Trà xanh có thể có tâm tư xấu xa gì chứ?

"Đó cũng là chuyện bình thường thôi, em cứ từ từ luyện tập là được."
 
Dứt lời, cô ấy lại đi đến trước một thiết bị khác rồi bắt đầu luyện tập.
 
Để không khiến Scarlett nghi ngờ, Tống Vãn Huỳnh cắn răng tiếp tục luyện tập cho tới khi thở hổn hển, hai tay run rẩy cả lên. Cuối cùng, cô cũng nhìn thấy Scarlett cầm lấy bình nước và khăn mặt đi vào phòng tắm, cô cũng vội vã bước xuống khỏi dụng cụ tập luyện rồi đi theo sau Scarlett, bước vào phòng tắm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Sau khi tắm và sấy tóc xong xuôi, Scarlett chào người phụ trách phòng tập một tiếng rồi lập tức rời đi. Tiếp đó, cô ấy quay lại khu chung cư phía sau phòng tập thể hình, trở về nhà và thay quần áo, sau đó lại đi ra ngoài. Lúc vừa đẩy cửa một nhà hàng mà bản thân thường lui tới, cô ấy chợt tình cờ gặp phải Tống Vãn Huỳnh.
 
"Xin lỗi, tôi không chú ý, cô không có sao chứ... Chị, là chị à!" Tống Vãn Huỳnh trông đầy kinh ngạc và vui mừng, nhìn Scarlett, vội hỏi: "Chị còn nhớ em không? Ban nãy, chị đã dạy em cách sử dụng thiết bị thể hình trong phòng tập đấy. Vừa rồi, em còn đang định nói lời cảm ơn với chị, nhưng vừa mới quay người đã thấy chị rời đi rồi."
 
"Là em à."
 
"Chị ơi, để em mời chị ăn một bữa nhé. Cứ coi như là cảm ơn chị đã dạy em cách sử dụng máy tập thể dục hôm nay nhé."
 
Scarlett xoay người liếc nhìn xung quanh, sau đó nói với Tống Vãn Huỳnh: "Không cần đâu, chỉ là chị tiện tay thôi. Hơn nữa, chị cũng đang đợi người khác rồi, nên không được tiện cho lắm."
 
Tống Vãn Huỳnh cũng không cố chấp, biểu cảm trên khuôn mặt chuyển từ vui mừng sang thất vọng: “Vậy sao, thế được rồi, vậy em sẽ không làm phiền chị nữa.”
 
Hai người đi vào trong nhà hàng, Tống Vãn Huỳnh chọn một chỗ ngồi ở góc chéo phía đối diện so với Scarlett.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vừa mới ngồi xuống, nhân viên phục vụ đã mang thực đơn lên. Tống Vãn Huỳnh và Scarlett gần như cùng lúc lên tiếng gọi thức ăn: “Một phần thịt bò bít tết năm phần chín, súp nấm kem có thêm bơ, sa-lát không bỏ nước sốt, cảm ơn.”
 
Scarlett bất ngờ liếc nhìn Tống Vãn Huỳnh, mà đồng thời, Tống Vãn Huỳnh cũng tỏ vẻ không tin được mà quay sang phía cô ấy.
 

Nhưng mà Tống Vãn Huỳnh cũng không hề nói gì, chỉ mỉm cười đúng mực với cô ấy.
 
Hai người đều đang chờ đợi, Scarlett đang đợi người bạn trai nhỏ tuổi luôn luôn đến muộn của mình, còn Tống Vãn Huỳnh thì đang đợi một cơ hội tốt.
 
Chẳng bao lâu sau, Scarlett nhận được một cuộc điện thoại, nói chuyện đôi ba câu rồi cô ấy thấp giọng lên tiếng: “Vậy cậu cẩn thận một chút.”
 
Tống Vãn Huỳnh khẽ mỉm cười, đứng dậy đi tới bên cạnh Scarlett: "Chị ơi, em có thể thêm thông tin liên lạc của chị được không? Lúc nãy, khi nhìn thấy cơ bắp của chị trong phòng tập thể hình, em đã cảm thấy rất ngưỡng mộ. Sau này, em mong rằng có thể thường xuyên xin chị một vài lời khuyên về việc luyện tập, không biết có được không ạ?"
 
Có lẽ là bởi vì vẻ bề ngoài của Tống Vãn Huỳnh không hề có tính công kích nào, mức độ lừa gạt cảm xúc người khác quá mạnh, cho nên đã khiến Scarlett bớt đi sự cảnh giác hơn. Cô ấy suy nghĩ một lát, rồi lấy điện thoại ra và đáp: "Được."
 
Hai người thêm tài khoản WeChat của nhau, Tống Vãn Huỳnh nhân cơ hội hỏi: “Em nên gọi chị là gì thì được ạ?”
 
"Scarlett."
 
"Chị, em tên là Tống Vãn Huỳnh."
 
“Chị biết rồi."
 
"Chị ơi, chị đang đợi bạn trai à? Sao bạn trai của chị vẫn chưa đến nữa vậy?"
 
"Trên đường tới đây, cậu ấy có việc nên không đến được nữa rồi."
 
“Nếu như chị chuẩn bị ăn một mình, vậy thì em có thể ngồi ở đây được không?”
 
Scarlett đã không còn là một cô bé nữa, kinh nghiệm sống phong phú của cô ấy cho phép cô ấy nhận ra chỉ bằng một cái liếc mắt, rằng Tống Vãn Huỳnh đang đứng trước mặt mình đang có ý đồ nào đó khác. Mặc dù không biết mục đích của cô là cái gì, nhưng Scarlett, một người rất giỏi nhìn người, biết rằng cô gái trẻ tên Tống Vãn Huỳnh này sẽ không có ý định gì xấu xa với cô ấy cả.

 
"Ngồi xuống đi."
 
"Em cảm ơn chị!" Cô vui mừng khôn xiết, ngồi xuống phía đối diện Scarlett. "Chị ơi, chị sống ở gần đây sao?"
 
"Ừm, chị sống trong một căn hộ ở phía sau phòng tập thể hình."
 
“Hèn chi, nhưng mà hôm nay là thứ tư, chị không cần phải đi làm sao?”
 
"Tạm thời chị vẫn chưa có việc làm."
 
Điều đó có nghĩa là cô ấy vẫn chưa đồng ý lời đề nghị vào làm việc của tập đoàn Vạn Thịnh. Tống Vãn Huỳnh khẽ cười, hỏi tiếp: “Chị làm nghề gì vậy?”
 
"Tài chính."
 
"Chị giỏi thật đấy! Nếu như chị không có việc làm, em có thể giới thiệu một công việc cho chị."
 
"Không cần đâu."
 
“Cũng phải, chị giỏi như vậy, chắc chắn chị sẽ không thiếu việc làm đâu.”
 
“Làm sao mà em biết chị giỏi chứ?”
 
"Bởi vì trông chị rất giống một người có năng lực chuyên môn cao. Giờ em cũng thấy có hơi hâm mộ và tò mò, không biết bạn trai của chị trông như thế nào, chắc chắn là cũng sẽ rất tài giỏi, bằng không thì làm sao mà có thể xứng với chị được."

 
Scarlett mỉm cười, đáp lại: "Bạn trai của chị cũng không phải là người giỏi giang gì. Cậu ấy cũng giống như em thôi, vừa mới tốt nghiệp đại học."
 
Tống Vãn Huỳnh trợn tròn hai mắt: “Bạn trai của chị vừa mới tốt nghiệp đại học thôi sao?”
 
"Ừ, còn chị thì đã đi làm hơn mười năm rồi."
 
“Em không tài nào đoán được là chị đã làm việc được mười mấy năm rồi đấy. Vậy thì chắc yêu đương với bạn trai vừa mới tốt nghiệp sẽ khiến chị mệt mỏi lắm nhỉ? Bình thường con trai đều trưởng thành khá muộn, mới tốt nghiệp đại học thì làm sao có thể chăm sóc tốt cho chị được chứ?"
 
"Chị thích những chàng trai trẻ trung và đẹp trai, còn lại cũng không quan trọng lắm."
 
"Nhưng mà cậu ta lại còn trễ hẹn với chị. Nếu như em mà là cậu ta thì em chắc chắn sẽ không để chị phải đợi em lâu như vậy đâu. Chỉ cần nghĩ đến việc được đi hẹn hò với chị là em sẽ kích động tới nỗi chỉ hận không thể lập tức lao như bay tới ngay chỗ này ấy chứ!"
 
Scarlett cười nói: "Em đang nói cái gì vậy chứ..."
 
"Em thì sao ạ?"
 
“Sao ư…” Scarlett ở nước ngoài đã lâu, không thể tìm ra tính từ chính xác ngay được: “Mồm mép lém lỉnh à?”
 
"Sao em lại là mồm mép lém lỉnh chứ? Em thật lòng cảm thấy bất công thay cho chị mà. Em là người đồng trang lứa với cậu ta nên em biết, hiện tại có rất nhiều chàng trai trẻ ấu trĩ lắm. Chị ơi, công việc của chị bận rộn như vậy, nói không chừng sau này chị còn phải lo mà đi dỗ dành bạn trai nữa đó."
 
Scarlett nhớ lại cảnh tượng trong quá khứ, người bạn trai trẻ tuổi của mình cứ hơi tí là lại gây chiến tranh lạnh, chợt cảm thấy hơi phiền chán. Nhưng mà sau khi suy nghĩ lại một lát, cô ấy vẫn nói: “Thôi được rồi, đừng nhắc đến cậu ấy nữa.”
 
Tống Vãn Huỳnh cảm thấy mọi việc đã có chuyển biến đúng như ý mình, bèn ngừng lại.
 
Nhân viên phục vụ bưng bò bít tết lên bàn, Tống Vãn Huỳnh vừa mới tập thể dục nửa tiếng nên lập tức thấy thèm ăn. Hai người vừa ăn vừa trò chuyện đôi câu với nhau, đến khi ăn được một nửa đĩa thịt bò bít tết thì cánh cửa của nhà hàng đột nhiên bị đẩy ra. Một cậu thanh niên đẹp trai khoác trên mình bộ quần áo lịch lãm từ ngoài cửa bước vào trong, đưa mắt nhìn xung quanh một lượt rồi đi về phía Scarlett.
 
“Chị ơi, em xin lỗi chị nhiều, trên đường tới đây vậy mà lại gặp phải tai nạn, xe bị tông nên em đến muộn.”
 

Scarlett bình tĩnh đáp: “Không sao đâu.” Dứt lời, cô ấy giới thiệu với Tống Vãn Huỳnh: “Đây là bạn trai của chị, tên là Lạc Dương, còn đây là Tống Vãn Huỳnh.”
 
"Xin chào."
 
Tống Vãn Huỳnh quan sát chàng trai trước mặt mình, quả thật là giống như lời Scarlett nói, đã trẻ tuổi và tuấn tú lại còn tỏa sáng như ánh mặt trời, mỉm cười lên tiếng: “Xin chào.”
 
"Xe bị đâm phải à? Cậu có bị làm sao không?"
 
Lạc Dương ngồi xuống: "Em không sao, chỉ là thanh chắn xe bị rớt ra thôi."
 
“Chỉ cần người không sao là tốt rồi, xe thì để tôi làm việc với bên bảo hiểm là được.”
 
"À mà chị ơi, tuần sau là sinh nhật của em, chúng ta đi biển chơi nhé?"
 
“Tuần sau…” Scarlett hơi chần chừ.
 
"Sao vậy chị, chị đã có dự định gì rồi sao? Chẳng phải trước đó em đã nói với chị là em muốn đi biển chơi rồi hay sao?"
 
"Tuần sau tôi có việc phải làm rồi, không có thời gian đi biển. Thế này thì sao? Sau này, đợi đến khi nào rảnh rỗi rồi, chúng ta sẽ lại đi du lịch ở gần biển một thời gian. Cậu thấy sao?"
 
Trong nháy mắt, nét mặt của Lạc Dương lập tức trở nên lạnh lùng. Tuy rằng anh ta cũng không nói từ chối nhưng có thể nghe ra ý cười gượng gạo trong giọng nói của anh ta: “Dạ, vậy cứ nghe lời của chị đi. Thế thì để em gọi điện cho bạn bè rồi báo cho bọn họ một tiếng."
 
"Đi đi."
 
Lạc Dương đứng dậy rồi rời khỏi nhà hàng.
 
Tống Vãn Huỳnh vừa cắt miếng bít tết vừa nói: “Quả nhiên là đúng như em nghĩ mà, đàn ông chính là những đứa trẻ không giờ lớn. Chị ơi, chắc làm người yêu của cậu ta khiến chị mệt mỏi lắm nhỉ, chuyện gì cũng phải chiều theo ý của đối phương. Bạn trai của chị cũng bị chị chiều hư rồi, đã biết rõ là chị không có thời gian mà còn nhất quyết đòi phải ra bờ biển tổ chức sinh nhật. Cậu ta chẳng hề nghĩ gì cho chị cả, nếu như em mà là cậu ta, em chắc chắn sẽ không nỡ khiến chị phải khó xử như vậy đâu.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận