Không biết nồng độ của ly cocktail này có thể xoa dịu tâm trạng của anh vào lúc này hay không, Tưởng Vũ Hách quay sang người phục vụ và yêu cầu một ly khác.
“Tên của ly rượu này là gì?”
Phục vụ: “Vọng tưởng ngày hôm qua.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“…”
Đúng là vọng tưởng ngày hôm qua, các người thật mẹ nó biết cách chọn tên.
Uống một ly rượu có thể hiểu được bên trong, Tưởng Vũ Hách đột nhiên cười lắc đầu.
Không ngờ Kỳ Tự lại tiếp tục đâm thêm một nhát: “Cô ấy cứ như vậy rời đi? Không phải chứ, dù sao cô ấy ở chung với cậu mấy tháng, một chút cũng không lưu luyến à?”
Câu hỏi rất hay.
Tưởng Vũ Hách cũng muốn biết tại sao.
Thời điểm Ôn Dư rời đi, tựa hồ đã sớm chuẩn bị, cô không thể chờ đợi được, cũng không quay đầu lại một lần.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đừng nói là lưu luyến, đến tận bây giờ cô vẫn chưa gửi đến một tin nhắn nào.
Anh cười tự giễu: “Hơn hai tháng đều vô ích.”
Kỳ Tự trầm mặc chốc lát, nhưng hắn vẫn cảm thấy Ôn Dư không phải người như vậy.
“Tôi nghĩ đó là do cậu đã làm điều gì đó khiến người ta sợ hãi không muốn ở lại.”
So với Ôn Dư, người không có lương tâm nói đi là đi, Kỳ Tự đang tự hỏi liệu tên cầm thú Tưởng Vũ Hách này có làm điều gì đó quá đáng dọa người ta sợ không.
Tưởng Vũ Hách sửng sốt hai giây: “Tôi?”
Kỳ Tự không chút lưu tình: “Đúng là cậu, cậu không phải thứ tốt, trước tiên cậu tự mình ngẫm lại."
Sau khi được Kỳ Tự nhắc nhở, Tưởng Vũ Hách đột nhiên nhớ lại những gì anh đã làm với Ôn Dư tối qua.
Sự luống cuống, hoảng sợ, kinh ngạc và bất an hiện rõ trong mắt cô lúc đó.
Nó giống như bị một con thú dữ tấn công
Một con nai tuyệt vọng muốn trốn thoát sau khi bị bắn.
Cho nên…
Có phải sự kích động của anh đã khiến cô sợ hãi?
Tưởng Vũ Hách bất đắc dĩ xoa lông mày: “Làm sao tôi biết được anh trai của cô ấy tới đây hôm nay?”
Đáp án này đã xác nhận suy đoán của Kỳ Tự, hắn lập tức hứng thú: “Cậu đã làm gì cô ấy vậy?”
Tưởng Vũ Hách và Kỳ Tự đã là bạn hơn mười năm, gần như lớn lên cùng nhau từ khi còn nhỏ, họ biết mọi chuyện của người kia. Vì vậy, sau khi do dự vài giây, Tưởng Vũ Hách nói với Kỳ Tự rằng anh không kiềm chế được mà hôn Ôn Dư.
Kỳ Tự trầm mặc một lát: “Cũng may anh trai người ta đến.”
“…”
“Nhưng mà...” Kỳ Tự dừng vài giây, sau đó nói: “Việc này tôi đã từng trải qua, cho nên tôi có thể hiểu được.”
Vốn tưởng rằng là anh em tốt cùng số phận, Kỳ Tự chậm rãi uống một hớp rượu, sau đó đột nhiên đổi ý: “Nhưng tôi đã lừa về rồi.”
Tưởng Vũ Hách: “…”
Cậu mẹ nó có thể cút đi rồi.
Tôi gọi cậu đến đây để biểu diễn cho tôi xem?
Kỳ Tự chỉ là nói đùa, thấy sắc mặt của anh không tốt, cuối cùng đứng đắn an ủi anh một câu: “Chỉ là anh trai, không phải bạn trai, cậu không bỏ được thì tìm người về đi, chuyện này có cần tôi dạy cậu không?”
Đúng là anh không cần Kỳ Tự dạy, nhưng…
“Cô ấy sống ở Mỹ.” Tưởng Vũ Hách nhẹ nhàng nói: “Hơn nữa trước đó cô ấy trở về đây để gặp bạn trai của mình.”
“…”
Hắn biết đoạn tình cảm của người anh em này đã hết hi vọng tìm người về, Kỳ Tự lập tức chuyển chủ đề: “Ca sĩ trên sân khấu hát hay đấy, cậu nghe thử đi, có thể cân nhắc ký hợp đồng phát triển.”
Tưởng Vũ Hách hơi nghiêng đầu.
Trên sân khấu, một người đàn ông cầm micro và hát một cách trìu mến…
“Tôi nên ở dưới xe, không phải ở trên xe.”
“Nhìn họ ngọt ngào làm sao...”
“Hắn nhất định rất yêu thích cậu, so sánh với tôi như vậy.”
“Chỉ mất một phút để chia tay mà thôi...”
?
Tưởng Vũ Hách quyết định không bao giờ đặt chân vào quán bar này nữa.
Đêm dường như trôi qua thật nhanh.
Ngày hôm sau, Ôn Dư tỉnh lại, mở mắt ra, cô quen thuộc nhìn đèn pha lê lại biến thành đèn trần màu trắng xa lạ lạnh lẽo.
Cô phản ứng một hồi mới dần nhớ ra mình đang ngủ trên giường khách sạn.
Cô đã rời khỏi Tưởng gia, ngôi nhà mà ngày nào cũng có người đánh thức cô dậy, nấu cơm cho cô, còn ồn ào muốn nuôi dưỡng cô đến mềm mềm trắng trẻo.
Cô nhắm mắt lại, cố gắng không nghĩ về nó.
Cô bắt đầu mơ mộng về cuộc sống của mình sau khi sang Mỹ, cô có thể tiếp tục học tập ở đó, hoặc làm việc trong công ty của anh trai mình và cô sẽ quen biết nhiều người hơn, những người khác màu da.
Nhưng dù cô có nghĩ về tương lai tươi đẹp và tuyệt vời đến đâu, cô cũng không thể lấp đầy sự mất mát và trống rỗng trong lòng mình.
Vòng đi vòng lại, cô vẫn không thể quên và buông tay.
Hai giờ chiều, tại sân bay.
Sau khi lấy thẻ lên máy bay và kiểm tra an ninh, Ôn Dư bắt đầu từng bước tạm biệt thành phố.
Trong khoang VIP, Ôn Dư im lặng ngồi đợi chuyến bay.
Cô nhìn tấm vé trên tay, thời gian như quay ngược lại mấy tháng trước, khi cô lên đường đến Kinh Thị lấy khuy măng sét cho Thẩm Minh Gia.
Khi đó, cô không hề biết rằng một ngày nào đó, số phận của mình sẽ bị đảo lộn.
Bây giờ Ôn Thanh Hữu dường như đã kéo cô ấy trở lại con đường đúng đắn trong cuộc sống, nhưng điều này có thực sự đúng không?
Thực sự có thể xem như nó chưa từng xảy ra?
Ôn Dư không biết cô đang mong đợi cái gì, đã lâu như vậy, Tưởng Vũ Hách vẫn chưa gửi cho cô một tin nhắn nào.
Hẳn là anh đang tức giận đi, có lẽ là rất thất vọng rồi.
Cô đã đi rất dứt khoát.
Máy bay cất cánh và hạ cánh ngoài cửa sổ, có người vui mừng đến đây, có người mang theo hy vọng rời khỏi đây, số phận mỗi người đều không giống nhau, Ôn Dư không biết cô lựa chọn rời đi lúc này liệu sau này mình có hối hận hay không.
Bởi vì vào lúc này, cô đã rất chắc chắn…
Sau ngày đêm xa cách này, cô thực sự nhớ ngôi nhà mà cô đã sống mấy tháng trời, nhớ mọi người trong gia đình đó.
Đặc biệt là người đàn ông đó.
Loại khao khát này không thể bị bất cứ thứ gì làm xao nhãng hay lãng quên, nó sẽ chỉ quấn lấy cô ngày càng chặt hơn khi nó lượn lờ trong trái tim cô từng li từng tí.
Ôn Dư mở Wechat, chụp ảnh máy bay cất cánh và gửi đến vòng bạn bè.
Cô muốn viết thêm một số nội dung, nhưng những gì cô gõ ra đều là những từ đạo đức giả, vì vậy cô không viết một từ nào cả rồi gửi ảnh.
Rõ ràng là cô đang ở sân bay.
Đến lúc phải đi rồi.
Cô phải đi…
Anh thực sự không giữ cô lại?
Vòng tròn bạn bè này chỉ có thể nhìn thấy bởi Tưởng Vũ Hách.
Sau khi Ôn Dư gửi xong, cô chờ đợi câu trả lời của người đàn ông.
Nhưng một phút, hai phút, năm phút, nửa giờ...
Không có chuyện gì xảy ra.
Ôn Dư hơi phiền muộn.
Người đàn ông này có chuyện gì vậy, anh miễn cưỡng nói với bản thân rằng cô lên đường bình an mà anh không lưu luyến sao?
Quỷ hẹp hòi.
Trong lòng thầm trách mắng rất lâu, Ôn Dư chỉ có thể tự mình điều tiết cảm xúc.
Không quan trọng anh có nói hay không, mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn nếu anh nói ra.
Cô có thể vui vẻ rời đi sau khi nói điều đó không?
Ôn Dư chán nản cúi đầu, thật lâu sau mới gọi Ôn Thanh Hữu bên cạnh: “Anh.”
“Ừ?”
“Anh đã bao giờ hối hận khi làm chuyện gì chưa?”
Ôn Thanh Hữu sửng sốt vài giây, suy nghĩ bị thứ gì đó kéo đi.
Vài tháng trước, anh ấy gặp một người phụ nữ khi anh ấy đi công tác ở Miami, dưới tiệc rượu xa hoa, những trò chơi giữa đàn ông và phụ nữ trưởng thành bắt đầu một cách tự nhiên.
Sau đó, khi cô ấy rời đi, cô ấy muốn danh thiếp của anh ấy, nhưng anh ấy chỉ hôn cô và nhẹ nhàng nói bảo trọng.
Người phụ nữ mỉm cười đáp lại và nói điều tương tự với anh ấy.
Sau một thời gian ngắn giao nhau trong cuộc đời của nhau trong vài ngày, họ hoàn toàn chia tay nhau.
Ôn Thanh Hữu cho rằng anh ấy chỉ có khoái cảm thể xác với cô gái đó, nhưng sau vô số đêm sau khi trở về New York, anh ấy nhận ra rằng sự tự nguyện trầm luân cùng cô ấy ban đầu đã là tình yêu sét đánh.
“Vậy nếu anh hối hận thì sao?” Anh ấy nhẹ nhàng chỉnh lại mắt kính, trầm giọng bùi ngùi: “Cuộc đời sẽ không cho phép em quay đầu lại lựa chọn.”
Tít một tiếng, điện thoại di động của Ôn Dư đột nhiên vang lên.
Cô vừa kinh ngạc vừa hoảng hốt mở ra, vốn tưởng là tin nhắn của Tưởng Vũ Hách, không ngờ lại là Thẩm Minh Gia.
[Chết tiệt bé Tiểu Ngư, mấy ngày nay em bận rộn cái gì? Tại sao em phớt lờ tôi?]
Nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện của tên cặn bã trên WeChat, cảm xúc bị đè nén của Ôn Dư đột nhiên trào dâng.
Trong lòng cô có thể cảm nhận được một khát vọng nào đó, mà khát vọng đó càng mãnh liệt và khẩn thiết thì giờ phút này khi nhìn thấy WeChat của Thẩm Minh Gia, cô càng thất vọng và buồn bã.
Lò xo bị kéo căng đến cực điểm cuối cùng cũng chịu không nổi mà bật ngược ra sau một cách nặng nề.
Mọi dây thần kinh
Tất cả đều liên quan đến nỗi đau.
Lúc này Thẩm Minh Gia lại gửi đến:
[Tại sao không có ảnh của anh trai em trong vòng bạn bè của em?]
[Bé Tiểu Ngư, lúc nào quay video giám đốc Tưởng ở nhà cho tôi xem đi, anh ấy vẫn luôn là thần tượng của tôi.]
Thẩm Minh Gia nói rất dễ nghe, nhưng thực tế hắn ta đang nghi ngờ Ôn Dư.
Vòng bạn bè của Ôn Dư hầu như không đăng gì, trống rỗng, thật không giống em gái ông chủ lớn tập đoàn tài chính trong làng giải trí.
Nhưng wechat của một tên ghê tởm như vậy đã mở ra một lỗ hổng trong tất cả các lối thoát bị chặn trong trái tim của Ôn Dư.
Đúng vậy, cô vẫn muốn ngược đãi Thẩm Minh Gia.
Bây giờ hắn ta đang nghi ngờ cô và muốn cô quay video, cô phải quay lại.
Mặc dù biết mình cưỡng ép mở ra kẽ hở, nhưng Ôn Dư vẫn cảm thấy nhẹ nhõm, thậm chí thở phào nhẹ nhõm.
Một khi ý tưởng này bắt đầu nảy mầm trong lòng, nó sẽ lấn át mọi thứ khác.
Từng khoảnh khắc ở bên cạnh Tưởng Vũ Hách trong vài tháng qua đều hiện rõ trong tâm trí cô.
Lúc đầu họ lạnh nhạt và xem thường, nhưng sau đó họ trở nên thân thiết với nhau.
Anh ghét cô, nhưng cũng nuông chiều cô.
Anh là chỗ dựa duy nhất của cô trong khoảng thời gian sau khi phá sản.
Trước đây Ôn Dư cảm thấy bọn họ quen biết hoàn toàn là tình cờ, nhưng bây giờ cô mới phát hiện, ngay từ lần đầu tiên gửi tin nhắn cho anh, bánh răng của số phận dường như đã trói buộc họ lại với nhau.
Bằng không thì tại sao Kinh Thị lại lớn như vậy, lại là xe của anh đâm vào cô.
Thông báo bắt đầu vào thời điểm này để lên máy bay.
“Cuộc đời không cho chúng ta cơ hội quay đầu lại lựa chọn.” Ôn Dư lẩm bẩm đứng lên: “Nhưng ít nhất, hiện tại tôi không muốn để cho mình hối hận.”
Đúng bốn giờ, chuyến bay từ Kinh Thị đến Giang Thành cất cánh đúng giờ.
Ôn Dư đứng ở cổng sân bay với chiếc túi xách duy nhất trong tay, cô nhìn lên bầu trời.
Một chiếc máy bay vút đi trên đầu, vạch ngang qua những đám mây trắng, rồi từ từ leo lên những đám mây và biến mất.
Những lời nghiêm túc của Ôn Thanh Hữu vẫn còn vang vọng bên tai cô…
“Em muốn nghĩ về nó, mỗi người đều phải chịu trách nhiệm về những quyết định mà chính mình đưa ra."
Tất nhiên Ôn Dư hiểu rõ sự thật này.
So với tương lai có thể nhìn thấy mây xanh vạn dặm, cho dù con đường trở về đầy chông gai, cô vẫn muốn quay về.
Khoảnh khắc xé vé có lẽ là quyết định đáng nhớ và sâu sắc nhất trong cuộc đời cô.
Ở cửa ra sân bay đều có người ra vào, nhưng Ôn Dư lại cảm thấy vô cùng thư thái, cô không có bắt taxi ngay mà chậm rãi đi bộ ở ven đường.
Điện thoại vẫn không có tin tức gì, người đàn ông lạnh lùng Tưởng Vũ Hách này, rốt cuộc anh cũng không có gửi cho cô một câu chúc phúc.
Lát nữa về nhất định phải mắng anh thật nặng mới được.
Vừa nghĩ tới hình ảnh như vậy, khóe môi Ôn Dư bất giác cong lên.
Đi đến cuối đường lái xe của sân bay, Ôn Dư tìm một điểm đón taxi tạm thời, chờ một phút bắt taxi.
Xe taxi đi tới trước mặt, Ôn Dư mở cửa, vừa định đi vào, khóe mắt thoáng thấy một chiếc xe màu đen quen thuộc đậu bên đường.
Cô hơi khựng lại, thân thể vừa mới cúi xuống lại đứng thẳng lên.
Cô nhìn chiếc xe đối diện từ xa.
Cửa kính xe mở, người đàn ông khoanh tay dựa vào bệ cửa kính xe, hờ hững nhìn về phía xa.
Anh dường như không có phương hướng cụ thể, các góc cạnh khuôn mặt lạnh nhạt không có bất kỳ cảm xúc nào, chỉ quan sát một cách trầm ngâm.
Ôn Dư không biết anh đến lúc nào, đã ở đây bao lâu, dự định ở lại bao lâu.
Mọi thứ xung quanh dường như đột ngột đứng yên.
Cả thế giới chỉ có anh và cô.
Ôn Dư mũi có chút chua xót, cô lại rất muốn cười.
Hồi tưởng lại buổi tối lạnh lẽo ban đầu đó, cô ngồi trên chiếc xe lăn điều khiển từ xa đi loanh quanh trong viện điều dưỡng, cuối cùng khi chán nản trở về cửa, cô thấy anh cũng ngồi trong xe giống như bây giờ.
Lúc đó, cô mạnh dạn bước tới gõ cửa kính xe của anh, cười nói: “Anh, anh đến rồi à?”
Và sau đó cô được mang về nhà, chuyện xảy ra như sau đó.
...
“Cô có lên không, phía sau còn có người xếp hàng!” Tài xế đột nhiên bấm còi.
Ôn Dư hoàn hồn, vội vàng đóng cửa xe giải thích: “Thực xin lỗi, tôi không đi nữa.”
Ôn Dư kìm nén niềm vui sướng dâng trào trong lòng, cô chậm rãi đi về phía anh.
Số phận dường như được tái sinh một lần nữa.
Rốt cuộc, họ đã gặp lại nhau theo cách này.
Càng đi càng gần hơn cho đến khi cô dừng lại.
Cô gõ nhẹ lên cửa kính xe.
Lúc này, gió trở nên rất nhẹ.
“Người anh trai này đang đợi em sao?”