Trà xanh có thể có tâm tư xấu xa gì chứ?

Nhờ tin tức mới nhất do Văn Nghiễn cung cấp, Tống Vãn Huỳnh đã dần tìm ra hướng giải quyết.
 
Tống Vãn Huỳnh về công ty điều tra thì biết mảnh đất mà Văn Nghiên nhắc đến đã được đưa ra đấu thầu vào năm năm trước, có điều vì nhiều lý do khác nhau mà nó vẫn bị bỏ hoang, chưa được đưa vào sử dụng cho đến tận bây giờ.
 
Điều kiện sống trong ba tòa nhà chung cư gần bốn mươi năm tuổi khá bất tiện, bởi vì mỗi tầng chỉ có một nhà vệ sinh và khu bếp công cộng, hầu hết người dân ở đó đã dời đi từ lâu, bây giờ chỉ còn những người không đủ khả năng chi trả khoản tiền kếch xù để mua nhà ở trung tâm thành phố, hoặc những cụ ông, cụ bà có tuổi không ai nương tựa ở lại chỗ này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tống Vãn Huỳnh nghiên cứu mảnh đất này, nhận ra vị trí nơi đây vô cùng thuận lợi. Cách đây năm, sáu năm về trước, nó vẫn là một vùng đất hoang vu vắng vẻ nhưng sau khi quy hoạch dự án tàu điện ngầm và di dời các văn phòng chính phủ, cơ quan hành chính đến đây, giá nhà xung quanh đã tăng vọt trong hai năm gần đây, trở thành mảnh đất chạm tay là bỏng.
 
“Anh Hứa, anh biết tại sao công ty vẫn chưa chịu đầu tư phát triển mảnh đất này không?”
 
“Năm năm trước, công ty chúng ta đấu giá thành công mảnh đất này và định tiến hành xây dựng trong vòng ba năm. Có điều sau hai năm đấu giá, công ty không thể xoay nổi dòng vốn vì nhiều lý do nên phải tạm gác lại kế hoạch khai thác.”
 
“Gần đây công ty có định khai phá nó không?”
 
“Theo tôi được biết thì là không.”
 
Tống Vãn Huỳnh mỉm cười, ngẩng đầu nhìn Hứa Nam Kiều: “Anh Hứa, ba tôi ở đâu?”
 
“Sếp Tống đang họp trong phòng, chừng nửa tiếng sau sẽ kết thúc.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tống Vãn Huỳnh ôm cả đống tài liệu và đến phòng làm việc của Tống Chính Huy ngồi đợi. Chừng nửa giờ sau, tiếng cười nói rôm rả truyền đến: “Lần này nhờ có cậu, cậu làm rất tốt, thực tế đã chứng minh tôi không nhìn lầm cậu.”
 
Cửa phòng làm việc được mở ra.
 
“Ba!”
 
Tống Chính Huy mỉm cười rạng rỡ: “Ồ, có chuyện gì mà con đến gặp ba thế?”
 
“Chẳng lẽ khi nào có việc thì con mới được đến gặp ba ư?”
 
“Rồi rồi rồi, ba nói sai rồi.”
 
“Nhưng hôm nay con tìm ba vì có công việc thật.” Tống Vãn Huỳnh vừa dứt lời đã nhìn thấy Văn Nghiễn sau lưng Tống Chính Huy: “Tại sao anh ở đây?”
 
“Thằng bé đến từ sớm để tham dự cuộc họp.” Tống Chính Huy ngồi xuống sau bàn làm việc, nhìn con gái của mình: “Con nói đi, muốn nhờ ba giải quyết việc gì?”

 
Tống Vãn Huỳnh đặt phương án đấu thầu mảnh đất ra trước mặt Tống Chính Huy: “Ba ơi, công ty có định khai thác mảnh đất này không ạ?”
 
“Nơi này… Tạm thời vẫn chưa, khi nào xong việc mới bàn tiếp. Sao nào? Con muốn làm à? Thế thì không được, ba không thể giao mảnh đất này cho con chơi được.” Dứt lời, Tống Chính Huy bèn nhìn Văn Nghiễn: “Con ngồi đi.”
 
Văn Nghiễn khẽ gật đầu rồi ngồi vào bàn làm việc.
 
“Ba nói gì thế, con là kiểu người hay chơi đùa lung tung vậy ư? Con chỉ muốn hỏi ba có thể cho phép con khai thác được không?”
 
“Khai thác cái gì?”
 
Tống Vãn Huỳnh nhìn vào mắt Văn Nghiễn: “Hôm qua Văn Nghiễn đã nói với con rằng Scarlett là một người nể tình xưa, một căn chung cư bên trong tòa nhà trên mảnh đất này là nơi mà Scarlett từng sống với bà ngoại khi con bé, vì vậy con muốn dùng nó để trao đổi với Scarlett.”
 
Tống Chính Huy nghe vậy bèn nhíu mày, ông nhìn phương án đấu thầu: “Vãn Huỳnh, ý tưởng của con rất tốt nhưng con có biết một tòa chung cư mang lại bao nhiêu lợi nhuận cho chúng ta không?”
 
“Con đã tìm hiểu, mấy tòa nhà không nằm ở trung tâm mảnh đất mà ngược lại nằm ở rìa khu đất. Ba nhìn đi, đằng trước tòa nhà có một cây long não gần trăm năm tuổi, dù chúng ta bắt tay khai thác thì không thể chặt bỏ cây cổ thụ này. Thế thì sao chúng ta lại không mượn nước để đẩy thuyền?”
 
“Vãn Huỳnh, không phải ba tạt nước lạnh vào mặt con nhưng ba cần phải suy nghĩ kỹ càng trước khi quyết định một việc mang tính chất quan trọng như này.”
 
Tống Vãn Huỳnh suy nghĩ: “Nếu sau khi Scarlett gia nhập công ty và mang lại lợi ích cho công ty lớn hơn tòa nhà đó thì sao?”
 
Tống Chính Huy bật cười: “Mặc dù ba hy vọng Scarlett làm cho công ty ta nhưng vì sao con tin Scarlett sẽ mang lại lợi nhuận cực kỳ cao cho công ty chứ?”
 
“Ba đừng lo lắng chuyện này, bởi vì trước mắt công ty đâu có kế hoạch phát triển mảnh đất ấy đâu. Nếu đây là điều kiện chiêu dụ Scarlett nhập chức, dù chị ấy không thể mang lại lợi ích nhiều như tòa nhà đó nhưng ba vẫn kiếm được bộn tiền. Chẳng phải tư bản các người đều thích vẽ bánh lừa gạt người ta hay sao?”
 
“Ôi con bé này, con nói gì vậy?” Tống Chính Huy cười, định véo má cô.
 
Tống Vãn Huỳnh bật cười, vòng qua bàn làm việc: “Ba đồng ý với con đi mà, chuyện này chỉ mang lại lợi ích chứ không gây thiệt thòi gì cho ba cả. Ba cũng biết gần đây Vạn Thịnh chiêu mộ Scarlett điên cuồng đến mức nào, họ cũng đã dùng mỹ nam kế để mê hoặc chị ấy. Chỉ một lời hứa hẹn cỏn con mà ba còn không cho thì sao người ta đồng ý gia nhập công ty kiếm tiền cho ba chứ?”
 
Văn Nghiễn ngồi trước bàn làm việc nói: “Thật ra con cảm thấy cách của Vãn Huỳnh đề ra rất tốt. Vạn Thịnh vẫn luôn mời chào Scarlett, ba à, nếu Scarlett gia nhập tập đoàn Vạn Thịnh, con nghĩ ba sẽ khó giành được dự án ở Tây Thành. ”
 
Tống Chính Huy thở dài: “Ba biết Vạn Thịnh vẫn luôn muốn giành lấy dự án ở Tây Thành…”
 
“Ba cũng biết Vạn Thịnh sẽ không tham gia đấu thầu nếu sự án ở Tây Thành mang lại lợi nhuận thấp. Con đã tìm hiểu những công ty mà Scarlett từng làm việc và biết cô ấy chưa từng thất bại lần nào, đây là lý do Vạn Thịnh muốn giành cô ấy về bằng bất cứ giá nào. Ba có thể tin tưởng Vãn Huỳnh, Scarlett gia nhập công ty sẽ mang lại lợi ích hơn xa giá trị của một tòa chung cư.”
 
“Ôi ba ơi, ba còn do dự nữa thì thần tài sẽ bay sang công ty khác mất. Nếu một người tài năng xuất sắc như Scarlett trở thành đối thủ của chúng ta, e rằng tổn thất mà chúng ta phải chịu không chỉ một tòa nhà thôi đâu.”
 

“Hai đứa đúng là chồng hát vợ khen hay.” Tống Chính Huy bất đắc dĩ, nói: “Được, con cứ làm những gì mình muốn.”
 
“Cảm ơn ba!”
 
Tống Chính Huy nhìn đồng hồ: “Sắp mười hai giờ rồi, các con có ăn cơm với ba không?”
 
“Không được, mẹ vừa bảo người mang canh đến, con về phòng làm việc húp canh được rồi, ba và Văn Nghiễn cứ ăn cơm đi ạ.”
 
Tống Chính Huy nhìn Văn Nghiễn và Tống Vãn Huỳnh, bỗng nhớ ra chuyện gì đó bèn ảo não đứng dậy và nói: “Ôi không được rồi, ba bỗng nhớ ra một chuyện cần làm. Văn Nghiễn, con và Vãn Huỳnh cứ ăn cơm trưa cùng nhau đi, lần sau có cơ hội chúng ta cùng ăn một bữa khác.”
 
Văn Nghiễn đứng dậy: “Dạ được ạ.”
 
Tống Chính Huy diễn rất thật, đến độ không ai nhận ra, Tống Vãn Huỳnh nhìn sang Văn Nghiễn: “Hay là chúng ta đến phòng làm việc của tôi tham quan nhé?”
 
“Cũng được.”
 
Phòng làm việc của Tống Vãn Huỳnh nằm dưới phòng của Tống Chính Huy, diện tích chỉ bằng một phần ba phòng ông nhưng cũng rộng rãi, đầy đủ dụng cụ đối với một người đang học việc như cô.
 
“Sáng nay, mẹ bảo tài xế mang canh đến nên vẫn còn nóng, tôi nghĩ mẹ cũng mang một phần đến cho anh.” Tống Vãn Huỳnh vừa mở hộp giữ nhiệt ra vừa nhìn Văn Nghiễn đang đánh giá căn phòng: “Anh ngồi đi.”
 
Văn Nghiễn vừa ngắm nghía phòng làm việc của cô vừa ngồi xuống sô pha, tiện tay vớ lấy một cái gối ôm màu hồng trên ghế: “Cái gối này…”
 
“Quen không? Tôi mang từ nhà đến đây đó.”
 
“Hèn gì nó quen như vậy.”
 
“Anh nhìn cẩn thận sẽ bắt gặp nhiều món đồ quen thuộc trong phòng làm việc của tôi, hôm nào tôi dọn sạch nhà anh thì anh cũng không biết đâu nhỉ?” Tống Vãn Huỳnh mở hộp giữ nhiệt ra, canh bên trong vẫn còn ấm, lượng canh đủ để hai người ăn.
 
Cô múc một bát rồi đưa đến trước mặt Văn Nghiễn: “Anh húp đi, lần này mẹ không bỏ bong bóng cá vào trong.”
 
Văn Nghiên thử húp một ngụm, đúng là không có mùi tanh của mấy loại thủy, hải sản.
 
“Đây là canh vịt, món ăn yêu thích của anh. Anh thấy mùi vị thế nào?”
 
“Rất ngon.”

 
“Phải rồi, mẹ còn gửi một ít đồ ăn đến đây, tôi không biết là gì.” Cô mang một hộp giữ nhiệt khác đến rồi mở ra xem, bên trong là bào ngư tươi ngon thơm lừng, nước súp đậm đà, sóng sánh thấm đẫm vào từng hạt cơm. Bên cạnh là một vài loại rau xanh mơn mởn, vừa nhìn đã khiến người ta thèm ăn.
 
“Cơm bào ngư? Anh muốn ăn không? Ôi tôi xin lỗi, suýt thì quên mất anh không thích ăn hải sản.”
 
Cô cầm thìa múc một muỗng đầy canh, vừa vào miệng, mùi nước tương và bào ngư tỏa ra khắp phòng: “Ngon lắm, ăn thử một lần để biết khẩu vị của ba và dì Trần.”
 
Văn Nghiễn bắt gặp đôi mắt như phát sáng của cô lúc ăn cơm bèn cười hỏi: “Ngon không?”
 
“Anh ăn thử không?”
 
Nhìn bát cơm bào ngư óng ánh, mê người trong tay Tống Vãn Huỳnh, anh bèn suy nghĩ.
 
“Ăn không được thì nhả ra.” Tống Vãn Huỳnh đứng dậy lấy thìa mới, múc một muỗng cơm đưa đến bên miệng Văn Nghiễn. Anh vô thức lùi về sau, cô bèn dí thìa cơm vào sát miệng anh: “Há miệng ra nào.”
 
Văn Nghiễn nhíu mày, há miệng ra.
 
Cơm vừa vào miệng thì mùi bào ngư đã lấp đầy khoang miệng, mùi tanh khó chịu quen thuộc xộc thẳng lên mũi anh khiến anh bất giác nhíu mày.
 
“Sao thế? Anh vẫn không quen sao?”
 
Văn Nghiễn rất ghét mùi tanh này nhưng không nói gì mà chỉ nhai tiếp.
 
“Đừng ăn nữa.” Tống Vãn Huỳnh nắm lấy cằm anh, tay khác kéo thùng rác đến trước mặt anh và bảo rằng: “Mau nôn ra.” 
 
Văn Nghiễn buồn cười, nhai nát cơm bào ngư trong miệng rồi nuốt xuống.
 
Tống Vãn Huỳnh thấy anh đang cố nuốt xuống bèn nhíu mày: “Này, anh làm gì vậy, không ăn được thì cứ nhả ra, ở đây không có người ngoài, anh cố nuốt xuống làm gì.”
 
“Một thìa cơm thôi mà.”
 
“Nhưng anh không thích thìa cơm đó.” Tống Vãn Huỳnh biết tạm thời không thể thay đổi thói quen của Văn Nghiễn được, bèn rầu rĩ bảo: “Thôi, anh húp ít canh súc miệng đi.”
 
Cô hào phóng đặt một nửa bát canh khác trong hộp giữ nhiệt đến trước mặt anh: “Nếu Scarlett chịu đến công ty ta thì đây là thành công đầu tiên trên con đường sự nghiệp của tôi, coi như phần canh này là quà cảm ơn vì hôm nay anh đã nói đỡ thay tôi ở trước mặt ba.”
 
“Cô trả ơn bằng một phần canh không phải do chính tay cô nấu? Hình như không thành tâm cho lắm.”
 
“Vậy anh muốn tôi cảm ơn anh thế nào?”
 
“Nếu tôi phải tự đề xuất quà cho mình, chi bằng tôi không nhận nó thì hơn.”
 
“... Được rồi, để tôi tự suy nghĩ được chưa?”

 
Văn Nghiễn bưng bát canh lên, che đi khóe môi nhếch cao khó mà giấu giếm.
 

 
Một trong khu vực tăng giá nhanh nhất trong thành phố thì phải kể đến quận Từ Ninh. Năm năm trước khi tàu điện ngầm được xây dựng, giá nhà ở đây chỉ dao động tử 7000 - 8000 tệ, mới năm năm trôi qua, giá nhà liên tục tăng nhanh gấp mười lần. Quận Từ Ninh với những tòa nhà cao tầng san sát nhau, không còn là vùng đầm lầy mà người ta hay gọi là vùng quê mùa như trước kia nữa. 
 
Trong khu vực với những dãy nhà cao chót vót lại có ba tòa nhà mang phong cách cổ kính gần bốn mươi năm tuổi sừng sững nơi đó, không hợp với khung cảnh xung quanh chút nào.
 
Ba tòa nhà này không phải khu chung cư chính quy, không có hàng rào hay cổng lớn, hành lang tối đen như mực chỉ cách ven đường chừng hai đến ba mét. Hiệu quả cách âm rất tệ, ở tầng một vẫn nghe được tiếng trò chuyện của những người ở tầng bốn.
 
Scarlett dừng xe bên vệ đường, cô ấy vừa xuống xe đã nhìn lên tòa nhà cũ kỹ xuống cấp trước mặt.
 
Cô ấy hồi tưởng lại quãng thời gian sống cùng bà ngoại, cây long não trăm năm tuổi là nơi cô ấy thích đến chơi nhất khi còn bé, vừa che mưa che nắng, cô ấy còn có thể ngồi xổm dưới gốc cây nhìn đàn kiến dọn nhà.
 
Hồi ức ngày xưa vẫn rõ mồn một, cô ấy đi lên tầng ba, đứng ở hành lang tầng ba ngắm nhìn cảnh vật xung quanh. Ngoài những tòa nhà cao tầng quanh đây, dường như tòa nhà cũ kỹ này không hề thay đổi.
 
Căn phòng cuối hành lang tầng ba là phòng của Scarlett và bà ngoại. Căn phòng khá nhỏ, chỉ có một phòng khách chật hẹp và một phòng ngủ, nhà vệ sinh và phòng bếp thì dùng chung với tầng một. Khi còn bé, Scarlett cảm thấy mỗi lần đi vệ sinh rất bất tiện, khi đó cô ấy còn nhỏ, cộng thêm nghe các bạn nam kể chuyện ma hù dọa các kiểu nên tối đến không dám một mình đi toilet, lần nào cũng phải đánh thức bà ngoại đi cùng với cô ấy.
 
Lúc đó đèn trong toilet hay hỏng, bà ngoài bèn bảo cô ấy cầm đèn pin, còn mình đứng bên ngoài toilet kể chuyện xưa cho cô ấy.
 
Thoáng cái đã bốn mươi năm trôi qua.
 
Scarlett đứng trước cánh cửa cũ nát, ổ khóa loang lổ vết rỉ sét vẫn đang cố gắng chấp hành nhiệm vụ cuối cùng của mình. Scarlett không thể vào trong, đành đi đến cửa sổ kính nhìn vào trong. Cách bài trí vẫn y hệt như trong ký ức, có điều mọi thứ được phủ lên bởi một lớp bụi xám dày, làm mất màu sắc ban đầu của những vật dụng trong nhà. Cô ấy đứng im ngoài cửa rất lâu, sau đó mới mỉm cười cay đắng rồi bước xuống lầu.
 
Vào năm bà ngoại qua đời, Scarlett du học xa xôi nên không thể về nước ngay, không được gặp mặt bà ngoại lần cuối, đó là tiếc nuối lớn nhất của cô ấy suốt mấy năm qua.
 
“Chị ơi?” Bỗng nhiên, một giọng nói trong trẻo vang lên.
 
Scarlett đứng ở lối vào hành lang, nhìn theo nơi phát ra tiếng gọi. Cô ấy bắt gặp Tống Vãn Huỳnh ở gần cây long não trăm năm tuổi đang bước nhanh đến gần mình: “Chị, đúng là chị rồi, từ xa em đã thấy chị.”
 
“Tống Vãn Huỳnh?”
 
“Em đã bảo chị đừng gọi cả họ lẫn tên em như thế, gọi em bằng Vãn Huỳnh là được rồi. Chị ơi, sao chị lại ở đây?”
 
Scarlett cố nặn ra nụ cười: “Đây là nơi chị lớn lên từ nhỏ, hôm nay hiếm khi được rảnh nên chị đến đây thăm lại chốn cũ.”
 
“Thì ra là vậy.”
 
“Còn em, tại sao em lại ở đây?”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận