Trà xanh có thể có tâm tư xấu xa gì chứ?

Bởi vì hôm nay là ngày đầu tiên đi làm của Tống Vãn Huỳnh, cho nên Tống Chính Huy cũng không sắp xếp công việc gì cho cô. Thay vào đó, ông chỉ bảo trợ lý dẫn cô đi tìm hiểu hoạt động của công ty và một số dự án quan trọng gần đây.
 
Người trợ lý mà Tống Chính Huy bảo tới giúp cô là Hứa Nam Kiều, một chàng trai trẻ tuổi có học vấn cao, vừa đi du học từ nước ngoài trở về. Không chỉ có vẻ ngoài trông đẹp trai và nhã nhặn, lịch sự nho nhã, anh ấy còn ghi nhớ rõ ràng các lĩnh vực, nhân viên của từng bộ phận khác nhau cũng như tên của các giám đốc điều hành cấp cao của công ty.
 
“Hoạt động kinh doanh chủ yếu của công ty chúng ta là thương mại bất động sản, trong đó bao gồm trung tâm mua sắm, cao ốc văn phòng, các loại khách sạn,... Ngoài ra, công ty còn tham gia vào các ngành văn hóa, đầu tư tài chính cũng như chuỗi các cửa hàng bách hóa. Đây cũng là những lĩnh vực phát triển chính của công ty trong năm năm vừa qua. Còn đây là các sản nghiệp mà công ty đứng tên, đây là những dự án lớn mà công ty đã hoàn thành trong mấy năm gần đây. Bên này thì là một số dự án quan trọng đang được tiến hành trong khoảng thời gian này, bên kia là hạng mục mà công ty của chúng ta đang hợp tác với tập đoàn Văn Thị, còn có..."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Chờ một chút!” Tống Vãn Huỳnh nhìn đống tài liệu chất cao hơn cả người cô ở trên cái bàn trước mặt: “Tôi phải đọc hết tất cả những tài liệu này hả?”
 
Hứa Nam Kiều mỉm cười, đáp: “Tất nhiên là không cần, tổng giám đốc Tống đã yêu cầu tôi chỉnh lý lại những giấy tờ này. Nếu như cô cảm thấy hứng thú thì cô có thể xem qua và tìm hiểu một chút về hoạt động của công ty, khi có chỗ nào không hiểu thì tôi sẽ giải thích cho cô. Còn đây là thông tin liên lạc của tôi, nếu như cô có cần gì thì có thể liên lạc với tôi mọi lúc mọi nơi.”
 
"Được, tôi biết rồi, cảm ơn anh."
 
"Chuyện tôi nên làm thôi."
 
Sau khi Hứa Nam Kiều rời khỏi phòng làm việc, bỗng nhiên Tống Vãn Huỳnh cảm thấy đau đầu khi đập vào mắt là một chồng tài liệu khổng lồ trước mặt. Tuy rằng vào kiếp trước, cô đã từng xem qua rất nhiều giấy tờ trình bày phương án hạng mục, nhưng bây giờ nhìn đống tài liệu này vẫn khiến cô hơi hốt hoảng.
 
Có lẽ nó phụ thuộc vào thời điểm.
 
Thật sự phải đọc hết đống tài liệu này hay sao?
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hình như nếu làm một người bình chân như vại thì cũng có sai đâu, tuân thủ pháp luật, làm theo lời Đảng cũng được xem như là không gây thêm phiền phức gì cho xã hội.

 
Ý nghĩ này vừa hiện lên trong tâm trí, Tống Vãn Huỳnh lại lập tức lắc đầu và xốc lại tinh thần, lật mở tập tài liệu của dự án đầu tiên ra.
 
Đến khi một buổi sáng đã trôi qua, Tống Chính Huy kết thúc cuộc họp đầu tiên trong ngày rồi quay trở lại văn phòng thì ông trông thấy Tống Vãn Huỳnh đang vùi đầu vào trong đống tài liệu, bèn hỏi cô: “Con đọc có hiểu không?”
 
"Dạ hiểu ạ." Tống Vãn Huỳnh trả lời, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Tống Chính Huy: "Ba, ba họp xong rồi sao?"
 
“Ba đã trò chuyện với các vị cổ đông và ban giám đốc tới tận trưa rồi đấy.” Tống Chính Huy uể oải, ngồi xuống.
 
Tống Vãn Huỳnh rất tinh ý, vội bưng đến cho ông một ly trà, lên tiếng: “Ba uống ly trà này đi, rồi lại nghỉ ngơi một lát.”
 
Tống Chính Huy nhấp một ngụm trà, dường như chợt nhớ ra điều gì đó, nói: “Hứa Nam Kiều xử lý mọi việc rất tốt, nếu như trong công việc mà con có điều gì không hiểu thì có thể hỏi cậu ấy nhiều một chút. Trong cuộc sống sinh hoạt nếu có xảy ra việc gì thì cũng có thể kêu cậu ấy đi giải quyết cho."
 
"Con đã liếc sơ qua về sơ yếu lý lịch của Hứa Nam Kiều rồi. Anh ấy tốt nghiệp thạc sĩ tại một trường đại học danh tiếng thế giới. Nếu như để cho anh ấy làm trợ lý của con thì có phải là đang lãng phí nhân tài rồi hay không?"
 
Tống Chính Huy cười đáp: “Hiện tại thì cậu ấy chỉ là một trợ lý, nhưng mà điều đó không có nghĩa là cậu ấy sẽ mãi mãi làm trợ lý. Những người có tài như Hứa Nam Kiều sẽ là trụ cột vững chắc của công ty trong tương lai, cho nên con cứ yên tâm mà dùng người đi. Được rồi, con có đói bụng không? Đi thôi, ba dẫn con đi ăn cơm, thuận tiện làm quen với một vài vị giám đốc cấp cao của công ty.”
 
"Dạ vâng ạ."
 
Giữa trưa, Tống Chính Huy mời mấy vị lãnh đạo cấp cao của công ty cùng nhau dùng bữa. Trong bữa cơm, ông cũng đã giới thiệu Tống Vãn Huỳnh với mọi người, mà bọn họ cũng đều là những người từng trải nên tự nhiên biết rõ sự xuất hiện tại đây của Tống Vãn Huỳnh là có ý nghĩa gì, mỗi người tự ngầm hiểu.
 
Ăn uống xong xuôi, Tống Chính Huy lại dẫn Tống Vãn Huỳnh đi dạo một vòng, ghé thăm một số phòng ban quan trọng của công ty. Đồng thời, coi như là chính thức giới thiệu Tống Vãn Huỳnh cho mọi người nhận biết.
 

Sau khi trở lại phòng làm việc, Tống Vãn Huỳnh lại tiếp tục tập trung, mải miết nghiên cứu đống tài liệu đó. Trong đó có rất nhiều điều mà cô không hiểu, phải nhờ Hứa Nam Kiều giải thích giúp cho cô từng cái một. Cho tới lúc ánh hoàng hôn le lói ngoài cửa sổ, cô mới leo lên xe trở về nhà. Suốt dọc đường, Tống Vãn Huỳnh mệt mỏi đến nỗi không chịu được. Lúc này, cô mới nhận ra lý do tại sao Văn Nghiễn thường xuyên không về nhà.
 
Nếu như đã làm việc liên tục mà không ngơi nghỉ trong suốt cả một ngày trời, thì vốn không còn thừa thời gian để lãng phí cho đoạn đường về nhà.
 
"Anh Hứa, hôm nay tôi đã khiến anh phải chịu nhiều vất vả rồi, lại còn làm phiền anh đưa tôi về nhà nữa, xin lỗi anh nhé."
 
Ngồi ở ghế phụ lái, Hứa Nam Kiều mỉm cười, nói: "Cô cứ gọi tôi là Nam Kiều là được rồi. Không có việc gì phải khách khí, là điều tôi phải làm mà thôi."
 
"Anh lớn tuổi hơn tôi, kinh nghiệm cũng nhiều hơn tôi, chắc là tôi nên gọi anh là anh Hứa mới phải. Anh làm việc bên cạnh ba của tôi đã được bao nhiêu năm rồi?"
 
"Ba năm."
 
"Đã ba năm rồi, bảo sao anh lại biết tường tận mọi việc lớn nhỏ của công ty như vậy. Lúc trưa hôm nay, ba tôi đã giới thiệu cho tôi biết những vị giám đốc điều hành cấp cao của công ty, có điều khi đó hình như tôi không hề nhìn thấy giám đốc tài chính." Thực ra, trong đầu Tống Vãn Huỳnh biết rõ rằng đã có chút vấn đề gì đó xảy ra với vị giám đốc tài chính hiện tại, mà vấn đề này ập tới quá nhanh, lại còn đột ngột nên khiến Tống Chính Huy không còn cách nào khác, đành phải tạm thời để phó giám đốc lên tiếp quản.
 
"Đúng vậy, CFO, giám đốc tài chính của công ty chúng ta đã gặp phải một vài chuyện không hay. Nhưng mà ngay từ nửa tháng trước, tổng giám đốc Tống cũng đã tìm kiếm một ứng cử viên cho chức vụ giám đốc tài chính."
 
“Đã lựa chọn ra được ai chưa?”
 
"Đã chọn được rồi, Scarlett. Cô ấy từng giữ chức giám đốc tài chính cho một số công ty đầu tư ở phố Wall. Cách đây một tháng, cô ấy đã trở về nước. Tổng giám đốc Tống muốn tranh thủ mời được cô ấy về công ty, nhưng đáng tiếc thay, theo như chúng tôi hỏi thăm qua các mối quan hệ, Scarlett lại quan tâm tới một công ty khác nhiều hơn."
 
"Là công ty nào vậy?"
 

"Tập đoàn Vạn Thịnh."
 
“Vạn Thịnh?” Tống Vãn Huỳnh nhớ lại anh chàng Tô Ngự phiền phức ở câu lạc bộ ngày đó, hỏi: “Là công ty của Tô Ngự sao?”
 
"Đúng vậy." Hứa Nam Kiều gật đầu, nói tiếp: "Không chỉ vậy, gần đây công ty của chúng ta đang cạnh tranh với tập đoàn Vạn Thịnh trong việc thu mua. Nếu như Scarlett gia nhập Vạn Thịnh, đối với chúng ta mà nói thì việc này chắc chắn sẽ là một trở ngại lớn. Đây cũng là vấn đề khiến tổng giám đốc Tống phải đau đầu cân nhắc dạo gần đây.”
 
"Scarlett." Tống Vãn Huỳnh lặng lẽ ngẫm nghĩ một lát: "Anh gửi cho tôi một bản sao thông tin của Scarlett đi."
 
Hứa Nam Kiều cũng không hỏi thêm gì nhiều, chỉ gật đầu và trả lời: "Được."
 
Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Tống Vãn Huỳnh, Hứa Nam Kiều lại nói: "Nếu như cô mệt thì cứ nghỉ ngơi một lúc đi. Tới nơi rồi tôi sẽ gọi cô."
 
"Được, cảm ơn anh." Tống Vãn Huỳnh cũng không thể chống cự nổi cơn mỏi mệt và uể oải trong người, tựa lưng lên ghế sau rồi chìm vào giấc ngủ say.
 
Chiếc xe vững vàng chạy về phía trước.
 
Một tiếng đồng hồ sau, xe chở hai người dừng lại trước cửa biệt thự, bây giờ đã là chín giờ rưỡi.
 
Hứa Nam Kiều ngồi ở ghế phụ lái, im lặng chờ đợi một lát. Mãi đến khi Tống Vãn Huỳnh ngồi ở ghế sau khẽ cử động, anh ấy mới khẽ nói: "Cô Tống, chúng ta đã đến nơi rồi."
 
Tống Vãn Huỳnh mở mắt ra, nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ xe, dần dần tỉnh táo lại.
 
Hứa Nam Kiều xuống xe để mở cửa giúp cho cô, còn dùng tay chặn khung cửa phía trên. Anh ấy đúng là một quý ông ga lăng và chu đáo, tỉ mỉ về mọi mặt.
 
"Hôm nay đã làm phiền anh nhiều rồi, anh về nghỉ ngơi sớm đi."
 
"Không cần khách sáo đâu. Sáng mai tôi sẽ lại tới đón cô."

 
Nghe vậy, Tống Vãn Huỳnh khẽ cau mày. Cô vốn đã cho rằng việc Hứa Nam Kiều đưa cô về nhà là việc không quá cần thiết, vậy mà anh ấy lại còn phải tới đón cô đến công ty vào buổi sáng sao? Cô thực sự cảm thấy không thoải mái khi bóc lột sức lực của một người làm công ăn lương như thế này.
 
"Không cần đâu, trong nhà tôi đã có tài xế rồi, tôi có thể tự mình đến công ty được."
 
"Tôi là trợ lý 24/24 của cô. Đây chính là trách nhiệm mà tôi phải hoàn thành. Ngoài chuyện này ra, cô còn có thể ra lệnh cho tôi làm bất cứ chuyện gì. Còn bây giờ, cô cứ nghỉ ngơi sớm đi." Ánh mắt của Hứa Nam Kiều toát lên vẻ ôn hòa, nhưng thái độ lại vô cùng kiên định.
 
Tống Vãn Huỳnh ngập ngừng, muốn nói rồi lại thôi, đành phải quay người đi vào nhà.
 
Hôm nay, coi như cuối cùng cô cũng hiểu được công việc của trợ lý cần phải tỉ mỉ từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ tới mức nào. Chẳng hiểu sao cô lại nghĩ đến trợ lý Phương vẫn luôn ở bên cạnh và đi theo hỗ trợ Văn Nghiễn, phải chăng anh ấy cũng bận rộn như vậy sao?
 
Hứa Nam Kiều dõi theo Tống Vãn Huỳnh đi vào biệt thự, cho tới khi không còn trông thấy bóng dáng Tống Vãn Huỳnh trước cửa nữa thì mới xoay người lên xe rời đi.
 
Trên tầng ba của biệt thự, Văn Nghiễn đứng trên ban công chăm chú nhìn chiếc xe đưa Tống Vãn Huỳnh về nhà dần dần biến mất khỏi tầm mắt mình. Anh yên lặng suy nghĩ một lát, rồi quay người trở về phòng.
 
Tống Vãn Huỳnh kéo lê thân thể mệt mỏi đẩy cửa phòng ra, không thay nổi quần áo cũng chẳng kịp rửa tay chân, cô đã nằm phịch lên trên giường không cử động, chẳng thèm giữ hình tượng chút nào.
 
Văn Nghiễn dùng chân đẩy đôi dép cô vừa tùy ý cởi ra sang một bên.
 
Tống Vãn Huỳnh nghe thấy tiếng động, bèn quay đầu sang nhìn về phía anh: "Sao hôm nay còn sớm như vậy mà anh đã về nhà rồi thế?"
 
"Công ty không có việc gì gấp nên tôi về luôn. Hôm nay cô làm việc thế nào?"
 
"Cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ là ngồi xem tài liệu dự án suốt một ngày, tôi đã mệt đến nỗi không thể đứng dậy được nữa rồi."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận