Hứa Nam Kiều cười nhạt: “Cô Tống không cần khách sáo thế, tổng giám đốc Tống có ơn với tôi, kỳ vọng của ông ấy, tôi sẽ nghiêm túc thực hiện, huống chi cô Tống không ngốc, học thứ gì cũng nhanh, nếu không sao chỉ vài tiếng đồng hồ, cô đã có thể đánh golf rồi, cô thông minh bẩm sinh mà.”
Ai chẳng muốn được khen, Tống Vãn Huỳnh cười ngại ngùng: “Kỳ thực anh không cần cố khen tôi.”
“Không, những lời này đều là thật lòng.” Nói xong, Hứa Nam Kiều ảo não: “Nhưng mà có lẽ hôm nay tổng giám đốc Văn hiểu lầm rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhắc tới Văn Nghiễn, nụ cười của Tống Vãn Huỳnh tắt ngúm: “Anh ấy là thế đấy, kiêu ngạo tự phụ, thích tranh cãi, rõ ràng là tư thế dạy chơi golf bình thường, chẳng phải mọi người đều như vậy sao? Cứ nằng nặc tranh cãi, trước bàn dân thiên hạ mắng tôi, sao không nói năng đàng hoàng mà cứ phải quát người ta? Hơn nữa anh có nhìn thấy không? Anh ấy cũng vừa cầm tay dạy cô gái khác đánh đấy! Lời tự mình nói còn chẳng tính, làm gì có tư cách mắng tôi.”
“Thực ra chỉ khi thích một cô gái, đàn ông mới để ý người kia có tiếp xúc cơ thể với người đàn ông khác không, cô với tổng giám đốc Văn là vợ chồng, động tác vừa rồi đúng là tôi suy nghĩ không cẩn thận.”
“Thích?” Vẻ mặt Tống Vãn Huỳnh vô cùng khoa trưởng: “Anh Hứa, anh đừng nói đùa, anh ấy sao có thể thích tôi, anh ấy ghét tôi còn chẳng hết.”
Hứa Nam Kiều ngập ngừng: “Tổng giám đốc Văn không thích cô?”
“Đương nhiên không thích rồi, sao anh ấy có thể thích tôi được.” Văn Nghiễn thích cô á? Chuyện này Tống Vãn Huỳnh chẳng dám nghĩ tới, ai lại tranh cãi trước mặt người mình thích? Ai lại lạnh lùng với người mình thích?
Yêu một người dù cho có giấu sâu đến cỡ nào thì vẫn có thể cảm nhận được tình ý của người ấy.
Bạn ngồi bên đống lửa, chẳng lẽ không cảm nhận được sức nóng của ngọn lửa sao?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cảm xúc sâu sắc nhất cô cảm nhận được từ Văn Nghiễn là sự lạnh lùng.
Tống Vãn Huỳnh thở dài một hơi: “Thôi vậy, không nói nữa.”
Không thể nghĩ tới Văn Nghiễn nữa, nghĩ tiếp cô không biết bản thân sẽ nói ra lời lẽ thế nào.
Cuối cùng xe cũng chậm rãi tới.
Hứa Nam Kiều mở cửa xe ghế sau, Tống Vãn Huỳnh mất tập trung ngồi lên, khoảnh khắc cửa xe đóng lại, cô đột nhiên nhận ra, nhìn về Văn Nghiễn đang ngồi bên kia, cô kinh ngạc hỏi: “Anh lên xe tôi làm gì?”
“Về nhà.”
Hứa Nam Kiều bên ngoài thất Văn Nghiễn ngồi phía sau thì hiểu ra, anh ấy thức thời ngồi lên ghế lái phụ.
Màn chắn bên trong xe được nâng lên.
Tống Vãn Huỳnh nhìn ra sân golf ngoài xe chậm rãi biến mất khỏi tầm mắt.
Ban đầu cô định trên đường về nhà, bản thân sẽ bình tĩnh lại, không ngờ Văn Nghiễn tự nhiên lên xe cô, Tống Vãn Huỳnh nhìn ra ngoài cửa xe, không thèm để ý đến anh,
Nhìn bóng lưng quật cường hướng ra phía ngoài của Tống Vãn Huỳnh, Văn Nghiễn hạ kính xe xuống, để gió bên ngoài thổi vào.
Sự im lặng của hai người khiến không khí trong xe bị đè nén.
Tống Vãn Huỳnh không chịu được không khí ngại ngùng, đầy ngột ngạt này, cả người cô mất tự nhiên nhưng cô biết, người không nhịn được nói chuyện trước sẽ là người thua.
Trước mặt Văn Nghiễn, cô không muốn thua.
Xe chậm rãi nhập làn vào đường chính.
Đánh golf ba, bốn tiếng đồng hồ, cánh tay Tống Vãn Huỳnh nhức mỏi, cứng đờ cuộn trên ghế sau, không thể hoạt động, cô không nhịn được bóp bóp cánh tay.
Tống Vãn Huỳnh trầm giọng: “Đột nhiên vận động với cường độ cao sẽ khiến cơ bắp trên cánh tay nhức mỏi, ngủ một giấc dậy, ngày mai sẽ tốt lên.”
“... Ồ.”
Văn Nghiễn kéo cửa xe lên, trong sự im lặng kéo dài, anh nhìn ảnh phản chiếu của Tống Vãn Huỳnh trên cửa xe rồi nói: “Tống Vãn Huỳnh, tại sao đột nhiên cô muốn học chơi golf?”
“Muốn học thì học thôi, chả có tại sao cả.”
“Vậy sao? Không phải vì cuối tuần sau Tô Ngự muốn hẹn Scarlett đi đánh golf à?”
Tống Vãn Huỳnh kinh ngạc nhìn anh: “Sao anh biết?”
“Đừng quan tâm sao tôi biết được, cô nói xem có phải thế không.”
Tống Vãn Huỳnh không muốn thừa nhận nhưng cô không thể không thừa nhận, năng lực thăm dò tin tức của Văn Nghiễn thực sự rất mạnh, giống như không có chuyện gì là anh không biết.
Cô gật đầu.
“Ừm, tôi nghe ngóng được cuối tuần Tô Ngự mời Scarlett đi đánh golf, tôi không muốn tới lúc đó giống cái lần chơi Snooker, đến cả khả năng vung gậy đánh golf cũng không có nên tôi mới muốn nước đến chân mới ôm đùi phật, học đánh golf, dù cho chơi không giỏi nhưng cũng còn hơn không chơi được.”
“Tối qua cô có thể nói thẳng cho tôi biết.”
“Nói thẳng ra thì anh sẽ dạy tôi đánh sao? Anh bận rộn thế, tôi chưa từng nghĩ tới anh sẽ dạy tôi.”
Văn Nghiễn im lặng một lúc: “Nếu như cô thực sự muốn có được Scarlett, thực ra cô không cần đi đường vòng xa như thế, có cách đơn giản hơn.”
Tống Vãn Huỳnh quay đầu: “Cách gì?”
Văn Nghiễn nhìn cô: “Năm năm trước Trung Tuấn muốn một miếng đất nhưng vì hạng mục gác lại vẫn luôn không có động tĩnh, miếng đất kia có ba tòa nhà cao bốn tầng của cư dân, trong đó có một căn là nơi hồi nhỏ Scarlett sống với bà ngoại, theo những gì tôi biết Scarlett là người hoài niệm chuyện cũ, cô có thể dùng điều kiện này để làm Scarlett rung động.”
Tống Vãn Huỳnh ngẩn ra, không ngờ tới bản thân lại có thể biết được tin tức quan trọng như thế thông qua Văn Nghiễn.
“Anh nói thật không?”
“Không tin cô có thể quay về công ty tra thử, có điều toàn cư dân kia quá cũ rồi, tên viết trên giấy tờ đất cũng không phải của bà ngoại Scarlett, các cô không chú ý tới cũng là chuyện bình thường.”
Nếu như đúng như những gì Văn Nghiễn nói, Scarlett là một người hoài niệm chuyện cũ, vậy miếng đất kia của Trung Tuấn không phải là cái thóp... Phì! Là điều kiện tốt nhất để làm Scarlett cảm động sao.
Có lợi thế này, Trung Tuấn có phần thắng lớn hơn Vạn Thịnh nhiều rồi.
Cô còn đang đau đầu về cuộc hẹn cuối tuần, tin tức này của Văn Nghiễn đúng là chết đuối vớ được cọc!
Có tin tức này, sao Tống Vãn Huỳnh phải chấp nhặt chuyện Văn Nghiễn quát cô trên sân golf nữa, cô quyết định tạm thời bỏ qua chuyện cũ, ngồi quay về phía Văn Nghiễn, cười nói: “Sao đến cả chuyện này anh cũng biết thế?”
“Vừa nãy gặp bạn học cùng Scarlett, người kia nói.”
“Vừa nãy? Bạn Scarlett?” Tống Vãn Huỳnh đột nhiên vỡ lẽ: “Anh nói vừa nãy mấy người chơi golf với anh từng học cùng Scarlett?”
“Ba người trong đó có hai người là bạn của Scarlett lúc du học, người còn lại là người lớn lên với Scarlett từ nhỏ, một người trưởng thành cùng, một người là bạn du học, độ tin cậy trong lời họ rất cao, cô có thể bắt lấy điểm này để có được Scarlett.”
“Tôi biết nên làm thế nào rồi!” Lấy điện thoại ra, vừa muốn chia sẻ chuyện này với Tống Chính Huy, Tống Vãn Huỳnh gõ chữ xong mới hoàn hồn lại, cô nhìn Văn Nghiễn: “Anh cố tình giúp tôi đúng không?”
“Tôi chỉ không muốn nhìn cô chạy như con nhặng mất đầu.” Văn Nghiễn day ấn đường: “Cô vừa vào công ty, không có bao nhiêu kinh nghiệm, rất nhiều chuyện không thể làm tới mức chu toàn mọi mặt, đi đường vòng là chuyện khó tránh khỏi, có người chỉ dẫn giỏi, cô có thể bớt đi đường vòng hơn.”
“Anh là người chỉ hướng cho tôi sao?”
Văn Nghiễn nhìn đôi mắt trong veo, sáng ngời của cô: “Nếu cô muốn, sau này gặp phải khó khăn gì thì có thể tới tìm tôi, tôi không khẳng định là sẽ giúp cô giải quyết nhưng tôi sẽ nói cho cô biện pháp giải quyết tốt nhất.”
“Thật không?” Tống Vãn Huỳnh nửa tin nửa ngờ: “Anh tốt thế sao?”
“Tiền đề là cô muốn nói cho tôi biết chứ không phải nói một câu tưởng đúng mà lại là sai kiểu như cô muốn học đánh golf trong khoảng thời gian ngắn, chuyện này tôi cũng bó tay.”
“Tại sao anh muốn giúp tôi?”
Câu hỏi của Tống Vãn Huỳnh, Văn Nghiễn không đáp lại được.
Tại sao muốn giúp cô à?
Có lẽ là vì không muốn tối đến, trước lúc ngủ còn nghe thấy tiếng than ngắn thở dài của cô, cũng không muốn nhìn thấy dáng vẻ khổ não, bất lực của cô, chỉ là cái nhấc tay thôi, chuyện này không khó.
“Chúng ta là vợ chồng, cô ở nhà cứ than ngắn thở dài, chẳng có tinh thần, mẹ tới hỏi tôi không chỉ một lần, mẹ còn tưởng tôi bắt nạt cô.”
“Được rồi.” Trong lòng Tống Vãn Huỳnh toàn là niềm vui vì chắc chắn sẽ có được Scarlett: “Mặc kệ vì sao, tôi vẫn phải cảm ơn anh, cảm ơn anh đã nói cho tôi biết tin tức quan trọng thế, coi như tôi nợ anh một ân tình, đợi sau này Scarlett gia nhập Trung Tuấn, tôi nhất định sẽ cảm ơn anh tử tế.”
“Được, tôi đợi cô.”
Nghĩ tới chuyện trên sân golf vừa nãy, Tống Vãn Huỳnh lại có hơi ngại ngùng, cô nói với Văn Nghiễn: “Hôm nay có phải anh giận lắm không?”
Văn Nghiễn quay đầu qua: “Không đâu.”
“Không giận á? Anh có giận mà.”
“Không.”
“Anh giận rồi mà, tôi biết anh giận nhưng tôi thực sự cảm thấy động tác anh Hứa dạy tôi chả có gì cả, có điều nếu anh không vui, sau này tôi sẽ chú ý, nên sau này anh có thể đừng quát tôi không? Anh xem, thực ra chúng ta có thể nói chuyện đàng hoàng mà.”
“Quát cô? Tôi quát cô bao giờ?”
“Hôm nay đó, ở trên sân golf, anh quát tôi.”
Văn Nghiễn giải thích: “Tôi chỉ hơi to tiếng một chút, không phải quát cô.”
“Cũng gần gần như thế rồi, có điều không quan trọng, sau này tôi sẽ chú ý giữ khoảng cách với người khác, chuyện hôm nay cứ để nó qua đi, dù sao anh cũng cầm tay dạy người khác giới đánh golf rồi, chúng ta hòa nhau, chuyện này về sau không được nhắc lại nữa.”
Văn Nghiễn nhíu chặt mày: “Tôi cầm tay dạy người khác đánh golf lúc nào?”
“Vừa nãy ở trên sân đấy, không phải anh cầm tay dạy người ta sao?”
“Cô nhìn thấy à?”
Tống Vãn Huỳnh sửng sốt: “... Không, mấy người đó đều vây quanh người ta, anh đứng phía sau, cách người ấy gần nhất, hơn nữa tôi nhìn thấy anh lùi về sau một bước, tôi tưởng...”
Văn Nghiễn ngắt lời cô: “Tống Vãn Huỳnh, tôi không dạy cô ấy, tôi chỉ đứng cạnh hướng dẫn cô ấy thôi.”
“... Ồ, hóa ra là vậy à, tôi còn tưởng anh cầm tay dạy người ta, được rồi, được rồi, đây cũng chẳng phải chuyện to tát gì, cùng lắm thì sau này tôi mời huấn luyện viên nữ là được chứ gì.”
Văn Nghiễn chẳng ừ hử gì: “Trong hôn nhân, quan trọng nhất là chung thủy, Tống Vãn Huỳnh, hy vọng sau này cô có thể làm được chuyện này.”
Tống Vãn Huỳnh bĩu môi: “Đương nhiên tôi có thể làm được, anh lúc nào cũng nhắc, tôi không tự giác thế à? Haiz, đúng là không kết hôn, quả nhiên hôn nhân là nấm mồ của con gái, lúc tập thể thao, động tác bình thường giữa nam với nữ cũng có thể bị hiểu lầm.”
“Tống Vãn Huỳnh!”
“Được rồi, tôi không nói nữa được chưa, nhỏ mọn quá.”
Văn Nghiễn sầm mặt, đang chuẩn bị nói gì đó thì xe chậm rãi dừng lại.
Hai người cùng sửng sốt, nhìn ra ngoài cửa, sau đó kinh ngạc phát hiện ra đến nhà rồi.
Nhưng rõ ràng cô với Văn Nghiễn chưa nói được bao lâu, thời gian trôi nhanh thế sao?