Chương trình “Cùng nhau sưu tầm dân ca đi” chỉ còn một tập cuối cùng đã được biên tập là chưa lên sóng, bởi vì quan hệ đặc biệt của mấy vị khách mời, trong lúc nhất thời, nó trở thành chương trình nổi tiếng nhất ở thời điểm hiện tại.
Mỗi nhóm khán giả đều tìm được thứ mà mình muốn xem, muốn mắng người thì mắng Ôn Nhạc Thủy, muốn gặm đường tình bạn thì cảm thán tình cảm của nhóm khách mời, muốn tìm tòi nghiên cứu nghệ thuật thì cũng cảm thấy hài lòng với tác phẩm cuối cùng của bọn họ.
Mà tất cả những điều này dường như đều lấy Ôn Trà làm trung tâm.
Đạo diễn vô cùng biết ơn Ôn Trà, khoảng thời gian trước, sau khi biết chuyện của Ôn Hưng Thịnh, ngày nào đạo diễn cũng ân cần hỏi han Ôn Trà.
Bây giờ, sau khi biết được trạng thái của Ôn Trà vẫn ổn, đạo diễn lại điên cuồng khen ngợi Ôn Trà, âm thầm thăm dò xem Ôn Trà có muốn quay thêm vài video tài liệu các kiểu với họ hay không.
Ôn Trà quả quyết từ chối ông ta, nói cho ông ta biết là cậu không có hứng thú làm bài tập mở rộng.
Mặc dù như thế, Ôn Trà vẫn không thể thoát khỏi nanh vuốt ma quỷ của bài tập.
Cậu đang ở trong phòng làm việc của thầy Lưu, thầy Lưu bắt Ôn Trà vào phòng làm việc, mang tác phẩm của cậu ở trong chương trình ra phân tích tỉ mỉ từ từng khung hình cho đến từng phân đoạn một.
“Hiểu chưa?” Thầy Lưu hỏi.
Ôn Trà ngoan ngoãn gật đầu: “Hiểu rồi ạ.”
“Được rồi, những thứ này cũng coi như là có tiến bộ rồi.” Thầy Lưu cầm chiếc cốc tráng men lên giả vờ uống một hớp.
Ôn Trà chống khuỷu tay trên bàn, tì cằm vào: “Chỉ là tiến bộ thôi ạ? Sao thầy không khen em thêm mấy câu, người khác đều khen ngợi em đó.”
Cả giám khảo Adam mà cậu quen khi tham gia cúp Phong Hoa và đạo diễn Wilson đã quay quảng cáo cho cậu đều tính đúng múi giờ chênh lệch rồi gọi điện thoại đến, dùng giọng điệu trầm bổng cảm thán: “Ôi, Cha à, cậu không chỉ là một diễn viên giỏi mà còn là một đạo diễn giỏi nữa.
Cậu khiến tôi hiểu vẻ đẹp không nằm ở bề ngoài mà nằm ở bên trong, cô gái kia ở trong ống kính của cậu thật sự là quá đẹp.”
Ôn Trà vui vẻ mà thoải mái nghe bọn họ khen cậu thật lâu, sau đó hẹn lần sau có thời gian thì sẽ trò chuyện tiếp, cuối cùng mới lưu luyến cúp máy.
Thầy Lưu thổi râu trợn mắt để che giấu sự tán thường dành cho Ôn Trà: “Sao không biết rụt rè gì vậy, kiêu ngạo khiến cho người ta tự mãn.”
Sợ Ôn Trà lại làm nũng khiến ông không chống cự được, thầy Lưu lập tức chuyển chủ đề: “Tác phẩm của những khách mời khác trong tập này cũng không tệ, trường học cảm thấy như nhặt được bảo bối vậy.
Mặc dù chương trình này hơi hỗn loạn, nhưng tham gia một chuyến quả thật cũng có thu hoạch.”
Những tác phẩm cuối cùng mà nhóm khách mời sáng tác ra đều nhận được lời khen của tất cả mọi người, cho dù là tranh sơn dầu hay tượng điêu khắc.
Sau khi đem bán từ thiện, toàn bộ số tiền thu về đều được quyên góp cho thôn Hạnh Hoa.
Có du khách nhiệt tình còn không ngại đường xá xa xôi đến thôn Hạnh Hoa để check-in với món quà mà mọi người tặng cho Ôn Trà.
Nhất thời, việc này vậy mà lại khiến cho kinh tế của thôn phát triển.
Còn về sự phát triển của thôn Hạnh Hoa trong tương lai, chắc là bên huyện sẽ nhân dịp này nhanh chóng thảo luận ra một kế hoạch thôi.
Thầy Lưu nói: “Sắp có một cuộc thi, cậu xem có muốn tham gia không.”
Ôn Trà liếc nhìn thông báo, là cuộc thi đã nổi tiếng trên trường quốc tế từ lâu, sản sinh ra rất nhiều đạo diễn tài năng mới.
Thầy Lưu bổ sung: “Dù không tham gia thì trước khi kết thúc học kỳ cũng phải nộp bài tập cho tôi.”
Ôn Trà ném đá: “Làm xong trước khi kết thúc học kỳ thì chẳng bằng nhân cơ hội đi thi luôn cho rồi.”
Thầy Lưu “hừ” một tiếng, vô cùng gian xảo: “Đây là cậu tự nói đấy nhé, tôi không hề có ý này đâu.”
Ông biết hiện tại Ôn Trà vẫn thuộc kiểu chơi cho vui.
Tuy nói con người không nhất định phải có ước mơ, cũng không nhất định phải có mục tiêu, nhưng ông không đành lòng nhìn Ôn Trà lãng phí phần thiên phú này.
Dù sao Ôn Trà cũng còn trẻ, chung quy vẫn nên thử xem thế nào.
Ôn Trà hiểu ý của thầy Lưu, suy nghĩ một lúc rồi đồng ý.
Đồng ý trước rồi để sau tính tiếp, bài tập của học sinh nào mà không phải là làm lúc deadline kề đến cổ chứ.
Thầy Lưu không vừa mắt cái dáng vẻ lười biếng đó của cậu, xua tay đuổi cậu đi: “Đi ra ngoài chơi đi, tôi phải làm việc rồi.”
Mặc dù giọng nói không hòa nhã chút nào, nhưng đối với tính cách của thầy Lưu mà nói, thế này đã được coi là ôn hòa rồi.
Từ sau khi chuyện Ôn Hưng Thịnh lén lút tráo đổi con bị lộ ra, người đi đường gặp Ôn Trà đều sẽ chỉ chỉ chỏ chỏ về cậu, ánh mắt lộ vẻ đồng tình.
Nhưng Ôn Trà không cảm thấy phiền nhiễu một chút nào, trái lại còn nhận phỏng vấn của phóng viên, đứng trước ống kính kiên cường mà kìm nén nước mắt.
Người đẹp rơm rớm nước mắt, mọi người thấy vậy thì mắng mỏ Ôn Hưng Thịnh càng ác liệt thêm.
Hừ, đáng đời Ôn Hưng Thịnh.
“Vâng, tạm biệt thầy.” Ôn Trà quen cửa quen nẻo đẩy cửa, đóng cửa, đi xuống cầu thang, lại gặp phải một người quen cũ.
Trần Thi Thi vừa đụng phải Ôn Trà đã muốn quay người đi, nhưng đành cố gắng kìm xúc động sinh lý xuống, miễn cưỡng cười nói: “Tiểu Trà, thế nào rồi?”
Vốn là định không để ý, nhưng cô ta vẫn muốn tiếp tục bám lấy Tiết Thanh Châu, nhỡ Ôn Trà chạy đi nói xấu với Tiết Thanh Châu thì sao.
“Ồ?” Ôn Trà đáp lại, chẳng qua lại nói đúng thứ Trần Thi Thi không thích nghe, “Lâu rồi không gặp, dạo gần đây chị có khỏe không?”
Đúng là đồ trà xanh biết rõ rồi còn hỏi.
Sau khi chương trình lên sóng, khiến cho người xem nổi giận một là Ôn Nhạc Thủy, một người còn lại chính là Trần Thi Thi.
Bình luận trên màn hình toàn là “Bệnh công chúa mau về nhà đi”, “Van xin cô đừng cản trở nữa”, “Gái làm màu ở đâu ra đây, tôi sắp nôn mất”.
Thấy thế, cô ta hết sức tức giận.
Cô ta tốn chút tiền mua thủy quân khen mình gia cảnh giàu có, bố mẹ cưng chiều, khó tránh khỏi việc không quen với hoàn cảnh nông thôn, nhưng cư dân mạng vẫn không chịu nghe.
Trần Thi Thi tức đến mức thiếu chút nữa vào tài khoản chính chỉ mặt gọi tên mắng mỏ ngược lại.
Trông thấy Ôn Trà được khen ngợi từ đầu đến cuối, ngay cả Duẫn Vũ mà cô ta vẫn luôn xem thường cũng thành công hơn xưa.
Không phải là dựa hơi Ôn Trà đi bài tình bạn thôi sao, trước kia sao cô ta không phát hiện ra Duẫn Vũ lại biết tính toán như vậy nhỉ?
Trần Thi Thi nói lời sâu xa: “Tiểu Trà, tôi xem chương trình rồi, cậu đừng để Duẫn Vũ lừa, cậu ta đang lợi dụng cậu đấy.”
Trần Thi Thi thấy có hy vọng, lập tức khôi phục tinh thần dẫn dắt cậu nhớ lại: “Cậu đừng quên, ban đầu Duẫn Vũ cố tình ém video lại không làm sáng tỏ giúp cậu, để cậu bị mắng thật lâu.
Con người cậu ta luôn phải thấy có lợi thì mới chịu hành động.
Cậu đấy, đơn thuần quá mức, đừng tùy tiện coi ai cũng là bạn tốt.”
“Nhắc tới cái này, tôi từng nghe anh họ nói, trong tay chị cũng có một đoạn video, sao lúc xảy ra chuyện khi đó chị lại không lập tức lấy ra vậy?” Ôn Trà không mắc bẫy của cô ta.
Trần Thi Thi lập tức giải thích: “Lúc ấy tôi đang hoàn thành bài tập sưu tầm dân ca của trường, sau này đến lúc chỉnh sửa lại tài liệu mới phát hiện ra.”
“Trả lời nhanh như vậy, không biết còn tưởng chị đã nghĩ sẵn lý do thoái thác này từ rất lâu rồi đấy.” Ôn Trà thờ ơ nghịch cánh hoa trên tay, “Được rồi, chị nhân cơ hội yêu cầu anh họ dạy chị, bây giờ học cũng đã gần xong rồi, mong rằng sau này tôi sẽ không thấy chị xuất hiện ở nhà họ Tiết nữa.”
Trần Thi Thi không giữ được nụ cười nữa.
Mặc dù Ôn Trà họ Ôn, nhưng ở nhà họ Tiết rất có trọng lượng.
Khóa học kết thúc, cô ta không thể tìm cách liên lạc với Tiết Thanh Châu nữa.
Bố cô ta đang kinh doanh công ty nước hoa, còn trông chờ vào cô ta có thể mời được Tiết Thanh Châu thiết kế giúp một mẫu đây.
Trần Thi Thi bước lên muốn kéo Ôn Trà lại.
“Cô đừng động vào Tiểu Trà.” Giọng người đàn ông khắc sâu trong ấn tượng của Trần Thi Thi quát vào cô ta.
Cô ta và Ôn Trà quay đầu lại, Tề Quân Hạo đứng cách bọn họ mấy bước, đang nhìn cô ta đầy giận dữ, dáng vẻ như muốn làm sứ giả bảo vệ người đẹp.
Hôm nay đúng là ngày không tồi, những người thật lâu không gặp vậy mà đều vội vàng xuất hiện.
Trong điện thoại của Ôn Trà vẫn còn tin nhắn Edward nói là có thứ tốt muốn chia sẻ với cậu, mà ngoài đời lúc này lại gặp được tên đàn ông cặn bã phiên bản người thật rồi đây.
Khác với Ôn Nhạc Thủy đã hoàn toàn suy sụp không gượng dậy nổi, Tề Quân Hạo vẫn đang bừa bãi như cũ, thậm chí còn sống không tệ lắm.
Cách bọn họ mấy bước, anh ta mặc Âu phục bảnh bao, dường như vừa mới bàn xong việc gì đó.
“Sao anh lại ở đây?” Trần Thi Thi hỏi vấn đề mà Ôn Trà muốn hỏi.
Trải qua đả kích vì vụ việc người thứ ba, Tề Quân Hạo chán nản một thời gian ngắn rồi sau đó lại vùng dậy trở lại, thời này chỉ cần da mặt đủ dày là có thể tiếp tục sống rất tốt: “Trường học để tôi đến chia sẻ kinh nghiệm học tập ngày trước.”
Anh ta giận tái mặt cảnh cáo Trần Thi Thi: “Cô đừng có mà tới quấy rầy Tiểu Trà.
Trần Thi Thi, cô là loại người nào tôi còn không biết sao? Đừng tưởng rằng Tiểu Trà sẽ bị cô lợi dụng giống như Ôn Nhạc Thủy, tôi sẽ bảo vệ cậu ấy.”
Trần Thi Thi cười lạnh, hai người cắn nhau không thương tiếc: “Vậy sao? Trước kia anh cũng nói với Ôn Nhạc Thủy như vậy.”
Ôn Trà đứng một bên xem trò vui.
Bên ngoài không nhìn ra cậu đang nghĩ gì, ngược lại có lợi thế về ngoại hình, khẽ nhíu mày một cái đã khiến người ta cảm thấy cậu đang rất buồn phiền vì cuộc tranh cãi vô vị của hai người bọn họ.
Trên thực tế trong lòng Ôn Trà lại đang nghĩ: Được hay không đấy? Có thể đánh nhau nhanh lên không?
Tề Quân Hạo nhìn thấy Ôn Trà nhíu mày, có vẻ trong lòng không thoải mái.
Anh ta chợt nghĩ, phải chăng điều này có nghĩa là Ôn Trà vẫn quan tâm anh ta, vậy nên ghen tuông vì chuyện của anh ta với Ôn Nhạc Thủy? Cậu vẫn nhớ đến anh ta, trong lòng anh ta mừng như điên.
“Cô đi đi, tôi có chuyện muốn nói riêng với Tiểu Trà.” Tề Quân Hạo ra lệnh đuổi Trần Thi Thi đi.
Trần Thi Thi tức điên vì giọng nói khinh thường của anh ta.
Nhưng dù sao ngày xưa khi quen biết với Ôn Nhạc Thủy, cô ta cũng đã từng qua lại với Tề Quân Hạo, biết Tề Quân Hạo còn lâu mới vô hại như vẻ bề ngoài, ngược lại có không ít thủ đoạn làm việc ngấm ngầm xấu xa.
Cô ta đành phải nhịn xuống, chỉ sợ trêu chọc đến tên chó điên này.
“Anh muốn nói gì với tôi?” Ôn Trà ung dung hỏi.
Đối mặt với thái độ phòng bị và xa cách trên mặt Ôn Trà, Tề Quân Hạo hết sức đau lòng.
Có phải cậu thiếu niên ngày xưa trong lòng hay trong mắt đều chỉ có anh ta không thể quay về nữa rồi hay không?
Nhất là khi nhìn thấy dáng vẻ điên cuồng nổi khùng với mình của Ôn Nhạc Thủy, anh ta hối hận vô cùng.
Ôn Trà không chỉ xuất sắc và xinh đẹp, mà còn một lòng một dạ.
Sao trước kia anh ta lại vừa mắt Ôn Nhạc Thủy được cơ chứ.
“Tiểu Trà, anh rất nhớ em.” Tề Quân Hạo hy vọng có thể cứu vãn mối tình này.
Ôn Trà kinh ngạc nhìn Tề Quân Hạo: “Còn Ôn Nhạc Thủy thì sao?”
Trong nguyên tác, cặp đôi này nổi tiếng là ân ái không thể tưởng tượng nổi.
Không phải tình vững hơn vàng, tai vạ ập đến thì cùng nhau vượt qua sao? Bây giờ lại thành ra thế này là thế nào.
Tề Quân Hạo càng thêm chắc chắn là trong lòng Ôn Trà có mình, trịnh trọng cam kết: “Tiểu Trà, anh sẽ chứng minh với em là anh có thể.”
Có thể cái gì?
Ôn Trà bắt đầu hoài nghi có phải Tề Quân Hạoh có vấn đề về IQ hay không? Tại sao lại không nói tiếng người cho người ta nghe hiểu chứ.
“Anh có thể cái gì, anh đã không xứng với tôi nữa rồi.” Ôn Trà chuyên nghiệp đả kích lòng tự tin của loại cặn bã, nói vô cùng chân thành, “Bây giờ tôi giàu hơn anh nhiều.”
Đúng vậy, bây giờ có tìm khắp thành phố C cũng hiếm có người có thể giàu hơn Ôn Trà, muốn bao nuôi bao nhiêu người cũng dư dả.
Để bày tỏ thành ý, Tề Quân Hạo tiết lộ thêm một chút: “Em chờ anh thêm một thời gian, anh nhất định có thể đứng bên cạnh em.”
Quan trọng hơn là, bây giờ Ôn Hưng Thịnh rời nhà trắng tay lại còn vào tù, Ôn Vinh nắm quyền quan trọng trong tay.
Nếu thế lực của anh ta kết hợp với thế lực của Ôn Vinh, thì sẽ có thể dọn sạch tất cả các chướng ngại vật, chẳng hạn như cái tên Tề Tu Trúc chướng mắt trong nhà họ Tề kia.
“Nhưng bên cạnh tôi không thiếu chó nữa rồi.
Haizz.” Ôn Trà mở to đôi mắt như sao trả lời.
Tề Quân Hạo tắc nghẹn.
“Không có việc gì thì tôi đi trước đây.” Ôn Trà biết đối xử với loại đàn ông kiêu căng lại còn cuồng làm màu như Tề Quân Hạo thì công kích ngoài miệng là vô dụng, phải đả kích sự nghiệp của anh đến tận gốc, khiến anh ta phải về nhà cầu cứu bố mẹ mới được.
Tề Quân Hạo nhìn bóng lưng mảnh khảnh và xinh đẹp của Ôn Trà, trái tim vừa nóng lại vừa khó tránh khỏi nảy sinh cảm giác thất bại.
Muốn làm lành lại với Ôn Trà, việc đầu tiên là phải thu nhà họ Tề vào tay, tốt nhất là có thể khôi phục hôn ước.
Nhà cũ nhà họ Tề có truyền thống tổ chức bữa tiệc gia đình mỗi tuần một lần, cho dù bọn họ bằng mặt không bằng lòng, thì cũng tuân theo thói quen này.
Tề Quân Hạo cảm thấy vô cùng chán ghét với đám cỏ cây quen thuộc ở đây, nếu nhà họ Tề không thể để mặc cho anh ta sai sử, thì sớm muộn gì anh ta cũng sẽ hủy diệt hết những thứ này.
Nhìn thấy quản gia từ xa đi tới, anh ta nhanh chóng điều chỉnh sắc mặt, khiêm tốn hỏi quản gia: “Hôm nay tâm trạng của ông có tốt không ạ?”
Đều là người sĩ diện, dù quản gia không coi trọng Tề Quân Hạo thì cũng vẫn cười híp mắt: “Vẫn luôn tốt lắm.”
Tề Quân Hạo lặng lẽ tính toán xem lát nữa phải làm thế nào để đưa ra đề nghị muốn khôi phục hôn ước của mình.
Đi vào cửa nhà, mùi thơm rất nhạt của thức ăn tinh xảo bay đến, chúng không hề có hương vị của gia đình, mà cực kỳ giống với cách trang trí của khách sạn.
Tề Quân Hạo tự động chọn một chỗ ngồi cách vợ chồng ông hai nhà họ Tề xa nhất, anh ta và bọn họ đã hoàn toàn trở mặt.
Ngoài sáng, anh ta đứng cùng một phía với nhà ông cả, làm việc cho ông cả.
Trong tối, công ty dưới danh nghĩa của anh ta đang tranh đoạt địa bàn với nhà họ Tề.
Ông Tề ngồi ở ghế chủ, bà Tề ngồi bên cạnh ông.
Những người bên cạnh nhìn bà đều không vừa mắt, ngoài mặt thì cười hùa theo, trong lòng thì thật ra đang thầm mắng bà Tề một bó tuổi rồi vẫn còn nũng nịu yếu đuối cho ai xem.
“Ông xã, tôi có việc muốn nói với ông.” Bà Tề quét một vòng mỗi người một vẻ, quyết định việc mình mình làm.
Tề Quân Hạo tạm thời nuốt những lời mình đã nghĩ sẵn trở về.
“Bà muốn nói gì?” Ông Tề bị bà Tề lải nhải suốt một tiếng đồng hồ về trang sức và túi xách của các thương hiệu nổi tiếng, đang lúc đầu váng mắt hoa, trong lòng lặng lẽ cầu nguyện bà đừng tiếp tục nói về cái đề tài đó nữa.
“Tôi muốn nói là tôi rất thích Ôn Trà, có thể cho thằng bé vào cửa nhà chúng ta hay không?” Trong bầu không khí đột nhiên im lặng của mọi người, bà Tề đúng lý hợp tình đưa ra đề nghị của mình, “Ông thấy thằng bé và Tu Trúc thế nào?”
Tề Quân Hạo giật mình đến mức đánh rơi dao cắt thức ăn xuống bàn.
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn anh ta, còn anh ta thì đưa mắt nhìn thẳng về phía Tề Tu Trúc.
Tề Tu Trúc không coi ai ra gì, bình tĩnh để dao dĩa xuống, vẫn là dáng vẻ lạnh nhạt xa cách cao cao tại thượng mà anh ta chán ghét nhất kia.
Mí mắt mỏng khẽ nâng lên, Tề Tu Trúc lướt qua bàn dài, nhìn vào anh ta ở cuối bàn:
“Sao? Có ý kiến gì à?”.