Trà xanh có thể có tâm tư xấu xa gì chứ?

Mấy ngày nay bà ấy luôn muốn tìm một cơ hội để bù đắp cho Văn Nghiễn, thế nhưng Văn Nghiễn sớm đi tối về nên vẫn không tìm được thời cơ.
 
Chỉ là bây giờ nói ra thì bà ấy lại càng sợ Văn Nghiễn sẽ từ chối, qua loa với mình.
 
"Mẹ làm là được." Văn Nghiễn đang ăn cơm dường như cũng ý thức được sự qua quýt của mình, anh ngẩng đầu lên nhìn bà Văn: "Canh vịt đi ạ." 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Canh vịt à? Được chứ! Mẹ nhớ hồi bé con thích uống canh này lắm." Nỗi niềm trong lòng bà Văn cuối cùng cũng tan biến, bà bật cười rồi đứng dậy đi vào nhà bếp: "Dì Trầm, sáng mai dì nhớ mua giúp tôi nguyên liệu nấu canh vịt nhé, tôi phải hầm canh cho chúng nó tẩm bổ."
 
Dưới bàn, Tống Vãn Huỳnh đá Văn Nghiễn một cái rồi nở một nụ cười xấu xa: "Hóa ra anh thích uống canh vịt hả?"
 
Văn Nghiễn vô cảm nhìn cô, sau đó gắp chiếc đùi gà cuối cùng trong đĩa vào bát mình.
 
"…"
 
Ăn cơm xong, Tống Vãn Huỳnh ôm đống tài liệu dự án lên tầng.
 
Không thể không nói rằng, sau hai ngày đọc tài liệu dự án, cuối cùng cô cũng tìm được cảm giác làm việc trước đây. Hứa Nam Kiều rất có tố chất làm giáo viên, cách anh ấy phân tách đống kiến thức đó ra rồi nhét chúng vào đầu Tống Vãn Huỳnh rất có hiệu quả. Trong dự án có rất nhiều chỗ cô không hiểu bây giờ cũng có thể hiểu đại khái. Chỉ là mấy năm nay Tập đoàn Trung Tuấn có quá nhiều dự án quan trọng, từ ngữ chuyên ngành vừa nhiều vừa phức tạp, còn chưa đọc hết một phần ba mà cô đã cảm thấy không ổn.
 
Từng con chữ trước mắt cô đều biết, thế nhưng khi ghép chúng vào với nhau thì cô lại chẳng hiểu gì hết.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thôi bỏ đi, ngày mai đọc thì cũng như thế cả thôi.
 
Tống Vãn Huỳnh không đọc hiểu được đống tài liệu nên bắt đầu lười biếng, cô đặt đống tài liệu dự án sang một bên, lôi điện thoại ra nhấn vào WeChat của Scarlett rồi gửi một tin nhắn "Chị đã ngủ chưa?" cho cô ấy.
 
Một lúc sau, Scarlett trả lời lại: "Chị chưa ngủ."
 
Cô ấy vẫn chưa xóa cô khỏi danh sách bạn bè, lại còn trả lời tin nhắn của cô, quả nhiên hôm nay cô không khiến cô ấy thấy chán ghét, có cơ hội rồi!
 
Tống Vãn Huỳnh bắt đầu nói cho Scarlett nghe chuyện đau nhức bả vai sau khi tập gym hôm nay xong, Scarlett quả đúng là người có kinh nghiệm lâu năm trong mảng này, chỉ vài ba câu là đã nói cho cô cách giải quyết. Sau khi cảm ơn xong, Tống Vãn Huỳnh lịch sự không làm phiền cô ấy nữa, cô đi vào nhà tắm xả nước nóng rồi ngâm mình trong đó.
 
Đến khi cô khoan khoái bước ra khỏi phòng tắm thì thấy Văn Nghiễn đang ngồi trên ghế sô pha đọc đống tài liệu dự án mà cô mang về.
 
Cô vừa lau tóc vừa đi tới bên cạnh Văn Nghiễn, cô hỏi: "Anh xem cái gì đấy, có hiểu không?"
 
Văn Nghiễn nhìn cô như thể muốn đáp: Cô thấy sao?
 
"Vậy để tôi kiểm tra anh, dự án này bên phía kế toán nói rằng rõ ràng là không khả thi, vậy tại sao cuối cùng vẫn thực hiện được?"

 
Văn Nghiễn gấp tài liệu lại, dõng dạc nói: "Tôi không biết."
 
Tống Vãn Huỳnh bĩu môi: "Thế mà cũng không biết, ngày mai tôi hỏi anh Hứa cũng thế cả, anh Hứa chắc chắn là sẽ biết."
 
Văn Nghiễn bỏ tài liệu dự án sang bên cạnh: "Tống Vãn Huỳnh, không phải dự án nào cũng là để kiếm tiền đâu, cô còn phải suy nghĩ đến lợi ích xã hội nữa. Rõ ràng là dự án năm năm trước này của Trung Tuấn tuy là có thua lỗ nhưng nếu xét về mặt hình tượng công ty thì được nhiều hơn là mất. Tống Vãn Huỳnh, giáo viên của cô dạy cô như thế đó hả?"
 
"Là do tôi chưa đọc xuống dưới thôi mà."
 
Chiếc điện thoại đặt trên giường rung lên, Tống Vãn Huỳnh cầm lên nhìn, là tin tình báo mới nhất do Hứa Nam Kiều gửi tới. Tô Ngự bên phía Tập đoàn Vạn Thịnh cuối cùng cũng không ngồi yên được nữa, anh ta đã hẹn Scarlett cuối tuần này đi chơi golf.
 
Golf sao?
 
Nhưng mà cô không biết chơi.
 
Tống Vãn Huỳnh nhìn Văn Nghiễn, cô nhớ hình như Văn Nghiễn từng nói trong số các môn thể thao mà anh biết có bao gồm cả golf thì phải?
 
"Văn Nghiễn, hình như anh từng bảo là anh biết chơi golf đúng không?"
 
"Đúng."
 
"Nếu như một người không biết gì về golf mà muốn học chơi bộ môn này trong thời gian ngắn nhất thì mất bao lâu mới học được?"
 
"Người mà cô bảo muốn học chơi golf trong thời gian ngắn đó, không lẽ chính là cô sao?"
 
Tống Vãn Huỳnh gật đầu.
 
"Người mới chơi thì nhanh nhất là hai tháng."
 
"…" Hai tháng thì hoa hiên vàng cũng héo cả rồi, Tống Vãn Huỳnh nhíu mày: "Có biện pháp nào nhanh hơn không?"
 
"Không có, nếu như cô có khả năng vận động trời sinh như tôi thì không nói, nhưng nếu như không có thì hai tháng để học cơ bản, nửa năm dưới sân, đây là cách nhanh nhất. Nếu như cô thật sự muốn học chơi golf trong thời gian ngắn nhất thì tôi khuyên là cô nên bắt đầu học từ ngày mai."
 
"Vậy anh có thể giúp tôi…"
 
"Tôi không rảnh."
 
Mấy lời Tống Vãn Huỳnh định nói ra bỗng nghẹn lại, cô lẩm bẩm: "Tôi còn chưa nói là chuyện gì nữa mà, còn chẳng cho tôi nói hết." 
 

Văn Nghiễn nhìn sang.
 
Tống Vãn Huỳnh nhìn chằm chằm vào mắt Văn Nghiễn, nhưng ngay lập tức Văn Nghiễn lại né tránh ánh mắt đó. Phản ứng nhỏ này khiến Tống Vãn Huỳnh nheo mắt lại, dường như cô đã bắt được điều gì đó, cô cười đểu, cố tình bảo: "Không rảnh á? Tôi biết ngày nào anh cũng rất bận, không cần phải nhấn mạnh đâu."
 
Văn Nghiễn nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn cô.
 
Tống Vãn Huỳnh đi tới trước mặt anh: "Tôi chỉ muốn nhờ anh giới thiệu mấy huấn luyện viên dạy chơi golf có trình độ mà thôi, giới thiệu cho tôi vài người cũng không có thời gian luôn à? Hay là anh lại nghĩ khác?"
 
Văn Nghiễn lại nghiêng đầu sang chỗ khác.
 
Tống Vãn Huỳnh tiếp tục đi tới trước mặt anh, vẻ mặt vô cùng hớn hở: "Anh đang nghĩ gì thế? Không lẽ anh muốn tôi nhờ anh chỉ tôi cách chơi golf à?"
 
"…" Ngón trỏ Văn Nghiễn chọc vào trán Tống Vãn Huỳnh để đẩy gương mặt đắc ý của cô ra xa: "Tống Vãn Huỳnh…"
 
"Đây? Gì thế? Anh nói đi, tôi đang nghe."
 
Văn Nghiễn ngập ngừng, nếu như là bình thường thì đầu óc anh rất nhanh nhạy, thế nhưng giờ phút này lại chẳng nói nổi một chữ: "Thôi không có gì."
 
Anh tiện tay kéo cà vạt trên cổ sau đó đứng dậy đi vào nhà tắm.
 
Tống Vãn Huỳnh đứng đằng sau gọi với: "Anh yên tâm đi, công việc của anh bận như thế thì sao tôi dám nhờ anh chỉ tôi chơi golf chứ."
 
Nói xong, cô cầm điện thoại lên, mở khung chat với Hứa Nam Kiều ra bắt đầu gõ chữ:
 
"Anh Hứa, ba tôi bảo anh rất giỏi, cái gì cũng biết. Có thật là cái gì anh cũng biết không?"
 
"Cô chủ muốn học gì ạ?"
 
Tống Vãn Huỳnh nghĩ nghĩ: "Anh biết chơi golf không?"
 
"Tôi biết."
 
"Trình độ như thế nào?"
 
"Tạm được ạ."
 

"Nếu như so với huấn luyện viên ở sân golf thì sao?"
 
"Chắc là giỏi hơn họ."
 
Nụ cười trên mặt Tống Vãn Huỳnh dần dần trở nên tươi tắn: "Hay quá, ngày mai tôi có hẹn chơi golf, anh Hứa có muốn đi cùng không?"
 
"Được ạ."
 
Không rảnh thì không rảnh thôi, cô còn có giáo viên giỏi nhất mà.
 
Buổi chiều ngày hôm sau, tại sân chơi golf, Tống Vãn Huỳnh thay đồ tập xong thì bắt đầu tập luyện dưới sự hướng dẫn của Hứa Nam Kiều.
 
Cô có thể không giỏi chơi golf nhưng chắc chắn sẽ không giống như lần trước, đứng trước mặt Tô Ngự mà còn chẳng biết vung gậy.
 
"Cô chủ, gậy của cô phải vuông góc với đường mục tiêu. Khi vung gậy thì không được di chuyển trọng tâm cơ thể. Giữ vững hông, thắt lưng dùng lực để điều khiển thân trên đánh bóng."
 
Tống Vãn Huỳnh nghe theo hướng dẫn của anh ấy vung gậy, tuy đã đánh được bóng nhưng nó mới chỉ tiếp đất ở cự ly gần nên cô có chút nản lòng.
 
Hứa Nam Kiều mỉm cười cổ vũ: "Đừng vội, trước đây cô chưa từng tiếp xúc với bộ môn này. Chơi được như này là khá lắm rồi, động tác của cô rất tiêu chuẩn, chỉ là lúc dùng lực chưa tìm được vị trí chính xác, vả lại lúc vung gậy đánh bóng, vai của cô xoay chưa đúng lắm."
 
Tống Vãn Huỳnh làm theo chỉ dẫn của anh ấy, cô vung thêm mấy phát nữa, nhưng không trúng đích.
 
Hứa Nam Kiều đưa nước và khăn tới: "Cô tập được một lúc rồi, nghỉ một chút đi."
 
Tống Vãn Huỳnh cầm khăn lau mồ hôi trên trán rồi lại cầm cốc nước lên uống, cô dựa vào ghế nhìn bãi cỏ xanh rì đằng xa kia, bỗng nhiên có chút nghi ngờ bản thân: "Anh Hứa, anh nói xem liệu trước cuối tuần này tôi có thể chơi được golf không?"
 
"Cô chủ thông minh như vậy thì chắc chắn là sẽ được."
 
"Nhưng tôi mãi không học được."
 
"Lần đầu tiên mà cô chủ có thể chơi được mức độ này là tốt lắm rồi."
 
"Thật hả?"
 
"Tất nhiên là thật rồi. Trước đây lúc tôi học golf, phải mất cả một ngày mới coi như là học được cách vung gậy. Chứ không như cô chủ, mới được hai tiếng mà đã biết cách đánh bóng như nào rồi."
 
Không thể không nói, việc Hứa Nam Kiều an ủi cô bằng cách so sánh rất có ích, khiến cho tâm trạng chán chường của Tống Vãn Huỳnh cũng vơi đi kha khá.
 
Lần trước chơi Snooker* với Tô Ngự, cô tưởng chừng mình đã thắng rồi, thế nhưng cuối cùng lại thua thảm hại. Lần này cô không muốn thua anh ta nữa, cuộc hẹn ở sân golf của Scarlett và Tô Ngự cuối tuần này, cô chắc chắn sẽ không để Tô Ngự đắc ý!
 
*Khác với bi-a là trò chơi cơ phổ biến nhất ở nước Anh và các nước trước đây là một phần của Đế chế Anh. Bàn snooker điển hình có kích thước là 2x4 m (6x12 ft) gồm 6 lỗ.
 
Ký ức về lần chơi Snooker đó lại xuất hiện trong tâm trí cô, ngay lập tức Tống Vãn Huỳnh không muốn nghỉ ngơi tiếp nữa. Cô đứng bật dậy cầm lấy gậy golf vung vẩy, ngẫm nghĩ một hồi, cô nhìn Hứa Nam Kiều: "Anh Hứa, nhờ anh qua đây một chút."
 
Hứa Nam Kiều đi tới.

 
"Anh đứng đằng sau, cầm tay dạy tôi, tôi muốn cảm nhận vị trí dùng lực lúc vung gậy đánh bóng ở đâu."
 
Hứa Nam Kiều ngây ra.
 
Tống Vãn Huỳnh nghi hoặc: "Sao thế?"
 
"Cô chủ, như thế không hay cho lắm."
 
"Tôi thấy mấy tay huấn luyện viên đều dạy như thế mà, dạy cái biết luôn." Tống Vãn Huỳnh nhìn tay huấn luyện viên đang đứng dạy bên cạnh, anh ta đứng đằng sau cầm lấy hai tay của học viên vung gậy, cử chỉ vô cùng thân mật, thế nhưng ở sân golf thì đây là chuyện thường thấy.
 
Vẻ mặt Tống Vãn Huỳnh thản nhiên, thái độ rất thẳng thắn, Hứa Nam Kiều đang do dự như vậy thấy cũng thấy lo lắng, anh ấy đi tới nắm lấy tay Tống Vãn Huỳnh từ đằng sau. Tấm lưng gầy của Tống Vãn Huỳnh dán chặt vào lòng anh ấy, tư thế thân mật như này, trong khoảnh khắc nào đó, trong lòng Hứa Nam Kiều chỉ có một suy nghĩ là sao lại gầy như này.
 
Thế nhưng trên mặt anh ấy lại không có quá nhiều cảm xúc, chỉ chăm chú giải thích điểm quan trọng của động tác cho Tống Vãn Huỳnh nghe. Sau đó nắm chặt lấy tay cô, eo dùng lực, một nhát gậy đã đánh quả bóng golf trước mặt ra xa.
 
Quả bóng golf bay một đường cong hoàn hảo rồi biến mất trong tầm mắt của hai người.
 
"Tôi hiểu rồi!" Cảm nhận được vị trí dùng lực đúng, Tống Vãn Huỳnh vui sướng quay lại nhìn Hứa Nam Kiều: "Anh Hứa, tôi hiểu chơi như thế nào rồi. Anh tránh ra đi, để tôi vung gậy cho anh xem."
 
Hứa Nam Kiều tránh sang một bên.
 
Tống Vãn Huỳnh cầm gậy golf, điều chỉnh động tác và trạng thái của mình từng chút một, sau đó eo dùng lực, đánh quả bóng golf ra xa.
 
Lại là một đường cong hoàn hảo.
 
Hứa Nam Kiều vỗ tay: "Xuất sắc!"
 
Tống Vãn Huỳnh ngại ngùng nở nụ cười: "Là do thầy dạy tốt."
 
Hứa Nam Kiều ngay lập tức khen lại: "Cũng phải cần học sinh có nhận thức tốt nữa."
 
Lần phát bóng hoàn hảo này đã khiến Tống Vãn Huỳnh tràn trề tự tin, vào lúc Hứa Nam Kiều đang xếp bóng golf để cô vung gậy thì bỗng có một giọng nói bình tĩnh truyền tới: "Tống Vãn Huỳnh."
 
Tống Vãn Huỳnh ung dung nhìn sang thì thấy Văn Nghiễn mặc một bộ quần áo thể thao đang đứng đằng xa nhìn mình.
 
Gặp ma giữa ban ngày à?
 
Sao cô lại nhìn thấy Văn Nghiễn?
 
Nhưng mà sao Văn Nghiễn lại tới đây, không phải là anh bảo không rảnh sao? Thế mà lại có thời gian tới sân chơi golf cơ đấy.
 
Chậc, đúng là miệng lưỡi đàn ông.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận