Trà xanh có thể có tâm tư xấu xa gì chứ?

Sự xuất hiện của Văn Nghiễn không hề làm hỏng kế hoạch của Tống Vãn Huỳnh.
 
Cô cầm gậy đánh golf, nhắm ngay quả bóng nằm trên đế kê, nhớ tới vị trí phát lực vừa nãy Hứa Nam Kiều cầm tay chỉ dạy cô, cô hơi dùng sức, đẩy eo, vai và cánh tay dùng lực đánh bóng ra.
 
Lại là một đường parabol hoàn mỹ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tống Vãn Huỳnh nhìn quả bóng phía xa lẫn vào đám cỏ không thấy bóng dáng đâu nữa, cô cười rạng rỡ rồi quay đầu nhìn Văn Nghiễn: “Sao hả, mới học ba tiếng đồng hồ, cũng ổn nhỉ.”
 
Văn Nghiễn bước về phía cô, thản nhiên đánh giá: “Cũng không tệ lắm.”
 
Tống Vãn Huỳnh cười càng tươi hơn: “Thầy giỏi ắt có trò hay, may mà có anh Hứa nắm tay chỉ dạy, tôi mới có thể học nhanh thế, đây đều là công lao của anh ấy.”
 
Hứa Nam Kiều khiêm tốn đáp: “Thầy giỏi mà không gặp được học sinh tốt thì cũng bó tay.”
 
“Thế nên chúng ta là trời sinh một cặp.” Hình như lỡ lời rồi, Tống Vãn Huỳnh vội vàng bổ sung: “Một cặp thầy trò giỏi.”
 
Nhìn vẻ mặt còn tệ hơn bình thường của Văn Nghiễn, cô vội chuyển chủ đề: “À đúng rồi, sao anh lại đến đây, không phải anh bảo bận, không có thời gian sao? Sao lại còn có thì giờ tới đánh golf à?”
 
“Đi cùng khách hàng.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đi cùng khách hàng? Khách hàng nào mà Văn Nghiễn phải đích thân đi cùng?
 
Văn Nghiễn không nhiều lời, anh nhìn về phía Hứa Nam Kiều đang im lặng: “Sân golf này không có huấn luyện viên nữ sao?”
 
“Không biết, chắc là có.” Tống Vãn Huỳnh cúi đầu chuẩn bị tư thế, nhìn chằm chằm quả cầu trên đế kê, cô còn tưởng Văn Nghiễn đang nói chuyện với minh: “Có điều tôi không cho rằng trình độ của huấn luyện viên cao hơn anh Hứa, anh ấy dạy tôi có ba tiếng, đổi thành người khác, không biết phải dạy tới khi nào nữa.”
 
Vút một tiếng, lại một đường parabol hoàn mỹ nữa.
 
Hứa Kiều Nam mỉm cười nhìn Văn Nghiễn: “Xin lỗi tổng giám đốc Văn, là tôi không suy nghĩ chu toàn.”
 
“Tại sao phải xin lỗi, anh có làm gì sai đâu?” Tống Vãn Huỳnh nhìn Văn Nghiễn, trong mắt đầy bất mãn: “Văn Nghiễn, đang yên đang lành, anh bới lông tìm vết anh Hứa làm gì? Người ta dạy tôi đánh golf anh còn nói người ta, hay thật đấy.”
 
Văn Nghiễn nhíu mày: “Tống Vãn Huỳnh, tôi nói anh ta bao giờ?”

 
Tống Vãn Huỳnh chớp mắt, sau khi suy nghĩ, cô nhìn Hứa Nam Kiều, đột nhiên nhận ra gì đó, cô nói: “Vừa nãy anh nhìn thấy anh Hứa cầm tay dạy tôi đánh bóng?”
 
Văn Nghiễn không nói gì nhưng trên mặt lại viết đầy ba chữ “cô nói xem”.
 
“Anh Hứa dạy tôi đánh bóng mà thôi, anh xem những người khác khi học đánh golf, có ai không như thế? Chỉ nói miệng không có tác dụng, tôi tìm điểm phát lực lâu ơi là lâu mà không tìm thấy, anh Hứa dạy tôi một lát là tôi hiểu ra ngay, muốn đánh được vẫn phải dựa vào thực hành.”
 
Giống như không hiểu lý do tại sao chỉ vì chuyện này mà hai người ầm ĩ không vui, Hứa Nam Kiều khẽ nói: “Nếu như tổng giám đốc Văn để ý, bây giờ tôi sẽ liên lạc với huấn luyện viên nữ ngay.”
 
“Không được đi!” Tống Vãn Huỳnh cản anh ấy lại: “Tôi với anh chẳng có gì cả, sao phải đổi huấn luyện viên nữ tới đây? Tránh hiềm nghi à? Làm vậy chẳng phải đang giấu đầu lòi đuôi sao? Văn Nghiễn, anh đừng có vạch lá tìm sâu, tôi không tin anh chưa từng chơi golf với con gái.”
 
Cảm xúc của Văn Nghiễn vẫn khá bình tĩnh: “Tống Vãn Huỳnh, từ đầu đến giờ, tôi chỉ hỏi một câu là có huấn luyện viên nữ không thôi, cô giải thích nhiều như thế là sợ tôi hiểu lầm hay là đang giấu đầu hở đuôi?”

“Đương nhiên là sợ anh hiểu lầm rồi.”
 
“Nếu hai người không có gì thì sao phải sợ tôi hiểu lầm?”
 
“...” Đối với trai gái không có quan hệ gì mà nói, động tác kia đúng là có hơi thân mật một chút, Tống Vãn Huỳnh nghĩ ngợi: “Thế sao anh phải hỏi có huấn luyện viên nữ không?”
 
“Tôi chỉ cảm thấy cô là gái đã có chồng, trước mặt chồng mình, duy trì khoảng cách nhất định với người đàn ông khác cũng là chuyện nên làm.”
 
“Ồ, tôi biết rồi, không phải tôi không biết anh bất ngờ tới đây sao.”
 
Văn Nghiễn cao giọng: “Ý của cô là tôi không ở đây thì cô có thể làm sao?”
 
“Anh hung dữ như thế làm gì!” Tống Vãn Huỳnh gào lên với anh: “Tối qua tôi bảo anh giới thiệu huấn luyện viên có trình độ cao cho tôi, anh không giới thiệu, bây giờ lại còn xoi mói giới tính của anh Hứa. Anh Hứa làm trợ lý của tôi cũng chẳng phải ngày một ngày hai, bản thân anh nhìn người khác xem dạy đánh golf đều dạy như thế cả, chỉ có anh phản ứng lớn thế, không phải anh đi cùng khách hàng à? Đi tìm khách hàng của anh đi, đừng làm lỡ việc học của tôi.”
 
Văn Nghiễn nhìn cô một lúc lâu, sau đó không nói một lời, quay người rời đi.
 
Nhìn bóng lưng anh, tâm trạng Tống Vãn Huỳnh rơi xuống đáy vực, trong lòng đột nhiên bùng lửa giận, cô lạnh mặt đứng im, không còn hứng thú đánh bóng nữa.
 
Hứa Nam Kiều – người đứng ngoài quan sát -  nói: “Cô Tống, nghỉ ngơi một lát đi.”
 
Tống Vãn Huỳnh đưa gậy đánh golf cho anh ấy rồi ngồi nghỉ.

 
Nhìn ra xa, lúc này trên sân không ít người chơi mới như cô đang ở khu huấn luyện để huấn luyện viên chỉ dạy, trai gái có cả, một động tác dạy học rất bình thường thôi Văn Nghiễn lại có phản ứng lớn thế, lại còn quát cô nữa? Quát cái gì! Sao không nói chuyện cho tử tế?
 
Đúng là kỳ lạ.
 
Hứa Nam Kiều đưa một ly đồ uống cho thêm đá lạnh cho cô: “Hôm nay tập ba tiếng, chuyện gì cũng phải từ từ, tôi cảm thấy tàm tạm rồi, cô Tống thấy sao?”
 
Tống Vãn Huỳnh mất hứng gật đầu: “Ừm.”
 
“Vậy nghỉ ngơi một lát rồi chúng ta đi nhé.”
 
Tống Vãn Huỳnh gật đầu tiếp: “Vâng.”
 
Có lẽ là ly nước thêm đá Hứa Nam Kiều đưa tới có tác dụng, nghỉ ngơi một lát, Tống Vãn Huỳnh dần dần bình tĩnh lại.
 
Nghỉ xong, hai người đứng dậy chuẩn bị rời đi, trong tầm nhìn, Tống Vãn Huỳnh đột nhiên thấy Văn Nghiễn đang ở nơi cách cô không xa lắm, bên cạnh anh còn có hai, ba người cũng mặc trang bị vận động, hai nam, một nữ, lúc nói chuyện với Văn Nghiễn, cô gái kia có vẻ mặt thoải mái, không giống như nhân viên công tác trong sân.
 
Suy nghĩ muốn rời đi đột nhiên bị đè lại, Tống Vãn Huỳnh lại ngồi xuống: “Cô Tống?”
 
“Ngồi thêm tí nữa.”
 
Hứa Kiều Nam nhìn theo hướng Tống Vãn Huỳnh đang nhìn, anh ấy cũng thấy Văn Nghiễn đang nói chuyện với người bên cạnh.
 
Mấy người kia hình như đang dạy cô gái đánh bóng, sau khi dạy một lúc mà cô gái kia vẫn không nắm bắt được, lúc nào cũng đánh hụt, mấy người kia bật cười, một người đàn ông trong số đó nắm tay cô gái kia để dạy.
 
Sau vài gậy, tiếng cười bên kia càng vang hơn.
 
Cũng không biết xảy ra chuyện gì, người đàn ông nắm tay chỉ dạy cô gái kia sau đó buông lỏng bàn tay cô gái ra, rồi cười nói gì đó với Văn Nghiễn, mấy người bên cạnh cũng hô lên, loáng thoáng nghe thấy được mấy chữ dạy, dạy.
 
Nhìn tình hình có vẻ họ đang hô bảo Văn Nghiễn nắm tay dạy cô gái kia.
 
Tống Vãn Huỳnh im lặng, nín thở nghe.

 
Cô không nhìn thấy tình hình bên phía Văn Nghiễn, chỉ có thể nghe ra một, vài phần từ tiếng nói chuyện truyền tới, giọng nói của người con gái kia cực kỳ rõ ràng, mặc dù không nghe rõ người kia đang nói gì nhưng từ ngữ điệu có thể nghe ra lúc này cô gái đó đang rất vui vẻ.
 
Tiếng gậy đánh vào bóng vang lên rõ ràng, Tống Vãn Huỳnh ngẩn ra, theo bản năng cô nhìn về phía Văn Nghiễn. Chỉ thấy mấy người kia vây quanh cô gái, Văn Nghiễn cũng trong số đó, anh đứng phía sau cô gái kia, động tác lùi về phía sau rất rõ ràng, anh đang giữ khoảng cách với cô gái ấy.
 
Tống Vãn Huỳnh từ xa nhìn bóng lưng cao gầy, đĩnh đạc kia, cô cười lạnh.
 
Rõ ràng bản thân Văn Nghiễn nói là một cô gái đã có chồng, trước mặt chồng mình, giữa khoảng cách nhất định với người đàn ông khác là chuyện nên làm nhưng bây giờ trước mặt vợ mình, anh lại không giữ khoảng cách với cô gái khác.
 
Anh Hứa dạy cô thì không được, anh đi dạy người khác thì được, cùng một chuyện mà có hai thái độ, sao Văn Nghiễn lại tiêu chuẩn kép thế nhỉ?
 
Hơn nữa đây là chuyện hết sức bình thường, ở sân golf dạy người ta đánh bóng không phải đều như thế sao? Nắm tay chỉ dạy vừa dễ đánh mà học cũng nhanh.
 
Có gì mà phải giận, chuyện này hết sức bình thường mà.
 
Cũng không xem lại xem bản thân đang làm gì, còn có mặt mũi mà nói cô đấy!
 
Văn Nghiễn đang quay lưng về phía Tống Vãn Huỳnh lại đột nhiên quay người lại, sau đó thản nhiên nhìn qua, ánh mắt sắc bén, khinh thường của Tống Vãn Huỳnh còn chưa kịp nhìn sang nơi khác thì hai người bất ngờ nhìn nhau.
 
Theo bản năng, Tống Vãn Huỳnh lập tức quay đầu né tránh ánh mắt Văn Nghiễn nhưng khi cô phản ứng lại được, lửa giận bốc lên ngùn ngụt.
 
Tại sao cô phải né tránh! Cô chẳng làm gì sai, cô nên nhìn chằm chằm Văn Nghiễn làm chuyện tiêu chuẩn kép, nhìn cho anh chột dạ, nhìn cho anh mất hết mặt mũi! Nhìn đến nỗi anh tự thẹn với lòng! Nhìn để anh không có mặt mũi đến nói cô nữa.
 
Nghĩ tới đây, Tống Vãn Huỳnh quay đầu lại nhìn Văn Nghiễn chằm chặp.
 
Tiếc là Văn Nghiễn đã quay người không nhìn cô nữa.
 
Tống Vãn Huỳnh kế hoạch thất bại, trong lòng thầm đánh Văn Nghiễn bằng bài quyền trong quân đội.
 
Quay người lại đi!
 
Có bản lĩnh thì quay người lại nhìn tôi đi!
 
Anh dám nhìn tôi không?
 
Ha, đồ đàn ông tiêu chuẩn kép.
 
Tống Vãn Huỳnh hít sâu một hơi, cảm thấy bản thân không thể tính toán chi li với Văn Nghiễn, đây là chuyện lông gà vỏ tỏi, không quan trọng! Quan trọng là cuộc hẹn ở sân golf với Scarlett và Tô Ngự vào cuối tuần, sự nghiệp mới là quan trọng nhất.
 

Cô đứng dậy: “Anh Hứa, thời gian không còn nhiều nữa, tôi vẫn chưa chơi quen tay lắm, chúng ta tập thêm một lát nữa đi, làm phiền anh rồi.”
 
“Được.”
 
Tống Vãn Huỳnh tiếp tục cầm gậy, dưới sự chỉ dẫn của Hứa Nam Kiều, cô luyện tập tiếp, cô không chuyên tâm, biến lửa giận thành động lực, từng gậy nối tiếp nhau, khoảng cách giữa đường cong cũng ngày càng xa, cô cũng ngày càng cầm vững gậy đánh golf, cho đến khi hai cánh tay mỏi nhừ, không nhấc lên nổi nữa, Tống Vãn Huỳnh mới kết thúc buổi chiều huấn luyện.
 
Đến phòng thay đồ tắm rửa thay quần áo xong, Tống Vãn Huỳnh và Hứa Nam Kiều đứng ngoài cửa sân đợi tài xế lái xe tới.
 
“Anh Hứa, Scarlett với Tô Ngự có tiến triển gì mới không?”
 
Hứa Nam Kiều nghe lời đáp: “Ngoại trừ cuộc hẹn đánh golf vào cuối tuần ra, tạm thời chưa có tiến triển nào khác.”
 
“Thế... Bạn trai nhỏ Lạc Dương của Scarlett thì sao?”
 
“Theo như tôi điều tra, trước đó Lạc Dương là công nhân của Vạn Thịnh, trong hơn một tháng qua lại với Scarlett, tài khoản lục tục nhận được mấy khoản tiền sáu đơn vị, đây đều là tiền phía Vạn Thịnh chuyển qua.”
 
Mỹ nam kế?
 
Tống Vãn Huỳnh chậc chậc, Vạn Thịnh đúng là không có giới hạn, vì Scarlett, đến cả mỹ nam kế cũng dùng tới.
 
So sánh thì mỹ nhân kế của cô còn quang minh chính đại hơn Vạn Thịnh nhiều.
 
“Phiền anh chụp mấy khoản tiền kia lại cho tôi.”
 
“Vâng.”
 
“Còn có gì không?”
 
“Tạm thời không còn nữa.”
 
“Được rồi, có tin tức gì nhớ phải thông báo ngay cho tôi.”
 
“Vâng.”
 
Đợi một lúc mà tài xế còn chưa tới, hai người quay lại khu nghỉ ngơi trong sảnh lớn đợi, bởi vì quá nhàm chán vô vị, nên Tống Vãn Huỳnh bắt đầu tán gẫu với Hứa Nam Kiều.
 
“Anh Hứa, tôi thấy sơ yếu lí lịch của anh viết anh tốt nghiệp thạc sĩ của trường đại học top đầu ở nước ngoài, cả ngày đi theo tôi, làm trợ lý cho tôi đúng là khiến anh ấm ức rồi, là tôi quá ngốc, ba tôi lo người ta không dạy nổi tôi nêm mới mời anh đến dạy tôi một khoảng thời gian, anh yên tâm đi, tôi sẽ nỗ lực học tập, đợi qua một khoảng thời gian nữa, anh không cần làm trợ lý cho tôi đâu.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận