Trà Xanh Trong Lòng Bàn Tay Hoàng Thúc Tàn Tật


Thẩm Vu ngủ một đêm rất ngon, bởi vì trong mơ nàng gặp được một ca ca rất đẹp mắt.
Lông mi của ca ca kia thật dài, dáng người cũng thật cao, ít nhất đối với bản thân bốn tuổi như nàng mà nói, rất cao.
Ca ca không giống như cha nàng là một người khổng lồ, lúc ngẩng đầu nhìn hắn cổ không đau không mỏi.

Hắn cũng không vạm vỡ như cha giống người giết mổ lợn nhà nào đó trên đường Thanh Thủy, hắn có chút gầy, nhưng lại không yếu, bởi vì hắn trong mơ ôm mình lên.
Ôm vào lòng.
Thẩm Vu cảm thấy mình mặc dù chỉ có bốn tuổi, nhưng vẫn có chút trọng lượng, ca ca có thể ôm nàng, sức của hắn cũng không yếu.
Cách rất gần, Thẩm Vu thậm chí có thể đếm rõ lông mi của Lục Vô Chiêu, vừa dài vừa dày, như lông mi thành tinh vậy.
Mặt ca ca không chỉ đẹp, còn trắng, non mềm có thể vắt ra nước, không giống với những tiểu công tử luôn theo đuôi nàng.
Thẩm Vu chưa từng thấy qua ca ca nào tuấn tú lại trắng còn xinh đẹp như vậy, mặc dù tính khí ca ca có chút lãnh đạm, nhưng chỉ cần nàng cố gắng, cũng không có ca ca nào không bắt được.
Ca ca trong mơ cười với nàng, không chỉ có cười đẹp, còn bóp mặt nàng.
Thẩm Vu không hề ghét tiếp xúc thân thể như vậy, ngược lại còn rất thích sự thân mật của ca ca, bởi vì lúc đầu gặp nhau, biểu hiện của hắn đối với nàng hoàn toàn không có hứng thú, cái này gọi là Thẩm Vu một mực canh cánh trong lòng.
Vào giờ phút này, hắn không chỉ nguyện ý ôm nàng, còn ở trên giường đỏ mặt thoáng hôn một cái lên gương mặt nàng, mặc dù chỉ có một chút, nhưng nàng vẫn vui mừng ra tiếng.
“Hehe…” Cô gái vô ý nói mớ ra tiếng, “Hehehe.”
Nàng vừa cười vừa chẹp miệng.

Chẹp miệng xong, hình như cảm thấy có chút lạnh, lại chui đến chỗ nguồn nhiệt.
Không an tĩnh một hồi, lại vui vẻ.
Người bên cạnh một đêm không ngon giấc, Lục Vô Chiêu giương hai vành mắt đen thui: “…”
Hắn không biết tiểu nha đầu này mơ thấy cái gì mà vui như vậy, trong giấc mơ của hắn từ trước đến giờ không có chuyện gì khiến người ta vui vẻ.
Cho dù là thực tế, giữa ban ngày, hắn cũng rất ít khi cảm thấy vui vẻ.
Thân mẫu của hắn là một người thích khóc, lại là một mỹ nhân u buồn, từ lúc hắn sinh ra, chưa từng thấy qua nét mặt tươi cười của thân mẫu.

Sau đó thân mẫu qua đời, Lục Vô Chiêu bị đưa đến Liên Phương cung, thời gian chung sống với Liên phi cũng thật là ít ỏi.
Lục Vô Chiêu không biết làm người khác vui vẻ, toàn bộ tâm ý của Liên phi đều đặt trên người đứa con trai ruột, mà con trai ruột của Liên phi Ngũ hoàng tử, dường như luôn xui xẻo, vướng víu đủ loại phiền toái, tất nhiên không có thời gian rảnh rỗi chú ý đến tình mẹ con với Liên phi.
Vì thế trong sinh mệnh của Lục Vô Chiêu xuất hiện người đàn bà thứ hai trong vai mẫu thân, cũng là một người suốt ngày chỉ biết oán trách, rên rỉ than thở, mặt mày ủ dột.
Lục Vô Chiêu vào ở trong Liên Phương cung được mấy tháng, không chính thức ra mắt vị Ngũ hoàng huynh kia, cũng không trải qua cuộc sống “mẫu từ tử hiếu” cùng Liên phi.
Mười hai năm ngắn ngủi, ngược lại không náo nhiệt bằng ngày đầu tiên này đến ở phủ tướng quân.
Lại là không có cơ hội gì, để hắn chọc ghẹo cô gái.
Trời còn chưa sáng, Lục Vô Chiêu đã nằm không được nữa.
Hắn nhẹ nhàng đẩy cái tay nhỏ của Thẩm Vu ra, giải cứu vạt áo của mình từ lòng bàn tay nàng.
Hắn vừa động đậy, cô bé dường như khẽ nhíu mày, hắn lập tức cứng đờ không dám cử động nữa.
Thẩm Vu nhíu mày, rồi lại toét miệng cười.
Nàng lại mơ thấy chuyện tốt, nàng mơ thấy ca ca xinh đẹp nói với nàng, hắn thích nàng nhất.
Quả nhiên, dù là ca ca lạnh lùng lãnh khốc đi nữa, đều sẽ thần phục dưới cái váy nhỏ của nàng, nàng quả nhiên vẫn là nhóc con có mị lực nhất trên đời này.
Mẫu thân nói rồi, nữ tử không thể chỉ dựa vào sự xinh đẹp mà giam giữ được lòng người, gương mặt xinh đẹp là vũ khí, cái này cũng giống nước mắt vậy, đều là lễ vật quý báu mà ông trời ban cho nữ tử.
Vì thế trước khi ngủ nàng cố ý khóc sướt mướt đến tìm Lục Vô Chiêu, đáng thương nhìn hắn, nàng muốn thân thiết với hắn, không muốn bị đuổi ra ngoài.
Sau đó, nàng như ý nguyện được nằm trên chiếc giường nhỏ của thiếu niên, còn mơ về hắn nữa.
Trong mơ, nàng chỉ thoáng cau mày, ca ca đã hoảng hốt, hận không thể đưa những thứ tốt nhất cho nàng, chỉ cần nàng vui vẻ.
Nếu như Lục Vô Chiêu biết được nàng đang mơ gì, sợ rằng cũng không thu nhận nàng nữa.
Thiếu niên kéo vạt áo bị nắm chặt đến nhăn nhúm về, chống nửa người trên ngồi dậy, động tác thực hiện nhẹ nhàng nhất.
Hắn nín thở, cẩn thận bò dậy, đôi mắt xinh đẹp nhìn cô bé chằm chằm không chớp mắt, sợ rằng nàng sẽ bị đánh thức.
Thật không dễ dàng gì đợi khi hoàn toàn cách một khoảng xa, Lục Vô Chiêu mới thở phào một cái.
Hắn xoay người, mang giày xuống giường.
Hai chân nhẹ nhàng đặt xuống đất, sau khi đứng thẳng người, hắn do dự một chút, lại xoay người, đắp chăn cho nàng.
Lục Vô Chiêu nhìn chằm chằm gương mặt mũm mĩm của cô bé, cuối cùng vẫn nhịn không được ý tưởng muốn chọt chọt một cái, màn giường từ từ buông xuống, che kín chiếc giường nhỏ.

Rón ra rón rén, giẫm lên những tia sáng tinh mơ, đi ra cửa.
Hắn mới đến phủ tướng quân, vừa mới đến, rất nhiều nơi chưa từng đi qua, hắn không biết bản thân có thể đi đâu, vì vậy sau khi ra khỏi cửa cũng không đi lung tung, chỉ ngồi trước chiếc bàn đá ở trong sân.
Cúi đầu, nhìn bàn, sững sờ không động đậy.
Trời vừa sáng, hạ nhân của phủ tướng quân lục đục thức dậy, bắt đầu công việc của một ngày mới.
Có người đi ngang qua, thấy tiểu hoàng tử ngồi một mình cô đơn trong sân, nhất thời sợ hãi.
Nhưng ai cũng không dám lên trước quấy rầy, dẫu sao tiểu hoàng tử có thấy họ, cũng không gọi người.
Lục Vô Chiêu nhìn người làm tới tới lui lui, thấy mọi người không được tự nhiên.

Hắn dường như không có ý muốn phân phó việc gì, chỉ là đang yên lặng quan sát.
Người làm ai nấy cũng đều thẳng lưng, lại cẩn thận, rất sợ làm sai gì đó, nói sai gì đó, chọc quý nhân bất mãn.
Thẩm Tông Chí buổi sáng sẽ luyện võ, lúc ông cả người đầy mồ hôi từ thao trường về chủ viện, đã nghe người làm báo lại, nói Thập nhất hoàng tử ngồi đơ ở trong sân đã sắp một canh giờ rồi.
Thẩm Tông Chí xiêm áo cũng không kịp thay, vội đi qua xem.

Lúc đó nhìn thấy một hình ảnh thế này.
Một thiếu niên tuấn tú thân mặc cẩm y xanh nhạt, một gương mặt nhỏ, trầm mặc ngồi trên băng đá, đồng tử vừa đen vừa sâu thẳm nhìn chằm chằm từng người từng người đi qua mình.
Loại cảm giác này khiến người ta không lạnh mà run, Thẩm Tông Chí trong nháy mắt này cuối cùng đã có cảm giác dã thú ẩn nấp, tựa như đang cảnh cáo tất cả mọi người không nên tới gần vậy.
Một lát sau, thiếu niên chú ý tới Thẩm Tông Chí đã đến, thu liễm toàn bộ cảnh giác.
Một đôi đồng tử không đáy đen sẫm nhìn thẳng Thẩm Tông Chí, chỉ là đôi mắt vốn không chút gì háo hức giờ đã khẽ dao động.
Lục Vô Chiêu rũ mắt xuống, có chút không được tự nhiên đứng lên, chắp tay hướng về phía Thẩm Tông Chí.
Thẩm Tông Chí đáp lễ, “Tiểu điện hạ dậy sớm vậy?”
Lục Vô Chiêu buông thõng tay, không nói gì, lại ngồi xuống.

Thẩm Tông Chí cũng không cảm thấy lúng túng, ngồi đối diện Lục Vô Chiêu, lại quan tâm đôi câu, ví dụ như ngủ có ngon hay không, hay là đã quen với nơi này chưa các kiểu.
Lục Vô Chiêu chỉ gật đầu, lúc Thẩm Tông Chí càng nói càng lớn, hắn nhịn không được nhíu mày lại, hắn thấp giọng nói: “Muội muội đang ngủ.”
Thẩm Tông Chí sững người trong giây lát, “Muội muội?”
Cái gì mà muội muội.
Lục Vô Chiêu: “… Con gái ngài.”
“Ò, ò, con gái ta, A Vu…” Thẩm Tông Chí gật gật đầu, cúi đầu khẩy hoa văn trên bàn đá, trầm mặc một hồi, chợt ngẩng đầu, “Ngài nói ai đang?!”
Lục Vô Chiêu đặt ngón trỏ lên môi, “A Vu muội muội đang ngủ bên trong.”
Thẩm Tông Chí trợn to hai mắt, “Sao con bé lại chạy đến chỗ ngài?!”
Trẻ con không ngủ trong phòng mình, cả một đêm, ma ma và tỳ nữ lại không một ai nói với ông?!
“Nàng nói ngủ không được, chạy đến chỗ ta, nằng nặc không chịu đi.” Lục Vô Chiêu có chút khổ não, thấp giọng nói: “Lúc đó nàng khóc, ta không dám không cho nàng ở lại.”
Thẩm Tông Chí: “…”
À há, ông hiểu rồi.
Ông nhìn Lục Vô Chiêu gương mặt tuấn tú đủ mê hoặc lòng người này, còn có suy nghĩ gì mà không hiểu chứ.

Con gái của mình thích người đẹp, vốn nàng cũng xinh đẹp, muốn để Thẩm Vu thấy đẹp, cũng không dễ.
Còn chuyện khóc? Chắc hẳn lại là thủ đoạn cũ.
Thừa dịp cha mẹ ngủ, thông đồng với tỳ nữ và ma ma, che chở cho nàng, dẫn nàng đến chỗ của người ta.
Sau đó một khóc hai ôm ba nũng nịu, đạt đến mục đích cuối cùng của nàng.
Thẩm Tông Chí thử nghĩ một chút, cũng tám lạng nửa cân, hẳn là quy trình này không sai.
Dù sao cũng là con gái mình động tay trước, Thẩm Tông Chí lúng túng ho thành tiếng, “Làm phiền tiểu điện hạ rồi.”
Lục Vô Chiêu lắc lắc đầu.
Một đêm cũng không coi là khó chịu lắm, chỉ là hắn kì thực không biết an ủi tiểu cô nương, nếu như còn tới lần nữa, hắn nên làm thế nào cho phải…
Hắn rơi vào trầm tư, cùng Thẩm Tông Chí ngồi, hai người không nói gì với nhau.
Thẩm Tông Chí gãi gãi đầu, nhìn trời vẫn còn sớm, lúc này khẳng định là A Vu vẫn còn ngủ, gọi đánh thức nàng chắc chắc sẽ có ầm ĩ, Thẩm Tông Chí định lặng lẽ đến, lặng lẽ đi, trở về thay xiêm y trên người, dỗ dành phu nhân một chút, rồi sẽ quay trở lại thăm con gái.
“Vậy làm phiền tiểu điện hạ…” Chiếu cố con gái ta một chút.
Nửa câu sau còn chưa nói xong, thiếu niên đã ngẩng đầu lên, nghiêm túc hỏi Thẩm Tông Chí: “Ngài biết kể chuyện không?”

Thẩm Tông Chí sững người một chút: “Kể chuyện gì?”
Con gái được bốn tuổi, trong khoảng thời gian này hai năm là ông không ở bên con gái, con gái ồn ào muốn nghe kể chuyện lúc đi ngủ ông đều không bắt kịp, lúc này tự nhiên không ngờ tới lời này của Lục Vô Chiêu là vì ai mà hỏi.
Thẩm Tông Chí là một hảo hán cẩu thả, tâm tư còn thô hơn mặt chày cán bột, hắn tùy tùy tiện tiện hỏi: “Sao vậy tiểu điện hạ? Ngài nhàm chán sao? Muốn nghe kể chuyện?”
Lục Vô Chiêu mím môi, gật gật đầu.
Hắn mong đợi Thẩm Tông Chí có thể nói ra cái gì đó có giá trị để hắn tham khảo, kết quả đối phương vừa mở miệng, đề tài chính là không thích hợp với thiếu nhi.
Lục Vô Chiêu cố nén sự không thoải mái, sau khi Thẩm Tông Chí thao thao bất tuyệt kể xong hai trận chiến, cùng với quá trình giết chết ba tên chủ tướng của quân địch, mới ngắt lời đối phương, mời người đi.
Hắn trầm tư một hồi, kêu cận vệ của phủ tướng quân, ra ngoài.
Bên trong thư cục lớn nhất kinh thành, cửa tiệm vừa mới mở rất vắng vẻ.
Chưởng quầy nhiệt tình rao hàng về quyển sách mới gần đây với Lục Vô Chiêu.
Lục Vô Chiêu nhận lấy sách nhìn một cái—–
< Truyện Quỷ Đàm kinh thành thiếu nhi chọn lọc >
Lục Vô Chiêu: “…”
“Đây đều là những quyển chúng tiểu công tử bây giờ thích đọc nhất, ngài nhìn một chút.”
Lục Vô Chiêu bỏ sách xuống, phụng phịu, “Có quyển nào cho tiểu cô nương bốn tuổi đọc không?”
Chưởng quầy vừa nghe đã hiểu, “Ôi ôi xin lỗi, ngài là muốn chọn cho muội muội trong nhà, những thứ này thật không thích hợp lắm, mời ngài nhìn bên này.”
Lục Vô Chiêu nhìn sang hướng ngón tay của ông ta.
Trên quyển sách có mấy chữ to đơn giản bắt mắt:
Lục Vô Chiêu: “… …”
Nhìn thế nào cũng không giống một quyển sách đứng đắn.
Lục Vô Chiêu cau mày, đây rốt cuộc có phải là thư cục chính quy không vậy??
Hai mắt chưởng quầy sáng lên nhìn chằm chằm vào tiểu công tử vừa nhìn là đã biết con nhà quyền quý, mặt mày rạng rỡ hỏi, “Thế nào tiểu công tử? Đây đều là những quyển sách vừa ra mắt đã bán được rất nhiều đấy!”
Lục Vô Chiêu tay cầm quyển sách run run.
“Muội muội của công tử nhất định sẽ thích, đến lúc đó nàng nhất định sẽ càng thích ngài!”
Tay nắm quyển sách của Lục Vô Chiêu dần dùng sức đến trắng bệch.
Hồi lâu, hắn thấp giọng: “Đều lấy hết, bọc lại đi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận