Trạc Chi

Editor: SQ

_____________________

Lời yêu thương rất nóng, tất cả những tình cảm thầm kín cuối cùng sẽ được nhìn thấy ánh mặt trời

Trình Trạc và Mạnh Thính Chi đăng ký kết hôn vào tháng 6, tổ chức lễ cưới vào tháng 10.

Từ tháng 6 thì mẹ Từ đã nói bóng nói gió với Từ Cách, Từ Cách không tiếp chiêu, đến tháng 10 tham gia lễ cưới ở Hải Thành, mẹ Từ nói thẳng.

“Lạc Lạc bắt được hoa cưới đó, mấy hôm nay con ở Hải Thành mà còn chưa chịu cầu hôn con bé? Tiểu Trạc làm gì cũng đỡ lo biết bao, sao tới con thì chuyện gì cũng phải có người thúc giục hết vậy?”

Từ Cách nói: “Đỡ lo đâu ra, mẹ biết cô vợ vàng vợ bạc đó của Trình Trạc được lấy về nhà thế nào không, lúc nhà ảnh loạn rùm beng lên người ngoài làm sao biết được? Làm gì cưới được vợ dễ dàng thế, mẹ nghĩ hay quá.”

Mẹ Từ nghẹn họng vì tức.

“Vậy nhà mình không loạn, Kiều Lạc còn quá thân với nhà mình, mà con không biết tính toán gì hết, hai đứa cũng yêu nhau hơn một năm rồi, tuổi cũng hợp nhau.”

Từ Cách chỉ nghe, không suy nghĩ sâu xa, đáp cho có lệ: “Rồi rồi rồi, nhà cô ấy gần xịt nữa đó, mẹ sắm luôn cái kiệu đỏ đi, ngày mai khiêng cô ấy về nhà mình luôn.”

Mẹ Từ cầm gối đánh anh không chút nương tay: “Ngon nói linh tinh nữa đi! Mẹ hỏi anh, anh vẫn còn lo ăn chơi m út mùa, không muốn yên ổn với Lạc Lạc đúng không, được lắm, ngày mai mẹ kêu người tới phá cái quán bar của anh cho dẹp tiệm luôn!”

Từ Cách đang chuẩn bị ra ngoài, chìa khóa xe đã nằm trong tay, nghe vậy thì khựng lại, quay đầu lại không nói nên lời.

“Quán bar của con có chọc mẹ đâu?”

“Con kiếm tiền nhờ mỗi chỗ đó, mẹ dẹp quán bar của con, không lẽ con cạp đất nuôi vợ? Với ăn chơi m út mùa gì chứ, mẹ nhìn kỹ lại con trai của mẹ đi, con giống cái kiểu cà lơ phất phơ đó không?”

“Anh bớt nói nhảm với mẹ!”

Mẹ Từ bước đến trước mặt Từ Cách, anh mới mặc áo khoác vào, vẫn chưa cài nút, mẹ Từ tự tay cài cho anh.

Từ Cách nhỏ hơn anh trai bảy tuổi, anh của Từ Cách giỏi giang từ khi còn đi học, sau khi tốt nghiệp thì xuất sắc hơn nữa, từ nhỏ gia đình đã không quá nghiêm khắc với Từ Cách, siêu quậy được cưng chiều, muốn gì có đó.

Khó mà nói gia đình đối xử công bằng với hai người con, vì gần như chẳng phải lo nhiều về con trai lớn, thậm chí anh của Từ Cách cũng rất dung túng Từ Cách, trước kia từng dọn không ít hậu quả cho em mình.

Mẹ Từ biết rõ trước đây tính nết của con trai út mình thế nào, trong lòng rất mong mỏi anh ổn định càng sớm càng tốt.

Cài hết nút, bà tận tình khuyên nhủ: “Tiểu Cách à, con nghe lời, sớm ngày quyết định chuyện kết hôn với Lạc Lạc đi, ba đứa chơi với nhau từ nhỏ tới lớn, Tiểu Trạc lấy vợ rồi, Kiều Lạc còn là con gái, con mà không chịu chủ động biểu hiện, chú Kiều dì Kiều của con ngoài mặt không nói gì nhưng đảm bảo sẽ nghi ngờ có phải con chưa muốn nghiêm túc, không có ấn tượng tốt với con đâu.”

Không phải Từ Cách không hiểu điều này.

Thậm chí anh biết rõ, không biết anh phải mất bao nhiêu năm nữa mới có thể rửa sạch tiếng xấu trước đây của mình.

Nhưng đó không phải chuyện quan trọng.

“Vậy cũng phải nghĩ cho Kiều Lạc chứ, người ta là người nổi tiếng, bộ thích cưới là cưới à?”

Mẹ Từ trừng mắt, “Chuyện này có gì quan trọng chứ, cưới rồi vẫn làm người nổi tiếng, có ảnh hưởng gì đâu, chị dâu của con cũng ra nước ngoài cứu trợ động vật gì đó đấy thôi, nhà mình cũng không phong kiến, không lẽ bắt phụ nữ ở nhà giặt đồ nấu cơm? Con nghe lời mẹ, trước khi ăn tết, con cầu hôn luôn đi.”

Từ Cách đau đầu lắm, anh vò tóc, bắt đầu động não tìm cớ.

“Làm gì nhanh vậy được, không lẽ con cầu hôn tay không? Nhẫn con còn chưa chuẩn bị, mẹ cho con chút thời gian nữa đi.”

“Mẹ biết ngay con sẽ nói thế!” Mẹ Từ như bắt thóp được anh chuẩn chỉnh, hừ một tiếng: “Con rành kim cương hay mẹ rành kim cương hả? Mẹ hẹn nhà thiết kế xong cả rồi, cuối tuần này con đi xem với mẹ!”

Từ Cách không còn lời nào để nói.

Rầu rĩ ra ngoài, còn bị mẹ Từ ném thêm cho một câu.

“Cuối tuần về cho mẹ, nghe chưa đó!”


Chiếc nhẫn đó cuối cùng cũng đến tay Từ Cách, nhìn là biết được ngay mẹ Từ đã bỏ ra nhiều công sức, từ carat đến độ trong, thậm chí là hình dáng của kim cương cũng không tìm được chỗ chê.

Hoàn toàn phù hợp với câu nói dõng dạc “nhà mình sẽ không thiếu chu đáo với Lạc Lạc” của mẹ Từ.

Hộp nhẫn nho nhỏ nằm trong túi, như một cục than lửa nóng đến mức làm lòng bất an, Từ Cách nghĩ đi nghĩ lại phải đưa vào cơ hội thế nào mới tốt.

Kéo dài đến lễ giáng sinh.

Hôm đó Kiều Lạc tham gia sự kiện của nhãn hàng ở trung tâm quốc tế Thế Đằng, sau khi kết thúc, cô quay về phòng trang điểm.

Từ Cách gặp được chị Hồ ở ngoài, hai người trò chuyện vài câu, chị Hồ chỉ vào trong nói Kiều Lạc đang cởi trang sức.

Từ Cách cũng quen với trợ lý nhỏ của Kiều Lạc, chưa đi đến cửa đã nghe thấy giọng nói của cô bé có chút bất mãn của cô bé đó: “Mắc gì không tới từ sớm, chị Lạc Lạc, lúc hai người còn yêu nhau em đã muốn nói rồi, anh Kỷ là không biết chủ động hay vốn dĩ chưa từng để ý đến chị? Nói anh ta là cán bộ già, thật chứ cán bộ già về hưu rồi cũng không chậm chạp bằng anh ta.”

Kiều Lạc không nói hùa theo, giọng điệu rất khó chịu.

“Được rồi, đừng nhắc đến anh ta nữa! Với cả đừng để Từ Cách biết hôm nay Kỷ Chẩm Tinh đến tìm chị, nếu như chị Hồ nhớ ra hỏi tại sao tụi mình về trễ hơn nửa tiếng, em cứ nói chị gặp được bạn cũ đi uống cà phê, đừng nhắc đến Kỷ Chẩm Tinh, biết chưa?”

Trợ lý nhỏ nghe theo: “Dạ em biết rồi, chị Lạc Lạc, tí nữa chị có cần tài xế không?”

Sau khi tẩy lớp trang điểm đậm, thay sang quần áo của mình, Kiều Lạc không muốn giày vò gương mặt của mình nữa.

Làm xong các bước dưỡng da cơ bản, cô nhìn gương thoa một lớp son mỏng, mím môi, quay ra sau nói với trợ lý: “Không cần đâu, lát nữa Từ Cách đến đón chị, ủa mà sao anh ấy chưa đến nữa? Nửa tiếng trước đã nói đang trên đường mà, em gọi anh ấy hỏi thử xem.”

Trợ lý nhỏ nói: “À, ok chị.”

Nghe vậy, Từ Cách đang đứng ngoài cửa lập tức sải bước lớn đi về phía cửa cầu thang, anh mới vội vàng xuống được một tầng, điện thoại đã vang lên.

Cuộc gọi từ trợ lý, hỏi anh chừng nào đến.

Từ Cách ấn vào chiếc hộp nhỏ nhô lên trong túi quần, nhìn về phía hành lang tối tăm.

Anh nói: “Sắp vào bãi giữ xe, đến liền.”

Anh quay về bãi giữ xe, ném chiếc nhẫn kim cương đắt đỏ và tốn nhiều công sức đó vào hộp đựng đồ. Rõ ràng đã bỏ lại cục than lửa đó, nhưng khi lên lầu lần nữa, anh không hề thấy nhẹ nhõm chút nào.

Khi đứng trước cửa phòng trang điểm lần nữa, nụ cười cà lơ phất phơ mới quay lại trên gương mặt anh: “Đại tiểu thư xong chưa nào.”

Kiều Lạc lấy túi xách và kính râm, hỏi anh: “Anh nói hôm nay dắt em đi ăn ở một chỗ đặc biệt mà? Đi thôi, chỗ nào ấy?”

Ngón tay đang đút trong túi quần đóng băng hai giây, sau đó Từ Cách mới lên tiếng: “Tới đó là em biết ngay.”

Cuối cùng hai người đến quán đồ nướng Thiên Thiên gần phố tây trường trung học số 14.

Sau khi Kiều Lạc tốt nghiệp cấp ba, đây là lần thứ hai cô đến đây.

Lần đầu tiên là khi cô chạy chiếc xe thể thao màu xanh bơ đến đón hai con ma men Trình Trạc và Từ Cách, nhưng lần đó cô không xuống xe.

Lần này, cô thực sự đứng trong khói lửa mịt mù nơi đây.

Quán lề đường trong lễ giáng sinh.

Thấy chảo dầu phần phật lửa trước mặt, Kiều Lạc phì cười, đầu gật gù nói: “Đặc biệt, quá đặc biệt, vậy mà anh cũng nghĩ ra được.”

Hai người tìm được một chỗ khá khuất bên trong, quán này lên món rất nhanh, Kiều Lạc vừa gỡ xiên vừa nói: “Ăn hết bữa này, em phải kiểm soát tinh bột trong một tháng.”

Giữa chừng, điện thoại Từ Cách vang lên, Kiều Lạc liếc mắt nhìn thấy bốn chữ “vọng phủ Tây Kinh” trên màn hình.

Cô lau bột ớt dính trên môi, liếc nhìn Từ Cách chột dạ từ chối cuộc gọi, cố ý bắt bẻ: “Sao đấy, sao không bắt máy? Thuê phòng với nhỏ khác sau lưng em à?”


Với một người như Từ Cách, chỉ cần muốn nói dối thì mở miệng là nói được ngay, không chút sơ hở.

“Nói bậy gì đó, tuần trước đến phòng của Thẩm Tư Nguyên đánh bài, để quên đồ ở vọng phủ Tây Kinh.”

“Ờ.”

Kiều Lạc rút một tờ khăn giấy, lau vết dầu từ xiên dính trên mặt Từ Cách, thắc mắc: “Sao hôm nay nhìn anh cứ lo ra thế? Thiếu ngủ?”

Đúng lúc này, di động anh rung lên.

Anh mở lên nhìn, là tin nhắn bên vọng phủ Tây Kinh gửi cho anh báo đã trang trí xong tầng cao nhất của nhà hàng, món ăn đã được chuẩn bị đầy đủ, đã đến giờ hẹn mà vẫn chưa thấy anh đến, bên đó hỏi Từ Cách có muốn dời giờ ăn lại hay không, để họ thông báo với nhà bếp.

Từ Cách cắn một xiên thịt cay, ngón tay gõ màn hình, trả lời.

[Không đến nữa, hủy hết đi.]

Trả lời xong, vừa ngẩng đầu, anh nhìn thấy Kiều Lạc vẫn đang tròn mắt nhìn mình.

Cô chớp chớp mắt nói: “Hỏi anh đó.”

Từ Cách hoàn hồn, chậm chạp trả lời: “Ờ, chắc vậy quá, hình như là thiếu ngủ.”

Một tuần sau Tết Tây, với sự “giật dây” của đôi vợ chồng mới cưới Trình Trạc và Mạnh Thính Chi, mọi người trong nhóm dẫn theo bạn bè, mười mấy người nối đuôi nhau bay đến Hải Thành đón Tết Âm lịch.

Trước khi đến Hải Thành, Kiều Lạc phải tham gia một sự kiện âm nhạc, nghe chị Hồ nói, cô mới nhận ra sự gượng gạo của Từ Cách trong những ngày qua hoàn toàn không phải vì lý do nghỉ ngơi ít các kiểu nào cả.

Chị Hồ không rõ tình hình, khuỷu tay thúc vào người cô, còn hớn hở trêu ghẹo.

“Mấy carat?”

Kiều Lạc không hiểu mô tê gì, mấy carat là sao?

Chị Hồ hỏi về nhẫn hả? Nhẫn kim cương mấy carat?

Vào lễ giáng sinh, chị Hồ có hẹn với bạn ở vọng phủ Tây Kinh, chưa ra khỏi nơi làm việc thì đã thấy Từ Cách đến đây, túi quần của anh có gì đó nhô lên, nhìn là biết ngay kích cỡ của một hộp nhẫn.

Sau đó đến vọng phủ Tây Kinh, sau bảy giờ tối hôm đó, tầng cao nhất được bao trọn, trang trí giống như hiện trường cầu hôn.

Phục vụ tán dóc với nhau có nhắc đến ông chủ của TLu là Từ Cách.

Chị Hồ hiểu ngay.

Chị Hồ tưởng rằng hôm đó thiếu gia Từ đã cầu hôn rồi.

Kiều Lạc nghe xong, liên kết với nội dung cuộc nói chuyện của mình với trợ lý vào lễ giáng sinh, cùng với đủ kiểu hành vi bất thường của Từ Cách sau đó, cô sờ ngón tay trống hoác của mình, giận sôi hết cả bụng.

Có miệng mà không biết nói ra? Chỉ biết dùng đầu óc để suy nghĩ lung tung thôi hả?

Cô không bay đến Hải Thành cùng Từ Cách mà hạ cánh vào buổi tối, trên đường từ sân bay đến biệt thự, đám bạn của Thẩm Tư Nguyên ríu ra ríu rít, ồn ào đến mức dây thần kinh của Kiều Lạc giật liên tục.

Tâm trạng càng thêm bực bội.

Lúc đến căn biệt thự Phù thủy xứ Oz đó, cô còn đấu võ mồm với Thẩm Tư Nguyên, như bình thường, chắc chắn Từ Cách sẽ khịa lại Thẩm Tư Nguyên giúp cô, nhưng lần đó anh không chỉ phản ứng chậm chạp, còn ăn luôn phần salad mà Mạnh Thính Chi chuẩn bị cho cô.

Kiều Lạc nghiêm mặt, không quan tâm đ ến mấy người bạn của Thẩm Tư Nguyên đang ở trong phòng khách, trực tiếp cười lạnh, dùng ánh mắt ra hiệu cho Từ Cách ra ngoài.


“Được lắm Từ Cách, không đến sân bay đón em, còn lén ăn salad của em, được quá nhỉ —— Anh ra đây cho em! Tụi mình nói chuyện đàng hoàng!”

Đối diện biệt thự là một hòn đảo, khi đó phà vẫn hoạt động.

Hai người ra đảo, vào nhà hàng, cảm giác muốn nói lúc nãy như rơi xuống biển, trong lúc chờ món, cả hai vẫn im bặt.

Kiều Lạc lén nhìn sang Từ Cách vài lần, anh vẫn bày ra cái vẻ vừa như ngủ không ngon vừa như bị ốm, Kiều Lạc càng nhìn càng thấy tức, nếu chị Hồ không nói cho cô biết, anh còn định tỏ ra thế này để đối phó với cô bao lâu nữa?

“Đủ rồi đó, đừng giả đò nữa!”

Ăn xong, lau miệng, Kiều Lạc vò khăn giấy tức tối ném đi.

Từ Cách cũng đã ăn xong, mới quay lại sau khi đi tính tiền. Anh nhìn cô, không nói gì.

Cảm giác yếu ớt xanh xao trên mặt anh cộng thêm sự im lặng cố tình này giống như đang nói thôi vậy, em thích nói thế nào thì nói, anh không muốn trả lời.

Bốn mắt nhìn nhau, Kiều Lạc nổi trận lôi đình, nghiêm nghị nói: “Hồi Noel anh đến công ty tìm em nghe được gì rồi đúng không?”

Từ Cách về chỗ ngồi.

Hòn đảo nhỏ này không phải điểm du lịch nổi tiếng, hôm nay giao thừa cũng không đông đúc, nhưng nhà hàng ngập tràn không khí ngày lễ, trên bụi cây xanh mởn và lan can trắng treo giăng đầy dây đèn, trong quán mở nhạc vui vẻ.

“Từ Cách, em chưa từng thấy anh kỳ quặc như thế bao giờ đâu nhé! Bộ mở miệng hỏi em cũng không được hả?”

Bàn tay để bên thành bàn của Từ Cách siết chặt bật lửa.

Khóe môi anh cử động rất nhẹ, anh không nói gì, chìm trong sự im lặng khó chịu, như thể vào lúc này, dù anh có nói gì đi nữa cũng không đúng.

Kiều Lạc thở hắt ra.

Cô bỗng suy ngẫm lại, trước giờ hai người đã lảng tránh quá nhiều, dẫn đến yêu nhau đã lâu mà có rất nhiều chuyện vẫn chưa được giải quyết triệt để.

Cô hạ thấp giọng mình, hiếm khi nhượng bộ trước, nói với anh: “Anh không hỏi, em tự nói vậy, hôm đó sau khi kết thúc sự kiện ở Thế Đằng, đúng là em đã đi gặp Kỷ Chẩm Tinh, còn là em chủ động hẹn anh ta.”

Lông mi của Từ Cách run lên, anh siết chặt ngón tay, giả vờ thản nhiên.

“Ờ.”

“Ờ cái đầu anh!” Kiều Lạc mắng vì sự bình tĩnh của anh, sau đó chồm qua bàn kéo tay anh về phía mình nắm lấy, không biết có phải vì ở Hải Thành trời nóng hay không mà lòng bàn tay của anh nóng hổi.

Từ Cách muốn rút tay ra, mới vừa nhúc nhích thì bị Kiều Lạc nắm chặt hơn nữa.

Cả hai cùng sửng sốt.

Vô cùng ăn ý nhớ đến cùng một ký ức, ở trong phòng của Kiều Lạc, lúc Kiều Lạc nói với anh rằng thử xem sao, cũng như lúc này, một người muốn nắm, một người muốn tránh nhưng không tránh được.

Chỉ là vị trí bị đảo ngược.

“Anh nghe em nói, đúng là em chủ động muốn gặp anh ta, là vì em biết được đó không phải là lần đầu tiên anh ta đến sự kiện em tham gia, lần trước tổ chức fanmeeting, trợ lý của em từng thấy anh ta ngoài cổng nơi tổ chức, em cảm thấy chuyện đó rất không cần thiết.”

Từ Cách ồm ồm đáp lại một câu: “Vì nó còn thích em chứ sao.”

Kiều Lạc nói: “Em biết mà, cho nên em phải nói chuyện rõ ràng với anh ta.”

Ngay lúc đó, cả trái tim của Từ Cách như bị treo lên cao, nhưng anh cứ muốn cười cười tỏ ra chẳng sao cả, trầm giọng nói: “Tình cảm làm gì dễ nói rõ ràng được.”

“Đúng là anh ta không nói rạch ròi được, anh ta nói rất nhiều chuyện quá khứ, nhắc đến lần đầu tiên nhìn thấy em bên cửa sổ phòng thí nghiệm ở trường số 14, em hỏi anh ta chưa từng thấy tiên nữ bắt mèo à, phải tranh thủ nhìn đi, sau này nhìn là phải trả tiền, anh ta nói ngần ấy năm yêu nhau chỉ biết phớt lờ cảm xúc của em, em đã tổ chức biết bao nhiêu concert nhưng anh ta chưa bao giờ đến, sau khi chia tay, anh ta đến concert của em, bây giờ đúng là phải trả tiền mới được nhìn thấy em.”

Từ Cách im lặng nghe.

“Hồi tháng 5, lúc concert sắp kết thúc, em hát thêm bài «Hạ màn», anh ta nói lúc đó anh ta ở dưới khán đài, nghe thấy em nói mọi kết thúc đều mở ra những khởi đầu mới, anh ta biết em và anh ta không thể quay lại được nữa, còn nói anh ta ngưỡng mộ em luôn là một người dũng cảm trong tình yêu.”

Dừng lại kịp thời, Từ Cách ngước mắt hỏi: “Thằng đó nói nhiều vậy, rồi em nói gì?”

Kiều Lạc nắm lấy ngón tay anh: “Tất nhiên là em nói, đúng rồi đó, tôi luôn là người rất dũng cảm trong tình yêu, tôi luôn khao khát một tình yêu một lòng một dạ, tôi tìm rất lâu mới tìm được, tôi sẽ không dễ dàng từ bỏ, em còn nói với anh ta là tuy bạn trai tôi không nói gì, nhưng tôi biết anh ấy rất để ý đến sự tồn tại của anh, mong anh đừng làm phiền cuộc sống của tôi nữa.”

Nói xong, Kiều Lạc lắc tay anh: “Em nói đúng không? Bạn trai?”

Cảm giác mừng rỡ ập đến quá bất ngờ, anh vội vàng quay mặt đi, nở một nụ cười, mím đôi môi đã khô, sau đó nói: “Một trăm điểm.”


Nghe được câu trả lời, Kiều Lạc hừ nhẹ: “Em một trăm điểm mà anh nỡ tịch thu nhẫn của em?”

Từ Cách sửng sốt, im lặng hai giây, bắt đầu giả ngu: “Gì chứ? Nhẫn gì?”

“Anh giả đò nữa đi!”

Kiều Lạc cười, hung dữ đe dọa.

Hai người vốn dĩ là trai xinh gái đẹp, bỗng nhiên nói lớn như thế, khách hàng xung quanh nghe tiếng cùng nhìn sang bên này. Giọng của Từ Cách hơi khàn, anh kéo Kiều Lạc ra ngoài, sợ Kiều Lạc bị nhận ra trên đảo nhỏ ở Hải Thành.

Kiều Lạc cũng vội vàng đeo kính râm lên, ra khỏi nhà hàng cùng Từ Cách.

Vừa ra ngoài, Từ Cách dở khóc dở cười tháo kính râm của cô ra, “Em bịt tai trộm chuông thế này có gì khác với nói thẳng tôi là người nổi tiếng, đừng nhìn tôi không?”

Gió biển mằn mặn đang thổi, ngoài đảo rực rỡ ánh đèn.

Kiều Lạc giật lại kính của mình, nói: “Đừng có đánh trống lảng nha! Chuyện nhẫn chưa xong đâu.”

Từ Cách giơ tay véo nhẹ gáy mình.

Anh đến Hải Thành trước Kiều Lạc, vốn dĩ trước đó đã cảm nhẹ, anh sợ tối nay không ngủ với nhau mà không có lý do sẽ khó xử, cho nên vừa đến nơi là lập tức đi thuê ca nô, làm bản thân ướt sũng, quay về ngủ một giấc đến chiều tối, quả nhiên bị sốt như dự đoán.

Bây giờ người anh hơi nóng.

Anh thấp giọng nói: “Nhẫn ở đây mà, trong túi của anh, lát về anh đưa cho em liền.”

Kiều Lạc bất mãn liếc xéo anh: “Đưa đại cho em vậy thôi hả?”

Bình thường đầu óc anh linh hoạt, nhưng lúc này não đã thật sự tanh bành vì sốt, không hiểu kịp, sửng sốt nói: “Không thì sao?”

Kiều Lạc đá vào bắp chân anh một cái, cộc cằn phàn nàn: “Anh nghĩ sao? Anh không hôn em, không nói mấy câu hay ho được hả?”

Không ngờ anh còn dám bày ra cái vẻ mặt khó xử! Kiều Lạc tức không chịu nổi, xoay người định đi, chợt bị anh kéo lại, cô hụt chân, đâm sầm vào lòng anh, nhiệt độ nóng hơn bình thường.

Ngay lúc đó, giọng nói của anh như bị bóp nghẹt, như thể truyền từ lồ ng ngực đến màng nhĩ của cô, mọi thứ xung quanh như đang cộng hưởng.

“Anh đang bệnh.”

Ồ, sợ lây bệnh cho cô.

Kiều Lạc có phải là người sợ chuyện đó không? Chắc chắn là không, cô đứng vững lại, túm cổ áo Từ Cách kéo anh xuống, sau đó nhón chân chạm vào môi của anh.

Một nụ hôn triền miên, vô cùng nóng bỏng.

Lần đầu tiên Từ Cách ngơ ngẩn vì bị hôn.

Giống như ngọn lửa ảm đạm nhưng quật cường không bao giờ tắt trong đêm giới nghiêm, vô cùng tập trung.

Bỗng chốc Kiều Lạc nhớ đến thời niên thiếu, một đêm mùa hè, côn trùng kêu không ngớt.

Anh nói không chỉ có anh, mà sẽ còn có rất nhiều rất nhiều người yêu cô.

Khi đó, ánh mắt của anh như bây giờ, trọn vẹn trái tim và ánh mắt chỉ nhìn một mình cô.

Kiều Lạc ngẩng đầu, nhìn lại anh.

“Từ Cách, em không cần rất nhiều rất nhiều người, em chỉ quan tâm anh, em chỉ cần anh yêu em.”

Lời tỏ tình trì hoãn suốt tháng năm dài, thời niên thiếu một đi không trở lại, tiếng lòng cũng đã cũ xưa, anh vẫn như chàng trai khi ấy, giọng nói cháy bỏng và trầm thấp cất lên, vang vọng hơn bất kỳ lời thề nào.

“Anh yêu em, chỉ yêu em.”

——- KẾT THÚC ——-

________________________

Tác giả phát biểu:

Lời yêu thương rất nóng, tất cả những tình cảm thầm kín cuối cùng cũng được nhìn thấy ánh mặt trời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận