Trà Xanh Trong Lòng Bàn Tay Hoàng Thúc Tàn Tật


Sự thật đã chứng minh rằng Lục Bồi Thừa thật sự chưa chết.
Sau khi Trình Thời nghiên cứu ra thuốc độc, nàng ấy lại âm thầm đến tìm Lục Vô Chiêu vào sáng sớm ngày mồng một tháng giêng.
Mạnh Ngũ gõ cửa nhận được sự đồng ý mới hé cửa ra.
“Vương gia? Tiểu nhân có thể đi vào trong không?”
Trình Thời cả đêm không ngủ khiến hai vành mắt thâm đen, nàng ấy đang ngồi xổm trước cửa, cúi đầu hỏi khẽ.
Lúc ấy Thẩm Vu còn chưa tỉnh giấc, Lục Vô Chiêu sợ đánh thức nàng bèn bảo nàng ta chờ bên ngoài.
Trình Thời nhẹ nhàng kêu “A” rồi vịn khung cửa đứng lên, nào ngờ đầu nàng chạm phải vỏ kiếm của Mạnh Ngũ.
Nàng ngẩng đầu nhìn Mạnh Ngũ, trong miệng lẩm bẩm: “Đau quá.”
Mạnh Ngũ bình tĩnh xoa trán cho nàng.
Trình Thời cắn môi, quay đầu sang bên khác tránh khỏi tay hắn, sau đó xoay người chạy vào trong sân.
Mạnh Ngũ chợt dừng lại rồi thu tay về.
Lục Vô Chiêu đắp chăn cho Thẩm Vu rồi mới đi ra ngoài, cũng không chú ý đến bầu không khí kì lạ giữa hai người bọn họ.
Hắn đi về phía người đang ngủ gật trên bàn đá trong sân mà hỏi: “Có chuyện gì?”
Trình Thời dụi mắt, lập tức nghiêm túc hẳn lên: “Vương gia, thuốc độc kia, tiểu nhân đã nghiên cứu ra thuốc giải.”
Lục Vô Chiêu cau mày: “Thuốc giải?”
“Đúng vậy, thuốc độc có thể gây chết người, nhưng thật ra đấy chỉ là trạng thái chết giả, hoặc có thể nói là chưa chết hoàn toàn, nhưng xét về mạch đập thì đúng là đã chết.” Trình Thời chế nhạo: “Nhưng những thái y trong cung chắc chắn sẽ không nghĩ đến tình huống chết giả, nếu chôn cất luôn thì người đó sẽ hoàn toàn chết đi.”
“Trong vòng ba ngày nếu chưa chôn cất thì dùng thuốc giải sẽ cứu sống được.”
Lục Vô Chiêu nhìn Trình Thời đầy nghi ngờ, không biết vì sao nàng ấy lại giấu bí mật này đến tận bây giờ mới nói ra.
Mạnh Ngũ đi tới nhẹ nhàng hành lễ: “Chủ tử.”
Giọng điệu lại như thể đang cầu xin điều gì.
Lục Vô Chiêu nhìn Mạnh Ngũ, sau đó lại quay sang nhìn Trình Thời, khẽ híp mắt lại.
Mạnh Ngũ đứng thẳng lưng thản nhiên để hắn quan sát.
Trình Thời mơ màng không hiểu gì, nàng lấy bình thuốc giải ra khỏi tay áo: “Vương gia, thuốc giải này giao cho ngài, nhưng ngài có thể giúp tiểu nhân thực hiện một mong muốn nữa không?”
“Ngươi nói đi.”
“Sau khi xong xuôi mọi chuyện, có thể trả tự do cho tiểu nhân được không? Ngài yên tâm, cứ nửa năm ta sẽ quay về xem bệnh cho phu nhân một lần, quyết không nuốt lời, ta thề!”
Mạnh Ngũ đột nhiên nhìn nàng ấy, hắn vươn tay nắm lấy cánh tay Trình Thời mà hỏi: “Ngươi muốn rời đi?!”
Trình Thời nhìn Mạnh Ngũ một cách kỳ lạ: “Đúng vậy.”
“Không được phép đi!”

Lục Vô Chiêu còn chưa mở miệng mà Mạnh Ngũ đã luống cuống cả lên, khác hẳn dáng vẻ tỉnh táo thường ngày của hắn.
Hắn không khống chế được âm lượng, Lục Vô Chiêu quay đầu nhìn thoáng qua tẩm điện, tức giận nói: “Nhỏ giọng chút.”
Trình Thời chỉ cảm thấy Mạnh Ngũ rất kỳ lạ: “Ta không bán mình cho Vương phủ mà chỉ giao dịch công bằng với Vương gia, vì sao xong chuyện rồi ta lại không được phép rời đi? Đây cũng chẳng phải nhà của ta.”
Nàng nói như vậy là đương nhiên, Mạnh Ngũ nhìn đôi mắt trong veo và nghiêm túc của nàng, đột nhiên không nói nên lời.
Lục Vô Chiêu vô tình dây vào gút mắt giữa bọn họ, hắn dặn Trình Thời: “Chuẩn bị thuốc giải đi, bản vương muốn dùng.”
Hắn nhìn Mạnh Ngũ đầy thâm ý rồi nhìn Trình Thời nói: “Bản vương sẽ xem xét yêu cầu của ngươi.”
Mạnh Ngũ ngạc nhiên nhìn hắn: “Chủ tử?!”
Lục Vô Chiêu khoát tay đẩy xe lăn về phòng.
**
Chưa đầy nửa ngày, tin tức hoàng đế Gia Tông băng hà nhanh chóng truyền khắp kinh thành, cũng may Lục Vô Chiêu đã chuẩn bị kỹ càng mọi việc, sai người lập tức triệu Thẩm Đại tướng quân và Tạ thống lĩnh trở về, hai người bèn vội vàng cưỡi ngựa trở lại kinh thành.
Thẩm Tông Chí nhanh chóng triệu tập những binh sĩ Phụ Quốc quân đang ở kinh thành, còn Tạ Tu Hòa cũng dẫn theo Cấm quân kịp thời khống chế tình hình triều đình, không để những kẻ có ý đồ xấu nhân cơ hội thực hiện.
Chiều tối, trong cung gửi thư triệu Lục Vô Chiêu vào cung, hắn dặn dò Thẩm Vu đêm nay có thể hắn sẽ không trở về, một mình nàng phải chăm sóc tốt cho bản thân.
“Phu quân cũng cẩn thận, ta chờ chàng về nhà.” Nàng cười nói.
Bởi vì chuyện xảy ra bất ngờ nên trong cung rối tinh rối mù, nhưng Lục Vô Chiêu không để ý đến chuyện này, trong cung dù có loạn đến đâu cũng không thể làm phiền cuộc sống của hắn và phu nhân được, vì thế hắn thầm nghĩ mau chóng ổn định tình hình, sau đó về nhà với Thẩm Vu.
Dù sao năm hết tết đến rồi, cũng nên ở nhà với phu nhân.
Tả Hữu thừa tướng mỗi bên ủng hộ một hoàng tử, vì thế mà hai bên tranh chấp kịch liệt.
Lục Vô Chiêu ngồi trên xe lăn trong góc đại điện lơ đãng lắng nghe, không tập trung cho lắm.
Hắn vuốt vuốt roi da trong tay nhưng trong lòng lại băn khoăn không biết Thẩm Vu đã ngủ chưa, có nhớ hắn không.
“Điện hạ, điện hạ?” Tả thừa tướng khẽ gọi hắn.
Lục Vô Chiêu hoàn hồn, khẽ nâng mắt lên: “Hả?”
“… Điện hạ có ý kiến gì không?”
Lục Vô Chiêu lại lười biếng cụp mắt, chậm rãi nói: “Sao cũng được.”
“…”
Hai người kia, ai làm Hoàng đế cũng được, Lục Vô Chiêu cũng không có ý kiến gì.

Một người tầm thường nhưng hiền lành lương thiện sẽ là vị hoàng đế nhân từ.

Người còn lại tuy hơi mưu mô nhưng rất biết tự nhận thức bản thân, cũng không mạo hiểm, biết tiếp thu ý kiến người khác.

Đây là hai vị hoàng tử bình thường hiếm thấy, điều quan trọng nhất là hai người bọn họ đều do Lục Vô Chiêu chọn, mà từ trước đến nay mắt nhìn người của hắn rất chính xác.
Không biết Lục Vô Chiêu đã ngáp bao nhiêu lần mà cuối cùng hai vị Thừa tướng cũng thảo luận xong, chưa đạt được sự đồng thuận của các vị quần thần trong triều.
“Bản vương có thể trở về chưa?” Lục Vô Chiêu nhìn thấy trời dần sáng lên thì không muốn kiên nhẫn nữa.
Hắn không muốn dây vào chính sự, nhưng lúc nào cũng có người mạnh dạn muốn hắn làm “Nhiếp chính vương” phò tá hoàng đế mới, dù sao năng lực của Lăng Vương là không ai chối cãi được.
May là bình thường danh tiếng của hắn không tốt nên chỉ ít người lên tiếng ủng hộ hắn, cộng thêm bản thân hắn thẳng thắn từ chối nên không ai nói thêm gì nữa.
Nhất là khi hắn đang cầm roi da trong tay.
Tiếng xấu đồn xa, ai ai cũng sợ vị Vương gia này phật ý sẽ vung roi đánh mình.
Lục Vô Chiêu thấy không ai ngăn cản nữa bèn đẩy xe lăn ra ngoài.
Mặt trời đã ló đằng xa, một ngày mới lại bắt đầu.
Có lẽ A Vu đã dậy rồi.
Nam nhân mỉm cười dịu dàng, lần đầu tiên hắn nhìn ngắm mặt trời mọc, trong lòng kiên định, tràn đầy mong đợi bước vào con đường phía trước.

Linh cữu của Hoàng đế phải chờ ít ngày để đến ngày tốt mới có thể hạ táng, trong thời gian Bộ Lễ đang chuẩn bị tang lễ, Lục Vô Chiêu ở nhà không ra ngoài.
Người ta đồn rằng tình cảm huynh đệ giữa Hoàng đế Gia Tông và Lăng Vương vô cùng sâu đậm, vì vậy bệ hạ băng hà khiến Lăng Vương vô cùng đau thương, cho nên bị bệnh nặng không thể xuống giường.
Nhưng chỉ có Thẩm Vu mới biết hắn khỏe mạnh cỡ nào, cả ngày cả đêm hành hạ nàng, đau tay là chuyện thường tình, ngày nào cũng phải uống thuốc giữ ẩm cổ họng, Lăng Vương lo lắng cho sức khỏe phu nhân, nhưng Ngô đại phu lại phải rời đi, nhất thời không tìm ra được đại phu đáng tin.
Đây là lý do khiến người muốn hành tẩu giang hồ là Trình Thời bị giữ chân lại, chưa biết đến bao giờ mới được rời đi.
Ngày đó sau khi ra khỏi cung, trong ám lao của phủ Lăng Vương lập tức có thêm một “tội phạm” người không ra người quỷ không ra quỷ.
Lúc “thi thể” của phạm nhân này vừa bị trộm đi, da thịt vẫn còn nguyên vẹn, trên cơ thể cũng không hề có vết thương nào, da trắng thịt mềm, nào ngờ mới qua mấy ngày ngắn ngủi đã bị hành hạ đến mức không nhận ra.
“Phu quân, không ai trong cung phát hiện ra sao?”
Thẩm Vu đứng ở lối vào ám lao, một lần nữa lại cảm thấy mình biết quá ít về Vương phủ.

Phủ Lăng Vương rộng lớn, bình thường nàng lại lười đi lại, gả cho hắn đã nửa tháng mà nhiều nơi vẫn còn thấy xa lạ, càng không cần phải nói đến ám lao sâu trong lòng đất.
“Phát hiện thì có thể làm gì chứ?” Nam nhân đẩy xe lăn tới bên cạnh nàng, cười nói: “Cũng không ai dám lên tiếng.”
Thẩm Vu nhìn thấy nụ cười kiêu ngạo của hắn, trong lòng chợt cảm thấy như thế này thật tốt.

Nếu Chiêu Chiêu không gặp nạn thì đáng lẽ nên thế này từ lâu rồi.
Trong lòng nàng chợt cảm thấy đau xót, nhưng trên đời này làm gì có nhiều nếu như đến thế đâu? Nàng phải cảm ơn ông trời đã cho nàng cơ hội sống lại lần nữa, đồng thời càng trở nên căm ghét Lục Bồi Thừa hơn.
Kiếp trước sau khi chết đi nàng cũng chưa từng căm ghét hắn ta đến nhường này.

Trong khoảng thời gian này bọn họ chưa từng xuất hiện trước mặt Lục Bồi Thừa mà do huynh đệ Chiêu Minh ty “xét xử” hắn ta, đương nhiên không thể tránh khỏi mấy hình phạt trong quá trình thẩm tra được.
Lục Bồi Thừa làm sao chịu được những thứ này, hết lần này đến lần khác gào lên mình là hoàng đế, đáng tiếc huynh đệ Chiêu Minh ty toàn là thân tín của Lục Vô Chiêu, bọn họ chỉ nghe lời Lăng Vương chứ không biết đến hoàng đế gì đó.
Roi sắt nhúng trong nước muối và nước ớt đánh liên tiếp vào người Lục Bồi Thừa, bộ long bào thêu rồng phượng làm từ chất liệu quý giá bị thủng không biết bao nhiêu lỗ, da thịt bị cháy lỗ rỗ, máu dính cả vào long bào, chỉ cần cử động nhẹ sẽ làm vết thương bị rách lớn hơn.
Lục Bồi Thừa không biết vì sao mình vừa tỉnh lại đã ở nơi tối tăm không ánh mặt trời này, không ai nghe hắn ta nói, cũng chẳng ai quan tâm đến những lời chửi bới mắng mỏ của hắn ta.
Mãi đến hôm nay cuối cùng hắn ta cũng không chịu nổi nữa, hắn ta nghĩ, chỉ cần có người tới đây sẽ cầu xin tha thứ, hứa sau khi ra ngoài sẽ cho người đó vô số vinh hoa phú quý, hắn ta chính là hoàng đế, là hoàng đế tôn quý nhất thiên hạ!
Đôi mắt Lục Bồi Thừa dần trở nên điên cuồng.
Hắn ta đang suy nghĩ thì nghe tiếng bước chân từ phía xa truyền đến.
Một nữ tử vóc dáng thon nhỏ đẩy một cái xe lăn đang từ từ đến trước mặt hắn ta.
Lục Vô Chiêu nhìn thấy người chằng chịt vết thương trước mắt thì nhíu mày, đẩy xe lăn lên trước che trước mặt Thẩm Vu, sau đó kéo nàng quay lưng lại rồi hỏi hai tên lính canh gác: “Sao lại thành ra thế này?”
Máu me dầm dề, lỡ may phu nhân của hắn sợ hãi thì sao.
Tên lính gác gãi đầu, vẻ mặt ngây ngô: “Bình thường sẽ không như thế đâu, là do Mạnh đại nhân căn dặn phải đón tiếp thật tốt ạ.”
Lục Bồi Thừa nghe thấy giọng nói quen thuộc thì lập tức ngẩng đầu, đến khi thấy rõ người phía trước thì hai mắt hắn ta sáng lên.
“A Chiêu?!” Lục Bồi Thừa kích động vùng vẫy vài lần, hắn ta vui mừng lên tiếng: “A Chiêu! Đệ tới cứu trẫm sao? A Chiêu mau cứu trẫm!!”
Cả người hắn ta bị treo trên giá sắt, tay chân không thể cử động được.

Trông cứ như là con châu chấu bị trói chân chỉ có thể vỗ cánh phình phịch.
Lục Vô Chiêu không để ý đến hắn ta mà quay đầu nhìn Thẩm Vu, lo lắng nói: “Ở đây rất bẩn, hay là nàng ra ngoài chờ ta?”
Thẩm Vu lắc đầu, đứng trước mắt bao nhiêu người mà vẫn to gan cúi đầu hôn lên môi hắn: “Phu quân ở đâu ta ở đó, ta sẽ không đi đâu hết.”
Ánh mắt Lục Vô Chiêu dần trở nên dịu dàng, hắn siết chặt tay nàng: “Được, nương tử nói thế nào thì là thế đó.”
Hai người không hề ngại ngùng mà trông vừa thân mật lại vừa ngọt ngào.
“Các ngươi…” Ánh mắt Lục Bồi Thừa nhìn qua nhìn lại giữa hai người, đột nhiên sa sầm mặt: “Các ngươi là thế nào đây?!”
Thẩm Vu cười giễu, nàng bước về phía trước, không giả vờ nữa mà nói thẳng: “Thế nào ư? Cẩu hoàng đế, như ngươi thấy đấy, chúng ta rất ân ái!”
Lục Bồi Thừa hoàn toàn không thể thừa nhận sự thật này, mắt hắn ta tối sầm lại: “Các ngươi lừa gạt trẫm?! Vẫn luôn lừa gạt trẫm?! A chiêu!!”
“Chính là lừa tên cẩu hoàng đế nhà ngươi đấy, hừ!” Thẩm Vu đắc ý: “Đúng là lừa gạt cẩu vật như ngươi đấy, ngươi dám bắt nạt Chiêu Chiêu của ta thì nhất định phải chết, phì!”
Nàng nhổ nước bọt vào người Lục Bồi Thừa, hai tiểu huynh đệ ở Chiêu Minh ty đứng canh gác không nhịn được mà bật cười.
Vương phi quả nhiên vừa thú vị vừa đáng yêu.
“Lục Vô Chiêu!! Ngươi mau giải thích cho trẫm!!”
Thẩm Vu chống nạnh: “Ngươi còn dám gọi Chiêu Chiêu của ta? Ngươi xứng sao?! Ngươi là cái thá gì?”
Nàng cũng không cố làm ra vẻ, cũng chẳng giả vờ yếu đuối, dáng vẻ hung hăng của nàng là học theo Thẩm Tông Chí mấy phần.
Nhẫn nhịn lâu như vậy là vì ngày hôm nay đây.
Lục Vô Chiêu dịu dàng nhìn bóng lưng nàng, không sao ngừng cười được.
Thẩm Vu lại giễu cợt thêm một lúc, đến khi Lục Vô Chiêu từ phí sau kéo nàng ra sau lưng dịu dàng dỗ dành: “Được rồi, đừng tức giận nữa.”

Thẩm Vu xụ miệng đầy miễn cưỡng: “Được được.”
Nam nhân buông tay ra, hắn ung dung đẩy xe lăn đến trước mặt Lục Bồi Thừa đang cực kỳ tức giận.
Đến nơi Lục Bồi Thừa gần như có thể chạm vào hắn thì dừng lại.
“Lục Vô Chiêu! Có phải ngươi luôn lừa gạt trẫm đúng không?! Ha?? Có phải lúc nào cũng diễn kịch trước mặt trẫm không?! Sao ngươi dám!!”
Lục Bồi Thừa tức giận.
Lục Vô Chiêu chỉ bình tĩnh nhìn hắn ta mà không nói gì.
“Đây là chỗ nào?! Ngươi mang trẫm đến chỗ nào đây?!”
“Vương phủ của ta.” Hắn nói.
Lục Bồi Thừa trợn mắt: “Vương phủ của ngươi?! Phủ Lăng Vương lại còn có nơi như thế này! Ngươi! Ngươi muốn tạo phản sao?!”
“Ngươi mau thả trẫm ra, trẫm nể tình huynh đệ sẽ không tính toán với ngươi, chờ đến khi Cấm quân phát hiện trẫm gặp nguy hiểm, e rằng lúc đó trẫm cũng không dám bảo đảm cho ngươi!”
Lục Bồi Thừa vừa đe dọa vừa dụ dỗ, vừa biết lấy tình vừa biết dùng lý.
Lục Vô Chiêu nghiêng đầu ngắt lời: “Không lẽ đại ca còn tưởng rằng cả giang sơn này vẫn là của ngươi đấy chứ?”
Lục Bồi Thừa sửng sốt, đôi môi run run: “Ngươi nói gì?”
Lục Vô Chiêu bình tĩnh nhìn hắn ta: “Đại ca, bây giờ ngươi đã là một người chết.”
“Giang sơn của ngươi, giang sơn mà ngươi cướp đoạt từ tay Nhị hoàng huynh, không ngần ngại hạ độc phụ hoàng, giết cha soán vị, bây giờ đã là của con trai ngươi rồi.”
Lục Bồi Thừa tức giận, hắn ta cố gắng giãy dụa, hai mắt đỏ bừng như muốn nứt ra: “Ngươi nói láo!!”
“Nói láo?” Nam nhân nhún vai: “Đại ca, mấy ngày nữa bọn họ sẽ chôn cất ngươi, tiếc là ngươi không thể tận mắt nhìn thấy vẻ mặt vui mừng tiễn đưa phụ thân của đám hoàng tử của ngươi đâu.”
Lục Bồi Thừa tức giận gầm lên: “Lục Vô Chiêu! Ngươi nói láo! Ngươi nói láoooo!!”
Giá sắt rung lắc dữ dội, tiếng va chạm loảng xoảng tỏ rõ hắn ta đang tức giận thế nào.

Cổ tay hắn ta bị vòng sắt siết chặt chảy cả máu, nhưng dường như hắn ta không thấy đau đớn mà càng cố gắng giãy giụa.
“Lục Bồi Thừa, những chuyện trước đây ngươi đã làm ta sẽ tuyên cáo cho toàn thiên hạ, những gì ngươi quan tâm nhất ta cũng sẽ từ từ phá hỏng từng thứ một.” Lục Vô Chiêu lạnh lùng nói.
Ngôi vị tôn quý, vinh quang tối thượng, thanh danh không có một vết nhơ, hắn sẽ tự tay hủy diệt từng thứ.
Hắn sẽ khiến hắn ta phải cởi bỏ lớp vỏ ngoài dối trá, để lộ ra diện mạo xấu xí hôi hám ban đầu.
“Mấy năm nay đa tạ huynh trưởng đã chăm sóc, bây giờ đến phiên ta đền đáp lại, nhưng trước khi bắt đầu, ta muốn đòi lại một thứ từ chỗ hoàng huynh.”
Lục Vô Chiêu hít thở sâu, sau đó quay đầu nhìn Thẩm Vu.
Nữ tử cong mắt cười nhìn hắn, nàng hôn gió, âm thầm cổ vũ hắn.
Lục Vô Chiêu bật cười quay đầu lại.
Ánh mắt rơi trên người Lục Bồi Thừa, giọng hắn nhỏ dần.
“Huynh trưởng hãy để đôi chân này lại.”
Nói xong nắm tay Thẩm Vu đi ra ngoài.
Hai lính canh đến gần, tiếng hét như xé thủng màng nhĩ mọi người lập tức vang lên, cánh cửa ám lao đóng lại sau lưng Lục Vô Chiêu khiến bọn họ không còn nghe thấy âm thanh nào nữa..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận