Lục Vô Chiêu không nhịn được mà đưa ra lời hứa như vậy.
Nhưng trong lòng hắn biết rõ, rốt cuộc lời hắn nói là không có giữ lời.
Lục Bồi Thừa có ý liên hôn với Thẩm gia, chỉ vì mối quan hệ và binh quyền trong tay của Thẩm Tông Chí, với sự hiểu biết của Lục Vô Chiêu đối với vị ‘huynh trưởng tốt’ của mình, sau khi xong chuyện, kết cục của Thẩm gia e là không thể tốt được.
Có lẽ Thẩm Tông Chí sẽ từ đó rời xa triều chính, không được trọng dụng, có lẽ sau khi Thẩm Vu gả vào Đông cung, bị Thái tử đào hoa phụ lòng, cả ngày lấy nước mắt để rửa mặt, sầu não uất ức.
Lục Vô Chiêu từ từ siết chặt tay đặt lên giường.
Sau khi phát giác Lục Bồi Thừa và Thái tử có chủ ý với Thẩm gia, hắn đã có thể dựa đoán được mấy chuyện này.
Nhưng trước giờ hắn không có lý do và lập trường để can thiệp mấy chuyện này, mặc kệ Thẩm Vu gả cho ai, mặc kệ Thẩm Tông Chí lựa chọn thế nào, hoặc kết quả cuối cùng của Thẩm gia ra sao, hắn cũng chẳng có cách nào nhúng tay.
Thẩm Vu có cha, cha của nàng là người thương nàng nhất trong thiên hạ này, sẽ sắp xếp cho nàng chu toàn nhất.
Lục Vô Chiêu không có tư cách khoa tay múa chân.
Bản thân hắn đã là một kẻ tàn tật, không thể mang lại hạnh phúc cho nàng, không thể mang lại tương lai tốt đẹp gì cho nàng cả.
Một người trước giờ đều chìm trong vũng lầy, sao có thể vươn bàn tay dơ bẩn của mình, để kéo nàng, một thân sạch sẽ đứng dậy trong ánh mặt trời?
Nhưng lúc này, cô gái mà hắn quý trọng lên tiếng với hắn, làm sao Lục Vô Chiêu có thể thờ ơ cho được đây.
Nếu muốn đọ sức với Thái tử, còn cần phải giải quyết phiền phức càng lớn hơn, vị đế vương nói một không hai, cao cao tại thượng kia.
Lục Vô Chiêu coi trọng chuyện của nàng.
Hắn đã lâu không cố gắng chống lại vận mệnh, trên người Thẩm Vu có sự ấm áp, còn có thái độ hăng hái của nàng khi làm bất cứ chuyện gì.
Đây là thứ mà hắn muốn sở hữu nhưng lại sợ tiếp cận.
Nàng là sự tồn tại tuyệt đẹp, Lục Vô Chiêu bằng lòng vì nàng mà thử một lần.
Mặc kệ cuối cùng nàng gả cho ai, hắn đều có thể giúp nàng.
Lúc này người đẹp đang ở trong lòng, cho dù là người có tính tình lãnh đạm đi nữa, e là cũng không ngăn nổi cám dỗ này.
Những ký ức vốn trôi theo rượu nồng mà nuốt xuống, cuối cùng lại hiện lên lần nữa.
Hắn nhớ làn da của nàng mát lạnh và trơn mịn, cảm giác chạm vào còn tốt hơn cả ngọc bội dương chi.
Hắn nhớ lúc nhẹ nhàng xẹt qua làn da nõn nà như thế, nàng nhẹ nhàng run rẩy trong lòng mình.
Yết hầu của nam nhân khẽ động, đầu ngón tay run lên, chậm rãi hít thở không để lại dấu vết, cố gắng kìm nén cảm xúc đang chộn rộn trong lòng.
Thẩm Vu dựa vào vai của nam nhân, đầu càng ngày càng nặng.
Thật ra nàng rất muốn giống như đêm qua, nhẹ nhàng va chạm, không thân mật quá đáng với hắn.
Nhưng nàng cũng không biết làm sao, có lẽ là lo cho hắn nên đổ mồ hôi, lại đi ra ngoài hứng gió một chuyến, lúc này nàng chỉ cảm thấy đầu mình rất nặng, nặng đến không nhấc lên được.
Nam tử mà nàng dựa vào là ân nhân của nàng, là người mà nàng thích, mãi mãi sẽ không hại nàng.
Thẩm Vu yên tâm mặc cho cái đầu của mình hạ xuống, toàn bộ trọng lượng giao cho người nam nhân.
Nàng bắt đầu cảm thấy đầu hơi choáng váng, cơ thể ngày càng mềm nhũn, ngày càng nóng, từ việc tựa đầu vào vai hắn, từ từ đến cả người đều nằm trong lòng hắn, nàng không phát giác ra có bất kỳ chỗ nào là không thoả đáng.
Kiếp trước hắn yêu nàng như thế, nghĩ tới lúc này chắc cũng không kém là bao, nàng chỉ dựa vào một lúc, nghỉ ngơi một lúc thì có sao đâu chứ?
Thẩm Vu không biết mọi động tác của nàng đã mang đến bao giày vò cho Lục Vô Chiêu.
Lúc này hắn tương đối tỉnh táo, nhưng hắn thà là mình say còn hơn.
Say rồi không còn lý trí, không cần phải chịu sự giằng co thế này.
Lục Vô Chiêu cứng đờ cả người, lưng hắn thẳng tắp, không dám nhúc nhích chút nào.
Nếu Thẩm tướng quân nhìn thấy hắn lúc này có thể giữ lưng thẳng như vậy, cũng không biết là sẽ khen hắn hay là sẽ đánh chết hắn đây.
Có nên ôm nàng một chút không? Hình như cũng không thích hợp cho lắm.
Nam nữ thụ thụ bất thân, nhưng họ đã… đã…
Lúc này cách lớp chăn, nhẹ nhàng ôm nàng, có lẽ cũng chẳng sao đâu nhỉ?
Không thoả đáng, vẫn là không thoả đáng, hắn cũng không thể cưới nàng, sao có thể làm chuyện càn rỡ thế này.
Lục Vô Chiêu khát chết đi được, đến mức tim cứ đập thình thịch liên hồi, từng nhịp gõ giống như có cây búa nhỏ đập vào, liều mạng gõ trong lòng hắn, rất ồn, vô cùng ồn.
Thẩm Vu mơ màng mở mắt, hơi nghiêng đầu về phía bên trong, hơi thở dán lên cổ của nam nhân.
Hơi thở nàng rơi xuống bên tai, chậm rãi lướt qua làn da, rất mềm mại, mang theo hương hoa yếu ớt, rõ ràng vừa nhẹ vừa nhạt, nhưng tràn đầy sức hút chí mạng.
Lục Vô Chiêu đột ngột quay đầu lại, khi chạm phải ánh mắt nóng rực của cô gái, thái dương khẽ giật, ngọn lửa kiềm chế trong lòng bỗng dưng nóng lên, nóng đến người ta không biết làm thế nào.
Hàng mi dày và cong vút của nàng khẽ run lên, nàng không hề chớp mắt, nhìn chằm chằm vào gương mặt của hắn.
“Nàng đừng nhìn nữa.” Giọng của Lục Vô Chiêu hơi khàn, mang vẻ chật vật cầu xin.
Họ ở rất gần nhau, khoảng cách gần đến mức chỉ cần hắn khẽ cúi đầu thì có thể hôn lên.
Trái tim của Thẩm Vu cũng đập rất nhanh, nàng cảm giác mình thật sự không tưởng nổi, cứ hết lần này đến lần khác nảy sinh ý định làm càn với hắn.
Nàng khó chịu mím môi dưới, bờ môi đỏ mọng mang vẻ quyến rũ.
Nàng cười, môi đỏ xinh đẹp, nếp nhăn khi cười cũng là tình ý dụ hoặc, hút lấy linh hồn đối phương.
Trong thoáng chốc, Thẩm Vu giống như nhìn thấy tai và chiếc cổ trắng ngần nam nhân từ từ ửng đỏ.
Hắn cũng đang xấu hổ ư? Hắn sẽ không khó chịu đấy chứ?
Nhận thức này khiến Thẩm Vu cảm thấy hơi thở của chính mình cũng trở nên nóng hơn.
Đỏ mặt, tim đập nhanh, nói ra chính là ý này còn gì.
“Điện hạ, chuyện hôm nay, ngài đừng quên nữa nha.” Nàng nhẹ nhàng nói.
Từng câu từng chữ văng vẳng bên tai, tư thế rất thân mật, khiến Lục Vô Chiêu lại gần thêm vài phân, khẽ nâng cánh tay lên, cuối cùng nhẹ nhàng ôm lấy nàng.
Cách một lớp chăn, hắn vẫn có thể cảm nhận được độ ấm của người trong lòng.
“Được, ta sẽ không quên.” Hắn thấp giọng đáp.
Hắn sẽ khắc ghi trong tim từng nét mặt của nàng.
Thẩm Vu nhận được câu trả lời vừa ý, đầu bắt đầu đau, thế là không đợi kịp nụ hôn rơi xuống, nàng không chịu được mà cau mày.
Lý trí của Lục Vô Chiêu bỗng dưng trở về hắn thấp giọng quan tâm: “Nàng khó chịu ư?”
“Ừm, ta rất khó chịu…” Thẩm Vu giống như chú mèo vừa mới sinh, không chút kiêng kỵ mà nũng nịu với hắn, theo bản năng mà dựa vào người hắn.
Lông mày của Lục Vô Chiêu cũng nhíu chặt, hắn vươn tay sờ nhiệt độ trên trán nàng, nơi đó mơ hồ bắt đầu nóng lên.
Ánh mắt hắn khẽ chùn xuống, giọng cũng thấp dần: “Nàng bệnh rồi.”
“Hả? Không sao đâu.”
Nếu có mệt, nàng cũng đã quen với cơ thể mỏng manh yếu ớt này rồi.
Nàng đã quen từ lâu.
Thẩm Vu nhớ trước khi chết ở kiếp trước, cha vì nàng tìm cao tăng đại sư Minh Tâm xa tận chùa Tế An.
Vị đại sư đó không những là cao tăng đắc đạo, còn là một danh y thánh thủ.
Nếu sau này nàng có thể gả vào Đông cung muộn hơn chút nữa, muộn hơn chút nữa mới bị người ta hại chết, tìm ra đại sư sớm một chút, bệnh của nàng có lẽ sẽ sớm đỡ hơn.
Kiếp này, nàng có thể đi thăm cao tăng trước, nói không chừng, nàng có thể sống lâu trăm tuổi nữa nha.
Đúng rồi, còn có chân của Lục Vô Chiêu.
Nếu có thể chữa khỏi chân của hắn, cũng coi như giải quyết xong tâm sự của nàng.
Nếu không được thì cũng chẳng sao, nàng có thể chăm sóc cho hắn, ở bên cạnh hắn.
Thẩm Vu vốn chỉ nhắm mắt dựa vào bên cổ của Lục Vô Chiêu, dựa vai của hắn rất thoải mái.
Nhưng lúc này nàng bị đẩy ra.
“Hả?”
Sao nàng lại bị đẩy ra thế?
Nàng mở mắt, nhìn vào đôi mắt vừa khôi phục lại vẻ bình tĩnh của nam nhân, nhưng ánh mắt càng sa sầm hơn.
Hắn thấp giọng lên tiếng: “Trời cũng không còn sớm, Thẩm cô nương nên trở về đi.”
Nơi này của hắn không có người hầu hạ, nhìn sắc trời bên ngoài, chắc lại sắp thay đổi thời tiết, nàng đang bệnh, cứ tiếp tục ở đây thì không phải chỉ tồi tệ hơn ư?
Quay về Tĩnh Hi cung, về bên cạnh của quận chúa Nghi Ninh, nơi đó có cung nữ, có thể mời thái y.
Bất cứ ai bên đó cũng có thể chăm sóc cho nàng rất tốt.
Chỉ có hắn, hắn không thể chăm sóc tốt cho nàng.
Thậm chí hắn cũng không thể bế nàng lên.
Lục Vô Chiêu cúi mắt nhìn đôi chân của mình, trong lòng lại dâng lên cảm xúc chán ghét bản thân kịch liệt, trên mặt lộ vẻ lạnh lùng xa cách hơn.
Thẩm Vu có chút thất vọng, nhưng cũng hiểu những gì hắn nói là đúng, mình không thể ở lại đây tiếp được nữa.
Nàng lại ho vài tiếng, không để ý nam nhân đang âm thầm siết chặt nắm đấm.
Nàng nhấc chiếc chăn bông mà Lục Vô Chiêu đặt trên người mình, đắp lại cho hắn.
Nàng rũ mắt, nhìn chằm chằm vào họa tiết thổ cẩm lộng lẫy lặp đi lặp lại trên cái chăn.
Đột nhiên nàng cong môi, nhẹ nhàng lên tiếng: “Điện hạ, ngài đối với ta, nhìn cũng nhìn rồi, ôm cũng ôm rồi, chạm…” Nàng khựng lại, nghiêm túc hỏi thẳng hắn: “Ngài thật sự không định chịu trách nhiệm với ta ư?”
Lục Vô Chiêu đơ ra.
Hắn biết mình nên từ chối, nhưng làm thế nào cũng khó nói ra hai chữ ‘xin lỗi’ này.
Hắn là súc sinh, không nên làm chuyện hoang đường thế này, nhưng làm sao thì cũng không cách nào cho nàng một câu trả lời chắc chắn được.
Hắn quá tồi tệ, biết rõ mình không xứng với vẻ đẹp của nàng, nhưng trong tình huống này lại làm chuyện có lỗi với nàng.
Hắn càng muốn nàng thì lại càng thấy tự trách, vừa đau vừa hận sự vô năng của mình.
Hắn không cần sự thương hại và cảm thông, như vậy chỉ khiến hắn càng chán ghét bản thân hơn.
Điều hắn muốn là mạnh mẽ và hoàn hảo thật sự, lúc đó mới có tư cách có được thứ mình muốn.
Một người tàn tật, sống tiếp cũng đã khó khăn, huống chi là chăm sóc tốt cho một cô gái được cưng chiều và nâng niu trong lòng bàn tay.
Hắn quả thật rất có cảm tình với nàng, thậm chí từng không biết tự lượng sức nảy sinh hi vọng xa vời, muốn nàng nhìn mình một cái, nhưng… chung quy cũng chỉ có thể là hi vọng xa vời.
Có lẽ nàng chỉ vì đồng cảm với hắn, nên mới dây dưa với hắn ở đây thế này.
Có lẽ trong tương lai không xa, nàng sẽ hối hận.
Hắn không thể hứa hẹn gì với nàng, nên tránh xa nàng thì hơn.
Lục Vô Chiêu nhẫn tâm, phải nói ra lời từ chối nàng.
Nhưng Thẩm Vu lại giống như uống rượu, chủ động nâng người lên, giống chú cá nhỏ, vòng cánh tay trơn mịn quanh cổ hắn.
Nàng khẽ cười một tiếng, đến gần bên tai hắn rồi thì thầm: “Điện hạ, đừng nói lời từ chối ta, ta không thích nghe.”
“Nếu ngài không thích ta, vậy ta cố gắng để ngài thích ta, để ngài bằng lòng chịu trách nhiệm với ta mới thôi.” Nàng cười nhẹ: “Ta không nhận câu trả lời phủ định.”
Mấy câu này đã dễ như trở bàn tay đánh vỡ tâm lý phòng bị của hắn.
Nàng chẳng nói là có thích hắn hay không, chỉ nói là sẽ nhất định khiến hắn bằng lòng.
Đây là ý muốn nói thích hắn đó sao? Điều này có nghĩa là nàng muốn ở bên cạnh hắn?
Nhưng làm sao hắn có thể…
Lục Vô Chiêu trước giờ chưa từng gặp qua người khó giải quyết thế này.
Thật ra hắn chưa từng nghĩ, rắc rối của người khác rất dễ xử lý, là vì hắn sẽ không mềm lòng đối với đám người kia, giống như vụ án của Lưu gia.
Nhưng người trước mặt thì lại khác.
Thẩm Vu không cho hắn thời gian phản bác và từ chối, chỉ ôm một lúc rồi rút tay về, đứng dậy rồi bước xuống giường.
Nàng đứng bên giường, mỉm cười như không có việc gì: “Không sao đâu, ta chỉ tuỳ tiện nói vậy, điện hạ đừng để trong lòng.”
Lục Vô Chiêu im lặng nhìn nàng một lúc, mới từ từ ‘ừm’ một tiếng, hình như thật sự không để tâm đến những lời nói nhảm của nàng.
Thẩm Vu mang giày xong, chuẩn bị rời khỏi.
Lục Vô Chiêu nhìn áo choàng màu xanh đậm của mình, hắn gọi nàng: “Nàng mặc chiếc áo khoác trên giá vào đi.”
Ánh mắt của Thẩm Vu nhìn lên chiếc áo khoác kia.
Chiếc áo khoác màu đen là chiếc áo mà hắn vứt cho nàng ngay từ lần đầu gặp tại Tẫn Hoan lâu.
Sau đó lại đến Lăng Vương phủ, nàng mang chiếc áo khoác trả lại, kết quả lại bị tặng lần hai.
Không lâu sau, Thẩm Vu nhờ người mang chiếc áo khoác trả lại cho hắn lần nữa.
Hôm nay, Lục Vô Chiêu lại kêu nàng mặc đi về.
Hắn thấy nàng nhìn chiếc áo khoác chăm chú, thản nhiên bổ sung một câu: “Thứ mà nàng từng mặc, không cần trả lại cho bổn vương.”
“Điện hạ không thích ta chạm vào đồ của ngài sao?”
“Ừm.”
“Ồ…” Thẩm Vu nhìn bộ quần áo kia trên người hắn mình cũng từng mặc, không lên tiếng.
Đồ mà nàng chạm qua rất nhiều, Lăng Vương điện hạ có phải là dứt khoát ngay cả chính mình cũng không cần?
Người ngoài đều nói Lăng Vương điện hạ không thích đồ của mình bị người khác chạm vào, nhất là quần áo của hắn, bị nàng mặc vào thì đã dơ rồi, nhưng rõ ràng lúc này hắn không những mặc áo choàng mà nàng từng mặc, ngay cả chiếc áo khoác này nàng cũng từng mặc hai lần rồi, lại cố tình đưa vào trong cung.
Trong lòng Thẩm Vu cảm thấy hắn rất đáng yêu, rõ ràng quan tâm người ta muốn chết mà còn bày ra dáng vẻ ghét bỏ.
“Điện hạ, vậy ngài nghỉ ngơi cho tốt ha, ta đi trước đây.”
Ngày tháng còn dài, nàng không vội.
Thẩm Vu nói lời từ biệt, quay đầu rời đi, không hề lưu luyến chút nào.
Nàng cảm thấy trên người mình bắt đầu nóng lên, quả thật nên nhanh chóng về.
Nàng không muốn ở lại đây gây thêm phiền phức cho hắn.
Cửa tẩm điện vừa mở ra, một làn gió mát cuốn theo hơi nước thổi qua.
Thẩm Vu quấn chặt chiếc áo khoác, bước nhanh ra ngoài.
Sắc trời đã hơi tối, trong sân vẫn yên tĩnh như cũ.
Trong cung điện phía sau nàng, đột nhiên truyền đến tiếng còi huýt vừa dài vừa vang dội, sau đó một trận gió mạnh lướt qua sau lưng, có người nhẹ nhàng đáp xuống, đứng trước mặt của Thẩm Vu.
Thẩm Vu đơ ra: “Mạnh đại nhân.”
Tuy Mạnh Ngũ là hộ vệ riêng của Lăng Vương, nhưng cũng có thực chức.
Hắn là phụ tá của Chiêu Minh ty, chức quan ngũ phẩm, cũng không tính là quan lớn, nhưng vì thường xuyên đi cùng Lăng Vương, cũng thường được người khác gọi một tiếng ‘đại nhân’.
Mạnh Ngũ rất cung kính đối với nàng, chắp tay với nàng: “Ta đưa người về.”
Hắn nói xong, theo thói quen vô thức muốn nắm cán đao bên hông, lại chỉ nắm được khoảng không.
Thấy Thẩm Vu nhìn mình, hắn ngại ngùng cúi đầu.
Thẩm Vu quay đầu nhìn cửa cung một cái, quay đầu lại, nhỏ giọng nói tiếng cảm ơn.
Bên hông của Mạnh Ngũ trống không, hẳn là tiến cung thì không thể mang theo binh khí.
Lục Vô Chiêu…
Thẩm Vu nghĩ, hắn ở trong cung không vui vẻ.
Nơi này chắc cũng không an toàn, hy vọng sau khi khỏi bệnh, có thể sớm trở về phủ của mình.
…
Sau một trận mưa to, sáng hôm sau, Tĩnh Hi cung truyền thái y đến, chưa đầy một canh giờ, tin đã lan đến Đông cung.
Thái tử đang chuyên tâm chép bản tấu mà hoàng đế Gia Tông đưa cho hắn ta, lúc nghe tin thì mắt cũng không ngước lên.
Hắn ta có vài phần thật lòng với Thẩm Vu, nhưng cũng chỉ có vài phần mà thôi.
Tuy Thẩm Vu rất xinh đẹp, nhưng cũng chỉ là người đẹp bình thường mà thôi.
Nếu không phải nhìn trúng Thẩm gia chống lưng cho nàng, Lục Chi Trạch cũng không đến mức kiềm chế tính tình của mình, đến nay đều không nạp trắc phi, chỉ vì duy trì bộ mặt giả bộ thâm tình của hắn ta.
Theo lý mà nói, hắn ta không cần phải làm đến mức này.
Trong suốt các triều đại, Thái tử nạp trắc phi trước, rồi đón chính thê.
Nhưng phụ hoàng lại nói cho hắn ta biết, Thẩm tướng quân sắp hồi kinh, nếu hắn ta muốn giành phần thắng trong chuyện hôn nhân, điều càng làm càng nhiều, dùng cái này để đả động Thẩm Tông Chí.
Nếu thiên tử khư khư cố chấp, đương nhiên có thể không cần kiêng dè ý nguyện của triều thần, thích ai thì cứ ban thánh chỉ tứ hôn, chuyện này thì không có gì khó khăn cả.
Nhưng Lục Bồi Thừa không phải là hoàng đế kiểu đó, hắn ta là vị ‘vua nhân từ’ được đám công thần và con dân yêu quý nhất, chuyện này hắn ta không làm được.
Huống hồ, Thẩm Tông Chí cũng không phải quả hồng mềm mặc cho người nào cầm nắm cũng được.
Do đó, Lục Chi Trạch đành phải tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.
Dạo này hắn ta thích một nữ tử nhà thường dân, người đã được hắn lén đón vào Đông cung.
Mấy hôm nay triền miên quấn lấy nhau nóng bỏng, cũng đã mấy hôm hắn ta không thèm để ý đến động tĩnh bên phía Tĩnh Hi cung.
Lúc trước hắn ta không cẩn thận đưa huyết yến cho Thẩm Vu ăn khiến nàng bị dị ứng nghiêm trọng, Thái tử cũng chột dạ, liên tiếp mấy ngày cũng không dám tìm đến chỗ Thẩm Vu.
Hôm nay, động tĩnh bên Tĩnh Hi cung mời thái y quá lớn, hắn không muốn biết cũng khó.
Hắn ta viết xong tấu sớ, hồng nhan mới của ai kia bưng canh sâm bổ khí đến.
Bàn tay nhỏ của nữ tử không an phận tiến vào vạt áo của Thái tử, cười đến mềm mại đáng yêu.
Trên mặt Thái tử hiện lên ý cười, đôi mắt nhìn thẳng vào giai nhân, húp ngụm canh sâm kia, sau đó đặt bát xuống, bắt lấy bàn tay nhỏ bé đang làm loạn trước ngực mình rồi hôn lên miệng một cái: “Còn quậy nữa, đêm qua vẫn chưa làm nàng thoả mãn ư?”
Mỹ nhân mím môi xinh xắn và mỉm cười, xấu hổ và ánh mắt tỏ ra dỗi hờn với hắn ta.
Thái tử bị ánh mắt này nhìn đến nóng ran, đột nhiên muốn tiến người lên: “Còn mang canh cho cô, là chê cô không đủ sức đó hả?”
Lão thái giám đến truyền lời đứng bên cạnh thấy hai người lại quấn lấy nhau như chốn không người, thì nặng nề ho khan một tiếng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nhìn Thái tử, nhắc nhở: “Bệ hạ nói, kêu người có rảnh thì tới Tĩnh Hi cung một chuyến.”
Nét mặt của Thái tử xụ xuống.
Phụ hoàng bảo hắn ta đến Tĩnh Hi cung một chuyến, dĩ nhiên là để thăm hỏi Thẩm Vu.
Cũng không biết bệnh sởi trên mặt của Thẩm Vu đã đỡ hơn chưa, hắn ta nhớ lại ngày đó, nhìn thấy gương mặt dưới khăn che mặt, mẩn đỏ chi chít, khiến hắn ta có chút ngán ngẩm.
Sự háo hức lập tức biến mất hơn một nửa, buông người đẹp ra và mất hứng lên tiếng: “Ta biết rồi.”
Lúc thái giám chuyển lời lui ra tới cửa, mơ hồ nghe được Thái tử phàn nàn: “Bệnh tật không biết còn sống được mấy năm nữa.”
Ông ta thở dài, cũng không biết có cần lén báo lại cho Lăng Vương điện hạ hay không.
Nếu điện hạ biết, e là sẽ không vui.
Lão thái giám lắc đầu, quay về Tư Chính điện phục mệnh trước đã.
Dĩ nhiên động tĩnh của Tĩnh Hi cung không giấu được người trong Liên Phương cung.
Lục Vô Chiêu chống tay trên xe lăn, ngồi ở trong sân, yên lặng nhìn về phía góc tường ở xa.
Nơi đó có một cây dâm bụt màu trắng bò lên tường, rơi vào tầm mắt của hắn.
Sau cơn mưa lớn, hoa vẫn nở rực rỡ.
Hoa đó giống như Thẩm Vu vậy.
Bây giờ nó xuất hiện ở nơi không nên xuất hiện ngoài dự đoán như vậy, mãi luôn xinh đẹp chói lọi, tựa như gặp trắc trở gì đều không thể quật ngã.
Mạnh Ngũ đưa một vài người vào trong.
“Chủ tử, theo lời dặn dò của người, ta đã chọn một số người đáng tin cậy, có năng lực và kiệm lời, người xem…”
Lục Vô Chiêu không quay đầu.
Tối qua, sau khi Mạnh Ngũ đưa Thẩm Vu rời khỏi, hắn giao cho Mạnh Ngũ tìm vài người có ích, hắn muốn để bên cạnh hầu hạ.
Ngay từ đầu Mạnh Ngũ nghĩ là mình nghe nhầm.
Bây giờ Lăng Vương khoảng hai mươi bốn tuổi, dành nửa cuộc đời ngồi trên xe lăn.
Nhưng từ năm chân hắn bị thương, bắt đầu bài xích có người ở gần hầu hạ.
Mấy năm nay luôn một mình, vì hành động bất tiện, trong cuộc sống khó tránh khỏi gặp phải khó khăn.
Mạnh Ngũ không biết chủ tử trải qua chuyện gì, không biết tại sao đột nhiên hắn lại muốn thay đổi thói quen mười hai năm qua.
“Còn nữa… chủ tử, bên Tư Chính điện e là đã phát giác, người xem…”
Trong cung không tự do như trong Vương phủ, bên cạnh của Lục Vô Chiêu không có người nào đáng dùng, chỉ có người bên cạnh hoàng đế, cũng may hắn luôn không cần người ở bên cạnh hầu hạ, cũng không lo có người ra tay trên người hắn.
Lần này thì bất thường, Lục Vô Chiêu bắt đầu cho người vào viện của mình.
Đêm qua, Lục Vô Chiêu ra lệnh rất gấp, Mạnh Ngũ cũng chưa chuẩn bị, chỉ kịp tìm vài nhân lực từ trong cung, không cách nào mang thế lực đã bồi dưỡng ngoài cung vào.
“Lăng Vương cần người chăm sóc.” Chuyện này tất nhiên hoàng đế đứng ngoài quan sát, nhất định sẽ tìm cơ hội xếp nhân lực vào, Mạnh Ngũ cảm thấy hành động lần này của chủ tử có phần không sáng suốt, giống như nhất thời bị choáng váng.
Mạnh Ngũ hơi ngẩng đầu lên, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng ngày càng cô đơn của nam nhân.
Hắn ta cứ cảm thấy, sau khi Thẩm cô nương đi, tâm trạng của chủ tử lúc tốt lúc xấu, lúc này lúc khác.
Trước kia, phần lớn cảm xúc của Lục Vô Chiêu đa phần đều rất bình ổn, hoặc là bình thản, hững hờ cũng không để tâm mọi thứ, hoặc là cáu kỉnh và im lặng.
Trước đây hắn cũng bị người ta nói ‘vui buồn thất thường’, Mạnh Ngũ không phục, hắn ta cảm thấy những ngày này mới gọi là ‘vui buồn thất thường’ thật sự.
Buổi sáng tỉnh dậy còn hỏi chuyện tìm người hầu hạ thế nào rồi, nhưng nghe nói Thẩm cô nương bệnh rất nghiêm trọng, lại nhốt mình và không gặp ai.
Hắn ta không đoán được.
Lục Vô Chiêu lại ngồi một mình một lúc, mới thấp giọng lên tiếng: “Thôi đi, kêu mọi người giải tán đi.”
Thôi đi thôi đi, tối qua mơ hồ, nhất thời nổi hứng mà thôi.
Hắn ở trong cung bao lâu rồi, theo lệ cũ những năm qua, qua ngày giỗ của Liên Phi, hắn nên xuất cung, trở về Vương phủ của mình.
Tiếp tục ở lại, đối với ai cũng không tốt.
Nếu hắn đi, vậy thì cho dù nơi này có người hầu hạ, cũng chẳng còn ý nghĩa gì.
Lục Vô Chiêu lăn xe đi vào trong phòng.
Lúc sắp đến cửa, đột nhiên hắn dừng lại.
“Mạnh Ngũ.”
“Chủ tử?”
Lục Vô Chiêu cúi đầu, nhìn chăm chú hai chân của mình thật lâu.
Một lúc sau, hắn nâng tay lên, phủ lên chân mình.
Dưới lòng bàn tay, cảm giác chạm vào vải vóc cực tốt.
“Đợi Tạ Khanh Vân về, đi tìm hắn ta.”
Mạnh Ngũ ngơ ngác: “Người…”
Lục Vô Chiêu mím môi dưới, ánh mắt ảm đạm, giọng điệu khó hiểu: “Thử tìm giúp ta lần nữa xem… Thử lần nữa đi.”
Tìm cái gì?
Mạnh Ngũ dường như suýt nữa muốn bật khóc.
Mẫu thân của Tạ Khanh Vân là y nữ, theo học y, Lục Vô Chiêu muốn tìm, dĩ nhiên là tìm tung tích của thần y.
Lục Vô Chiêu suy nghĩ từ bỏ trị liệu chân đã sáu năm rồi, từ khi Liên phi tạ thế, hắn cũng chưa từng nhắc qua chuyện trị chân cho mình.
Bây giờ…
Mạnh Ngũ nghẹn ngào đáp lại, quay lưng và cúi đầu..