Trà Xanh Trong Lòng Bàn Tay Hoàng Thúc Tàn Tật


Trong lúc hoan ái Thẩm Vu một lần lại một lần lặp lại: “Đều là giả, chỉ có ta yêu chàng mới là thật, vì chàng quá yêu ta, chàng quá sợ mất đi ta mới mơ thấy ác mộng như vậy.”
Nàng không ngại trấn an hắn, chỉ có chuyện bọn họ đang làm mới là chân thật, những thứ khác đều là giả dối, là chuyện không tồn tại cũng sẽ không xảy ra.
Lục Vô Chiêu dần dần tìm về được độ ấm cơ thể, dần dần tìm lại cảm giác chân thật khi con tim còn đang đập.
Hắn không chần chừ mà đáp lại, trước nay hắn chưa từng nhiệt tình chân thành như vậy.

Vài ngày sau, Lục Vô Chiêu lại khôi phục trạng thái bận rộn, đối với việc này Thẩm Vu cảm thấy may mắn, đồng thời cũng có chút nghi hoặc, còn chưa tới tết Nguyên Tiêu, theo lý thì nghỉ xuân còn chưa chấm dứt hắn, nào có nhiều chuyện để bận như vậy?
Nhưng nếu hắn không suy nghĩ miên man nữa, bận bịu một chút cũng không có gì.
Thẩm Vu không yên tâm, nàng nhiều lần tìm cớ đến thư phòng của Lục Vô Chiêu.

Chân của hắn đang trong giai đoạn hồi phục nên Thẩm Vu không thường xuyên nằm trong lòng hắn nữa, nàng sai người đặt một chiếc bàn nhỏ đối diện thư án, ngồi đối diện với hắn, vừa ngẩng đầu đã có thể nhìn thấy hắn.
Ban ngày Lục Vô Chiêu trò chuyện vui đùa ầm ĩ cùng nàng, trông vô cùng bình thường, Thẩm Vu còn cho rằng hắn đã quên mất sự kiện kia.
Nhưng mỗi đêm, sau khi Thẩm Vu ngủ, nàng không hề hay biết đêm nào hắn cũng mơ thấy ác mộng, trong mộng thời gian chưa bao giờ dừng lại.

Ban ngày, hắn không ngừng tìm việc để làm, hắn không dám lơi lỏng, bởi vì như vậy sẽ khiến hắn không tự chủ được mà nghĩ đến chuyện khiến mình tuyệt vọng ấy.
Sáng sớm sau đêm tết Nguyên Tiêu, Lục Vô Chiêu lại một lần nữa bừng tỉnh từ trong ác mộng.
Hắn bật mạnh nửa người trên dậy, nghiêng đầu sợ hãi nhìn về phía người bên gối, dưới chăn có một thân hình nhỏ xinh, mái tóc nàng hơi rối, xõa tung trên bờ vai trơn bóng.
Ái thê của hắn còn nằm bên người hắn, ngủ rất yên bình.
Lục Vô Chiêu thả lỏng, ngã người nằm trở lại giường, hắn gác tay lên trán, thở ra một hơi thật dài.
Ngày hôm qua ăn tết, mọi người tụ họp cùng nhau uống chút rượu.
Với tửu lượng của Thẩm Vu, Lục Vô Chiêu nào dám để cho nàng uống rượu, ngày hôm qua Trình Thời đã hoàn toàn báo được thù, sau khi đưa Triệu Khúc lên Tây Thiên nàng ấy nhất thời cao hứng nên uống hơi nhiều, say rượu nên đi làm loạn khắp nơi, gặp ai cũng ép uống.
Vốn dĩ Lục Vô Chiêu không muốn uống, nhưng Trình Thời kia nói thật sự rất hay, toàn chọn cái gì “bạch đầu giai lão”, “trai tài gái sắc” để nói làm sao người ta không tâm được đây.

Hắn nâng chén với Trình Thời, một lúc sau, hắn quay đầu lại đã thấy Thẩm Vu đã ôm vò rượu uống ừng ực.
Lục Vô Chiêu đau đầu ôm người bắt đầu mượn rượu làm càn vào trong lòng, bất đắc dĩ lui về nghỉ ngơi sớm.
Chuyện sau đó lại có chút không khống chế được, có chút quá đà, náo loạn đến nửa đêm nàng vẫn không muốn yên tĩnh.

Ban đêm tuyết rơi, có lẽ vì nửa đêm nàng ra nhiều mồ hôi lại sống chết không muốn đắp thêm chăn nên bị lạnh, sáng sớm thức dậy đã hơi ho khan.
Sau khi để Trình Thời xem qua, nàng ấy bốc thuốc cho Thẩm Vu.

Nàng sợ đắng không muốn uống, cái mũi thanh tú nhăn lại, tay nắm lấy góc áo của nam nhân làm nũng: “Phu quân, phu quân, không muốn uống đâu, rất đắng…”
Nam nhân không thay đổi sắc mặt lấy nhăn lấy chén thuốc trên khay tỳ nữ bưng, hắn múc thìa thuốc đưa đến bên môi nàng.

Thẩm Vu thấy làm nũng không có hiệu quả, nàng chớp mắt, còn muốn tiếp tục đổi biện pháp khác.
Trình Thời lên tiếng đánh vỡ toàn bộ ảo tưởng của nàng, “Phu nhân, ngài nói xem tiểu nhân có thích kê thuốc cho người lúc nào đâu chứ?”
Ngụ ý là thuốc này không thể không uống.
Dường như Trình Thời cũng bị cảm lạnh, giọng nói vốn hơi trầm của nàng ấy cũng hơi khàn khàn, nàng ấy khó chịu ho vài tiếng làm cho Mạnh Ngũ lập tức quay đầu lại nhìn.
Thẩm Vu: “…”
Nàng nhìn thấy hàng mi hơi nheo lại của Lục Vô Chiêu, lại nhớ đến cơ thể đầy bệnh tật của mình kiếp trước, nghĩ đến nếu mình ‘đi’ trước hắn, hắn sẽ trở nên mờ mịt vô thố như thế nào, cuối cùng nàng bất đắc dĩ thở dài.
“Được rồi.”
Vì để chết sau hắn, vì để sống lâu hơn hắn một ngày, không phải chỉ uống chút thuốc thôi à, cũng không có gì to tát.
Nàng cau mày nuốt xuống ngụm thuốc cuối cùng, trả bát lại cho Thược Dược, nàng đảo mắt tìm kiếm xung quanh.
“Mứt…” hoa quả đâu?
Mới hé môi ra cằm nàng đã bị một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy, mặt bị người ta nâng lên, sau đó bị một nụ hôn lưu luyến triền miên khiến người khác hít thở không thông ập tới.
Hơi thở của nam nhân chặt chẽ bao bọc lấy nàng, nụ hôn nồng nhiệt của hắn không để cho nàng có cơ hội thở dốc, cuồn cuộn như sóng biển, triền miên mà dữ dội.
Hắn bá đạo xâm nhập đầu lưỡi tùy ý đoạt lấy hương vị trong miệng nàng, đầu lưỡi linh hoạt mềm mại càn quét hết thảy, cắn nuốt chút chua xót cuối cùng của nàng, để lại cho nàng chỉ có sự rung động khó lòng bình ổn, cùng với tiếng tim đập như sấm bên tai.
Lồng ngực phập phồng còn nhanh hơn so với tiếng bước chân mọi người trong phòng vội vàng lui ra.
Thẩm Vu bị hôn đến mức mất đi phương hướng, nàng mờ mịt vô tội nhìn hắn, nhìn ánh nước trên cánh môi của nam nhân, đột nhiên nàng cảm có chút khát nước.
“Chiêu Chiêu, chàng đang…” Nàng theo bản năng liếm môi.
Đáy mắt của nam nhân dần tối lại, hầu kết hắn nhẹ nhàng nhấp nhô, hắn khàn khàn nói: “Là phu thê, ta nên cùng nương tử đồng cam cộng khổ mới đúng.”
Thẩm Vu cảm thấy hắn nói không đúng, “Nhưng đây rõ ràng chỉ có cộng khổ.”
Nam nhân liếc nhìn qua bên cạnh, hắn cầm lấy một viên mứt hoa quả bỏ vào trong miệng mình, lại cúi người về phía nàng.
Trong lúc hôn, mơ hồ có tiếng nói vang lên.
“Còn đây là đồng cam.”
“…”
Mọi người trong phòng đã sớm quen với một màn này, rất thông minh mà trật tự lui ra ngoài, Mạnh Ngũ canh giữ ở cửa nâng tâm mắt, hắn chuẩn xác theo dõi hình bóng quen thuộc kia.
Hắn nhìn thấy động tác của nàng ấy cứng ngắc chậm chạp, bước chân nặng nề, tư thế kỳ quái đi ra ngoài.
Trên mặt Mạnh Ngũ hiện lên màu đỏ ửng khả nghi, hắn bước qua cánh cửa, đỡ lấy Trình Thời hôm nay mặc nữ trang.
Trình Thời ngẩng đầu đối mắt với hắn, đáy mắt nàng hiện lên vẻ xấu hổ và ngượng ngùng, nàng rụt ta về nhưng Mạnh Ngũ đã nắm được ngay, nàng không giãy ra được.
Lúc nàng vừa muốn nổi giận, Mạnh Ngũ nhìn thoáng qua phía bình phong rồi lắc đầu với nàng.
Trình Thời mấp máy môi nhưng không hề phát ra âm thanh nào, cứ mặc cho hắn đỡ mình ra cửa.

Đợi đến lúc đi khỏi phòng, nàng hung hăng đẩy hắn ra.

Vì dùng quá lớn cũng làm bản thân tự lui về phía sau hai bước, sau lưng đập lên cây cột.

Trong lòng Mạnh Ngũ căng thẳng muốn bước đến, ánh mắt của hắn nhìn vào chỗ eo và chân của nàng, lo lắng nói: “Có cần…”
“Ngươi đứng ở đó! Đừng tới đây!” Trình Thời cảnh giác kêu to.
Mạnh Ngũ không nhúc nhích nhìn nàng ta.
Trình Thời hít sâu một hơi, muốn xoay người rời đi.
Nam nhân đột nhiên kêu lên tên của nàng.
Cho tới bây giờ hắn đều gọi Trình đại phu, Trình cô nương, hắn chưa bao giờ trịnh trọng kêu tên của nàng.

Không biết vì sao, đột nhiên trong lòng Trình Thời rất hoảng hốt.

Nàng không quay đầu lại, chỉ đứng tại chỗ, chờ hắn lên tiếng.
Mạnh Ngũ chậm rãi bước lên, lấy một miếng vải từ trong lòng ra, miếng vải mang theo mùi thơm của nữ nhân và cả nhiệt độ cơ thể của hắn.
Hắn hơi hơi cúi đầu đưa miếng vải đến trước mặt nàng, “Rơi ở trong phòng của ta.”
Mặt Trình Thời lập tức đỏ bừng.
Đó là vải bó ngực của nàng…
“Sao đại, đại nhân biết là của ta.” Nàng ta cứng cổ nói.
Mạnh Ngũ nuốt nước bọt, nhẹ giọng nói: “Không ai có thể qua đêm ở chỗ ta, chỉ có…”
“Đừng nói nữa!” Mặt nàng đỏ lên, hung tợn trừng mắt nhìn hắn rồi mạnh tay giật lấy miếng vải từ trong tay nam nhân.
“Còn khó chịu không?” Mạnh Ngũ liếm môi, nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng của nàng ấn ấn, “Hay là tìm đại phu đến xem xem.”
“Mạnh đại nhân hồ đồ rồi, tiểu nhân chính là đại phu.”
Trình Thời không được tự nhiên né ra, không muốn tiếp tục dây dưa cùng hắn, mặt của nàng đã nóng tới mức sắp chín luôn rồi.
Nàng bước tới hai bước, lại nghe nam nhân ảo não nói: “Nàng nên chờ ta tỉnh lại, tối hôm qua…”
Nháy mắt Trình Thời đã nổi hết cả da gà, như con mèo bị dẫm đuôi, nàng quay đầu căm tức nói, “Không được nhắc đến chuyện đó! Nếu không ta độc chết ngươi!”
Nàng thẹn quá thành giận ôm vải bó ngực của mình bỏ chạy.
Mạnh Ngũ mất mác đứng ở xa xa, thấp giọng tự nói: “Rõ ràng là nàng muốn ở lại…”
“Lạch cạch” một tiếng, cửa phía sau đột nhiên mở ra.
Mạnh Ngũ dừng suy nghĩ, quay đầu lại.
Trong phòng tràn ngập tình yêu nồng cháy, than cũng được đốt rất nhiều, Thẩm Vu uống thuốc xong đã ngủ.
Đầu xuân tiết trời vẫn lạnh lẽo như cũ, bên ngoài tuyết đã ngừng rơi, gió lạnh tùy ý thổi tới, Lục Vô Chiêu phủ thêm áo choàng dày, hắn lăn xe lăn đi trong gió lạnh.
“Chủ tử.”
“Đến ám lao.”

Mạnh Ngũ khựng lại, lại đi vào đó sao…
Hắn theo bản năng nhìn thoáng qua hướng Trình Thời rời đi, quay đầu lại thấy Lục Vô Chiêu đã đi xa, vội vàng đuổi theo.
Mạnh Ngũ nhìn theo bóng lưng của chủ tử mình, hắn luôn cảm thấy mấy ngày nay chủ tử có vẻ hơi xa lạ.
Một loại cảm giác vô cùng phức tạp, tựa như hắn càng thêm thâm trầm và bi thương, nhưng còn có một loại cảm giác khác lại vô cùng mâu thuẫn mà dĩ vãng chưa bao giờ xuất hiện.
Trước nay Lăng Vương luôn buồn bã, ý chí tinh thần sa sút, sau khi gặp gỡ Thẩm Vu, hắn dần bước ra khỏi vỏ bọc tiêu cực ây, gần đây, tựa như lại bị đạp trở về vực sâu, nhưng lại không giống với lúc trước, hắn của hiện giờ, lúc nào trên người cũng toát lên sự mạnh mẽ không gì có thể lay đổ.
Mạnh Ngũ cảm thấy có chút quen mắt, hắn nhíu mày suy nghĩ, đột nhiên giật mình, đúng rồi, là giống phu nhân.
Hắn hơi mất tập trung nghĩ loạn, cánh cửa của ám lao phía sau lưng bọn họ đã khép lại thật mạnh.
Mạnh Ngũ giúp Lục Vô Chiêu đẩy xe lăn, dọc theo dốc thoải đi xuống, Lục Vô Chiêu vẫn không nói lời nào.

Càng đi vào trong, sát ý trên người nam nhân càng đậm thêm.
Đợi đến lúc Lục Bồi Thừa đến trước nhà giam, lãnh ý trên thân nam nhân đã muốn bao vây hết cả người hắn.
Lục Bồi Thừa đã cắt đứt đầu lưỡi, chỉ có thể phát ra âm thanh khàn khàn từ cổ họng.

Toàn thân hắn ta đều là vết máu, còn đâu dáng vẻ chí tôn vô thượng của đế vương của ngày xưa.
“Hoàng huynh, ta lại đây thăm ngươi.

Mỗi ngày đều cho người đến nói chuyện với ngươi, ngươi không cô đơn phải không.”
Mỗi ngày Chiêu Minh vệ đều phát tán ít “bí văn” của Gia Tông đế trên phố, kia đều là những thứ mà dân chúng thích nghe nhất, hình tượng của Gia Tông đế đã không còn tốt như lúc hắn ta còn tại vị nữa.
Lục Vô Chiêu rất tri kỷ, mỗi ngày đều báo cho hắn ta biết tiến độ hủy hoại thanh danh của hắn ta, sợ hắn ta bị nhốt tại nơi này sẽ hoàn toàn không hay biết gì về thế giới bên ngoài.
Lục Vô Chiêu biết nêu như hắn ta có thể nói, lúc này sẽ mắng cái gì.
Hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại, hít sâu, muốn áp chế hận y đang bạo ngược nơi đáy lòng, hắn thử bình tĩnh ân cần hỏi thắm hắn ta, đáng tiếc có như thế nào thì hận ý và sát ý trong lòng vẫn không thể trừ khử.
Hắn lại nghĩ tới giấc mộng đêm qua.
Hắn mơ thấy sau khi nàng bị ban một ly độc, hắn tự mình mang theo binh vọt vào hoàng cung, giết rất nhiều rất nhiều người, nghe lời, không nghe lời, phàm là người chặn hắn đến Đông cung, đều bị giết.
Hắn mơ thấy mình tự tay ôm lấy thi thể của nàng vào quan tài, nhưng lại không dám nhìn mặt của nàng lấy một cái.

Hắn sợ nàng mở mắt ra phát hiện mình bị nam tử xa lạ này ôm, càng sợ nàng vĩnh viễn cũng không thể mở mắt ra được nữa.
Hắn mơ thấy mình lăng trì hoàng đế và Thái tử ba ngày ba đêm, mỗi một đao cắt trên người bọn họ, nhưng trong lòng Lục Vô Chiêu lại không có một chút vui sướng.
Hắn vẫn đau muốn chết, nhưng lại không dám chết, sợ sau khi chết trên đường xuống hoàng tuyền gặp được nàng hắn không biết nên nói cái gì.
Hắn tha thiết muốn đường đường chính chính xuất hiện trước mặt ở nàng, đáng tiếc tất cả đều đã chỉ còn là mộng tưởng.
Áp lực nhiều ngày rốt cuộc không thể nhẫn nại, Lục Vô Chiêu lăn xe lăn vào nhà giam.
Hắn đi tới trước mặt Lục Bồi Thừa, dùng sức bóp chặt lấy cổ của hắn ta.
“Từ trước đến nay ta chưa từng hận ngươi, nhưng hôm nay, ta thực hận không thể tự tay làm thịt ngươi.”
“Ngươi cũng biết vì sao ta không chạm vào ngươi phải không, không phải bởi vì chê ngươi bẩn, mà là bởi vì hai tay này ta muốn ôm A Vu.

Ta phải ôm nàng, nên không thể làm bẩn hai bàn tay này, nhưng hiện tại.” Giọng của hắn lạnh như băng, “Ta hận không thể khiến ngươi lập tức chết đi.”
Nơi đáy mắt của nam nhân là sát ý đang mãnh liệt điên cuồng như núi lở biển gầm muốn ập xuống đầu của hắn ta.
Hai chân hắn tàn phế, hàng năm đều dựa vào cánh tay hoạt động cơ thể, lúc trước hắn có thể bóp cổ rồi lôi Lục Chi Trạch từ trên mặt đất lên, hiện giờ cũng có thể một tay bẻ gãy cổ Lục Bồi Thừa.

“A —— a ——!” Hô hấp của Lục Bồi Thừa bị nghẹt lại, lồng ngực hắn ta bị đè nén, hít thở không thông làm cho hắn ta cầu cứu theo bản năng, hắn ta tóm lấy cổ tay của Lục Vô Chiêu dùng sức giật ra, từ trong cổ họng phát ra âm thanh khàn khàn ghê người.
“Cảm nhận được không? Khi ngươi bóp chết những sinh linh vô tội kia, bọn họ cũng đã phát ra tiếng kêu thảm thiết như vậy.”
Mạnh Ngũ đứng ở bên ngoài, lạnh mặt nhìn một màn.

Hắn nhìn thấy bên trong lao nam nhân lặp lại động tác bóp cổ Lục Bồi Thừa, đến khi người kia hít thở không thông tới cực điểm lại buông lỏng tay ra.
Làm cho người kia vật vã giữa sự sống và cái chết, nhưng không để cho người kia chết dễ dàng như vậy.
Chiêu Minh ty có rất nhiều dạng thẩm vấn, trong ám lao có đầy đủ hình cụ để tra tấn.
Mỗi ngày đều sẽ thay đổi cách hầu hạ một lần, Lục Bồi Thừa đã sớm không muốn sống nữa rồi.
Bàn tay dính máu dơ bẩn của Lục Vô Chiêu, hắn ghét bỏ nhíu mày, một tay lăn xe lăn lui về phía sau từng bước.
“Đi tìm Trình Thời, ta muốn nàng chuẩn bị rượu độc cho ta, loại rất đau, nhưng muốn chết lại không thể.”
“Còn nữa, tìm mấy con chó dữ lại đây, phải những con vài ngày không ăn thịt.”
“Thiên đao vạn quả đã ném qua, lúc này đây, chúng ta nếm thử chút gì đó khác đi.”
“Ta muốn ngươi phải nhìn chính mình bị lũ chó đói nhai nuốt từng miếng một.”
“Ta muốn ngươi phải nhìn chính mình bị bị giày xéo như cách mà ngươi đã từng làm với những sinh linh vô tội.”
“Huynh trưởng, cảm giác làm ‘kẻ yếu’, có vui không?”
“…”
Hoàng hôn ngày hôm đó, mặt trời ngả về phía tây, trong ám lao, cuối cùng vị ‘phạm phân tôn quý’ đã không còn tiếng động.
Thời gian trôi qua hơn nửa tháng, xương và thịt của hắn ta đều bị chó nuốt vào bụng, máu và thịt nát bẩn thỉu rơi xuống đầy đất, sinh mệnh của hắn ta tan biến, đại biểu cho cơn ác mộng sắp chấm dứt mà người vẫn luôn sống trong ác mộng cuối cùng cũng tỉnh lại.
Cuối cùng Lục Vô Chiêu đi ra khỏi ám lao kia.
Sau khi rơi tuyết trời chiều xinh đẹp vô cùng, mặt trời lặn dần, ánh chiều tà phủ lên trên người hắn.
Cánh cồng phía sau chậm rãi khép lại, hắn nhìn chăm chú vào nữ tử trước mặt, nở một nụ cười tươi như giải thoát.
Nàng đến đây tìm hắn.
Nàng luôn tìm đến hắn.
“Ta không nghe lời nàng, ta giết hắn ta rồi.” Hắn nói.
“Tất cả đều đã kết thúc rồi.”
Áo váy đỏ tươi trước mắt tung bay, nữ tử mang theo nụ cười tỏa nắng, giống như cánh bướm đang xòe ra, nàng bổ nhào vào trong lòng hắn.
Nam nhân giật mình, theo bản năng dang tay ra, ôm lấy nàng.
Đã nhiều ngày rồi nàng không được hắn ôm vào lòng.
“Chiêu Chiêu!”
Giọng của nàng thanh thoát nhẹ nhàng, khiến cho người nghe cảm thấy vui lòng.
Lục Vô Chiêu thấp giọng cười, “Ừm.”
Nàng hôn lên mặt hắn một cái, sau đó đầy chờ mong nhìn thấy hắn, ánh mắt của nàng lấp lánh, tựa như có ánh trăng.
“Chiêu Chiêu của ta, chúc mừng tân sinh.”
Nam nhân siết chặt cánh tay, “Cùng vui, nương tử.”
Vầng trăng đã bị hắn hái xuống, giấu kỹ vào trong túi, sẽ không bao giờ rơi vào lòng sông nữa..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận