Trà xanh có thể có tâm tư xấu xa gì chứ?

Lạc Dương từ trong nhà hàng ra ngoài, trên mặt hiện rõ vẻ bất mãn.
 
Anh ta bực bội lôi điện thoại ra rồi gọi đi.
 
"Tuần sau không đi biển chơi được rồi… Chậc, không có lý do gì cả, tôi không muốn đi được chưa? Cô mua vé rồi thì liên quan mẹ gì đến tôi? Ai bảo cô mua sớm như thế làm gì? Hủy đi!" Nói xong, anh ta cúp máy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lúc ra khỏi nhà anh ta đã thấy mắt phải mình cứ giật giật, trực giác nói rằng sẽ có chuyện không hay xảy ra. Quả nhiên, đầu tiên là chiếc xe mới cóng vừa lấy về bị tông phải, tiếp đến lại bị Scarlett cho leo cây ở bữa tiệc sinh nhật bên bờ biển vì cô ấy bận, cuối cùng là bên chỗ Vạn Thịnh cứ giục như sắp cháy nhà đến nơi, cả ngày hôm nay chẳng có chuyện gì thuận lợi cả.
 
Anh ta quay đầu lại nhìn nhà hàng Tây đằng sau, qua lớp kính cửa sổ sát tường, anh ta nhìn thấy Tống Vãn Huỳnh đang dùng bữa cùng Scarlett.
 
Tuy rằng Scarlett chăm sóc cho bản thân rất tốt, nhưng khi đứng trước cô gái trẻ tuổi xinh đẹp thật sự thì cái vẻ trưởng thành, quyến rũ đó không đáng được nhắc tới.
 
Nếu như không phải…
 
Điện thoại vang lên.
 
Lạc Dương nhìn người gọi đến, anh ta đi cách nhà hàng vài bước chân rồi mới nghe máy: "Alo, tổng giám đốc Trần ạ. Vâng, tôi biết rồi, tôi sẽ gửi lại ngay. Nhưng mà trước đó tôi cũng đã nhắc ông là cô ấy có ấn tượng khá tốt với Vạn Thịnh chúng ta. Ông cứ yên tâm đi ạ, vâng, có thông tin tôi sẽ báo ngay cho ông."
 
Sau khi cúp máy, Lạc Dương hít một hơi thật sâu rồi mới đi vào trong nhà hàng.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong nhà hàng, Tống Vãn Huỳnh và Scarlett đã ăn được kha khá, họ đang nói chuyện thì thấy Lạc Dương đi về phía mình.
 
Suy cho cùng cũng là do mình cho người ta leo cây trước, Scarlett nở nụ cười nhìn Lạc Dương với nét mặt đang lộ rõ vẻ thất vọng rồi nói: "Gọi điện thoại xong rồi à?"
 
"Ừ."
 
"Xin lỗi nhé, lần này là tôi lỡ hẹn, đợi đến sinh nhật, tôi thanh toán hết đống đồ trong giỏ hàng của cậu nhé, có được không?"
 
Gương mặt có vẻ thất vọng nãy giờ của Lạc Dương lúc này mới tươi tỉnh hơn đôi chút: "Thật sao?"
 
"Thật hơn cả vàng nữa đấy."
 
"Vậy cậu ăn nốt đi nhé, chúng tôi đi trước?"

 
Tống Vãn Huỳnh vội vàng bảo: "Để em thanh toán cho."
 
Scarlett nhíu mày: "Sao lại để em thanh toán được."
 
Tống Vãn Huỳnh vừa rút thẻ ra vừa ra hiệu cho nhân viên phục vụ tới thanh toán, cô trả lời: "Từ đầu em đã bảo là em mời rồi mà, cảm ơn chị vì hôm nay đã dạy em cách sử dụng dụng cụ tập thể hình ở phòng tập gym. Chị à, chị đừng từ chối nữa. Một bữa cơm thôi mà, so với việc vì thế mà quen biết được chị thì như này là quá hời cho em rồi."
 
Mấy lời có cánh của Tống Vãn Huỳnh khiến Scarlett bật cười, cô ấy cũng không khăng khăng nữa: "Được rồi, em thanh toán đi."
 
Nhân viên phục vụ nhận lấy thẻ, sau khi thanh toán xong, mấy người họ rời khỏi nhà hàng.
 
Scarlett đưa chìa khóa xe cho Lạc Dương, bảo anh ta tới bãi đỗ lái xe qua đây.
 
Hai người đứng chờ bên ngoài nhà hàng, Scarlett hỏi cô: "Tống Vãn Huỳnh, em ở chỗ nào, để chị đưa em về?"
 
"Không cần, không cần đâu chị ơi!" Tống Vãn Huỳnh biết vội vã thì sẽ không có được kết quả gì, đúng lúc đúng chỗ thì mới lâu dài được: "Hai người còn đi hẹn hò nữa thì sao em dám chiếm thời gian chứ. Chị cứ đi hẹn hò thật vui vẻ đi, không cần lo cho em đâu, em tự bắt xe về được. Nhưng mà, chị này, sau này chị cứ gọi em Vãn Huỳnh là được, không cần gọi Tống Vãn Huỳnh đâu, gọi cả tên cả họ nghe hơi xa cách."
 
"Vậy em đừng gọi là 'chị' nữa, cứ gọi Scarlett đi."
 
Tống Vãn Huỳnh lắc đầu: "Thế sao được."
 
"Tại sao?"
 
"Em muốn chị gọi em là Vãn Huỳnh vì gọi Vãn Huỳnh nghe thân thiết hơn, còn em muốn gọi chị là chị là vì muốn được gần gũi hơn. Lẽ nào chị không nhìn ra là em đang muốn kết bạn với chị sao?"
 
"Kết bạn với chị ư?"
 
"Chị đẹp xuất sắc như thế thì ai mà không muốn kết bạn cơ chứ. Em thật sự rất ngưỡng mộ Lạc Dương, cậu ấy cũng tầm tầm tuổi em mà đã làm bạn trai của chị một tháng rồi. Còn em mới quen chị có một ngày thôi, nhưng mà không sao, ngày tháng còn dài."
 
Scarlett cười đáp: "Con bé này dẻo miệng thật đó."
 
"Nhưng mà đây là lời nói thật lòng của em, nhưng mà chị đã nói thế thì em cứ coi như là chị khen em dẻo miệng đó nha."
 
"Em cứ coi như là chị khen em đi." Scarlett cũng không câu nệ, thấy Lạc Dương lái xe tới thì mở cửa ra: "Thế bọn chị đi trước đây."
 

"Tạm biệt chị đẹp!"
 
Scarlett nhìn bóng dáng Tống Vãn Huỳnh dần dần biến mất trong gương mà không nhịn được nhoẻn miệng cười.
 
Lạc Dương đang lái xe để ý ánh mắt của Scarlett thì buột miệng hỏi: "Tống Vãn Huỳnh? Sao trước đây em không thấy chị nhắc đến cô ta?"
 
"Hôm nay mới gặp được một em gái ở phòng tập gym, đáng yêu phết."
 
"Đúng là khá đáng yêu." Lạc Dương phụ họa vài câu rồi nói: "Thực ra chuyện ngày sinh nhật của em đó, nếu như chị bận thì thôi. Lúc đó mua cho em cái bánh sinh nhật là được rồi, sau đó nấu một bữa cơm ở nhà, chỉ có hai người chúng ta thôi, chị thấy như thế nào?"
 
Scarlett nhìn anh ta rồi cười: "Sao tự nhiên lại thay đổi ý định rồi?"
 
"Tại em thấy đi đâu đón sinh nhật cũng như thế, chỉ cần ở cạnh chị thôi."
 
Bạn trai hiểu chuyện như vậy nên tâm trạng Scarlett cũng khá hơn rất nhiều: "Thôi đừng, sinh nhật đầu tiên sau khi thoát ra khỏi thế giới vườn trường thì đừng qua quýt quá, để tôi làm cho."
 
"Ok, em nghe theo chị cả." Lạc Dương lái xe, như là cố tình nói: "Chị bảo dạo này bận có phải là bận công việc không thế? Trước đây không phải là chị còn định vào làm việc ở Tập đoàn Vạn Thịnh hả?"
 
Nhắc đến công việc, Scarlett mệt mỏi nhắm mắt lại: "Tôi vẫn chưa quyết định gì cả."
 
"Vẫn chưa quyết định ạ? Em biết tập đoàn Vạn Thịnh là một công ty với quy mô khá lớn, công ty lớn như vậy mà chị vẫn còn phải suy nghĩ sao?" Lạc Dương bật cười: "Nếu như chuyện này rơi vào người mấy đứa bạn của em thì chắc chúng nó mở tiệc ngày đêm mất."
 
Dường như Scarlett không muốn nói về vấn đề này nên cô ấy không nói gì cả.
 
"Nhưng mà, tại sao vậy ạ, em không hiểu lắm, chị có điều gì phải trăn trở sao? Hôm đó em thấy phó tổng giám đốc của Vạn Thịnh đích thân tới tìm chị mà, cho dù là đãi ngộ hay là thái độ đi chăng nữa thì em thấy bên Vạn Thịnh cũng rất chân thành, hay là chị có những kế hoạch khác rồi?"
 
"Lạc Dương." Scarlett ngắt lời anh ta: "Tạm thời tôi không muốn nói về chuyện công việc của mình lắm, tôi có suy nghĩ của riêng mình, tôi mong là cậu không can thiệp vào bất cứ quyết định nào của tôi."
 
Lạc Dương nghe vậy thì biết điều ngậm miệng lại không nói nữa, anh ta cười trừ: "Em chỉ nói vậy thôi, nếu như chị không muốn nghe thì em không nhắc đến nữa. Em biết chỗ này có cảnh rất…"
 
Thế nhưng Scarlett lại chẳng hào hứng chút nào: "Tôi có hơi mệt, về nhà đi." 
 
Lạc Dương biết mình đã giẫm phải mìn nên gật đầu: "Vâng, để em đưa chị về nhà."

 
Bên ngoài nhà hàng Tây, Tống Vãn Huỳnh nhìn xe của Scarlett từ từ rời đi, cho đến khi nó biến mất khỏi tầm mắt thì mới xoay người quay về công ty.
 
Có được phương thức liên lạc của Scarlett là bước đầu tiên, khiến Scarlett có ấn tượng với mình là bước thứ hai, như thế con đường tiếp theo sẽ dễ đi hơn rất nhiều.
 
Sau khi quay về công ty, Tống Vãn Huỳnh báo cáo lại cho Tống Chính Huy nghe kết quả của ngày hôm nay. Thật ra ông không ôm nhiều hy vọng lắm với ý tưởng của Tống Vãn Huỳnh, thế nhưng cũng không muốn khiến con gái mình thất vọng, ông khích lệ: "Đúng là con gái của bố, giỏi quá, con cố lên nhé."
 
Gặt hái được thành quả nhất định lại còn được Tống Chính Huy khích lệ nên Tống Vãn Huỳnh vô cùng tự tin, buổi chiều được Hứa Nam Kiều dạy học mà tinh thần cô đã tốt hơn rất nhiều. Cho đến khi tan làm, cô vẫn tràn trề năng lượng.
 
"Cô Tống, hôm nay đến đây thôi, để tôi đưa cô về nhà."
 
Tống Vãn Huỳnh vừa thu dọn đồ đạc vừa nói: "Thực ra anh không cần đưa tôi về đâu, lỡ dở thời gian của anh quá."
 
"Không sao, đây là trách nhiệm mà tôi nên làm."
 
"Thôi được rồi." Tống Vãn Huỳnh cầm một tệp tài liệu dự án về nhà, dù sao thì trên đường đi cô cũng rảnh rỗi.
 
Thế nhưng đến khi ngồi lên xe, Tống Vãn Huỳnh mới phát hiện ra đọc tài liệu dự án trên xe khó khăn đến chừng nào. Đầu tiên không thể kể đến là vấn đề ánh sáng mờ mờ ảo ảo, tiếp đến chỉ riêng sự rung lắc của chiếc xe cũng khiến cô muốn nôn những chữ mà mình đang đọc trước mặt ra ngoài."
 
Nhớ đến những tập tài liệu được đặt trên xe lúc đi làm và tan làm, Tống Vãn Huỳnh không kiềm được mà cảm thán Văn Nghiễn đúng là khác người, với điều kiện như này mà anh vẫn còn đọc vào đầu được, còn cô thì chịu chết.
 
Đặt tài liệu dự án sang một bên, Tống Vãn Huỳnh tựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
 
Hứa Nam Kiều ngồi ở ghế phó lại nhìn Tống Vãn Huỳnh đang ngồi nghỉ đằng sau thì đưa tay ra điều chỉnh đèn trong xe tối đi một chút, rồi tăng nhiệt độ điều hòa trong xe lên.
 
Chẳng mấy chốc, họ đã về đến nhà.
 
Tống Vãn Huỳnh xuống xe đi vào nhà.
 
Dạo này nhà họ Văn rất vắng vẻ, vì chuyện công việc mà mấy ngày nay Minh Vi không có ở nhà, còn Văn Việt im hơi lặng tiếng thì không phải là đang hồi phục chức năng thì cũng là đang trên đường đi đến bệnh viện. Văn Nghiễn thì khỏi cần nói, Tống Vãn Huỳnh cũng bắt đầu đi sớm về muộn. Cả một cái biệt thự to đùng ban ngày trống rỗng, không có hơi người.
 
Bà Văn thở dài thườn thượt.
 
Nhìn bà Văn lẻ loi ngồi trên ghế sô pha, Tống Vãn Huỳnh nở nụ cười thật tươi: "Mẹ ơi, con về rồi!"
 
"Vãn Huỳnh về rồi hả con?" Bà Văn đang ngồi trên sô pha có hơi bất ngờ: "Sao hôm nay lại về sớm thế?"
 
Tống Vãn Huỳnh đưa túi cho dì Trần rồi đi tới ôm lấy cánh tay bà Văn một cách thân mật: "Con về sớm là vì muốn ở cạnh mẹ lâu một chút, thế nên vừa tan làm là con chuồn về luôn. Mẹ, có phần cơm cho con không ạ? Con đói quá."
 
"Có để phần rồi đây. Dì Trần, chị mau đi hâm nóng lại thức ăn đi." Nói xong, bà Văn lại quan tâm hỏi: "Sao rồi, mấy hôm nay đi làm có vất vả không? Có mệt không?"

 
"Mẹ à, mẹ không biết đâu, cả chiều nay con đọc mấy tài liệu dự án rồi kế hoạch đề xuất đến nỗi mà muốn nổ cả đầu luôn. Con chẳng kịp ăn uống gì cả, đói muốn chết luôn."
 
"Nếu như công việc mệt mỏi như thế thì sắp xếp ít đi, tháng năm còn dài, sao phải vội vã như vậy làm gì?"
 
Tống Vãn Huỳnh lắc đầu: "Không sao cả mẹ ơi, con phát hiện ra là bận rộn cũng tốt lắm, không thấy lãng phí thời gian, bây giờ ngày nào con cũng thấy rất viên mãn."
 
"Con vui là được, nhưng mà cũng phải để ý đến sức khỏe, đừng để mình mệt quá."
 
"Dạ, con biết rồi!"
 
Dì Trần bưng thức ăn ra bàn, Tống Vãn Huỳnh vui vẻ bưng bát lên ăn: "Ông nội đâu rồi ạ mẹ?"
 
"Ông nội ấy à, hồi trẻ vì công việc nên mắc một ít bệnh, giờ nó lại tái phát rồi. Bác sĩ khuyên dạo này ông phải nghỉ ngơi, sáng sớm đã lên lầu đi nghỉ rồi."
 
Tống Vãn Huỳnh gật đầu rồi trầm tư.
 
Trong lúc nói chuyện, ngoài cửa bỗng có tiếng bước chân vang lên.
 
Dì Trần cười nói: "Văn Nghiễn về rồi à."
 
"Sao hôm nay cậu về sớm thế?"
 
"Hôm nay việc ở công ty không nhiều lắm." Văn Nghiễn đi từ bên ngoài vào, anh cởi áo khoác ra rồi đưa cho dì Trần, sau đó đi thẳng tới bên cạnh bàn ăn: "Dì Trần, phiền dì lấy giúp cháu bộ bát đũa."
 
Dì Trần nhìn bàn ăn đã bị Tống Vãn Huỳnh "tiêu diệt" gần hết: "Ôi chao, không còn nhiều thức ăn lắm rồi, để tôi làm thêm cho cậu một phần."
 
Văn Nghiễn ngồi xuống, gấp ống tay áo lại: "Không cần đâu dì, cháu ăn vài miếng là được rồi."
 
Dì Trần bê bát đũa ra, Văn Nghiễn nhận xong thì bắt đầu ăn mấy món được đặt trước mặt Tống Vãn Huỳnh.
 
"…" Tống Vãn Huỳnh mới ăn lưng lửng bụng trơ mắt nhìn Văn Nghiễn gắp con tôm cuối cùng vào bát: "Dì Trần ơi, hay là dì làm thêm đi ạ? Cháu chưa ăn no." 
 
"Được, được rồi, để tôi đi làm thêm ngay."
 
Nhìn bộ dạng vùi đầu ăn như hổ đói của hai người, bà Văn bất giác thở dài: "Công việc có bận đến mấy thì cũng đừng có quên ăn cơm. Sao đứa nào cũng đói như này cơ chứ? Như thế này, ngày mai mẹ sẽ hầm canh mang tới công ty cho mấy đứa. Văn Nghiễn, con muốn uống canh gì?"
 
Bà Văn lo lắng nhìn phản ứng của Văn Nghiễn.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận