra, chị Minh Vi vô tình bị tai bay vạ gió, anh không biết tối hôm qua tôi áy náy thế nào đâu, nếu không phải tôi nhất định phải cùng chị Minh Vi tham gia chương trình kia thì cũng không đến mức chị ấy bị người ta phong sát. Trong lòng tôi áy náy lắm, bây giờ thì tốt rồi, cuối cùng tôi cũng có mặt mũi về nhà gặp chị Minh Vi.”
 
Nhìn trong khung trò chuyện trên điện thoại, cô gửi cho Minh Vi vô số tin nhắn nhưng lại như đá chìm đáy biển, Tống Vãn Huỳnh nhíu mày, gõ chữ lên bàn phím: “Chị Minh Vi, bây giờ em đang trên đường về nhà, em về nhà rồi sẽ nói với chị sau nhé!”
 
“Chuyện hôm nay phải đặc biệt cảm ơn anh, nếu như không phải có anh giật dây, bắc cầu bên trong thì Tô Ngự cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, tôi nợ anh một ân tình, khoan đã…” Tống Vãn Huỳnh ngẫm nghĩ, đột nhiên cười nói: “Tôi không nợ anh ân tình nữa, lúc trước tôi giúp anh nói chuyện với mẹ và ông nội, coi như là tôi đã giúp anh. Tôi giúp anh, anh giúp tôi, lần này hai chúng ta coi như xong, không ai nợ ai cả.”
 
Văn Nghiễn nhìn kính chiếu hậu: “Ừ.”
 
Hai người không còn gì để nói.
 
Bầu không khí trong xe có chút gượng gạo, Tống Vãn Huỳnh nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nhìn thấy hình ảnh Văn Nghiễn chăm chú chuyên tâm lái xe phản chiếu lên cửa xe thì nói với anh: “Anh chơi bóng bàn hay đấy.”
 
“Cũng coi như là chơi khá trong số các sở thích khác.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Trong số?”
 
“Ừ.”
 
“Anh còn sở thích nào khác không?”
 
Văn Nghiễn suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Đánh golf, lái thuyền buồm, nhảy dù, cưỡi ngựa, cắm trại dã ngoại. Khi còn bé tôi có chơi ván trượt, nhưng sau một lần ngã gãy chân thì không chơi nữa.”
 
“Lái thuyền và nhảy dù đều là những môn thể thao nguy hiểm.”
 
“Lúc tôi du học nước ngoài thì tìm kiếm sự kích thích, đã lâu rồi tôi không chơi nữa.” Văn Nghiễn không muốn tốn quá nhiều thời gian vào sở thích của mình, thản nhiên hỏi Tống Vãn Huỳnh: “Còn cô thì sao?”
 
“Tôi sao? Sở thích của tôi…” So với Văn Nghiễn có đầy đủ thời gian và tinh lực đi thử nghiệm rất nhiều môn thể thao, từ nhỏ Tống Vãn Huỳnh đã cắm đầu vào sách vở học bài, từ tiểu học đến trung học cơ sở, từ trung học cơ sở đến trung học phổ thông, đến cả đại học cô cũng bận rộn học với các môn học, sau khi đi làm thì bận rộn kiếm tiền, nào có thời gian và tinh lực để phát triển sở thích của mình chứ.

 
Cô cũng giống như rất nhiều người bình thường khác, sau khi đi làm thì mục sở thích kia đều viết là ca hát hay đọc sách.
 
“Trước kia tôi có rất nhiều sở thích, nhưng không cái nào kiên trì đến bây giờ.”
 
Văn Nghiễn nhìn cô: “Chuyện sở thích này chủ yếu là để làm phong phú cuộc sống của bản thân, làm bản thân vui vẻ, không cần cố gắng kiên trì. Cô cũng không lấy sở thích để mưu sinh, cho nên lúc muốn chơi thì chơi, coi như để thả lỏng tâm trạng.”
 
Tống Vãn Huỳnh gật đầu đồng ý với cách nói của anh: “Anh nói đúng.”
 
“Nhưng có một số môn thể thao phải tự mình đi thử mới biết mình có thích hay không.”
 
“Vậy có môn thể thao nào anh từng thử nhưng vẫn không thích không?”
 
Văn Nghiễn dừng lại trước một đèn giao thông, anh nhìn đèn đỏ không ngừng sáng lên, nhất thời chìm vào im lặng.
 
Tống Vãn Huỳnh không biết anh đang nghĩ gì, nhưng mỗi lần như thế, Văn Nghiễn sẽ mang đến cho cô một loại cảm giác cô độc, u ám.
 
Loại cảm xúc này dường như có thể lây lan, không hiểu sao lại khiến người khác cũng cảm thấy khó chịu theo.
 
Khi Tống Vãn Huỳnh cho rằng anh sẽ không trả lời thì Văn Nghiễn lên tiếng: “Tôi không thích ẩm ướt, vậy nên tôi không thích bơi lội.”
 
Tống Vãn Huỳnh hơi có chút đồng cảm: “Tôi cũng không thích bơi, tôi cực kỳ ghéc cảm giác quần áo ướt dính trên người, chỉ là chúng ta cũng không phải huấn luyện viên bơi lội, không sống vì nó nên không thích thì thôi.”
 
Văn Nghiễn cười cười, anh không nói gì.
 
Đèn đỏ chuyển sang xanh, Văn Nghiễn rẽ phải ở ngã rẽ đèn xanh đèn đỏ.
 
“Anh về công ty hay về nhà?”
 
“Tôi đưa cô về nhà.”
 
Một tiếng sau, xe của Văn Nghiễn từ từ chạy vào cửa chính của biệt thự.
 
Tống Vãn Huỳnh vừa xuống xe đã nóng lòng như lửa đốt, cô đi vào bên trong: “Dì Trần, chị Minh Vi đã về chưa ạ?”
 

“Cô ấy vừa về không lâu, bây giờ đang ở trên tầng.”
 
Trong lòng Tống Vãn Huỳnh cực kì kích động đi lên tầng, cô nôn nóng muốn nói tin tốt cho Minh Vi.
 
Cửa phòng Minh Vi khép hờ, Tống Vãn Huỳnh vừa định gõ cửa thì nghe thấy tiếng nói chuyện truyền ra từ trong phòng.
 
“Chuyện này không anh cần quan tâm, em đã giải quyết rồi... Anh cho rằng mấy năm nay em lăn lộn ở giới giải trí là vô ích sao?”
 
“Nhưng anh nghe nói nhà họ Tô ở sau lưng…”
 
“Không cần làm ồn ào như vậy, càng ở địa vị cao càng cần thể diện, nhà họ Tô cũng không chỉ có một mình Tô Mạn Tịch. Cô ta vì chuyện danh sách khách mời bị thay thế mà cấm sóng em, chuyện này truyền đi cũng không dễ nghe, bà nội Tô Mạn Tịch là người ăn chay niệm phật, năm ngoái em từng gặp bà ấy một lần ở chùa Định Ý, ấn tượng của bà ấy với em cũng không tệ…”
 
Tô Mạn Tịch?
 
Bà nội của Tô Mạn Tịch?
 
Giọng nói trong phòng nghe loáng thoáng, không được đầy đủ, Tống Vãn Huỳnh phải ghé sát cửa phòng mới nghe rõ giọng nói ở trong phòng.
 
“Hủy hợp đồng sao?” Minh Vi cười đầy khinh miệt: “Bây giờ Tiêu Dược dám trở mặt với em chẳng qua chỉ là vì ông ta mượn uy của Tô Mạn Tịch mà thôi, anh thấy bây giờ ông ta có thể gây ra sóng gió gì được nữa? Ông ta năm lần bảy lượt ép em, bây giờ em lại không muốn rời khỏi công ty nữa, nếu Tiêu Dược đã để ý công ty như vậy thì em chỉ có thể tặng cho ông ta một phần quà lớn, dù sao công ty cũng có một phần của em… Chân của anh…”
 
“Nhận ra rồi sao?”
 
“Không sao cả, em cứ làm gì em thấy có lý đi, anh tin tưởng em.”
 
Giọng nói dần dần biến mất, tiếng bước chân vang lên trong lúc Tống Vãn Huỳnh còn đang đứng tại chỗ ngây ngốc, mãi đến khi cửa phòng bị Minh Vi mở ra, cô ấy nhìn Tống Vãn Huỳnh đang đứng ngây người ở ngoài cửa.
 
Hình như Minh Vi cũng đoán được Tống Vãn Huỳnh đang nghe trộm cuộc nói chuyện của cô ấy và người kia, nhưng Minh Vi vẫn không vạch trần mà cười hỏi: “Vãn Huỳnh, làm sao thế, em tìm chị có chuyện gì sao?”
 
Tống Vãn Huỳnh muốn nói lại thôi.
 
Một lúc lâu sau, Tống Vãn Huỳnh mới phản ứng lại: “Chị Minh Vi, em xin lỗi, vừa rồi em nghe được hai người nói chuyện, nhưng em không cố ý nghe trộm chuyện của chị đâu.”
 
“Em nghe được chuyện gì rồi?”

 
“Em nghe được chị vừa nói, chuyện có người muốn cấm sóng chị trên Internet, chị đã giải quyết được rồi sao?”
 
Minh Vi gật đầu.
 
Tống Vãn Huỳnh không nhịn được mà cảm thán: “Chị Minh Vi, chị siêu quá, tối hôm qua em vẫn luôn nghĩ nên giúp chị như thế nào, không ngờ chị lại giải quyết nhanh như vậy, giải quyết được là tốt rồi.”
 
Nói đến đây, Tống Vãn Huỳnh cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Minh Vi: “Chị Minh Vi, em xin lỗi, nếu như không phải do em thì chị cũng sẽ không bị Tô Mạn Tịch trả thù bằng cách cấm sóng.”
 
“Em biết do Tô Mạn Tịch làm à?”
 
Tống Vãn Huỳnh gật đầu: “Em cho người điều tra được.”
 
“Chuyện này cũng không trách em được, lúc trước chị từng đắc tội với một nhà đầu tư, con gái nhà đầu tư đó và Tô Mạn Tịch là bạn thân của nhau, lần này bọn họ cũng chỉ là mượn cơ hội chèn ép trả thù chị mà thôi, em không cần giữ chuyện này trong lòng đâu.”
 
Tống Vãn Huỳnh gật đầu.
 
“Em còn chuyện gì sao?”
 
Tống Vãn Huỳnh lắc đầu: “Không còn chuyện gì đâu ạ, chị Minh Vi, hôm nay chị vất vả rồi, chị nghỉ ngơi sớm một chút đi ạ.”
 
“Em cũng thế nhé, nghỉ ngơi sớm một chút.” Minh Vi nói xong thì quay người đi vào phòng và đóng cửa phòng lại.
 
Nhìn cửa phòng đóng chặt trước mắt, nụ cười trên mặt Tống Vãn Huỳnh dần dần biến mất, khi quay về phòng, cô ngồi ở trên giường, nhìn tin nhắn WeChat mà Hà Cảnh Minh gửi tới cho cô trong điện thoại di động.
 
“Tớ vừa nhận được tin tức nội bộ rồi, chuyện của Minh Vi coi như đã kết thúc, tớ nghe nói hình như là người lớn trong nhà họ Tô cảm thấy việc này quá hoang đường, nếu truyền ra ngoài sẽ làm người ta chê cười.”
 
Tống Vãn Huỳnh trả lời ngắn gọn bằng một câu cảm ơn, cảm thấy buồn bã mất mát.
 
Cô không biết nên hình dung tâm trạng bây giờ của mình như thế nào.
 
Vốn dĩ Tống Vãn Huỳnh kích động muốn giải quyết sóng gió cho Minh Vi, nhưng giờ phút này cô lại thấy hơi buồn.
 
Tuy rằng cô sớm đã biết chị Minh Vi là nữ chính trong truyện, cô ấy hiên ngang quả quyết, thông minh cơ trí, bất kỳ âm mưu quỷ kế nào ở trước mặt Minh Vi đều là trò hề, nhưng Tống Vãn Huỳnh vẫn không ngờ rằng chuyện Tô Mạn Tịch cấm sóng cô ấy lại được Minh Vi giải quyết dễ dàng như vậy.
 
Tống Vãn Huỳnh nhìn lại chính mình, cô vắt hết óc suy nghĩ, như đang phải đối mặt với kẻ thù đáng gờm, cuối cùng cô cũng phải nói chuyện Tống Chính Huy và Văn Nghiễn ra thì mới có thể thuận lợi giải quyết mọi chuyện.
 
Thật ra cũng không được coi là thuận lợi, lúc ở câu lạc bộ, nếu như không phải có Văn Nghiễn ở đó thì bản thân cô hoàn toàn không có cách nào giải quyết được Tô Ngự.
 
Sở dĩ Tô Ngự đồng ý giải quyết hòa bình chuyện này, chẳng qua cũng là vì nể mặt Văn Nghiễn, cô có thể thấy được, Tô Ngự vốn cũng không coi cô ra gì.

 
Khoảng cách giữa cô và chị Minh Vi giống như trên trời dưới biển.
 
Tống Vãn Huỳnh nhớ lại ngày hôm đó ở trong phòng làm việc của Tống Chính Huy, Tống Chính Huy đã nói với cô: “Hôm nay vì chuyện của Minh Vi mà con tới cầu xin ba, ngày mai con gặp phải chuyện gì lại tới cầu xin ba sao? Ba thì không sao cả, nhưng sau này ba không còn nữa thì con còn muốn đi cầu xin người khác sao? Con không muốn dựa vào năng lực của mình giải quyết à?”
 
Minh Vi có năng lực để tự giải quyết còn Tống Vãn Huỳnh không có năng lực này nên phải dựa vào người khác.
 
Tống Vãn Huỳnh bỗng nhiên đã hiểu vì sao Văn Nghiễn lại cố chấp không buông tập đoàn Văn Thị như vậy, nếu như trong tay bạn có đầy đủ tiền tài, đủ để cho người khác nhường nhịn bạn ba phần, nếu như người quản lý Văn Thị hôm nay không phải Văn Nghiễn, Tô Ngự còn có thể nể mặt bạn học cũ Văn Nghiễn sao?
 
Tống Vãn Huỳnh buồn bã trùm chăn.
 
Từ xưa đến nay, thành viên của nhóm nhân vật chính trong tiểu thuyết hay phim truyền hình luôn có kĩ năng trong người, hoặc là túc trí đa mưu, sẽ không có ai há miệng chờ chết cả, người nào luôn gây trở ngại và không có tác dụng gì sẽ không đi xa với nhân vật chính.
 
Cô cũng muốn trở thành một Tống Vãn Huỳnh có thể cùng đứng trên sân khấu thi đấu với bọn họ, chứ không phải là người vợ mà ngay cả gậy đánh bóng cũng không biết vung của Văn Nghiễn.
 

 
Sáng sớm ngày hôm sau, Tống Vãn Huỳnh lái xe đến cao ốc Tập đoàn Trung Tuấn, cô đi thẳng lên tầng của chủ tịch hội đồng quản trị.
 
“Ba, con đến đây đi làm.”
 
Sáng sớm, Tống Chính Huy vẫn còn đang ngẩn người, uống Hồng Tiêu Tống Sính mà Văn Nghiễn tặng, thì nhìn thấy Tống Vãn Huỳnh ăn mặc gọn gàng đứng trước mặt mình: “Hôm qua con nói đến chỗ ba làm mà hôm nay con đã tới rồi, gần đây mặt trời mọc từ hướng Tây sao?”
 
Vẻ mặt Tống Vãn Huỳnh nghiêm túc, trả lời Tống Chính Huy: “Ba, ba đừng trêu con, sau khi về nhà con đã nghiêm túc suy nghĩ lại lời ba nói, con cảm thấy ba nói quá đúng, con cũng không thể cả đời đều dựa vào ba, con cũng muốn dựa vào năng lực của mình để giải quyết vấn đề khó khăn mà mình gặp phải.”
 
Tống Vãn Huỳnh có thể nói ra những lời như vậy, quả thực nằm ngoài dự liệu của Tống Chính Huy, ông nghiêm túc đánh giá Tống Vãn Huỳnh, giống như đang xác nhận những lời cô vừa nói có phải xuất phát từ miệng cô hay không.
 
“Được được, bây giờ mới giống con gái Tống Chính Huy chứ, con nói xem, con muốn làm ở bộ phận nào?”
 
“Con không đến bộ phận khác lăn lộn đâu, con chỉ muốn ở bên cạnh ba thôi, thay vì tự mình lĩnh ngộ thì không bằng con tìm một thầy giỏi để học tập, không phải như vậy sẽ làm ít học nhiều hơn sao?”
 
Tống Chính Huy cười lớn: “Được! Nếu con đã muốn ở bên cạnh ba, vậy thì con hãy tạm thời ở bên cạnh ba mà chăm chỉ học tập. Nhưng mà ba nói trước nhé, con đến công ty với mục đích là học tập, vậy thì ba cũng sẽ không giơ cao đánh khẽ với con đâu, con làm sai chuyện gì thì cũng sẽ bị mắng giống như người ta, đến lúc đó con không được mít ướt đâu đấy.”
 
“Ba yên tâm, con mà làm sai thì ba cứ mắng con là được, ba không cần coi con là con gái đâu, ba cứ coi con là nhân viên đi.”
 
Cách tốt nhất để giải quyết tình trạng sa sút tinh thần chính là phải tích cực hành động.
 
Thay vì trốn trong chăn than vãn bản thân không bằng người ta, chi bằng hãy dậy sớm, giải quyết vấn đề tận gốc.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận