Trà Xanh Xuyên Thành Pháo Hôi Thiếu Gia Thật


Công ty nhà họ Tề tọa lạc trên tòa cao ốc văn phòng mang tính biểu tượng ở trung tâm tấc đất tấc vàng thành phố C.

Không giống những người cùng lứa vẫn đang rèn luyện ở chi nhánh của gia tộc, Tề Tu Trúc đã bước vào trung tâm quyền lực từ lâu, không ngừng mở rộng bản đồ kinh doanh của nhà họ Tề.
Khung cửa kính sát đất của tầng hai mươi mốt thu hết cảnh sông nước và núi non vào mắt, Tề Tu Trúc ngồi trước chiếc bàn màu café, cụp mắt.
Sau khi gõ cửa phòng làm việc, một cô gái mặc đồ công sở, buộc tóc đuôi ngựa đi vào, đưa cho anh một tập tài liệu: “Tổng giám đốc Tề, đây là nội dung hạng mục đầu tư vào cúp Phong Hoa mà anh nói.”
Bởi vì hồi trẻ Tề lão phu nhân - bà nội của Tề Tu Trúc - rất thích các tác phẩm phim ảnh, nếu không phải bị gia tộc ngăn cản, có lẽ bà đã tiến vào giới giải trí để theo đuổi ước mơ rồi.

Thế nên từ khi tổ chức cúp Phong Hoa, nhà họ Tề vẫn luôn đảm nhận thân phận nhà đầu tư từ thiện đứng phía sau màn.

Khi Ôn Trà nhắc đến, anh còn tưởng là Ôn Trà mong rằng có thể đi cửa sau để giành được giải thưởng, không ngờ yêu cầu cậu đưa ra lại là hỗ trợ thêm cho cuộc thi.
Đúng theo lời của Ôn Trà là: “Ra tay giúp đỡ những người có ước mơ nhưng lại không thể mua sắm trang bị đắt đỏ.”
Tề Tu Trúc không tin con hồ ly nhỏ kia có lòng tốt không biết để đâu cho hết, nhưng anh không dò được suy nghĩ thực sự của đối phương, vả lại cậu trai này trời sinh biết diễn, nếu không đồng ý thì sẽ tủi thân ho khan giả vờ khó chịu ngay.
“Đặt trên bàn đi, cảm ơn.” Tề Tu Trúc gật đầu với trợ lý.
Trợ lý nhẹ nhàng đặt tài liệu xuống, thành thục chuẩn bị đi ra ngoài.
Tề Tu Trúc bỗng ngẩn người một giây, gọi trợ lý lại: “Tiểu Trần, cô xịt nước hoa à?”
Tiểu Trần quay người, kinh ngạc nhìn Tề Tu Trúc.

Phải biết là vị tổng giám đốc này của công ty cô không để bất cứ chuyện gì hay vật gì lọt vào mắt, ngày nào cũng thanh tâm quả dục hệt như bồ tát, không phê bình hành vi của cấp dưới, đương nhiên càng không quan tâm cấp dưới hàng ngày trang điểm thế nào.

Thế mà hôm nay mặt trời lại mọc ở đằng tây, hỏi cô chuyện về nước hoa.
Cô vô thức ngửi ống tay áo, mùi cam chanh ở nốt hương đầu đã tan đi, hiện đang tỏa ra mùi trà thanh nhã và tươi mới, kèm với đó là mùi mộc hương dịu nhẹ.
“Vâng, là nước hoa mới ra trên thị trường, tên là Trà Vận, nhà điều chế nước hoa chính là anh Tiết Thanh Châu.” Trợ lý biết tình bạn của Tề Tu Trúc và Tiết Thanh Châu, cố ý nói, “Nước hoa lần này của anh Tiết thu được thành công lớn, vừa tung ra thị trường đã hết sạch, tôi phải tốn rất nhiều công sức mới tranh được một bình đó.”
Sau khi mua được nước hoa và xịt lên người, hôm nay đi làm, cô cảm thấy bản thân vô cùng quyến rũ, đi giày cao gót, ngẩng đầu ưỡn ngực, hiên ngang dữ dội.
Thấy Tề Tu Trúc có hứng thú với thứ này, trợ lý to gan tán gẫu thêm mấy câu: “Tổng giám đốc, anh cũng thấy thơm lắm à?”
Sở dĩ Tề Tu Trúc thấy mùi hương này quen là bởi vì nó khá giống với mùi quấn quanh người khi Ôn Trà đến gần, nhưng dường như lại có phần bất đồng.

Cùng là mùi trà, Ôn Trà lại có thêm mấy phần quyến rũ không nói rõ được.

Mỗi khi cậu cố ý sát lại gần, giống như có một làn khói mập mờ tự do dạo chơi quanh anh vậy.
Tiểu Trần đặt câu hỏi nhưng không hề mong Tề Tu Trúc sẽ trả lời, cô biết điều kết thúc câu chuyện: “Thay tôi chúc mừng anh Tiết một tiếng nhé.”
Tề Tu Trúc tốt tính đồng ý.
Tiểu Trần lập tức nhanh tay nhanh chân rời khỏi phòng làm việc.
Trai đẹp tuy tốt, nhưng nhìn thêm mấy cái chưa biết chừng sẽ phải trả giá lớn, chẳng bằng làm việc còn tốt hơn!
Mùi hương thoang thoảng trong không khí nhanh chóng tan đi, Tề Tu Trúc chần chừ một thoáng, lấy điện thoại ra.
Ứng dụng weibo đang chạy quảng cáo nước hoa “Trà Vận”, chính giữa bình thủy tinh trong suốt, một bông hồng màu vàng được chạm rỗng nở rộ, bên cạnh bình nước hoa là một bụi trà nhô ra, xanh tươi mơn mởn.
Đứng đầu hot search là: Trà Vận của Tiết Thanh Châu.
Bài đầu tiên trên quảng trường không phải là bài đăng của tài khoản marketing, mà là lời nhận xét về nước hoa của một tài khoản weibo có khá ít người theo dõi:
“Mọi người ơi, sau ba ngày không ngừng lướt mạng, cuối cùng tôi cũng mót được một bình Trà Vận chính hãng rồi!
Mọi người nhìn cách tôi nói chuyện thì cũng biết tôi là một con chó quê, không thể viết ra câu ví von bay bổng gì rồi đấy.

Bình nước hoa này chính là mùi vị quyến rũ của mối tình đầu, tình đầu mặc sơ mi trắng cười rạng ngời với bạn, khiến bạn điên đảo thần hồn, cám dỗ ác liệt.

Từ khi xịt lên người, tôi hận không thể ôm lấy chính mình ngửi như điên!
Trước kia cứ nghĩ mùi trà là một từ diễn tả ý xấu, nhưng điểm xuất sắc nhất của bình nước hoa này chính là mùi trà.

Phần chủ đạo là sự tươi mát của trà xanh, ẩn nấp đằng sau tất cả những mùi hương nồng nàn, khiến bạn không nhịn được điên cuồng ngửi mùi trà ấy.

So với những loại nước hoa nồng nặc sặc mùi lẳng lơ của phương Tây, nước hoa Trung Quốc chính là loại pháo hoa khác biệt nhất!”
Phần bình luận toàn là người thật đánh giá thật:
[Trời má, tôi là chủ bài đăng, đời này chưa từng thấy được nhiều like đến vậy.

Nói chung là mua nó!]
[Các chị em, nghe tôi đây! Mua nó! Xịt lên cưng chính là biểu tượng của sự ngây thơ và quyến rũ!!! ]
[Không chém đâu, xịt lên bạn chính là tình đầu của đàn ông, tỷ lệ quay đầu trăm phần trăm, đảm bảo đi qua rồi trong lòng tụi đàn ông vẫn còn ngứa ngáy.]
[Loại nước hoa này cũng rất hợp với con trai đấy nhé? Hình như lần trước đối tượng tôi yêu thầm đã xịt một ít, thế mà cứ làm màu cãi bướng là mình không xịt.

Tôi chỉ có thể nói là cậu ta thành công rồi, kéo trái tim sắp hết thích cậu ta của tôi quay trở về.]
[Tại sao cả thế giới đều cướp được nước hoa, chỉ có mình tôi không có thế hu hu hu]
Kéo xuống mãi dưới, cuối cùng cũng xuất hiện lời đánh giá nghiêm túc của một blogger về nước hoa.
“Loại nước hoa mới ra mắt gần đây đang được thảo luận sôi nổi, tôi mặt dày mày dạn nhờ bạn trong ngành mới lấy được một bình.

Không thể không nói, đây là tác phẩm chuyển mình thành công của Tiết Thanh Châu.

Sau khi chuyển từ nước hoa cao cấp sang nước hoa đại trà, anh ta đã im hơi lặng tiếng trong một thời gian rất dài, khiến người ta suy đoán có phải anh ta đã hết thời rồi hay không.

Nhưng kết quả mà anh ta đưa ra có lẽ đã đủ để chứng minh thực lực của mình.

Người điều chế nước hoa từ trà có rất nhiều, nhưng đa phần là trà của phương Tây, nồng nặc mùi gỗ, nói thật là không hợp với hình tượng kín đáo của người trong nước.

Mà Tiết Thanh Châu rất thông minh, nắm bắt được thị trường rộng lớn trong nước.
Nốt hương đầu, giữa và cuối của nước hoa này miêu tả quá trình trà chuyển từ lạnh sang nóng.

Nốt hương đầu là mùi cam và chanh mát mẻ, giảm bớt vị chua, thiên về sắc lạnh.

Nốt hương giữa cho thêm quế và một chút xạ hương, phóng đại cảm giác ấm áp của lá trà.

Nốt hương cuối thì là trà và hoa hồng.
Điều thú vị hơn là, hương trà trăm người nghìn vị, tôi phát hiện mỗi người xịt nước hoa này cuối cùng sẽ tạo ra một mùi hương khác nhau, dung hợp với làn da, mang đặc điểm cá nhân rõ rệt.

Hoan nghênh mọi người cùng nhau nghiên cứu và thảo luận.
Thêm một chút tin vỉa hè, linh cảm cho tác phẩm lần này của Tiết Thanh Châu đến từ một cậu trai trẻ.

Ha ha, tôi rất tò mò rốt cuộc là chàng thơ nào đã có thể kích thích nhà điều chế nước hoa tạo ra một tác phẩm xuất sắc như thế này đấy.”
Lượng thông tin được tiết lộ trong câu cuối cùng quá lớn, bất kể là người hâm mộ của Tiết Thanh Châu hay người qua đường đều lập tức bùng nổ.
[Yêu rồi à? Quả nhiên tình yêu là liều thuốc hiệu nghiệm cho nhà nghệ thuật.]
[Hu hu hu rưng rưng chúc phúc, người có thể đem đến linh cảm thế này cho anh nhất định là một người rất tuyệt vời.]
[Chủ bài đăng chưa nói gì cả, đừng có nhét chữ vào mồm kêu yêu với chẳng đương được không?]
Chẳng mấy chốc hotsearch lại có thêm một cái là tình yêu của Tiết Thanh Châu.
Độ nổi tiếng của Tiết Thanh Châu không thua gì một nam diễn viên đang nổi trong giới giải trí, nhất là tư bản đứng sau đã tuyên truyền rất mạnh cho loại nước hoa lần này, càng không có chuyện bỏ qua chủ đề tự dưng có được này.
Nhất thời, tin tức về chuyện tình cảm và nước hoa của Tiết Thanh Châu trở thành câu chuyện chốn trà dư tửu hậu, đám người hóng chuyện nhao nhao suy đoán chàng thơ kia rốt cuộc là ai, đồng thời tưởng tượng ra một câu chuyện tình yêu triền miên sầu muộn.
Có người hâm mộ lặng lẽ đăng một bài trên weibo: [Thật ra rõ ràng lắm, phát hiện danh sách người theo dõi của anh Thanh Châu có thêm một người, mọi người đừng đi quấy rầy người ta nhé.]
Tề Tu Trúc hơi nhướng mày, rời khỏi topic, trở về trang chủ.
Tài khoản phụ lẻ loi chỉ theo dõi một mình Ôn Trà, thế nên cả trang chủ đều là nội dung mà Ôn Trà đăng lên.
Từ sau vụ bị chụp trộm ở trường rồi được lên hot search, thu hút một lượng lớn người hâm mộ, những bài đăng sau này của Ôn Trà đều có rất nhiều người dễ thương vào bình luận.
Bình thường cậu chủ yếu chia sẻ cuộc sống hàng ngày với mẹ, anh trai và người nhà, thi thoảng không vui thì sẽ đăng một cái biểu cảm khóc lóc, hoặc ngẫu nhiên đăng một tấm ảnh tự sướng, một đám người dưới phần bình luận đều nỉ non là “nam bồ tát đầu thai”.
Tề Tu Trúc rất ít khi lướt mạng, không hiểu Ôn Trà và “bồ tát” thì có liên quan gì đến nhau, bồ tát sẽ không suồng sã và thiếu nghiêm trang như cậu đâu.
Ảnh tự sướng đã vượt mười nghìn like, chắc là chụp hồi Ôn Trà và Tiết Tửu đến công viên chơi, đôi mắt sáng bừng, lung la lung linh, lúng liếng đa tình.

Làn da trắng nõn dính mấy hạt cát, chướng mắt đến mức muốn kêu ai đó giơ tay phủi đi.
Tề Tu Trúc do dự chốc lát rồi ấn like.
Kéo xuống dưới nữa, Ôn Trà còn đăng một bài: [Hôm nay q ăn cơm với tôi rồi, vui ghê.]
Q? Chắc là Tề.

So sánh thời gian, hẳn là nói về lần Tề Quân Hạo tìm Ôn Trà ăn cơm, anh cũng ở lại dùng bữa.

Nghĩ vậy, q chắc chắn là Tề Quân Hạo rồi.
Vẫn nặng tình với cậu ta như vậy.
Bên dưới rất nhiều người gào khóc: [Cục cưng yêu đương rồi à? Không phải là vẫn yêu thầm đấy chứ.]
Ôn Trà trả lời bằng một cái biểu cảm cười mỉm đáng yêu.
Tề Tu Trúc ngừng lại mấy giây, không ấn like bài này, cũng không còn tâm trạng xem tiếp nữa, nhanh chóng quay trở về đầu trang weibo của cậu.
Hiệu ứng nước hoa thực sự quá khủng bố, trở thành câu chuyện bàn tán trong lúc rảnh rỗi.

Phần bình luận của Ôn Trà bởi vì có quá nhiều người tràn vào mà dần trở nên hỗn loạn.
[Không phải lại là một kẻ dựa vào danh nghĩa tình yêu để đánh bóng tên tuổi đấy chứ.]
[Ha ha, chắc là đối tượng mà tư bản muốn lăng xê đây mà, bước tiếp theo là tuyên bố tiến quân vào giới giải trí thôi.]
[Không nổi tiếng lại thích dựa hơi, tấm lòng của nam thần Thanh Châu đã bị cậu lợi dụng rồi, đồ đũy mưu mô!]
[Không biết Tiết Thanh Châu coi trọng cậu ở điểm nào, trông như cái bình hoa, hoàn toàn không có đầu óc, cậu và anh ấy có chủ đề chung không?]
Nhắc đến vụ này, Ôn Trà đúng là tai bay vạ gió, từ đầu đến cuối không nói câu gì, thế mà chẳng hiểu ra làm sao lại bị người ta vu oan là muốn dựa hơi để vào giới giải trí, tự ý sắp xếp xong xuôi toàn bộ kế hoạch cho tương lai của cậu.
Tề Tu Trúc mở khung chat với Ôn Trà ra, ảnh đại diện của Ôn Trà là hình chibi một con hồ ly nhỏ có đuôi màu đỏ, cười như ánh mặt trời rạng rỡ, rất hợp với bản thân cậu.
Đôi mắt đen như mực phản chiếu ánh sáng màn hình, anh nhắn: [Có cần giải quyết hộ cậu không?]
Dù sao anh đã hứa với Tiết Mi, nếu Ôn Trà xảy ra chuyện gì, anh có thể giúp đỡ thì sẽ giúp đỡ.

Hoặc là vốn không phải vì lý do này?
Anh không rõ.
Bản chất Tề Tu Trúc là người rất lạnh nhạt, quen với việc làm chủ suy nghĩ của mình, ghét loại cảm giác tâm trạng bị dẫn dắt thế này.

Cuối cùng, anh xóa hết toàn bộ tin nhắn chưa kịp gửi đi, suy nghĩ lại lần nữa.
Nhưng chẳng mấy chốc, chuyện này đã được làm sáng tỏ, vả bôm bốp vào mặt những kẻ mắng mỏ Ôn Trà.
Tài khoản chưa bao giờ cập nhật gì của Tiết Thanh Châu vừa đăng một bài, đồng thời ghim nó lên đầu:
[Không phải người yêu, mà là người tôi rất yêu, cảm ơn em họ Trà Bảo nhé.].


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui