Bà hai khóc lóc sướt mướt về đến nhà, sau khi gặp chồng mình, bà ta kể tuốt tuồn tuột từ đầu đến cuối những gì đã xảy ra cho chồng nghe, kết quả lại nhận được một trận mắng không chút nể tình của ông hai Tề.
“Đang yên đang lành bà đi chọc vào bọn họ làm gì, còn không mau đi xin lỗi họ đi!”
“Tôi còn không phải vì cái nhà này của chúng ta sao!” Bà hai khóc to hơn, “Ông điên rồi à, đưa hết tài sản cho Ôn Trà!”
“Nếu Ôn Trà không lấy về đây, tài sản của chúng ta mới coi như đi tong.” Bây giờ nghĩ lại, ông hai Tề vẫn cảm thấy Ôn Vinh đã dùng lời ngon tiếng ngọt để giăng bẫy ông ta, nhưng một mặt là ngại vì thể diện nên không dám thừa nhận, mặt khác là cái giá phải trả quá cao, ông ta không thể quay đầu nữa rồi.
Nhưng ông hai Tề không ngờ, bà hai vừa ra khỏi nhà đã chọc vào hai thế lực gian ác nhất: “Nhà họ Ôn có cái lợi cho mình, đối với Ôn Trà, bà tạm thời cứ nhịn đi đã, đợi cậu ta lấy về đây rồi nói.
Nhưng còn bà mẹ kế kia của tôi…”
“Bà ta cậy ông cụ thương mình, lại còn sinh được một đứa con trai giỏi giang thôi mà?” Bà hai biết chồng mình ghét nhất là bị so sánh với anh con trai nhỏ Tề Tu Trúc của nhà họ, cố ý khóc lóc nhắc đến thứ chồng mình không thích, “Bà ta làm tôi mất mặt như vậy, còn không phải bởi vì địa vị của Tề Tu Trúc ở trong công ty nhà mình sao.”
Đúng như dự đoán, đối phương lập tức lộ vẻ coi thường, ngấm ngầm ghen ghét và không cam lòng: “Bà yên tâm, cậu ba nở mày nở mặt không được bao lâu nữa đâu.”
Mắt bà hai sáng bừng: “Các ông…”
Bà ta có nghe nói, để đối phó Tề Tu Trúc, ông hai và ông cả đều tạm ngừng đấu đá tranh tài sản, muốn cùng nhau kéo Tề Tu Trúc xuống đã.
Ông hai Tề không nói cụ thể, chỉ nheo mắt, nói bóng gió: “Chúng ta chờ xem.”
“Hai người đang nói gì vậy?” Bà Tề vừa hay về đến nhà, tò mò hỏi dò, Tề Tu Trúc đi đằng sau, cùng với quản gia xách túi lớn túi nhỏ.
Ông hai Tề lập tức thu vẻ mặt toan tính lại, chào: “Mẹ, Tu Trúc.”
“Anh hai.” Tề Tu Trúc gật đầu với ông ta, đặt các túi đồ xuống, xắn ống tay áo sơ mi lên, lộ ra cánh tay thon dài khỏe khoắn.
Không phải cùng một mẹ sinh ra, quan hệ của Tề Tu Trúc với anh cả và anh hai từ nhỏ đã nhạt nhẽo.
Chẳng qua là vì mặt mũi của nhà họ Tề, họ vẫn giữ lại phép lịch sự cuối cùng, đó là chào hỏi nhau khi gặp mặt.
Trên thực tế, những trò mà ông cả và ông hai ngấm ngầm bày ở sau lưng có khi còn khiến người ta ghê tởm hơn cả đối thủ cạnh tranh nữa.
Từ gương mặt lạnh lùng của Tề Tu Trúc, ông hai Tề không thể đoán ra rốt cuộc vừa nãy anh đã nghe được bao nhiêu.
Giống như Ôn Hưng Thịnh sợ Ôn Vinh, ông hai và ông cả của nhà họ Tề cũng rất sợ và ghét cậu em Tề Tu Trúc nhỏ hơn họ rất nhiều tuổi này.
Họ không thể đoán được dưới mặt biển yên ả kia liệu có phải là mạch nước ngầm cuộn trào mãnh liệt hay không.
“Vợ anh hai, cô chạy nhanh như thế làm gì? Để mọi người chê cười rồi đấy!” Bà Tề cố ý hỏi bà hai.
Trước kia bà luôn kiêng dè thân phận mẹ kế, không bao giờ nhúng tay vào chuyện của nhà ông hai và ông ba.
Nhưng hôm nay, sau khi trải qua chuyện vừa rồi, bà mới phát hiện, thì ra làm một bà mẹ chồng độc ác lại là chuyện sảng khoái như vậy! Bà hai không vừa mắt bà, bà cũng không vừa mắt bà ta.
Từ nay trở đi, bà quyết định sẽ thu đoạn ghi âm này thành băng, thi thoảng bật đi bật lại trong nhà, để tất cả mọi người đều ghi nhớ nó.
Bà hai vừa ấm ức vừa căm hờn, cắn chặt răng mình.
Ôn hai trái lại thở phào, dựa vào dáng vẻ đơn thuần không thể giả vờ hay giấu giếm chuyện gì của mẹ kế của ông ta, hẳn là họ chưa nghe thấy gì cả.
Sợ vợ mình lại khiến mọi chuyện ồn ào thêm, dù sao hiện tại đang ở nhà, nếu kéo ông cụ đến, ông cụ chắc chắn sẽ đứng về phía bà Tề vô điều kiện, ông hai lập tức trách mắc bà hai: “Còn không mau xin lỗi mẹ đi.”
Bà hai hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi, không cam lòng nói: “Mẹ, con xin lỗi.”
Bà Tề thổi bụi trên móng tay xinh đẹp nạm kim cương, gật đầu, ra vẻ khoan dung hơn bất cứ ai: “Ừ, tôi biết rồi, nhưng có tha thứ cho cô hay không thì tôi phải nghĩ đã.”
Ông hai Tề sợ hai bà lao vào đánh nhau, nhanh chóng hòa giải: “Chuyện ngày hôm nay đều là hiểu lầm, bà ấy tính tình nóng vội, cộng thêm gần đây đang kẹt tiền, sao có thể không vui vẻ hiếu thuận với mẹ được chứ? Đây đều là chuyện con cái nên làm.”
Trong lòng bà Tề vui như nở hoa, mặc dù chồng bà đã lớn tuổi, nhưng sau khi lấy ông, vai vế của bà cao lên hẳn một bậc.
Mỗi khi những kẻ ngứa mắt không thể không cúi đầu khom lưng trước bà vì vướng vai vế, bà lại âm thầm sảng khoái trong lòng.
Trừ việc có tiền ra, chồng của bà cuối cùng cũng có thêm một ưu điểm khác!
Bà hắng giọng, liếc nhìn sườn mặt lạnh lùng của Tề Tu Trúc, quay đầu hỏi hai vợ chồng kia: “Thế Ôn Trà thì sao? Đúng là để người ta chê cười.
Một quý bà giàu có mà lại tính toán chi li hơn cả người bán rau ngoài chợ.
Tôi nói cho cô biết, bớt làm ra vẻ trước mặt người khác đi.
Nếu không thích thằng bé thì đừng có kết thông gia nữa.”
Con trai vô dụng, sắp trở thành kẻ thứ ba không dám ló mặt ra nhìn đời, đạo đức lệch lạc hết rồi.
Chỉ có thể để người làm mẹ này đứng ở phía chính nghĩa sáng lòa, dùng đạo đức bắt cóc người ta mà thôi.
Bên ngoài mái hiên trú mưa ở quán cà phê lúc nãy, sau khi bà chưa kịp suy nghĩ gọi con trai là “thằng thứ ba”, gương mặt trời sập cũng không đổi sắc của Tề Tu Trúc cuối cùng cũng xuất hiện sự kinh ngạc trong khoảnh khắc.
Anh vừa bất lực vừa buồn cười day huyệt thái dương hồi lâu, đoạn nói với bà: “Mẹ, không như mẹ nghĩ đâu.”
Không như bà nghĩ cái gì?
Bả hỏi tiếp, muốn nghe lời giải thích, nhưng Tề Tu Trúc lại trốn tránh không nói.
Theo bà thấy, Tề Tu Trúc chắc chắn đã hạ quyết tâm làm kẻ thứ ba, nhưng không tìm được lý do nào hợp lý, thế nên mới qua loa với bà.
Con người đều thuộc dạng tiêu chuẩn kép.
Gặp phải vấn đề liên quan đến giới hạn đạo đức kiểu này, trước kia bà Tề luôn căm thù bọn con giáp thứ mười ba đến tận xương tủy.
Nhưng sau khi cái danh này đè lên đầu Tề Tu Trúc, bà kinh hoàng, rối rắm, khó chịu, suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng vẫn cảm thấy, con người không thể không vứt bỏ giới hạn của mình.
Bà quyết định, dù sao cũng chưa đính hôn, kết hôn càng là chuyện xa xôi vời vợi, bà phải nghĩ cách phá hỏng hôn ước này, cố gắng cho con trai mình lên chức thành công.
“Trông dáng vẻ không bằng lòng của vợ anh, để tôi nói với chồng một tiếng, các anh đừng làm tiệc đính hôn nữa, đừng làm lỡ dở con nhà người ta.” Bà Tề trợn mắt lên trời, sau đó lại len lén trợn xuống một chút để quan sát phản ứng của họ.
Ông hai Tề cười xòa: “Mẹ, tại bọn con làm người lớn mà hồ đồ, bà ấy sẽ thay đổi, nhất định khiến Tiểu Trà vui vẻ bước vào cửa nhà ta.”
Mặc dù ông ta không biết đến phát biểu khiếp người “chín bỏ làm mười, Ôn Trà chính là con dâu tôi” của bà Tề khoảng thời gian trước, nhưng cũng cảm thấy có phần bất thường, vừa nói vừa lẩm bẩm trong lòng: sao bà Tề lại thích Ôn Trà đến thế? Không phải bà Tề ghét nhất là kiểu người như vậy sao?
Nhưng ông ta không có gan hỏi thẳng, ông ta cũng rất sợ nói câu nào sai, bỗng nhiên lại giẫm phải mìn của mẹ kế, khiến bà một khóc hai phá ba thắt cổ, gây ra gió tanh mưa máu trong nhà.
Mục đích vỡ tan tành, bà Tề thất vọng ra mặt, lập tức chẳng còn tâm trạng đâu mà lãng phí thời gian với hai chúa gây sự này nữa.
Thế là bà bắt đầu đuổi họ đi: “Nên xin lỗi thì đi xin lỗi đi, đừng ảnh hưởng đến việc tôi bóc đồ.”
Bà hai lưu luyến nhìn đống hộp và túi đồ chất thành núi từ xa, lòng như rỉ máu.
Đây đều là tiền của bà ta đấy!
Ông chồng âm thầm lườm bà ta một cái, bà ta chỉ có thể không tình nguyện rời đi.
“Sao con vẫn chưa đi?” Bà Tề hỏi Tề Tu Trúc, vô duyên vô cớ giận chó đánh mèo sang anh con trai kém cỏi này.
Tề Tu Trúc đã thấy mãi thành quen, hơi thở của anh vẫn kéo dài và ổn định, vẻ mặt tuấn tú lạnh lùng, sau khi gật đầu thì lặng lẽ lên tầng, là kiểu cấm dục được ưa chuộng nhất hiện nay.
Song bà Tề chẳng thích kiểu này của anh, bây giờ bà nhìn Tề Tu Trúc kiểu gì cũng thấy ngứa mắt, lặng lẽ lẩm bẩm trong lòng: Đần như vậy, đáng đời con không có vợ.
Nhưng chẳng mấy chốc bà đã ném hết mọi chuyện ra sau đầu, một lòng một dạ đập hộp, sung sướng tính toán lần sau sẽ đi mua sắm và giao lưu tình cảm với Ôn Trà tiếp.
Dưới yêu cầu mãnh liệt của ông hai Tề, sáng sớm ngày hôm sau, bà hai bất đắc dĩ đến nhà Ôn Trà.
Vú Vương ở nhà đã nghe Tiết Mi oán giận bà hai Tề, biết bà ta hay hạnh họe Ôn Trà, đương nhiên không vui vẻ gì: “Bà chủ ơi, có người đến ạ.”
Ngay cả “khách” cũng không phải, chỉ là dựa vào ưu thế giống loài mà chiếm được một chữ “người” mà thôi.
Dạo gần đây, Tiết My từ chối phần lớn công việc, mong rằng có thể thiết kế cho Ôn Trà một bộ âu phục vừa đẹp nhất, thế nên hầu hết thời gian đều ở trong nhà.
Nghe vú Vương gọi, trong nháy mắt, sắc mặt dịu dàng của bà có phần không vui, tâm trạng vốn đang tốt bỗng giảm mạnh, linh cảm dành cho bản phác họa trong tay cũng bỗng không cánh mà bay.
Hôm qua, sau khi Ôn Trà trở về, tóc và quần áo trên người hơi ướt, lo mình sẽ cảm lạnh, cậu bèn hỏi xin vú Vương một bát canh gừng.
Sau khi uống ừng ực hết xong, cậu chào Tiết My và Ôn Vinh, ngoan ngoãn về phòng mình ngủ.
Tiết My biết cậu đến gặp bà hai Tề nên vốn đã không yên tâm, thấy Ôn Trà không có ý muốn chia sẻ, trong lúc nóng lòng, bà đã lặng lẽ đi nghe ngóng.
Trùng hợp là bà có một người bạn cũng ở quán cà phê lúc ấy, chứng kiến toàn bộ phát ngôn phong kiến của bà hai, kể lại giống y như đúc.
Chuyện này khiến Tiết My tức không chịu nổi, châm biến Ôn Hưng Thịnh một hồi trong bữa tối cũng không thấy tâm trạng tốt hơn.
May mà Ôn Trà đã ở bên bà thật lâu, kể lại quá trình bà Tề giúp cậu xả giận, bà mới dần bình tĩnh lại.
Không ngờ người này lại như ruồi nhặng, cứ bay vo ve đòi sán đến gần.
“Đừng nói cho Tiểu Trà biết.” Tiết My nói với vú Vương, nghĩ rồi, bà lại sửa lời, “Thôi, gọi nó xuống đi.”
Từ xưa đến nay, quan hệ mẹ chồng – nàng dâu chính là bài toán nghìn đời khó giải, phải để đứa trẻ cùng nhau đối mặt, biết rằng phụ huynh vĩnh viễn là hậu phương vững chắc của cậu.
Bà hai mặt dày đến chào hỏi Tiết My: “A Mi, Tiểu Trà đâu?”
“Sắp xuống rồi.” Tiết My gập áo khoác lại, thu dọn mấy tờ giấy A4 để lung tung trên bàn, đúng lúc ấy thì vú Vương mang bánh ngọt lên.
Bà hai liếc nhìn bản phác họa, ca ngợi: “Chị vẽ đẹp thật đấy, thiết kế cho Tiểu Trà phải không.
Thằng bé Tiểu Trà này đúng là khiến người ta thương yêu, Quân Hạo còn đặc biệt đặt mua hoa hồng Bungari được vận chuyển qua đường hàng không về, tiệc đính hôn này nhất định sẽ rất khí thế.”
Tiết My lạnh lùng nói: “Thế à?”
Nhìn phản ứng của Tiết My là bà hai biết chuyện xảy ra ngày hôm qua đã truyền đến tai Tiết My rồi, thế nên mới không vui vẻ gì với bà ta, bà ta thở ngắn than dài: “A My, chuyện hôm qua là do tôi sai, hôm nay tôi cố ý đến đây để xin lỗi.
Đây cũng là lần đầu tiên tôi làm mẹ chồng, không có kinh nghiệm, tôi nhất định sẽ sửa đổi.”
Thấy Ôn Trà bị gọi từ tầng trên xuống, mắt bà hai nhất thời sáng bừng: “Tiểu Trà, cháu nghe thấy chưa?”
Ôn Trà vân vê dái tai, tỏ vẻ vô tội: “Gì ạ? Cháu chưa nghe thấy.”
Muốn ăn bơ làm biếng chỉ xin lỗi một lần, đúng là mơ tưởng.
Bà hai nuốt nước bọt, bày ra vẻ mặt sắp cười hết nổi, lặp lại một lần nữa: “Hôm qua là do cô sai, cô không nên nói với cháu những lời như thế, tất cả đều là lỗi của cô.
Cô hứa với cháu, sau này nhà chúng ta cùng chung một lòng, sẽ không có chuyện buồn phiền gì cả.”
Ôn Trà gật đầu: “Thế cô không định lợi dụng cháu để trộm tiền của anh cháu nữa chứ?”
Bà hai sắp nhảy dựng lên: “Chúng ta định trộm tiền của anh cháu bao giờ?”
“Chúng ta?” Đôi mắt to tròn của Ôn Trà lập tức nhíu lại, “Thì ra không chỉ có cô mà còn có người khác nữa?”
Bà hai hoàn toàn bị cuốn vào cái bẫy chữ nghĩa của Ôn Trà, cứng họng mãi, chột dạ không nói nổi gì: “Tiểu Trà, cháu đừng gây sự vô cớ!”
Tiết My lập tức tiếp nhận vị trí tấn công, hỏi vặn lại: “Gây sự vô cớ?”
Hết chiêu này đến chiêu khác khiến người ta cứng lưỡi.
Trong nhà bật điều hòa ấm áp, lưng bà hai lại đổ mồ hôi lạnh: “Không… không phải.
Tôi vẫn chưa tỉnh ngủ, đầu óc hồ đồ.
Nhà tôi không hề có ý đồ với tiền của nhà chị, yên tâm đi!”
“Được, cháu ghi lại rồi.” Ôn Trà thành thạo lấy máy ghi âm ra.
Hôm qua lúc vặt lông cừu của bà hai cậu đã tiện tay kiếm lấy một món đồ tốt cần thiết trong nhà, hôm nay lập tức dùng cho “cừu” kia.
Sao cậu lại ghi âm rồi!
Lúc này, bà hai cảm thấy phong thủy nhà họ Ôn đang khắc bà ta, khiến bà ta thần kinh suy yếu, miệng lưỡi khô khốc.
Bà ta vội vàng đẩy nhanh quá trình, mong mọi thứ mau chóng kết thúc, đưa cái túi mà bà ta xách đến cho bọn họ: “Đây là quà nhận lỗi.”
Tiết My mở ra thay Ôn Trà.
Đồ là do ông hai Tề mua, ông ta lo vào giờ phút quan trọng, bà hai lại keo kiệt rồi làm hỏng chuyện lần nữa, thế nên đã bảo trợ lý đi mua, cảnh cáo bà hai nhất định phải thành thật đưa đến tận nhà họ Ôn.
Ôn Trà rất hài lòng: “Ừm, cảm ơn cô, cô có thể đi rồi ạ.”
Cậu không muốn người mẹ xinh đẹp của mình phải ghê tởm bởi bà hai, phá hỏng tâm trạng tốt một ngày.
Bà hai giống như nô lệ tiến cống xong thì bị đuổi đi, nhưng cảm giác sợ hãi mơ hồ với nhà họ Ôn thậm chí khiến bà ta không kịp so đo điều gì, vội vã xách túi cuống cuồng bỏ chạy.
“Mẹ đừng giận nhé.” Ôn Trà dỗ Tiết My.
Ngắn ngủi mấy ngày, Tiết My đã tu dưỡng ra phong thái không thể bàn đúng sai với kẻ ngu, bà xoa đầu Ôn Trà: “Yên tâm, mẹ không sao.”
Biệt thự nhà họ Ôn xanh ngắt, mang cả sự lãng mạn của phương Tây và nét cổ kính của phương Đông, con đường đá uốn lượn thông đến cổng chính, bàn ghế chạm trổ hoa văn và một chiếc xích đu được đặt trên bãi cỏ ở hai bên.
Ôn Lạc Thủy đang ngồi trên xích đu, bất an nắm chặt vạt áo, trông thấy bà hai, cậu ta cuống quý đứng dậy, gọi một tiếng đầy ắp chờ mong: “Cô…”
Bà hai không chạy trốn thành công, cũng không thể giả vờ như không thấy, đành phải thay đổi biểu cảm, quay người lại hàn huyên: “Là Tiểu Thủy à…”
“Cô à, mọi người…” Ôn Lạc Thủy như muốn nói lại thôi.
Hai người đều không nói thẳng ra, chờ đối phương chọc thủng tờ giấy này.
Bà hai có cái tật rất dở hơi, thực ra bà ta nhìn ai cũng không vừa mắt nổi.
Trước kia bà ta đối với Ôn Lạc Thủy lá mặt lá trái, khen ngợi trăm bề, chẳng qua là vì cho rằng Ôn Lạc Thủy là cậu chủ đích thực, thế nên muốn liên hôn với bọn họ.
Sau khi lộ ra chuyện Ôn Lạc Thủy là cậu chủ giả, đối với bà ta, Ôn Lạc Thủy không còn giá trị gì nữa, thái độ của bà ta lập tức trở nên xa cách, đổi sang một dáng vẻ khác.
Giống như lúc này, ba ta cực kỳ căm ghét dáng vẻ mặc toàn đồ trắng như một bông hoa trắng nhỏ của Ôn Lạc Thủy, ngày nào cũng như con quỷ bay lượn vật vờ, khiến người ta đen đủi chết đi được.
Ôn Lạc Thủy là người không trụ được trước: “Cô à, chuyện hôn sự của nhà họ Ôn và nhà họ Tề…”
Thực ra Tề Quân Hạo đã âm thầm vỗ về Ôn Lạc Thủy, cam đoan với cậu ta là chỉ trao đổi lợi ích.
Nhưng người đang yêu cực kỳ mẫn cảm, người yêu thi thoảng lại thất thần và dao động, cậu ta ghi tạc trong lòng, tự nhiên nảy sinh cảm giác không nắm bắt được.
Hơn nữa mấy ngày gần đây cậu ta càng lúc càng liên lạc nhiều với Tề Quân Hạo, nhưng đối phương lại phản ứng lạnh nhạt, chỉ lấy cớ là bận.
Thế nên cậu ta mới đến gặp bà hai, hy vọng sẽ nhận được lời khẳng định từ phía mẹ của Tề Quân Hạo.
Bà hai tiếc nuối nhún vai: “Tiểu Thủy, chỉ trách chúng ta không có duyên phận, thật đáng tiếc.”
Nào có chuyện Ôn Lạc Thủy không nhìn ra, bà hai trở mặt còn nhanh hơn lật sách, khoảng thời gian trước còn kéo tay cậu ta nói là con dâu không phải cậu ta thì không được, bây giờ lại thay đổi sang một bộ mặt khác.
Trái tim cậu ta lạnh ngắt.
Ôn Trà quay về ban công phòng mình, nhìn xuống hai người ở trước vườn hoa, cảm thán sao người ta lại thích bàn âm mưu một cách ngang nhiên như thế, cũng không biết tìm chỗ nào bí mật một chút.
Trong nguyên tác, Ôn Lạc Thủy không hề có dáng vẻ thảm thương như hiện tại.
Hồi ấy, cậu ta giành được giải thưởng của cúp Phong Hoa, đối lập hoàn toàn với nguyên chủ, đạt được danh tiếng tốt, nhất thời nở mày nở mặt không gì sánh được.
Bà hai mở miệng là khen cậu ta ngoan, thân thiết hơn cả với con trai ruột.
Xét theo một nghĩa nào đó, làm người mà làm được đến mức như bà hai Tề đây thì cũng thật trâu bò.
Cuộc đối thoại trong vườn hoa vẫn đang tiếp tục.
Bà hai nhìn dáng vẻ gầy gò tủi thân của Ôn Lạc Thủy, lâu lắm rồi bà ta mới cảm nhận được chút cảm giác quyền lực, cơn buồn bực vì bị Ôn Trà và bà Tề lôi ra vả mặt cuối cùng cũng vơi đi không ít.
Nghĩ đến đây, thái độ bà ta đối với Ôn Lạc Thủy cũng tốt hơn một chút, thân thiết cầm tay Ôn Lạc Thủy:
“Tiểu Thủy, cháu và Quân Hạo quen biết nhiều năm mà không thể ở bên nhau, cô biết trong lòng cháu nhất định rất khó chịu.
Cô vẫn thích cháu vô cùng, có thời gian rảnh thì đến nhà cô chơi nhiều vào nhé.”
Bà ta nhìn chằm chằm dáng vẻ xinh đẹp của Ôn Lạc Thủy, trong lòng đột nhiên nảy ra một kế.
Nếu lợi dụng Ôn Lạc Thủy để dập bớt lòng hăng hái của Ôn Trà, xem Ôn Trà còn dám bất kính với bà ta nữa không.
“Thật ra trong lòng Quân Hạo vẫn có cháu.
Chỉ có điều hôn ước này một mặt là hứa hôn từ bé, thân phận của cháu không được; mặt khác là bố của Quân Hạo muốn hợp tác với Ôn Vinh, thế nên sau khi suy đi tính lại, cuối cùng vẫn chọn Ôn Trà.” Bà hai lắc đầu, giả vờ giả vịt, “Nhưng các cháu vẫn còn trẻ, chuyện tương lai không ai biết được, đính hôn không có nghĩa là kết hôn, kết hôn rồi vẫn có thể ly hôn, bên trong vẫn còn nhiều điều khó đoán lắm!”
Bởi vì những gì bà hai nói ở phần đầu giống hệt những gì Tề Quân Hạo đã dùng để an ủi cậu ta, Ôn Lạc Thủy dần dấy lên hy vọng, cũng nghe cả những lời ở phần sau: “Cô à, đây là những gì Quân Hạo nói với cô ạ?”
Câu nào là Tề Quân Hạo nói với bà ta cơ?
Bà ta thương con trưởng hơn, nếu không phải hôn ước của Tề Quân Hạo có thể giúp sức cho nhà bà ta, bà ta không thèm để ý Tề Quân Hạo thế nào.
Bà hai không rõ đầu đuôi, thế là gật đầu có lệ.
Ôn Lạc Thủy lại dần nở nụ cười: “Vâng, cháu biết rồi.”
Cậu biết cái gì?
Bà hai không hiểu gì cả, nhưng Ôn Lạc Thủy càng hăng hái, chăm chỉ đối đầu với Ôn Trà, tâm trạng bà ta cũng có thể tốt lên theo, thế nên bà ta nhẹ nhàng quở trách: “Giờ thì không trách móc gì nữa chứ, đứa trẻ ngốc này.”
Ôn Trà đứng ngoài thờ ơ xem cảnh gà và vịt nói chuyện.
Mặc dù không nghe thấy họ nói gì, nhưng căn cứ vào bầu không khí giống như bộ phim máu chó được chiếu vào giờ vàng lúc tám giờ tối giữa hai người họ, cậu có thể đoán ra phần nào.
Cậu duỗi người, quay vào trong phòng mình.
Trong kênh trò chơi, Trịnh Minh Trung đang gọi cậu, giọng kéo dài ra, thê lương vô cùng: “Em trai, em trai Ôn Trà của anh ơi!”
“Khóc tang à.” Ôn Trà tháo tai nghe xuống, sau khi vặn nhỏ âm thanh, cậu bật loa ngoài, giảm bớt sự công kích của sóng âm.
“Không được gào khóc vài câu à? Cậu sắp bước vào nấm mồ hôn nhân rồi đấy!” Trịnh Minh Trung thật sự đau lòng, “Sau này anh còn tìm cậu chơi được nữa không?”
Ôn Trà thắc mắc: “Sao không được?”
Trịnh Minh Trung thật lòng lo lắng: “Nhà ông hai và Tu Trúc không dễ giải quyết, sau này cậu chắc chắn sẽ đứng về phía nhà ông hai, còn anh lại là bạn của Tu Trúc, bị kẹp giữa các người, anh khó xử lắm đấy.”
Ôn Trà buồn cười: “Cậu ấm Trịnh, đạo diễn Trịnh, anh nghĩ nhiều thật đấy.”
Từ sáng đến tối toàn chứa cái gì trong đầu vậy?
Trịnh Minh Trung không chịu ngừng lại: “Anh mặc kệ, cậu phải đảm bảo với anh, sau này cậu sẽ không tổn thương Tu Trúc.”
“Sao anh dám khẳng định là anh ấy sẽ không tổn thương tôi?” Ôn Trà lười biếng đáp lại.
“Sao có thể?” Trịnh Minh Trung lẩm bẩm.
Dựa vào EQ siêu cao, anh ta cảm thấy Ôn Trà sẽ là một ngoại lệ của Tề Tu Trúc.
Vốn tưởng hai người này có thể thành đôi, kết quả Ôn Trà không đánh tiếng gì đã sắp đính hôn với Tề Quân Hạo rồi.
Anh ta lại dựa vào trí tưởng tượng vô cùng phong phú, nghĩ ra một vở kịch yêu hận tình thù, thế nên mới nhắc đến chuyện này.
Ôn Trà không lằng nhằng với anh ta nữa, khẽ cười thành tiếng, vừa chắc chắn vừa nghiêm túc nói: “Tôi sẽ không tổn thương Tề Tu Trúc.”
Trịnh Minh Trung ngừng thở, ngoáy lỗ tai, cứ cảm thấy tai hơi ngứa, đúng là đã bị ghẹo rồi.
Sau khi nhận được sự bảo đảm, anh ta hết sức hào hứng tám chuyện tiếp: “Em trai, anh tổ chức cho cậu một bữa tiệc độc thân, cậu nhất định phải đến đấy nhé!”
“Ừm.” Ngón tay đang gõ bàn của Ôn Trà ngừng trong giây lát, sau đó tiếp tục gõ đầu ngón tay, đồng ý có vẻ qua loa.
“Chúng ta hứa rồi đấy nhé!” Trịnh Minh Trung hưng phấn bổ sung.
Đạo diễn Trịnh nghĩ: Anh ta nhất định phải để em trai Ôn Trà và bạn tốt của anh ta có một lời tạm biệt cuối cùng hoàn hảo!.