Trà xanh có thể có tâm tư xấu xa gì chứ?

Tống Vãn Huỳnh suy nghĩ.
 
Scarlett bèn vạch trần mục đích của cô: “Em cố tìính đến gặp chị đúng không?”
 
Cô thấy Scarlett đã đoán được bèn dứt khoát gật đầu thừa nhận: “Đúng vậy, em cố tình đến đây để tìm chị,”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Scarlett đánh giá cô: “Tống Vãn Huỳnh, con gái của Tống Chính Huy của Tập đoàn Trung Tuấn.”
 
Tống Vãn Huỳnh nghe vậy thì hơi xấu hổ: “Chị biết cả rồi sao?”
 
“Mặc dù chị làm việc ở nước ngoài nhưng cũng có rất nhiều bạn bè ở trong nước, vì vậy chỉ cần hỏi thăm tên tuổi của em thì sẽ biết ngay. Em cố tình tiếp cận chị vì mục đích gì?”
 
Tống Vãn Huỳnh biết sớm muộn gì Scarlett cũng điều tra ra danh tính của mình nhờ vào mối quan hệ của cô ấy. Cô không muốn giấu giếm gì cả nhưng không ngờ cô ấy biết nhanh đến vậy, thế là thành thật thừa nhận: “Tất nhiên em muốn mời chị đến công ty của em làm CFO rồi.”
 
“Lúc trước ba của em cũng đến tìm chị nhưng chị đã từ chối, Trung Tuấn là một công ty tốt nhưng chị đã có dự định của riêng mình, xin lỗi.”
 
“Chị sẽ gia nhập Vạn Thịnh ư?”
 
Scarlett im lặng.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đa phần sự im lặng đại diện cho đồng ý.
 
Tống Vãn Huỳnh cười nói: “Em không bất ngờ khi chị chọn Vạn Thịnh, Vạn Thịnh là một công ty đứng đầu về thực lực lẫn danh tiếng. Có điều chị có thể cho em một cơ hội chiêu mộ chị không, em và ba của em rất hy vọng chị sẽ gia nhập vào Trung Tuấn.”
 
“Chiêu mộ chị?”
 
Tống Vãn Huỳnh gật đầu.
 
Cô biết lời lẽ sáo rỗng không đả động được cô ấy, còn cần phải chân thành mới được.
 
“Đúng vậy, tuy em không biết Vạn Thịnh cho chị điều kiện gì nhưng trước khi chính thức gia nhập Vạn Thịnh, em mong chị hãy lắng nghe những đãi ngộ mà Trung Tuấn dành cho chị.” Tống Vãn Huỳnh nhìn tòa nhà sau lưng cô ấy: “Tòa nhà này được khởi công xây dựng cách đây bốn mươi ba năm, mỗi tầng mười hộ gia đình, tổng cộng có bốn mươi hộ dân sống ở đó, căn phòng cuối tầng ba là nơi chị đã lớn lên. Năm năm trước, Trung Tuấn đấu thầu giành được tòa nhà này nhưng vì rất nhiều lý do nên chưa bắt tay vào khai thác. Em biết nơi này có ý nghĩa rất quan trọng đối với chị nên đã cố tình tìm ba em xin một lời hứa, nếu chị chịu gia nhập Trung Tuấn thì phía em sẽ giữ tòa nhà lại mãi mãi cho chị.”
 
Scarlett nghe vậy bèn kinh ngạc: “Giữ lại vì chị? Ý của em là… Sẽ không tháo dỡ tòa nhà này.”
 
“Đúng vậy, chỉ cần chị chịu gia nhập Trung Tuấn.”
 
“Chuyện này… Tại sao tổng giám đốc Tống lại hứa như thế?”
 
“Bởi vì đây là tấm lòng thành của bọn em.”

 
Là người đã từng mua sắm tại các trung tâm thương mại nhiều năm, Scarlett biết “sự chân thành” của họ nặng đến nhường nào, giữ lại một tòa nhà cũ kỹ chỉ vì một cá nhân là quyết định khó khăn cỡ nào. 
 
Cô ấy lắc đầu: “Không, chị không tin tổng giám đốc Tống hứa với chị như vậy đâu.”
 
Tống Vãn Huỳnh bật cười: “Thật ra còn một điều nữa.”
 
“Là gì?”
 
“Em đã đảm bảo cho chị trước mặt ba mình, em nói sau khi chị gia nhập công ty sẽ mang lại lợi nhuận còn nhiều hơn tòa nhà cũ nát này. Vì vậy ông ấy mới đồng ý.”
 
Scarlett bật cười: “Em có chắc rằng chị sẽ gia nhập Trung Tuấn, tạo ra lợi nhuận còn nhiều hơn tòa nhà này gấp mấy lần thật không?”
 
“Chị, chị có thể nghi ngờ động cơ khi em tiếp cận chị nhưng chị không được nghi ngờ mắt của em. Em đã tham khảo lý lịch của chị, trước giờ em cũng chưa từng coi thưởng năng lực của chị. Dĩ nhiên nếu chị không tin em thì cứ việc đến nói chuyện với ba em, bảo ông ấy đích thân nói với chị.”
 
Nhất thời Scarlett không biết nên trả lời thế nào, hay nói đúng hơn, cô ấy đã rung động trước sự chân thành nặng ký của Tống Vãn Huỳnh. Tuy cô ấy rất muốn lưu giữ hồi ức sống cùng bà ngoại thuở bé nhưng chưa từng vọng tưởng ai đó sẽ giữ lại tòa nhà này cho mình.
 
“Chị, em biết lúc này chị đang do dự, không sao hết, chị quay về suy nghĩ cho kỹ đi, em chờ tin tức của chị.”
 
Cảm xúc của Scarlett rất lẫn lộn, nếu trước cây cô ấy chưa từng vọng tượng sẽ giữ lại tòa nhà cổ này nhưng bây giờ, suy nghĩ đó dần nhen nhóm trong lòng, bên cạnh đó cô ấy cũng nóng lòng muốn xác minh nó là thật không.
 
Có điều kinh nghiệm nhiều năm giúp cô duy trì vẻ ngoài bình tĩnh.
 
“Vãn Huỳnh, bất kể chị có gia nhập Trung Tuấn hay không thì chị cũng cảm ơn em. Cảm ơn em vì những gì đã làm cho chị, cuối tuần này chị sẽ thông báo quyết định của mình với em.”
 
“Vậy em chờ tin tức của chị.”
 
“Ừm.”
 
Sau khi chia tay với Scarlett ở quận Từ Ninh, lúc nào Tống Vãn Huỳnh cũng ôm điện thoại khư khư, mong nhận được phản hồi của cô ấy càng sớm càng tốt.
 
Mặc dù hôm đó cô rất tự tin khi nói chuyện với Scarlett nhưng từ lúc về nhà đến giờ, cô vẫn luôn lo lắng vì chưa nhận được tin phản hồi từ cô ấy. Mỗi khi cô lo lắng thì sẽ suy nghĩ lung tung, đến độ ăn cơm không ngon, ngủ cũng không yên, cả ngày chỉ biết than vắng thở dài.
 
Ở công ty.
 
“Anh Hứa, Scarlett sẽ đồng ý gia nhập Trung Tuấn của chúng ta chứ?”
 
“Cô chủ đừng lo, tôi nghĩ lần này sếp Tống đã đưa ra cái giá đủ lớn, chắc chắn Scarlett sẽ đồng ý.”
 
“Ờ, vậy tại sao chị ấy vẫn chưa nhắn tin cho tôi?”
 

Về đến nhà.
 
“Văn Nghiễn, anh nói có phải hôm đó tôi nên bảo ba viết một tờ giấy đưa cho Scarlett xem, như vậy chị ấy mới chịu tin lời tôi nói?”
 
“Kiên nhẫn một chút.”
 
“Nhưng đã ba mươi hai giờ trôi qua, chị ấy vẫn chưa trả lời tôi. Hay là chị ấy đã đồng ý gia nhập Vạn Thịnh rồi? Thế tôi phải làm sao?”
 
“...”
 
Nửa đêm.
 
Tống Vãn Huỳnh lăn qua lăn lại nhưng vẫn không ngủ được, cô không nhớ mình đã mở điện thoại bao nhiêu lần, ấn vào wechat nhưng vẫn không có tin nhắn nào cả.
 
“Văn Nghiễn…”
 
“Ngủ đi!”
 
“...” Tống Vãn Huỳnh ôm gối yên lặng thở dài, bỗng nhiên, điện thoại bên gối bỗng sáng lên, một tin nhắn bèn xuất hiện.
 
Cô không do dự ngồi bật dậy, nhanh chóng mở wechat lên.
 
Scarlett: Chị quyết định gia nhập Trung Tuấn, nếu được, ngày mai chị muốn nói chuyện trực tiếp với sếp Tống về việc gia nhập công ty.
 
Đồng ý! Scarlett đồng ý rồi!
 
Nói cách khác, tương lai Trung Tuấn đã được cứu rồi!
 
“Á á á á!” Tống Vãn Huỳnh mừng rỡ kêu to, đánh thức Văn Nghiễn vừa mơ màng chìm vào giấc ngủ: “Văn Nghiễn! Scarlett đồng ý gia nhập Trung Tuấn rồi! Anh mau nhìn đi, anh mau nhìn đi, chị ấy đồng ý rồi!”
 
“...” Văn Nghiễn nhìn đồng hồ điểm ba giờ sáng trên tường, bất đắc dĩ gật đầu: “Tôi thấy rồi, chúc mừng cô.”
 
“Đây là thành tích đầu tiên sau khi tôi gia nhập Trung Tuấn, tôi biết tôi sẽ làm được mà.”
 
Văn Nghiễn ngáp một cái: “Ừ, cô làm được.”
 
Sáng hôm sau, Tống Vãn Huỳnh đến công ty từ sớm. Tuy tối qua cô phấn khích quá mức nên thức trắng đêm nhưng tinh thần vẫn phơi phới. Cuộc hẹn diễn ra lúc mười giờ, Tống Vãn Huỳnh vui sướng đứng chờ trước công ty lúc chín giờ rưỡi, cuối cùng cô đã gặp mặt Scarlett vào lúc chín giờ năm mươi.
 
“Chị Scarlett đến rồi.”

 
Scarlett kinh ngạc nhìn Tống Vãn Huỳnh tràn trề sức sống: “Chuyện gì khiến em vui đến vậy?”
 
“Tất nhiên là vì chị đồng ý gia nhập Trung Tuấn rồi. Em đợi chị đã lâu, lên thôi, ba của em đang chờ chị bên trên.” Dứt lời, cô vội vã kéo cô ấy lên lầu.
 
Tống Vãn Huỳnh muốn vào dự thính cuộc trò chuyện giữa Scarlett và Tống Chính Huy nhưng đã bị ông đuổi ra, ngay lúc cô lo lắng không biết ông có đổi ý hay không, cửa phòng họp đóng kín suốt một giờ bỗng được mở ra.
 
Tống Vãn Huỳnh nhanh chân đi đến trước mặt Scarlett: “Chị, hai người bàn bạc sao rồi? Ba của em có nói gì bậy bạ không?”
 
Scarlett bật cười: “Chị và sếp Tống trò chuyện rất vui, cảm ơn sếp Tống đã cho chị cơ hội lần này. Thứ hai chị sẽ chính thức nhận việc, đến lúc đó hai ta đã là đồng nghiệp của nhau.”
 
“Thật ư? Em có đang nằm mơ không đấy.”
 
“Tất nhiên là không rồi.”
 
Cuối cùng trái tim treo cao đã hạ xuống, Tống Vãn Huỳnh bất ngờ ôm chầm lấy Scarlett: “Chị ơi, cảm ơn chị, cảm ơn chị vì đã chịu gia nhập Trung Tuấn, em thật lòng cảm ơn chị.”
 
Scarlett nghiêm túc ôm lấy cô: “Người nên cảm ơn là chị, cảm ơn em vì đã bảo đảm cho chị trước mặt sếp Tống. Vãn Huỳnh, cảm ơn em.”
 
“Chị đừng khách sáo, chỉ cần chị đừng nghĩ em mang ý xấu là được rồi.” Ngày mai là thứ bảy, Tống Vãn Huỳnh vẫn còn băn khoăn về việc của Tô Ngự: “Vậy ngày mai chị còn đi đánh golf với Tô Ngự không?”
 
“Em biết cả chuyện này cơ à?”
 
Tống Vãn Huỳnh xấu hổ mỉm cười: “Chị ơi, vì để cho chị gia nhập công ty, em đã luyện tập rất nhiều.”
 
Scarlett suy nghĩ rồi trả lời: “Chị vẫn sẽ đi, ít ra phải cho người ta một câu trả lời rõ ràng.”
 
“Chị nói đúng.”
 
Tuy Tống Vãn Huỳnh nói vậy nhưng vẫn còn lo lắng, một khi vẫn chưa ký hợp đồng với Scarlett thì khó đảm bảo Tô Ngự sẽ dùng thủ đoạn bẩn thỉu nào đó để lôi kéo cô ấy nữa hay không?
 
Cuối tuần, tại sân golf, Tô Ngự mặc bộ đồ thể thao màu trắng, ngồi ở khu nghỉ ngơi chờ Scarlett.
 
Sau hơn một tháng bàn bạc liên tục, cuối cùng Scarlett cũng có ý định gia nhập Vạn Thịnh. Hôm nay sau khi nói chuyện xong, Tô Ngự tự tin sẽ thuyết phục được cô ấy.
 
“Sếp Tô, Scarlett tới rồi.”
 
Tô Ngự đứng dậy, cười bước lên bắt tay Scarlett: “Đã lâu không gặp.”
 
“Sếp Tô khách sáo quá, thật ra chúng ta có thể bàn chuyện qua điện thoại được rồi.”
 
“Nói chuyện qua điện thoại sao đủ chân thành bằng gặp mặt trực tiếp, đi thôi, chúng ta vừa đi vừa nói.”
 
Đám người ngồi lên xe golf, đến bãi cỏ xa hơn.
 
Trong chuyến đi lần này còn có phó tổng giám đốc họ Trần của Vạn Thịnh. Thời gian qua, anh ta là người nghĩ cách lôi kéo Scarlett, với khả năng hài hước, chỉ với dăm ba câu đã khiến mọi người trong chuyến đi được dịp cười rôm rả.
 

Kỹ thuật dẫn bóng của Tô Ngự khá tốt, Scarlett là khách quen ở sân golf, hai người vừa đánh golf vừa trò chuyện nhưng khá hời hợt.
 
“Scarlett, cô về nước có hơn một tháng, cô vẫn chưa định gia nhập công ty nhà ai ư?”
 
“Thật ra tôi quyết định rồi.”
 
Tô Ngự đang cúi đầu nhắm bóng nghe vậy bèn giật mình, thế là đánh bóng trượt khỏi lỗ: “Quyết định? Không biết con cái nhà ai có thực lực khuất phục Scarlett đây nhỉ?”
 
Phó tổng giám đốc Trần ở bên cạnh, mỉm cười tự tin: “Công ty xứng đáng cho Scarlett nhậm chức có thể là ai, bất kể thực lực hay danh tiếng, không có công ty nào thích hợp với cô Scarlett hơn Vạn Thịnh của chúng ta.”
 
Scarlett cười: “Tôi quyết định gia nhập Trung Tuấn, thứ hai sẽ chính thức bắt đầu.”
 
Nụ cười trên mặt phó tổng giám đốc Trần bỗng cứng đờ.
 
Tô Ngự im lặng nhìn Trần Phó Tổng, sau đó bình tĩnh nói thẳng: “Trung Tuấn là một công ty tốt, có điều tôi thắc mắc một chuyện. Rõ ràng trước cô có hứng thú với Vạn Thịnh, rốt cuộc Trung Tuấn đã cho cô điều kiện gì thế? Cô cứ nói thẳng, Trung Tuấn cho cô bao nhiêu thì tôi cũng có thể cho cô gấp đôi.”
 
“Sếp Tô, không phải chuyện gì cũng giải quyết bằng tiền bạc được đâu. Tôi xin lỗi vì không thể gia nhập Vạn Thịnh, hy vọng sau này Vạn Thịnh sẽ tìm được một CFO ưu tú hơn. ”
 
Scarlett vừa nói xong thì sắc mặt của Tô Ngự vô cùng khó coi nhưng vì đang ở trước mặt mọi người nên đành phải kiềm chế.
 
“Thật không? Xem ra điều kiện mà Trung Tuấn đưa ra vượt ngoài khả năng của tôi, tôi có thể biết bên trong là gì không?”
 
“Xin lỗi…” Scarlett im lặng không đáp.
 
Tô Ngự gượng cười, nắm chặt gậy golf trong tay: “Tôi hiểu rồi.”
 
“Chị!” Ở cách đó không xã, Tống Vãn Huỳnh đang ngồi xe ở sân golf, vẫy tay chào cô ấy từ xa: “Chị, các người đánh xong chưa?” 
 
“Vãn Huỳnh, sao em lại đến đây?”
 
Tống Vãn Huỳnh xuống xe, mỉm cười đến gần Scarlett: “Gần đây em thấy hứng thú với golf nên muốn đến chơi một chút, không ngờ lại gặp mọi người. Chị và sếp Tô có việc cần bàn sao ạ?”
 
“Chị đã bàn xong rồi?”
 
“Xong rồi?” Tống Văn Huỳnh nhìn Tô Ngự: “Nếu sếp Tô và chị đã nói chuyện xong rồi thì tôi xin phép được dẫn chị ấy đi.”
 
Tô Ngự nhíu mày, dù mù cũng nhận ra nguyên nhân Scarlett gia nhập Trung Tuấn có liên quan đến Tống Vãn Huỳnh.
 
Anh ta sầm mặt nhìn cô: “Tống Vãn Huỳnh, đã lâu không gặp.”
 
Tống Vãn Huỳnh bèn thở dài: “Sếp Tô, đã lâu không gặp. Kể từ lần so tài ở câu lạc bộ, tôi vẫn luôn muốn đấu với sếp Tô một lần, tiếc thay vẫn chưa tìm thấy cơ hội thích hợp.”
 
“Được, khi nào có thời gian chúng ta hẹn nhau thi đấu lại, đến lúc đó tôi hy vọng đích thân cô sẽ chiến thắng được tôi.”
 
“Tất nhiên là vậy, có điều hôm nay cảm ơn sếp Tô đã nhường tôi ván này.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận