Cho đến bây giờ, mặc dù những chuyện xảy ra trong mơ có khác biệt rất lớn với tình trạng trong cuộc sống hiện thực, nhưng Ôn Nhạc Thuỷ đã cẩn thận kiểm chứng, hoàn cảnh sống của bọn họ hoàn toàn không giống nhau, từ những tin tức đã xảy ra ở thành phố C đến chuyện ai trong giới giải trí nhận được giải thưởng, rồi đến cổ phiếu nào trong thị trường tăng cổ phiếu vào rớt, trước giờ chưa từng xảy ra sai sót.
Vì vậy Ôn Nhạc Thuỷ mới kiên trì tin tưởng, chỉ cần nắm bắt được thời cơ, cậu ta sẽ có thể trở mình, ông trời có thể để cậu ta mơ thấy giấc mơ đó, không phải là đang âm thầm cho cậu ta cơ hội sao?
Mà trong đó, cậu ta phát hiện thực ra Tề Quân Hạo ẩn giấu rất nhiều quân bài, trong tay anh ta không hề ít quân bài, mà điều khiến anh ta trở mình được đó là vào lúc thị trường kim loại quý duy trì tình trạng suy thoái, anh ta đã mua một lượng lớn bạc trắng.
Ôn Nhạc Thuỷ đầu tư một số tiền vào đó để thử trước, quả nhiên mới bỏ vào không bao lâu, giá của bạc trắng đã tăng lên, cậu ta đã thuận lợi bước vào thị trường tăng giá, kiếm được rất nhiều tiền, việc này khiến cậu ta vui mừng như điên.
Nếu tiếp tục đầu tư tiền vào, lời sinh lời, như vậy cậu ta sẽ có thể trở về hưởng thụ cuộc sống của cậu chủ nhà họ Ôn, thậm chí là vượt qua mấy người cậu ta không thích như Ôn Vinh, hay Trịnh Minh Trung.
Mạo hiểm và hồi đáp luôn cùng tồn tại với nhau, cậu ta gần như đầu tư hết tất cả tiền của mình vào.
Mà phản hồi mà thực tế cho cậu ta lại rất tốt, cậu ta đã thắng rồi.
Vì vậy cậu ta lại càng bất chấp mà tăng tiền đặt cược, mấy hôm trước giá của bạc trắng rớt, cậu ta có để ý, nhưng trong mơ không hề ra hiệu ngầm với cậu ta, cũng chỉ là dao động giá cả trên thị trường thông thường, cậu ta không cho là đúng, nên không để trong lòng lắm, không ngờ…
Ôn Nhạc Thuỷ cảm thấy đầu mình dường như bị cái gì đó gõ mạnh một cái, màng tai chấn động, phát ra tiếng than khóc chói tai, cậu ta nghiêm giọng hỏi đầu bên kia điện thoại: “Anh nói lại lần nữa!”
Đối phương dường như không ngờ lại đột nhiên nhảy ra một tên điên, bị dọa đến ngẩn ra mấy giây rồi lập tức cúp điện thoại.
Ôn Nhạc Thuỷ giật điện thoại của Tề Quân Hạo qua để tìm kiếm, sau đó từ từ ngã ngồi xuống đất.
Hai người cùng mất hồn mất vía ngồi dưới đất, sụp đổ khi nhìn vào màn hình điện thoại đang phát ra ánh sáng lạnh lẽo.
Tề Quân Hạo xuất thần nhìn vào nơi nào đó trong không khí, đột nhiên ngẩng đầu hỏi: “Em đã sớm biết rồi?”
Người bên cạnh biết anh ta đột nhiên trở nên giàu có, nhưng không biết rõ bí quyết làm giàu của anh ta là gì, cho dù là sau này biết có thể là anh ta đã mua kim loại quý ở thị trường nước ngoài, nhưng lúc đó đã bị anh ta chiếm trước rồi.
Chuyện này anh ta chắc chắn mình chưa từng nói với Ôn Nhạc Thuỷ, Ôn Nhạc Thuỷ cũng không thể nào biết được tin tức từ trong một vài lời nói của anh ta, rốt cuộc Ôn Nhạc Thuỷ làm thế nào biết được.
Ôn Nhạc Thuỷ nhìn chằm chằm màn hình vỡ nát như mạng nhện, như khóc như không, dáng vẻ hơi không được bình thường: “Đương nhiên là tôi biết rồi, tôi biết nhiều hơn anh tưởng.”
Dường như cảm xúc đã lên đến đỉnh điểm, ngược lại khiến anh ta khôi phục sự bình tĩnh, Tề Quân Hạo ngẩng đầu, trong tròng mắt phản chiếu dáng vẻ tái nhợt như ma của Ôn Nhạc Thuỷ: “Em biết cái gì?”
Ôn Nhạc Thuỷ từ từ nâng mắt lên, môi khẽ nhúc nhích.
“Em trai! Em trai tốt của anh! Từ nay về sau, cậu sẽ không còn là em trai của anh nữa.” Trịnh Minh Trung thật sự khóc thành tiếng trong điện thoại: “Cậu là người bố tốt của anh.”
Con chuột của Ôn Trà đang kéo theo tiến trình của phần mềm chỉnh sửa, “chậc” một tiếng, không hề nhận lấy cách gọi này: “Chắc không phải vì sắp tết rồi, anh muốn có thêm một phần tiền mừng buổi, nên mới đột nhiên gọi như vậy đấy chứ?”
“Đương nhiên không phải rồi, em trai, à không phải, bố à, bố muốn có tiền mừng tuổi sao? Con cho bố! Bố muốn bao nhiêu cũng được.” Cách điện thoại cũng có thể nghe thấy tiếng Trịnh Minh Trung vỗ ngực đảm bảo, bụp bụp bụp, đập mạnh vào phần thịt.
“Ghi âm rồi đó nha.” Ôn Trà vui vẻ nhận lấy lời đảm bảo này.
“Không cần ghi âm, nếu anh không làm được, từ nay về sau ngày nào anh cũng sẽ lỗ vốn.” Trịnh Minh Trung lại bắt đầu vỗ ngực đảm bảo.
“Được rồi, bớt chút đi.” Ôn Trà bấm vào nút “lưu lại” rồi tập trung trò chuyện với anh ta: “Không phải đã lỗ chút tiền rồi sao?”
Trịnh Minh Trung lớn tiếng phản bác: “Em trai, cậu đã đề thấp tầm quan trọng của cậu trong lòng anh rồi, không có cậu, anh có thể phải thật sự đến nhà cậu mượn quần lót rồi.”
Tiền đô la tăng giá, hàng hoá giảm giá, cộng thêm môi trường đầu tư đình trệ, các yếu tố xếp chồng lên nhau khiến cho bạc trắng vốn là mật mã để phát tài ban đầu, sau khi bắt đầu phiên giao dịch thì rớt giá thê thảm, hôm qua thậm chí còn rớt tám phần trăm, phố Wall có không biết bao nhiêu người đang khóc lóc kêu cha gọi mẹ đòi tự sát, tình hình trong nước thì đỡ hơn một chút, thời gian kiếm tiền trước đó không chia được bao nhiêu lợi thuận ngược lại đã trở thành một chuyện tốt, chỉ là có vài nhà đầu tư đang đau buốt mà thôi.
Trịnh Minh Trung nghĩ lại vẫn sợ, anh ta suýt nữa đã lỗ hết số tài sản vốn đã không nhiều của mình vào đó.
May mà anh ta nghe lời Ôn Trà, nhân lúc còn sớm mà rút ra, sau này giá tăng lên lại, anh ta còn lén buồn bực một hồi, nhưng sau khi nói chuyện với Ôn Trà vài lần, tâm trạng của anh ta đã lập tức chuyển biến tốt lại.
Thầy Ôn Trà chính là ánh sáng của đời anh ta!
“Gần đây cậu bận rộn quá, một lòng đọc kinh Thánh, không biết tình hình bên ngoài, rất nhiều phú ông gì đó ở nước ngoài đều đồng loạt phá sản như ong vỡ tổ, còn anh suýt nữa đã trở thành một trong số họ.” Trịnh Minh Trung không ngừng xuýt xoa.
Đã quen biết nhau lâu vậy rồi, vừa nghe giọng điệu của Ôn Trà là anh ta biết ngay cậu khó chịu, ánh sáng của đời anh ta có tâm trạng không tốt, sao anh ta để vậy được? Trịnh Minh Trung tích cực sưởi ấm cho Ôn Trà: “Sao vậy? Nói anh nghe xem, có phải là suy nghĩ không thông chuyện gì không, không sao, ra ngoài chơi với anh một chuyến, tinh thần sảng khoái tâm trạng sẽ tốt thôi, ra ngoài đi.”
Con người Ôn Trà khá là yêu bản thân mình, cậu đúng là đang mắc kẹt ở chỗ kết nối quá mức không có ý tưởng gì hay, so với việc ngồi ngây người trước máy tính lãng phí thời gian, không bằng ra ngoài với Trịnh Minh Trung để thay đổi tâm trạng.
“Được, đi thôi.” Ôn Trà tắt máy tính, đợi Trịnh Minh Trung sắp xếp cho cậu.
Tên nịnh hót Trịnh Minh Trung nhét Ôn Trà vào một buổi thi đấu diễn ra trong thời gian gần nhất, còn vô cùng tận tâm mà đặt làm một bộ đồ đua xe màu đỏ cho Ôn Trà.
Ánh mắt của mọi người ở đây đều tập trung lên ngọn lửa dường như sắp bùng cháy, sáng lấp lánh đến gần như để lại ấn tượng sâu đậm trong tim bọn họ.
“Bảo! Qua nhiều năm cuối cùng cũng nhìn thấy cậu lại đua xe rồi! Hu hu hu vẫn khiến tôi mê muội như ngày nào!”
“Trời ơi, tư liệu để nằm mơ trước khi ngủ mỗi tối của tôi có thể cập nhật rồi sao?”
“Yên tâm đi Bảo, tôi đã cố tình lấy thiết bị cao cấp nhất của tôi đến đây đó.”
Mấy anh chàng và cô gái có quan hệ không tệ với Trịnh Minh Trung và Ôn Trà biết được tối nay Ôn Trà sẽ thi đấu, lập tức khiêng máy quay phim đại bác đến hiện trường, trông còn điên cuồng hơn fansite theo đuổi thần tượng, ai ai cũng tràn đầy ý chí chiến đấu, thề thốt nhất định phải ghi lại mỗi một khoảnh khắc của Ôn Trà.
“Trà Bảo.” Một người trong số đó tự đề cử mình: “Tôi muốn ngồi ghế phó lái của cậu.”
Trong cuộc thi, có rất nhiều tuyển thủ đều dẫn theo bạn nữ hoặc bạn nam đi cùng, khiến anh ta nhìn thấy cũng ngứa ngáy.
Những người khác thầm mắng người này không biết xấu hổ mà giành cơ hội trước, ào ào giơ tay tự tiến cử mình.
Ôn Trà lắc đầu, mắt mày chứa ý cười: “Các cậu ấm cô chiêu cao quý, tôi không muốn chịu trách nhiệm với các cô cậu đâu.”
Trong tiếng gào khóc của đám người, đột nhiên có tiếng rì rầm vừa kỳ lạ vừa chua chát, lẩm bẩm nói: “Vợ Tiểu Trà của tôi bị nhìn chằm chặp nhiều quá đi.”
“Không còn cách nào khác, ai bảo người ta là chính cung, chúng ta không bì được.”
“Hừ, không phải anh ta cũng là sau này mới lên ngôi sao? Trà Bảo có thể tim lòng mình thành nhiều phần sau đó chia cho tôi một phần không.”
Tề Tu Trúc cũng đến rồi.
Ôn Trà nhìn xung quanh một cái: “Trịnh Minh Trung thông báo cho anh à?”
Thật là đóng tròn vai fan hâm mộ mà, đến chuyện này cũng thông báo cho anh biết.
Nhưng Ôn Trà cũng không có ý kiến gì, dù sao nhìn thấy Tề Tu Trúc cậu cũng rất vui.
“Ừm.” Tề Tu Trúc đưa tay giúp Ôn Trà đội nón, khớp ngón tay cứng cáp của anh vịn lại cằm của Ôn Trà, vừa lạnh nhạt lại tập trung điều chỉnh nút gài cho cậu.
“Anh có muốn ngồi ghế phó lái của em không?” Ôn Trà nâng mắt lên hỏi, vừa ngoan ngoãn lại vừa hoang dã.
Tề Tu Trúc gạt đi một sợi tóc con ở trước trán Ôn Trà, cúi người, trong mắt hơi có ý cười, nhếch khóe môi: “Anh cảm thấy, em không muốn để anh ngồi ở ghế phó lái của em.”
Được lắm, dự đoán được suy nghĩ của em.
Ôn Trà hừ một tiếng: “Sao anh đoán được?”
Tề Tu Trúc thấp giọng cười hai tiếng.
Mấy người bị thồn thức ăn cho chó ở bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa: “Ồ, xem ra Trà Bảo cũng không muốn chịu trách nhiệm với Tề Tu Trúc rồi, cũng không muốn để anh ta ngồi lên xe.”
Ôn Trà trừng bọn họ vài cái chẳng có chút sức uy hiếp: “Được rồi đó, bớt nói vài câu đi, giúp tôi chụp đẹp một chút.”
“Được thôi! Tuân lệnh!” Mấy người có hi hi ha ha đồng ý.
Ôn Trà liếc Tề Tu Trúc một cái rồi đi về phía xuất phát.
Trong lòng hai người họ ngầm hiểu nhau.
Không để Tề Tu Trúc lên xe là vì Ôn Trà cảm thấy nguy hiểm.
Ôn Tiểu Trà tiêu chuẩn kép có thể tự mình chơi trò vận động cực hạn, nhưng lại ngang ngược không cho phép người khác vì vậy mà bị thương.
Mà biết nguy hiểm nhưng lại không ngăn cản Ôn Trà, là vì Tề Tu Trúc biết đây là sự tự do của cậu.
Ôn Trà lái xe số bốn, lái chiếc vua của xe lấy được từ trong tay Trịnh Minh Trung.
Trịnh Minh Trung đi đến bên cạnh Tề Tu Trúc, nhảy nhót gào to: “Xông lên em trai! Chỉ được đứng thứ nhất! Không được đứng thứ hai!”
Trong cả quá trình, Trịnh Minh Trung chính là một cái loa hình người: “Đến góc cua rồi, mọi người chú ý nhìn! Em trai tôi sắp thể hiện rồi này!”
Sở trường của Ôn Trà chính là di chuyển ở góc cua.
Bánh xe phát ra tiếng kêu gào thét, cùng lúc đó đã thể hiện những đường vòng cung cực đẹp do thân xe văng ra dưới tác dụng của lực ly tâm, cùng với cảm giác vui sướng sau khi liều mạng tăng tốc rồi trở lại tốc độ bình thường.
Quả nhiên, xe số bốn vừa lắc lư vừa lấy lại cân bằng vài giây, trong phút chốc đã cách mấy chiếc xe đằng sau một khoảng lớn.
Chẳng có gì hồi hộp, hạng nhất.
Trịnh Minh Trung hoan hô một tiếng, chê Tề Tu Trúc quá bình tĩnh, chạy qua khoác vai bá cổ và quay vòng vòng với các fansites.
Tề Tu Trúc yên tĩnh đứng chờ ở nơi mà Ôn Trà muốn đi ra thì nhất định phải đi ngang qua.
Tóc của Ôn Trà đầy mồ hôi, trên mặt vẫn còn mồ hôi chưa lau sạch, đôi mắt đẹp như vừa được rửa qua nước, kéo lấy tay Tề Tu Trúc: “Mau đi thôi, nếu không một lát nữa bọn họ lại kéo em đến quán bar quẩy, em còn phải dưỡng sức đó.”
Không giống như cuộc sống xem quán bar là nhà như trước đó, dần dần, đi đâu đó chơi một lúc chỉ là gia vị trong cuộc sống của Ôn Trà, không thể ảnh hưởng đến cuộc sống hằng ngày của cậu.
Hơn nữa gần đây cậu ngủ sớm dậy sớm trong ánh nắng mặt trời, quả thật là một thanh niên tốt thế hệ mới, tạm thời không có hứng thú với mấy thứ cồn rượu.
Tề Tu Trúc nắm ngược lại tay Ôn Trà, lấy tay lau đi mồ hôi ướt đẫm ở tóc mai của cậu: “Đi chậm thôi, ổn định hơi thở đã, anh giúp em chặn lại, bọn họ sẽ không phát hiện ra em đâu.”
“Không được, em phải lái xe ra đây.” Ôn Trà nhớ ra xe vẫn còn đang ở trong, tạm thời bỏ tay anh ra: “Anh đứng bên đường đợi em.”
Ánh đèn đường kéo dài bóng của anh, Tề Tu Trúc nghe thấy thì đứng ở bên đường, nơi mà Ôn Trà tiện tay chỉ, đưa mắt nhìn cậu cúi đầu lẫn vào trong bóng người, anh cảm thấy thật đáng yêu, vì vậy bật cười.
Tề Tu Trúc là một người rất giỏi chờ đợi, nhưng đây là lần đầu tiên anh cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm chạp, nhưng sau khi ở bên Ôn Trà, anh lại kinh ngạc cảm thấy thời gian sao mà trôi qua nhanh quá.
Trước giờ anh chưa từng thấy mâu thuẫn như vậy, hơn nữa lại vì vậy mà cảm thấy ngọt như đường.
Ánh đèn xe màu trắng chói mắt chiếu lên cả người anh, anh vô thức che mắt lại, không cách nào phán đoán đó có phải là Ôn Trà hay không, nhưng rất nhanh, anh đã ý thức được đó không thể nào là Ôn Trà, bởi vì cậu sẽ không lấy việc nguy hiểm thế này ra đùa giỡn.
Có người đứng ở phía trước, chiếc xe vẫn không giảm tốc độ, vốn dĩ không hề có ý định dừng lại.
Khoảng cách ngắn ngủi vốn dĩ không kịp để tránh né, trong khoảng cách ngày càng gần đó, chỉ có thể nhìn thấy Tề Quân Hạo đang ngồi ở ghế lái đang nhìn chằm chằm anh với sắc mặt điên rồ, giống như muốn khiến anh chia năm xẻ bảy vậy.
Hôm đó sau khi Ôn Nhạc Thuỷ vừa khóc vừa cười kể cho anh ta nghe về giấc mơ đó, Tề Quân Hạo vẫn nửa tin nửa ngờ.
Sau khi tách ra với Ôn Nhạc Thuỷ, tinh thần của anh ta vẫn kích động như cũ, nhưng lại bất tri bất giác ngủ mất.
Anh ta cũng mơ thấy một giấc mơ.
Cảnh tượng trong giấc mơ giống y như những gì Ôn Nhạc Thuỷ miêu tả, Ôn Nhạc Thuỷ là cậu chủ giả mạo, là cục cưng của nhà họ Ôn, có được tất cả sự quan tâm của Ôn Hưng Thịnh.
Còn Ôn Trà là cậu chủ thật nhưng lại không được chấp nhận, luôn bị bắt nạt, vì vậy mà cậu vô cùng si mê người đã từng giúp cậu là anh ta.
Tề Quân Hạo đóng kịch với Ôn Trà, lừa gạt sự tin tưởng của Ôn Trà, lợi dụng Ôn Trà sau đó gạt bỏ cậu như một chiếc giày rách.
Anh ta và Ôn Nhạc Thuỷ trở thành cặp đôi thần tiên được người người ngưỡng mộ, anh ta còn nắm bắt được cơ hội mua vào bạc trắng, một bước lên trời ở thành phố C, trở thành hắc mã trong mắt mọi người, vô cùng vẻ vang.
Tề Quân Hạo còn liên kết với nhà ông cả và nhà ông hai của nhà họ Tề cùng nhau ra tay với nhà họ Tề, kéo Tề Tu Trúc từ nhỏ đã luôn ngẩng cao đầu ngã ngựa, anh ta động tay vào chiếc xe mà Tề Tu Trúc ngồi, khiến Tề Tu Trúc xảy ra tai nạn, trở thành người tàn phế.
Tất cả đều hoàn mỹ như vậy.
Hôm Tề Quân Hạo và Ôn Nhạc Thuỷ kết hôn, khi nghe thấy tin tức Ôn Trà chết trong căn nhà thuê, anh ta nghĩ, chết thì cũng đã chết rồi, có gì đáng để thương tiếc đâu.
Nhưng sau khi Ôn Trà chết, câu chuyện vẫn tiếp tục.
Đầu tiên và Ôn Vinh và Tề Tu Trúc bắt tay với nhau, đánh úp vào phần lớn những mối làm ăn ở thành phố C của nhà ông cả, nhà ông hai và Tề Quân Hạo.
Ai cũng không đoán được rốt cuộc hai người đàn ông không cần mạng sống đó đã ở trong góc độ khó khăn thế nào, xảo quyệt thế nào để gặt hái được tiền bạc, Tề Quân Hạo bị đè ép đến không có cơ hội để hít thở.
Mà cuối cùng, do một cú tấn công trí mạng, sức mạnh trong nước của Tề Quân Hạo, phần lớn tài sản của anh ta bởi vì bạc trắng rớt giá thê thảm mà hoá thành bọt biển trong phút chốc.
Tề Quân Hạo lại quay trở về cục diện không có gì cả như lúc ban đầu, anh ta bước đến đường cùng cầu xin Tề Tu Trúc buông tha cho mình một con đường sống.
Tề Tu Trúc ngồi trên xe lăn, đôi mắt đen lạnh nhạt, còn lạnh hơn hiện tại gấp nhiều lần, sờ nắn chuỗi tràng hạt trên tay, đến cuối cùng cũng không hề nhìn anh ta cái nào.
“Đi chết đi.” Cách lớp cửa sổ thuỷ tinh, Tề Quân Hạo nói với Tề Tu Trúc bằng khẩu hình miệng.
Giết Tề Tu Trúc đi, bởi vì anh mới là biến số đó! Cả đời này, và kiếp trước nữa, anh sẽ luôn phải sống dưới ánh hào quang của anh ta.
Tề Quân Hạo cười vặn vẹo tăng tốc muốn nghiền nát Tề Tu Trúc, giống như kiếp trước vậy, Tề Tu Trúc sẽ biến thành người tàn phế, còn lần này, có cơ hội được biết trước, anh ta sẽ không để Tề Tu Trúc có bất kỳ cơ hội nào để trở mình.
Ầm.
Tề Quân Hạo cảm thấy thân xe bị cái gì đó đâm mạnh một cái, bánh lái trong tay anh ta buông lỏng ra, theo quán tính đầu anh ta đập vào kính chắn gió, đầu rơi máu chảy.
Chiếc xe cũng mất đi phương hướng, đâm vào gốc cây gần đó nhất.
Một chiếc xe khác chặn trước mặt Tề Quân Hạo, kéo cửa sổ xuống, gương mặt xinh đẹp chói mắt đến khiến người ta không thể rời mắt của Ôn Trà tràn đầy lửa giận:
“Anh mẹ nó dám đụng chồng tôi?”1.