Ôn Trà quay đầu phát hiện Trịnh Minh Trung đang ngồi ở bàn sau lưng với vẻ mặt thậm thà thậm thụt, cậu biết ngay là cái người có lông mày rậm và đôi mắt to này đã phản bội cách mạng.
“Ha ha.” Trịnh Minh Trung biết không giấu được nữa, bưng cái khay trên bàn lên ngồi vào cạnh Lý Châu, xum xoe bợ đỡ Ôn Trà: “Trùng hợp quá em trai, có muốn ăn thử gan ngỗng không?”
“Đúng là rất trùng hợp.” Ôn Trà khẽ gật đầu, nụ cười bên khoé môi khiến Trịnh Minh Trung bỗng nhiên thấy sợ hãi.
Trịnh Minh Trung chưa từ bỏ, thề thốt phải diễn đến giây phút cuối cùng, kinh ngạc hô lên: “Ôi, đây không phải là Tu Trúc sao, đúng là quá trùng hợp rồi.”
Tề Tu Trúc không nhìn nổi diễn xuất của anh ta, cụp mắt không thèm chào hỏi luôn.
Mặc dù Ôn Trà nói xấu sau lưng người khác bị bắt gặp, nhưng da mặt cậu dày, trước tiên cậu dời sự chú ý, đổ lỗi cho Trịnh Minh Trung: “Tôi thấy anh không xem tôi là bạn bè đúng không?”
“Sao anh dám.” Trịnh Minh Trung lớn tiếng kêu oan.
Ôn Trà cười “ha ha” một tiếng, dư quang liếc nhìn mí mắt mỏng đang cụp xuống của Tề Tu Trúc, cậu hơi chột dạ, nhưng suy nghĩ lại thì thấy tại sao cậu phải chột dạ chứ, cậu hẹn với người khác chỉ là nhu cầu xã giao bình thường thôi mà.
Được rồi, cậu thừa nhận nói linh tinh sau lưng Tề Tu Trúc đúng là có hơi chút xíu không đúng, nhưng cũng chỉ là một chút thôi, nếu Tề Tu Trúc rộng lượng thì phải tha thứ cho cậu.
Ôn Trà không tim không phổi đã thành công thuyết phục được bản thân mình bằng logic này.
“Hai người?” Não Lý Châu ngưng load, vô cùng chấn động.
Anh ta nghe thấy gì thế này? Ôn Trà và Tề Tu Trúc từng hôn nhau, Tề Tu Trúc hôn Ôn Trà đến nhũn chân, Tề Tu Trúc còn lên tiếng với giọng điệu khác thường.
Phải biết rằng Tề Tu Trúc là chú của Tề Quân Hạo, trước đó cháu vừa mới giải trừ hôn ước với Ôn Trà, thì chú đã hôn Ôn Trà rồi, không nói là có âm mưu từ lâu cũng không có ai tin.
Không ngờ Tề Tu Trúc lại là một người như vậy! Bắt đầu từ hôm nay, hình tượng của idol trong lòng anh ta đã hoàn toàn sụp đổ.
Tề Tu Trúc lại đột nhiên nói chuyện với anh ta: “Anh là Lý Châu đúng không.”
“Đúng vậy.” Không ngờ Tề Tu Trúc lại nhớ tên của mình, Lý Châu được sủng ái mà lo sợ, anh ta tưởng rằng Tề Tu Trúc vốn dĩ không nhận ra anh ta chứ.
Ôn Trà cảm thấy có gì đó không bình thường.
Trong hai mươi phút ngắn ngủi sau đó, Lý Châu và Tề Tu Trúc bàn luận về những vấn đề trong lĩnh vực đầu tư, lấy nhu thắng cương giải quyết tình cảnh khó khăn của công ty Lý Châu.
Sau một hồi trao đổi, ánh mắt Lý Châu nhìn Tề Tu Trúc đã khôi phục lại ánh mắt lấp lánh ánh sao.
“Cảm ơn!” Anh ta kích động đến hận không thể đứng dậy cúi người hành lễ.
Tề Tu Trúc bình thản gật đầu với anh ta, nói: “Thời gian không còn sớm nữa…”
Lý Châu lập tức hiểu rõ ý trong đó, đứng dậy: “Tôi đi trước đây, hoá đơn để tôi thanh toán, hai người cứ từ từ ôn chuyện.”
Sau đó, anh ta lại thành khẩn mà bổ sung một câu: “Chúc phúc cho hai người!”
Anh ta nghĩ thông rồi, người đẹp thì nên đi đôi với anh hùng.
Xuất hiện chút khuyết điểm đạo đức cũng đâu có quan trọng, anh ta nên chúc phúc hai người họ bên nhau lâu dài.
Trịnh Minh Trung há hốc mồm nhìn Lý Châu đi xa như vừa được tiêm máu gà, chậc chậc khen ngợi Tề Tu Trúc: “Nhìn nhầm cậu rồi.”
Ôn Trà cũng không nhịn được mà vỗ tay.
Đúng thật là biết thu phục lòng người.
Bộ phim của ba người, Trịnh Minh Trung biết rằng mình không nên ở đây, chuồn đi nhanh như phóng tên lửa.
“À ừ, tôi ăn xong gan ngỗng rồi, phải vội đi xem suất tiếp theo đây, tôi đi trước nhé.”
Anh ta gật đầu với hai người, không dám nhìn vào Ôn Trà, sau khi nhìn Tề Tu Trúc với ánh mắt tự cầu phúc rồi cúi người chuồn đi.
Bây giờ chỉ còn lại hai người.
Cơm tối đã ăn xong rồi, trên bàn toàn là thức ăn thừa, Ôn Trà hỏi Tề Tu Trúc: “Chúng ta cũng đi về thôi.”
Trong xe của Tề Tu Trúc được bày trí rất đơn giản, trong không khí có mùi hoa cam nhẹ nhàng tinh tế, là tác phẩm mà lần trước Ôn Trà theo Tiết Thanh Châu thử làm sau khi thay đổi hương liệu, rồi mượn hoa dâng phật tặng cho Tề Tu Trúc.
Chủ đề hai người có thể nói với nhau lại nhiều hơn rồi.
Đầu tiên là Ôn Trà xin lỗi một cách chân thành: “Chú, xin lỗi, tôi không nên vu khống cho chú.”
Nhưng tính cách mèo con như Ôn Trà, đối với ai cũng dễ dàng được đằng chân lân lên đằng đầu, lập tức trả đũa lại: “Nhưng hai câu nói cuối cùng của chú có lực sát thương quá lớn, chúng ta coi như hoà nhau.”
Tề Tu Trúc chỉnh nhiệt độ trong xe cao lên, hỏi ngược lại: “Thế nào? Cậu thật sự định ở bên Lý Châu à.”
“Ôi.” Ôn Trà thở dài một hơi, âm thầm ám chỉ: “Lý Châu cũng rất được mà.”
Cậu là đang tỏ ý tối hôm đó Tề Tu Trúc còn có thể phanh xe, biểu đạt sự không vui của mình một cách rõ ràng.
Ánh đèn neon rực rỡ ngoài cửa sổ thắp sáng cả thành phố vào ban đêm, hai người như bước vào một con sông màu vàng kim đang chảy.
Tề Tu Trúc im lặng rất lâu, dừng xe ở bên lề công viên có thể đậu được, cân nhắc từ ngữ, nói với Ôn Trà: “Như vậy không công bằng với cậu, cậu sẽ chịu tổn thương.”
Ôn Trà dừng lại một lúc, lông mi nhấp nháy, đột nhiên không biết nói gì, “oh” một tiếng nhạt nhẽo.
Lúc này cậu mới ý thức được, dường như Tề Tu Trúc cũng rất thích cậu.
Cậu nhìn chằm chằm nửa bên mặt Tề Tu Trúc, đến gần một chút, thò đầu qua hôn lên khóe môi Tề Tu Trúc: “Được rồi, tôi sai rồi.”
Lần trước Ôn Trà uống say, lần trước Tề Tu Trúc bị bỏ thuốc, đúng là không thích hợp.
Tề Tu Trúc bị cách vỗ về như mèo cào của Ôn Trà khiến cho dở khóc dở cười.
Anh cúi đầu ôm lấy mặt Ôn Trà, nâng cằm cậu, hôn lên môi cậu, hô hấp của hai người quấn quanh vào nhau, nuốt chửng hơi thở của đối phương.
Ôn Trà nắm lấy quần áo của anh, hôm nay anh mặc áo hoodies màu đen, mềm mại thoải mái, nhiệt độ trong cơ thể hơi lạnh dần tăng lên, Ôn Trà dường như nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ có lực của anh.
Cuối cùng Tề Tu Trúc buông Ôn Trà ra, cậu mở mắt ra, nhìn vào trong mắt Tề Tu Trúc.
Không giống như ánh mắt lành lạnh ướt át tối hôm đó, đáy mắt anh giờ phút này có thêm chút cố gắng kiểm soát:
“Ôn Trà, hôm nay có tỉnh táo không?”
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Ôn Trà hình như cảm thấy tóc mình bị ướt, cậu khó chịu vuốt tóc sang một bên, cảm thấy buổi tối hôm nay trôi qua vừa chậm lại vừa giày vò người khác.
“Có đau không?” Giọng nói của người đàn ông trầm khàn gợi cảm trong màn đêm.
Để đáp lại, cậu đạp đối phương một cái.
Dường như Ôn Trà nghe thấy tiếng cười dễ nghe rung rung phát ra từ lồng ngực của người đàn ông, sau đó đối phương dịu dàng hôn lên mặt, lên xương quai xanh của cậu, cậu rầm rì hai tiếng rồi lại ngủ say.
Đợi khi tỉnh lại, khí huyết của Ôn Trà đã hồi phục trở lại, giống như con hồ ly vừa được lấy dương bổ dương, thay quần áo ăn xong rồi chạy: “Thầy tìm tôi, tôi đi đây.”
Tề Tu Trúc còn chưa kịp hỏi có cần đưa cậu đi hay không, Ôn Trà đã xoay người không thấy bóng dáng.
Lần này thật sự bị trêu ghẹo rồi.
Không phải là Ôn Trà không muốn gần gũi với anh, nhưng thầy Lưu hối thúc rất gấp, mới sáng sớm đã không ngừng gọi cậu như đòi mạng, bảo cậu đến trường tiếp nhận lễ tẩy rửa tư tưởng.
Nửa tiếng đồng hồ sau, Ôn Trà quen đường quen lối gõ cửa nhà thầy Lưu.
“Thầy, em đến nộp bài tập.”
Thầy Lưu lạnh nhạt “ừ” một tiếng.
Ôn Trà không nói gì.
Thầy Lưu không giữ lại, mắng một câu “thằng nhóc thúi”, giả vờ tỏ vẻ thờ ơ.
Ôn Trà lập tức tỏ vẻ cười tí tởn sáp đến gần: “Chào thầy, thầy vất vả rồi ạ.”
Trong kỳ nghỉ đông, thầy Lưu đã giao cho Ôn Trà rất nhiều bài tập.
Ôn Trà có thể đoạt giải trong cúp Phong Hoa đều là nhờ vào linh cảm để quay, nền tảng về lý luận thực tiễn của cậu lại vô cùng không chắc chắn.
Sau khi nộp bài tập rồi, đương nhiên là bị thầy Lưu nghiêm khắc mắng đến đầu rơi máu chảy.
Nhưng mấy lần mỗi khi thầy Lưu cảm thấy Ôn Trà không chịu được khổ cực sẽ chủ động bỏ cuộc, cậu lại cứ kiên trì tiếp tục.
“Được rồi, cũng xem như là không sai đến mức quá đáng.” Thầy Lưu sửa bài tập xong, sắc mặt cũng xem như tốt hơn một chút.
Ôn Trà lập tức dát vàng lên mặt mình: “Hiểu rồi, chính là có tiến bộ.”
Thầy Lưu tỏ vẻ giận dữ với cậu.
Ôn Trà ghi lại đơn giản những chỗ cần phải sửa.
Thầy Lưu nhìn chằm chằm cậu, sau khi xác định Ôn Trà không viết sai, tay cầm tách trà sứ thời Đường, bên trong là cẩu kỷ pha nước nóng: “Đúng rồi, có một tổ chương trình tìm đến viện truyền thông, hy vọng nhà trường có thể tiến cử vài học sinh tham gia chương trình của bọn họ, bọn họ còn chỉ định rõ là muốn mời em.”
Cho dù tổ chương trình không nói, lãnh đạo trong trường cũng sẽ ưu tiên suy xét đến Ôn Trà, hình tượng tốt, khí chất tốt, lại còn đạt giải thưởng lớn, chính là bảng hiệu sống của viện truyền thông của Đại học C.
Ôn Trà nghịch máy ảnh quý giá của đồng chí Lưu, thuận miệng hỏi: “Nội dung chương trình là gì ạ?”
Thầy Lưu nhớ lại nội dung bản kế hoạch ông ta đã đọc: “Đại khái là phỏng vấn, muốn ghi lại cách mà học sinh các cậu có được linh cảm để làm ra tác phẩm.”
“Ồ.”
Ôn Trà không hứng thú lắm.
Phỏng vấn à.
Vậy không phải có nghĩa là cậu phải rời xa vòng ôm ấm áp của mẹ, bờ vai vững chắc của anh trai và thế giới phồn hoa của bạn bè để ra bên ngoài tự mình lưu lạc sao?
Mèo nhỏ không chịu nổi sự khổ cực này đâu.
Thầy Lưu rất tinh mắt, hơn nữa Ôn Trà là do một tay ông ta dẫn dắt, cậu là người thế nào ông ta còn không rõ sao? Vừa nhìn là biết ngay cậu lại tái phát bệnh hoàng tử rồi.
Ông ta yêu không nổi mà cũng hận không nổi tên nghịch đồ này, vừa định mắng cậu thì đã bị những lời ngon tiếng ngọt và da mặt dày của cậu oanh tạc, nên đành nuốt hết mấy lời mắng chửi về.
“Đi hay không tùy cậu, tôi không quan tâm.” Thầy Lưu đã quen tỏ thái độ tốt đẹp rồi.
“Cảm ơn thầy, em sẽ suy nghĩ thật kỹ.” Ôn Trà cũng không nói chắc chắn, dù sao cũng phải cho lãnh đạo chút mặt mũi thoả đáng, không thể từ chối ngay được.
“Ừm.” Lần trước sinh nhật của thầy Lưu, Ôn Trà đã mua một chiếc ghế lắc lư để ở bàn làm việc.
Thầy Lưu không thích nhận quà, nhưng Ôn Trà nói đây là lấy tiền thưởng nhận được từ cúp Phong Hoa mua để hiếu thuận với thầy, ông ta do dự một chút rồi nhận lấy.
Bây giờ cửa phòng làm việc mà đóng lại thì ông ta sẽ nằm trên chiếc ghế lắc lư này, vừa nghe Kinh kịch vừa sửa bài tập của học trò, vô cùng thỏa mãn.
Thầy Lưu lắc lư chiếc ghế, cả người lười nhác, đặc biệt giống chú mèo hoàng gia trong viện bảo tàng.
Ôn Trà ngứa tay, cầm máy ảnh lên chụp vài tấm, lớn tiếng nói dưới cái nhìn trừng trừng của thầy Lưu: “Thầy ơi! Nộp bài tập!”
Nhân vật chính của bài tập chính là bản thân thầy, Ôn Trà muốn xem coi ông ta sẽ mắng bản thân mình như thế nào.
Thầy Lưu duỗi thẳng chân ra, ghế lắc lư được chống lên chín mươi độ, ông ta đứng dậy giật lấy máy ảnh, đẩy Ôn Trà ra khỏi cửa.
Bộp.
Hôm nay lại là một ngày bị đuổi ra khỏi cửa.
Gần đây thành phố C bước vào mùa đông, mấy ngày nay nhiệt độ tăng trở lại, cây cối trong vườn trường ngã màu đỏ, màu xanh, màu cam, trông vô cùng hợp với bầu trời trong xanh.
Trên khuôn viên trường có một bức tường lớn được vẽ bằng tay lên, nhìn kỹ thì sẽ phát hiện đó là các bức thư tình với những nét chữ khác nhau, mấy cặp cô dâu chú rể đang đi trên thảm đỏ với vẻ mặt ngọt ngào.
Đại học C đang tổ chức hôn lễ tập thể trên sân trường, trên màn hình LED đang chiếu những tấm ảnh của cô dâu chú rể từ lúc mặc đồng phục trường đến lúc mặc đồ cưới, là minh chứng cho tình yêu của bọn họ.
Ôn Trà dừng bước chân, hơi thất thần một lúc, rất nhanh đã bị bầu không khí vui vẻ ở hiện trường lây nhiễm đến cong khoé môi.
Cậu sẽ vì tình yêu tuyệt đẹp của người khác mà cảm động đến thậm chí rơi nước mắt, sẽ vì bọn họ bước vào cung điện hôn nhân hạnh phúc mà tặng những câu chúc phúc chân thành.
Nhưng đổi lại là bản thân Ôn Trà, cậu vẫn chưa rong chơi đủ, sao có thể đồng ý kết hôn được?
Các bạn học xem ở bên cạnh phát hiện ra Ôn Trà, kêu những người khác nhìn ra sau:
“Ôn Trà?”
“Cậu ấy nhìn thấy, có khi nào sẽ tức cảnh sinh tình mà đau lòng không?”
“Chắc là không đâu.”
Các bạn học tốt bụng tự mình suy diễn ra một đống tình tiết như Ôn Trà giải khuây không thành, nhớ lại lễ đính hôn thất bại của mình mà vô cùng đau lòng.
Họ nhiệt tình nhét đầy kẹo mừng vào trong tay Ôn Trà đang ngẩn người, an ủi chàng trai vừa bị “tổn thương tình cảm” này.
Cô dâu đi hết thảm đỏ nghe thấy động tĩnh, hất mái tóc dài phát hiện Ôn Trà, nên lập tức quay đầu qua, hét lên: “Ôn Trà.”
Sau đó ném bó hoa trong tay về phía sau.
Các bạn học đều ăn ý mà lựa chọn né ra, Ôn Trà luống cuống nhận lấy bó hoa, ôm bó hoa được gói từ hoa hồng đỏ, hoa bách hợp, và cây cát cánh vào trong lòng, mùi thơm tươi mát dấy lên tâm trạng tốt cả ngày hôm nay của cậu.
Ôn Trà vội nói lời cảm ơn: “Cảm ơn.”
“Ôn Trà, chúc cậu sớm ngày tìm được hạnh phúc của mình!” Cô dâu là một cô gái vô cùng đáng yêu, nói một cách lòng đầy căm phẫn: “Đàn ông cặn bã đi làm người thứ ba sẽ chết không yên thân!”
Ôn Trà cười phụt thành tiếng, trong mắt tràn đầy sức sống bừng bừng: “Được.”
Khi đến tay không, khi về lại đầy ắp, trong túi của Ôn Trà đầy kẹo, trên cổ tay buộc một trái bóng, trên tay còn cầm bó hoa, khiến tỉ lệ quay đầu vô cùng cao.
Ôn Trà không để tâm, cúi người buộc quả bóng vào đứa bé đang nhìn cậu đến ngẩn người ở trước mặt, vò mái tóc xù của đứa bé, sau đó chuẩn bị mang hoa về nhà cắm vào bình bông.
Cá nhân Ôn Trà cho rằng hôm nay là một ngày vô cùng hoàn mỹ, cho đến khi thông báo trong điện thoại vang lên, trên màn hình hiển thị ghi chú – “Gián điệp hai mang”.
Ôn Trà nhướng mày nghe máy: “Alo.”
Gián điệp hai mang Trịnh Minh Trung, cậu Trịnh và bên kia điện thoại vẫn có thể khiến người khác tưởng tượng ra vẻ mặt tươi như hoa của anh ta: “Em trai, đừng nói anh không xem cậu là bạn bè nữa nhé? Để anh nói cho cậu biết một bí mật.”
Ôn Trà cũng xem như hiểu ra tại sao có lúc Ôn Vinh lại càng đau đầu dữ dội hơn sau khi gặp Trịnh Minh Trung, cái người này nói chuyện thật sự quá lớn tiếng: “Chuyện gì?”
“Sao cậu không phối hợp với bầu không khí khuếch đại của anh thế? Anh nói cậu nghe, anh mà nói ra chắc chắn cậu sẽ vô cùng kinh ngạc cho xem.” Trịnh Minh Trung nói.
“Ừ.” Ôn Trà cúi đầu ngửi hương hoa bên tai, phối hợp với đối phương một cách uể oải.
“Ôi, thật là chẳng thú vị gì cả.
Hôm nay anh nhìn thấy Tề Tu Trúc vào cửa hàng đá quý.” Trịnh Minh Trung càng nói càng kích động: “Cậu có biết cậu ấy làm gì không! Cậu ấy mua nhẫn! Mua nhẫn đó!”
?
“Có phải là muốn cầu hôn cậu hay muốn đính hôn với cậu không!” Trịnh Minh Trung hận không thể đốt pháo hoa ăn mừng: “Anh cố tình mật báo trước cho cậu biết đó, gần đây cậu nhớ ăn mặc đẹp một chút.”
Ở nơi mà anh ta không nhìn thấy, sắc mặt của Ôn Trà dần trở nên nghiêm trọng.
Không phải chứ không phải chứ.
Nhận được hoa của cô dâu thật sự linh nghiệm vậy sao?
Nhưng cậu nghĩ lại thì thấy với phong cách làm việc của Tề Tu Trúc thì đúng là anh có khả năng sẽ làm ra chuyện như vậy.
Hôm qua lên giường, hôm nay đính hôn, ngày mai sinh con, tuần tự từng bước, mỗi một bước đều được liệt kê vào danh sách phân phát số liệu.
Nhưng Ôn Trà vẫn chưa rong chơi đủ.
Mỗi ngày cậu đều tự hỏi bản thân rằng, hôm qua đã rong chơi đủ chưa, hôm nay rong chơi đủ chưa, ngày mai rong chơi đủ chưa? Kết luận đưa ra luôn là chưa rong chơi đủ.
Ở bên Tề Tu Trúc không giống như nghi thức đính hôn đã định sẵn là lật mặt với Tề Quân Hạo, cậu sẽ bị ràng buộc với anh.
“Cậu chủ, giúp tôi một chút, giúp tôi trông chừng anh ấy.” Ôn Trà dặn dò Trịnh Minh Trung.
Trịnh Minh Trung đang đắm chìm trong mộng đẹp không hề biết suy nghĩ của Ôn Trà, tự cho rằng mình đã hiểu: “Được, cậu cứ yên tâm!”
Ôn Trà hít sâu một hơi, trở về nhà với tâm trạng lo âu.
Đến niềm vui khi đạt được mong muốn của buổi tối hôm qua cũng đã mất sạch, sắc đẹp hại người mà, sao cậu lại không kiểm soát được mình cơ chứ! Nếu Tề Tu Trúc thật sự muốn cậu chịu trách nhiệm với anh, cậu phải làm sao đây?
Điều mà Ôn Trà không chú ý tới đó là trong tiềm thức của cậu chưa từng nghĩ qua rằng cậu có thể trực tiếp từ chối đối phương mà.
Tiết My bước lên đón: “Tiểu Trà, bữa cơm hôm qua thế nào?”
“Cũng tạm.” Ôn Trà rời khỏi mạch suy nghĩ của bản thân mình.
“Mẹ nghe Lý Châu nói cuối cùng Tề Tu Trúc đã gặp tụi con.” Tiết My cẩn thận quan sát sắc mặt của Ôn Trà: “Vậy… Tiểu Trà, con cảm thấy Tề Tu Trúc thế nào?”
Người đang đa nghi thì nghe cái gì cũng cho rằng là ám chỉ, Ôn Trà đối diện với ánh mắt dịu dàng của Tiết Mi, đột nhiên không cách nào nói dối, cậu im lặng một lúc lâu mới thở dài một hơi: “Anh ấy rất tốt.”
“Vậy sao?” Tiết My nghe vậy thì cười, giống như đang suy nghĩ đến chuyện gì đó.
Ôn Trà ôm tâm trạng nặng nề đi lên lầu, trở về phòng của mình, ngồi lên giường.
Đau đầu quá đi.
Ôn Trà ôm lấy chú gấu, cố gắng phân tích nội tâm của mình:
Đối với Tề Tu Trúc, cậu thấy đẹp nổi ý, bị ma quỷ ám, nên đã đi câu cá.
Trong quá trình câu cá, cuối cùng cá cũng đã mắc câu, nhưng con cá này là một người cá cực phẩm vô cùng khôi ngô, trầm lặng ít nói nhưng lại mạnh mẽ đáng tin.
Bây giờ Ôn Trà đang đứng trên bờ, chỉ thiếu một chút nữa là đã bị dụ dỗ ngược lại rồi.
Thật là nguy hiểm.
Cậu phải bình tĩnh sắp xếp lại mạch suy nghĩ của bản thân mình.
Ôn Trà hít sâu một hơi, ấn số điện thoại của thầy Lưu:
“Thầy, chương trình mà sáng nay thầy nói, em đã suy nghĩ lại rồi.”
Thầy Lưu rất ngạc nhiên: “Chương trình đó được quản lý khép kín đó.”
Ôn Trà không chút do dự: “Không sao, còn không chạy trốn thì em phải lật xe mất.”
Thầy Lưu:?.