Trác Ngọc

Editor: Miri

- --------------------

Phó Trường Lăng nghe Tần Diễn nói, cảm thấy có vài phần không thể tin nổi.

Hắn chưa từng nghĩ tới có một ngày, lời này sẽ là do Tần Diễn trong miệng chủ động nói cho hắn. Hắn nắm tay y, ban đầu còn khiếp sợ, dần dần lại hóa thành mờ mịt, rồi sau đó có vài phần sợ hãi, không khỏi nói: "Sư huynh, ngươi...ngươi đang nghiêm túc sao?"

"Không phải đã hứa hẹn sao?" Tần Diễn giương mắt, y nói xong câu kia, ngược lại còn dần trấn định xuống. Y nhìn Phó Trường Lăng, bình tĩnh nói, "Ta trở về, chúng ta liền kết làm đạo lữ."

"Ngươi...ngươi nguyện ý sao?" Phó Trường Lăng có chút không xác định, "Ngươi nhìn qua...trông không thật sự nguyện ý."

Tần Diễn nghe Phó Trường Lăng cẩn thận hỏi vậy liền đơ ra một lúc, sau khi do dự một hồi, y nhíu mày: "Vậy phải trông thế nào mới thật sự nguyện ý?"

Phó Trường Lăng nghe Tần Diễn nghiêm túc hỏi chuyện khiến hắn có chút buồn cười, nhưng vẫn ráng nhịn xuống ý cười, ghé sát thân mình về phía trước, chỉ chỉ vào gương mặt mình nói: "Nếu ngươi cũng nguyện ý, thì hôn ở đây."

Nói xong, ngón tay hắn lại ấn vào trên môi mình: "Nếu là vô cùng nguyện ý, liền hôn nơi này."

Tần Diễn nghe, cũng nghe ra Phó Trường Lăng đây là đang đùa giỡn mình, không khỏi cười rộ lên: "Nếu ta không muốn?"

"Vậy ngươi liền nhắm mắt lại chờ ta hôn ngươi là được."

Phó Trường Lăng ngồi xếp bằng, ghé vào trước mặt Tần Diễn, nhắm mắt lại, nghiêm túc nói: "Tới, sư huynh chọn đi."

Tần Diễn nhìn Phó Trường Lăng nhắm mắt lại ngửa đầu, trên khuôn mặt thanh niên mang theo vài phần hồn nhiên tốt đẹp chỉ ở thiếu niên mới có, giống như hắn thật sự chỉ là mười chín tuổi niên hoa, chưa hề trải qua bất cứ vũ tuyết phong sương.

Tần Diễn lẳng lặng nhìn chăm chú vào hắn, Phó Trường Lăng trong miệng nhắc mãi: "Ngươi chọn thế nào cũng được, nhưng phải tự chịu trách nhiệm, dù sao đây cũng là nhân sinh đại sự, sư huynh ngươi......"

Nói còn chưa dứt lời, Phó Trường Lăng liền cảm giác được có một đôi môi lạnh mỏng dán lên.

Phó Trường Lăng nhịn không được cười lên, trong nháy mắt Tần Diễn đang tính lui ra, liền giơ tay đè lại cái gáy của y, đảo khách thành chủ, đè người lăn lên giường, ôm người áp xuống dưới.

Tần Diễn hơi hơi né ra, tựa hồ là cảm thấy có chút quá thân mật, Phó Trường Lăng giơ tay lướt nhẹ qua xương sống của y, vẫn ngậm lấy môi y, ôn nhu nói: "Đừng sợ, ta dạy cho ngươi, chúng ta thử xem, được không?"

Nói là dạy y, nhưng bản thân Phó Trường Lăng kỳ thật cũng vô cùng ngây ngô. Hắn hơi căng thẳng thử hôn người nằm dưới thân, nhẹ nhàng chậm chạp tách ra, lặp đi lặp lại động tác lướt qua cùng mân mê, chỉ vậy thôi nhưng thật ra đã dùng cả mười phần kiên nhẫn.

Từ lúc ban đầu đơn thuần dò xét, đến lúc sau tìm được khoái lạc, Phó Trường Lăng nhìn Tần Diễn ẩn ẩn nước mắt, có chút đề phòng lại có chút do dự nhìn hắn, Phó Trường Lăng không khỏi bật cười.

"Ngày mai cha ta sẽ đi tìm sư phụ," Phó Trường Lăng dựa vào ngực y, cười nói, "Chờ sư phụ đồng ý, trên Quân Tử đài chúng ta sẽ chính thức chiêu cáo thành hôn."

Tần Diễn không nói chuyện, y vẫn chưa hết thở dốc, nhắm mắt lại, nghe Phó Trường Lăng nói trong mê man: "Ta cảm giác ngày này, ta đã đợi thật nhiều năm, sư huynh," hắn ngẩng đầu, "Ngươi thích ta đúng không?"

Tần Diễn nghe hắn hỏi chuyện, chậm rãi mở mắt. Phó Trường Lăng chống thân ở phía trên y, cúi đầu nhìn Tần Diễn.

Trong lúc bọn họ đùa giỡn nhau, xiêm y đã có chút hỗn loạn, bị mở rộng ra, có thể thấy lồng ngực trắng rộng lớn của Phó Trường Lăng. Hắn nhìn chăm chú Tần Diễn, đôi mắt kia tràn đầy thâm tình vui sướng, lại ẩn chứa vài phần bất an. Tần Diễn nhìn hắn, qua hồi lâu, lên tiếng: "Ừ."

Hai người ở trên giường nằm trong chốc lát, sau đó không lâu, liền nghe được bên ngoài truyền đến tiếng của Vân Vũ, kích động nói: "Tu Phàm, Thẩm Tu Phàm."

Nghe Vân Vũ gọi, hai người đều giật mình, Tần Diễn theo bản năng cầm xiêm y muốn chạy, Phó Trường Lăng bắt lấy y, trực tiếp ấn y vào trong chăn, nhỏ giọng nói: "Không kịp......"

Nói còn chưa dứt lời, Vân Vũ đã đẩy mạnh cửa ra, Phó Trường Lăng ép nhét Tần Diễn vào trong chăn, còn mình thì ngồi ở ngoài thành giường, vội vàng giơ tay cắt đứt dây trói màn giường.

Lúc Vân Vũ vừa vào, màn giường vừa vặn rơi xuống, lụa mỏng che phủ cả giường. Vân Vũ mơ hồ chỉ có thể thấy một bóng người, Phó Trường Lăng ho nhẹ ra tiếng: "Vân sư huynh."

Vân Vũ ngửi ngửi, Phó Trường Lăng biết Vân Vũ hiện giờ có ngũ quan nhạy bén, vội nói: "Vân sư huynh tới làm gì?"

"Đại sư huynh vừa mới tới?"

Vân Vũ nói xong liền đi đến mép giường, Phó Trường Lăng vội vàng gọi lại hắn: "Chờ một chút."


Vân Vũ dừng lại bước chân, hơi có chút kỳ quái: "Làm sao vậy?"

"Ta......ta hiện tại dáng vẻ không tốt, không nên gặp khách." Phó Trường Lăng nghẹn ra một cái lý do, "Vân sư huynh có chuyện gì thì ở đó nói được rồi."

"Sinh bệnh thì sao còn đẹp được?" Vân Vũ không thèm để ý cười nói, "Ngươi xấu, còn có thể xấu hơn ta?"

Nói xong, Vân Vũ liền muốn xốc màn giường, Phó Trường Lăng căng thẳng gần chết, đành phải níu màn lại, vội la lên: "Sư huynh, ta còn sĩ diện."

Vân Vũ không nói gì, tim Phó Trường Lăng đập loạn cả lên, Tần Diễn trốn trong chăn còn càng cảm thấy chật vật hơn nữa.

Y ở trong chăn cách Phó Trường Lăng cực gần, có thể cảm nhận rõ ràng được độ ấm cùng xúc cảm quanh thân Phó Trường Lăng, cái này càng làm cho cảm quan của y trở nên nhạy bén.

Y và Phó Trường Lăng vừa mới đùa giỡn với nhau, tuy rằng chỉ là ôm hôn, nhưng lúc này y không thể không thừa nhận rằng chuyện đó đích xác đã đánh vỡ thanh quy trước nay của y, cho y biết tồn tại của ái dục nhân gian. Mà giờ này khắc này, dưới hoàn cảnh quỷ dị này, cảm quan còn bị phóng đại vô hạn, tim của y càng đập nhanh hơn.

Tim y đập quá nhanh, hơi thở nóng ẩm phà lên đùi Phó Trường Lăng, khiến cho Phó Trường Lăng càng cảm thấy thêm khó chịu.

Cũng may Vân Vũ chỉ là do dự một lát, liền buông ra màn, thở dài nói: "Là ta làm khó dễ ngươi, chính ta cũng không muốn để người khác thấy bộ dạng khó coi của mình."

Vân Vũ nói xong liền thối lui, ngồi trở lại vị trí cũ, rót trà nói: "Ta nghe nói ngươi tỉnh lại, liền lại đây thăm ngươi. Ngươi giờ khỏe rồi chứ?"

Không khỏe chút nào.

Suy nghĩ đó thoáng hiện qua đầu Phó Trường Lăng. Hắn chưa bao giờ cùng Tần Diễn trải qua chuyện kỳ quái thế này, cả người cứ như đang đứng trước cực hạn của bản thân, làm hắn dị thường thống khổ. Nhưng trong thống khổ lại có vài phần khôn kể vui sướng, cả người băng hỏa đan xen, làm hô hấp của hắn trở nên gấp gáp thêm.

Nhưng hắn sợ Vân Vũ phát hiện, liền kiệt lực khắc chế chính mình, thở dài nói: "Nhờ phúc của sư huynh nên cũng không có việc gì, tĩnh dưỡng chút thời gian thì tốt rồi."

"Ngày ấy sư phụ mang ta ra ngoài." Vân Vũ có chút hổ thẹn, "Bọn họ cố ý đưa tất cả người của Minh Tang phong đi......"

"Ta biết." Phó Trường Lăng nhận ra ý tới đây của Vân Vũ, vội nói, "Sư huynh ngươi cũng bị làm khó, ta không có ý trách tội sư huynh ngày ấy không lại đây."

"Ta biết ngươi sẽ không trách, nhưng nghĩ là vẫn nên nói một tiếng. Quân Tử đài luận kiếm, năm nay vẫn là Đại sư huynh đại diện Hồng Mông Thiên cung sao?"

"Không biết." Phó Trường Lăng siết chặt nắm tay, hắn sắp nhẫn nại hết nổi, hít sâu một hơi nói, "Vân sư huynh, ta hơi mệt, nếu không ngày khác lại nói đi."

"Mệt?"

Vân Vũ nghi hoặc: "Ngươi đã ngủ hai ngày, còn ngủ chưa đủ sao?"

"Vân sư huynh......"

Phó Trường Lăng ho nhẹ: "Có thể là thân thể còn chưa khỏe đi."

"Thế à." Vân Vũ nghe được vậy, đứng lên nói, "Ta đây cũng không quấy rầy, ngươi nghỉ ngơi đi."

Vân Vũ nói xong thì cáo từ Phó Trường Lăng, liền lui ra ngoài.

Vân Vũ vừa đi, Phó Trường Lăng không chờ Tần Diễn ra khỏi chăn, liền một phen đè lại chăn mà chui vào.

Trong chăn đã bị Tần Diễn phà khí tới cực nóng, hai người trong bóng đêm đối diện nhau, Phó Trường Lăng khàn khàn ra tiếng: "Sư huynh, lát nữa ngươi có chuyện cần làm không?"

Tần Diễn không nói gì, lẳng lặng nhìn Phó Trường Lăng. Phó Trường Lăng vươn tay kéo người vào trong lòng ngực, cắn vào môi Tần Diễn, thay y trả lời: "Đều dời lại cả đi."

Tần Diễn cảm thấy đời này bản thân chưa bao giờ hoang đường như vậy.

Y vốn không nên để mấy chuyện hoang đường này phát sinh, mà khi Phó Trường Lăng mềm mại kêu y một tiếng sư huynh kia, y lại mềm nhũn ra.

Cũng may Phó Trường Lăng cũng biết đúng mực, không có làm gì quá phận. Chỉ là người trẻ tuổi mới nếm thử quả ngọt, dù chỉ là ngoài da, cũng nhịn không được mà trầm mê.


Dù sao cũng là người đã cầu hai đời, rốt cuộc đã vào trong tay, nào lại có thể dễ dàng buông.

Vì thế tới khi Tần Diễn rời khỏi phòng Phó Trường Lăng, trời đã vào đêm. Phó Ngọc Thù tới kêu Phó Trường Lăng ăn cơm, mới khiến hai người ra khỏi phòng.

Tần Diễn không muốn thấy mặt Phó Ngọc Thù lúc này, liền lấy cớ còn việc khác mà thối lui. Phó Ngọc Thù liền đưa Phó Trường Lăng tới vách núi cạnh đó. Hai cha con mang theo rượu, ngồi ở bên vách núi uống rượu.

"Hỉ phục của ngươi, cứ dùng bộ chưa dùng của ta năm đó đi." Phó Ngọc Thù thả chậm thanh âm, lải nhải, "Hôn lễ năm đó, vốn là phải làm một lần ở Phó gia, rồi làm một lần ở Lận gia. Lận gia chuẩn bị hỉ phục cho ta, cũng đã đưa tới, nhưng ta và mẫu thân ngươi không dùng, ta sai người sửa lại, ngày mai liền đưa qua cho ngươi."

"Vâng."

Phó Trường Lăng gật đầu, Phó Ngọc Thù chậm rãi mở miệng: "Tần Diễn thì phải trễ một chút, ta không ngờ ngươi sẽ cùng một nam nhân ở bên nhau, nên phải may cái mới."

"Không ngại," Phó Trường Lăng bật cười, "Trước cứ định hôn sự đã, hôn lễ, từ từ tới cũng được."

"Ngươi hình như rất gấp?" Phó Ngọc Thù có chút kỳ quái, Phó Trường Lăng cầm rượu, một tay chống bên cạnh, nhìn trăng sáng vằng vặc trên cao, chậm rãi nói, "Cũng không phải là gấp, chỉ là không yên lòng. Tổng cảm thấy hiện tại hết thảy, đều quá tốt đẹp."

Nói xong, Phó Trường Lăng quay đầu nhìn về phía Phó Ngọc Thù: "Vật cực tất phản, càng tốt đẹp, càng khiến người ta sợ hãi."

"Ngươi chính là không có mệnh phú quý." Phó Ngọc Thù dè bỉu hắn, "Ngươi đấy, chính là không có ngày lành, lúc vui, lại cảm thấy bản thân không chờ được tới lúc đó. Bất quá ngươi yên tâm đi," Phó Ngọc Thù vỗ vỗ vai hắn, "Cha sẽ an bài tốt cho ngươi, cứ lo thành thân là được."

"Vâng."

Phó Trường Lăng uống lên ngụm rượu, cạn chén với Phó Ngọc Thù: "Ngày mai phải mắc nợ phụ thân rồi."

"Nói hay lắm." Phó Ngọc Thù lên tiếng, nghĩ nghĩ, hắn thở dài, "Ngươi đúng là phá gia chi tử, thú thê còn phải tiêu tiền ta. Kết đạo lữ với tiểu tử khác, cũng phải do ta chi."

"Ai kêu ngài có tiền đâu? Nếu ngài không có tiền, ta đến Hồng Mông Thiên cung ở rể cũng được."

"Ngươi hiện tại có khác gì ở rể?"

Phó Ngọc Thù trừng hắn một cái, Phó Trường Lăng cười ha hả, hai cha con cắn nhau câu được câu không, uống rượu, trò chuyện, ngẫu nhiên sẽ nhìn thân kiếm Đàn Tâm bên cạnh một cái, không cần mở lời, hai người đều tựa hồ có thể phát hiện dường như có ai đó đang lẳng lặng ngồi cạnh họ, ôn nhu nhìn chăm chú vào hai người.

Sau một đêm uống rượu cùng Phó Ngọc Thù, chờ đến ngày thứ hai, Phó Ngọc Thù kiểm tra một phần danh mục lễ vật xong, liền đưa Phó Trường Lăng và Tần Diễn cùng đi tới Vấn Nguyệt cung.

Tần Diễn không đi vào, tới cửa Vấn Nguyệt cung liền dừng lại, đứng ở ngoài cửa chờ bọn họ.

Phó Ngọc Thù đầu tiên là vào bái kiến Giang Dạ Bạch, Phó Trường Lăng đi theo Phó Ngọc Thù vào Vấn Nguyệt cung. Lúc đó, Giang Dạ Bạch đã cho người lui xuống sạch sẽ, chỉ có hắn chờ bên trong Vấn Nguyệt cung.

Phó Ngọc Thù đưa Phó Trường Lăng vào Vấn Nguyệt cung, Phó Trường Lăng tiến lên quỳ gối hành lễ trước mặt Giang Dạ Bạch, cung kính nói: "Sư phụ."

Giang Dạ Bạch gật đầu, phất tay bảo hắn đứng lên, quay đầu nhìn về phía Phó Ngọc Thù: "Phó gia chủ hôm nay lại đây, không biết có chuyện gì?"

"Nghe nói Giang cung chủ gần đây đột phá, liền tới chúc mừng."

Phó Ngọc Thù nói xong liền vung tay, Phó Trường Lăng bưng đến một phần lễ vật, đặt lên bàn bên cạnh tay Giang Dạ Bạch.

Giang Dạ Bạch thần sắc bất động, chỉ nói: "Phó gia chủ khách khí."

"Hẳn là," Phó Ngọc Thù cười rộ lên, "Thời gian qua tiểu nhi nhận được chiếu cố của Giang cung chủ, trước kia nó ở Phó gia vẫn luôn không thể tiến bộ, vinh hạnh được cung chủ chỉ điểm, không ngờ hiện tại đã có thể là Hóa Thần. Chút lễ vật này để thể hiện tâm ý, mong rằng Giang cung chủ chớ có ghét bỏ."

"Này vốn là tài năng trời sinh của hắn."

Giang Dạ Bạch bình đạm ra tiếng, đáp: "Ta cũng không chưa làm cái gì. Phó gia chủ cất nhắc rồi."


"Nào có, là Giang cung chủ quá khiêm nhượng."

Phó Trường Lăng nghe Phó Ngọc Thù cùng Giang Dạ Bạch hàn huyên, quỳ gối một bên rót trà cho hai người, nghiêng về một bên trà, dùng ánh mắt liếc qua Phó Ngọc Thù, ý bảo mau vào chuyện chính.

Phó Ngọc Thù giả vờ không phát hiện ánh mắt Phó Trường Lăng, lại hàn huyên cùng Giang Dạ Bạch trong chốc lát về mấy việc vặt vãnh khác: "Giang cung chủ đột phá ngày ấy, nghe nói có nổi lên xung đột với vài vị cao thủ, cũng không biết vài vị cao thủ kia là nơi nào tới, cũng dám ở Hồng Mông Thiên cung địa giới mà giương oai."

"Phó gia chủ tinh thông tin tức," Giang Dạ Bạch chậm rãi đáp, "Mấy người kia ta đã xử lý, Phó gia chủ không cần lo lắng."

"Cũng phải," Phó Ngọc Thù vuốt mông ngựa, "Có Vân Trạch đệ nhất kiếm trấn thủ, những người đó cũng không hái được quả tốt. Giang cung chủ ở đây thôi đã khiến người khác yên tâm. Lại nói tiếp, tiểu nhi tính tình bừa bãi, nhưng vị đại đệ tử Tần Diễn của ngài, lại trầm ổn giống như Giang cung chủ."

Tay bưng tách trà của Giang Dạ Bạch khựng lại một chút, Phó Ngọc Thù thử thăm dò hỏi: "Không biết Tần tiểu hữu hiện giờ đã có hôn phối chưa?"

Giang Dạ Bạch trầm mặc, Phó Trường Lăng thấy thế, vội nói: "Không có, sư huynh hiện tại vẫn một mình."

Giang Dạ Bạch nghe vậy thì giương mắt lạnh nhìn qua, Phó Trường Lăng vội câm miệng, rót trà cho Phó Ngọc Thù.

Phó Ngọc Thù cười: "Khiến Giang cung chủ chê cười. Đường tu chân rất dài, một người đi đến cuối hẳn sẽ rất tịch mịch, nếu Tần hiền chất không có hôn phối, không bằng ta giới thiệu cho hiền chất một đoạn giai duyên, Giang cung chủ nghĩ thế nào?"

"A Diễn y......" Giang Dạ Bạch do dự, chậm rãi nói, "Đạo y tu chính là Vô Tình Đạo. Đường tu chân tuy dài, nhưng không dính tình ái, với y là điều tốt."

"Tâm pháp của Vô Tình Đạo, vừa khéo ta cũng đã đọc qua. Tâm pháp này mấy tầng đầu tuy đều yêu cầu người tu hành phải buông bỏ tình cảm, nhưng tầng cuối cùng là Thái Thượng Vong Tình, kỳ thật lại bắt người tu hành có tình mà không bị nó chi phối. Có người trong lòng, đối với Vô Tình Đạo, thật ra không phải chuyện xấu."

Phó Ngọc Thù nói xong, hít một hơi: "Hơn nữa, chuyện thành thân, quan trọng nhất vẫn là tâm ý hai người. Giang cung chủ sao không đi hỏi bản thân Tần hiền chất có nguyện ý hay không?"

Giang Dạ Bạch không nói chuyện, Phó Ngọc Thù tiếp tục nói: "Ta nói rõ luôn vậy, kỳ thật hôm nay ta tới là vì con ta Trường Lăng muốn cầu thân. Tuy đạo lữ nam nam không thường thấy, nhưng cũng không phải chuyện bị cấm. Bọn họ hai người đã lén vào sinh ra tử, tình cảm thâm hậu, ta cũng là được hai người thỉnh cầu mới đến thỉnh hôn với Giang cung chủ. Giang cung chủ là người trẻ tuổi, nói vậy hẳn sẽ không khó xử hai tiểu tử."

Giang Dạ Bạch ngẩn người, theo bản năng nói: "Hai người thỉnh cầu?"

"Phải." Phó Ngọc Thù cười nói, "Ta đã hỏi qua Tần hiền chất, nếu Giang cung chủ không tin, không bằng để Tần hiền chất tự mình lại đây."

Giang Dạ Bạch nghe vậy, trên mặt thần sắc có chút hoảng hốt. Hắn ngừng một hồi, liền nghe Phó Ngọc Thù nói: "Giang cung chủ?"

"Ta......" Giang Dạ Bạch chần chờ nói, "Để ta hỏi y."

"Y ở ngay bên ngoài."

Phó Ngọc Thù quay đầu nhìn ra ngoài Vấn Nguyệt cung, cất cao giọng gọi: "Tần hiền chất, vào đi."

Tần Diễn nghe Phó Ngọc Thù gọi mình, y đi vào trong phòng, hành lễ với Giang Dạ Bạch.

Giang Dạ Bạch nhìn chăm chú vào Tần Diễn, thấy Tần Diễn quỳ gối trước mình, cung kính gọi: "Sư phụ."

"Phó gia chủ nói," Giang Dạ Bạch cảm thấy thanh âm không thuộc về mình nữa, khô khốc hỏi, "Ngài ấy tới đây thay Phó Trường Lăng cầu thân với con, hy vọng hai người các ngươi kết làm đạo lữ, con có bằng lòng hay không?"

"Nguyện ý." Tần Diễn quỳ trên mặt đất, thần sắc bình tĩnh.

Giang Dạ Bạch nhìn y, nhịn không được nhắc nhở: "Con tu Vô Tình Đạo, cảm tình đối với con đều không phải chuyện tốt. Con rất khó có thể sinh ra thâm tình hậu nghị với người khác. Kết thành đạo lữ, sợ là hại người hại mình."

"Con biết." Tần Diễn nghe Giang Dạ Bạch khuyên can, lại vẫn là bình tĩnh nói, "Nhưng đệ tử nguyện ý."

Giang Dạ Bạch mở miệng, còn muốn nói cái gì, nhưng hắn thấy Tần Diễn ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn hắn, lặp lại một lần: "Đệ tử nguyện ý."

Giang Dạ Bạch không nói gì, hắn lẳng lặng nhìn Tần Diễn.

Hai người đối mặt nhau, sinh ra một loại chống cự không tiếng động tràn ngập ở giữa. Giang Dạ Bạch nhìn ra sự kiên quyết trong mắt Tần Diễn, mà Tần Diễn cũng nhìn ra Giang Dạ Bạch không màng khuyên can.

Hai người lẳng lặng giằng co, Phó Ngọc Thù quay đầu đi, không kêu một tiếng mà uống trà.

Phó Trường Lăng nhìn Tần Diễn quỳ trên mặt đất, hắn đứng dậy, quỳ gối bên cạnh Tần Diễn, dập đầu nói: "Sư phụ, vô luận sư huynh ngày sau thế nào, đệ tử đều nguyện bồi sư huynh. Chẳng sợ có một ngày, sư huynh vì tu hành mà giết ta chứng đạo, đệ tử cũng không oán không hối hận. Thỉnh sư phụ cho phép, để con cùng với sư huynh kết làm đạo lữ."

"Thỉnh sư phụ đáp ứng."

Tần Diễn cũng quỳ xuống, cùng Phó Trường Lăng dập đầu trước Giang Dạ Bạch.

Giang Dạ Bạch nhìn hai người quỳ gối trước mặt, nhịn không được cười lên: "Các ngươi đều quyết định xong, còn hỏi ta làm gì?"

"Các ngươi muốn ở bên nhau, ta có thể ngăn được sao?"


Hai người không nói lời nào, Giang Dạ Bạch quay đầu đi, bưng tách trà lên, bình tĩnh nói: "Muốn ở bên nhau, liền ở bên nhau đi, đây đều là chuyện các ngươi, không liên quan đến ta."

"Tạ sư phụ."

Hai người cùng nhau dập đầu, sau đó đứng dậy.

Phó Ngọc Thù ho nhẹ một tiếng, chỉ nói: "Vậy coi như đã định, Quân Tử đài luận kiếm tổng cộng có ba ngày, ngày thứ ba tuyên bố kết quả, chúng ta sẽ tuyên bố chuyện này cùng mọi người, thế nào?"

"Phó gia chủ an bài đi."

Giang Dạ Bạch rũ mắt nhìn tách trà: "Các ngươi đều đã định xong, cứ dựa theo các ngươi nói mà làm."

"Chỉ là chớ quên," Giang Dạ Bạch giương mắt, nhìn về phía Phó Trường Lăng cùng Tần Diễn, "Quân Tử đài luận kiếm, còn có chuyện khác phải làm."

"Vâng." Phó Trường Lăng cung kính nói, "Trận pháp đều đã an bài xong, ngày thứ nhất chúng ta liền có thể xử lý vài vị sư thúc, chờ xử lý xong, liền có thể chính thức luận kiếm. Chuyện con cùng với sư huynh đính hôn, cứ đặt ở sau là được."

"Coi bộ ngươi đã tính toán chu toàn."

Giang Dạ Bạch lên tiếng chế giễu, Phó Trường Lăng sắc mặt bất động: "Không biết sư phụ còn an bài nào khác không ạ?"

"Các ngươi đều an bài xong." Giang Dạ Bạch âm thanh lạnh lùng nói, "Vi sư còn có cái gì để an bài? Chi bằng ngươi tới nói cho ta, ngươi còn an bài nào khác?"

Phó Trường Lăng nghe ra trách cứ trong lời Giang Dạ Bạch, hắn quỳ không nhúc nhích, Phó Ngọc Thù thấy tình huống không ổn, ho nhẹ một tiếng nói: "Nếu đã bàn xong, vậy...chúng ta cáo lui trước."

Nói xong, Phó Ngọc Thù đứng dậy, hành lễ với Giang Dạ Bạch: "Giang cung chủ, ta mang hai tiểu bối đi trước, ngài tiếp tục làm chuyện của mình."

Giang Dạ Bạch im lặng, Phó Ngọc Thù đi đến bên người Phó Trường Lăng, nháy mắt ra dấu với bọn họ. Phó Trường Lăng đỡ Tần Diễn đứng lên, hai người hành lễ với Giang Dạ Bạch, liền đi theo Phó Ngọc Thù ra ngoài. Tần Diễn đi được vài bước, do dự một lát, vẫn là quay đầu lại: "Sư phụ......"

"Cút đi!"

Giang Dạ Bạch quát lớn, Tần Diễn mím môi, Phó Trường Lăng duỗi tay kéo y đi, nhỏ giọng nói: "Cứ ra ngoài đã."

Nói xong, Phó Trường Lăng liền nắm tay Tần Diễn kéo ra khỏi Vấn Nguyệt cung.

Chờ đi ra ngoài cửa rồi, Phó Trường Lăng liền cười, ôn hòa nói: "Ngài đang nổi nóng, ngươi nói chuyện với hắn, sợ là chỉ thêm dầu vào lửa, chờ ngài ấy bình tĩnh chút, ta lại bồi ngươi đi xin lỗi."

Tần Diễn gật gật đầu, lại nhìn thoáng qua Vấn Nguyệt cung.

Phó Trường Lăng nắm tay y, nhịn không được bật cười: "Ngươi rõ ràng không yên lòng, sao còn phải theo ta ra ngoài?"

"Ta không thể không yên lòng cả đời," Tần Diễn thần sắc bình tĩnh, nói xong,y nhìn về phía hắn, "Nếu ta không ra, người khổ sở còn không phải là ngươi sao?"

Phó Trường Lăng ngẩn người, Tần Diễn nắm lại tay hắn, ngữ điệu vững vàng: "Phó Trường Lăng, ngươi cũng quan trọng như sư phụ."

Một bên là người nhà của y, một bên là người y yêu.

Có lẽ phần cảm tình này chỉ vừa mới vừa mới bắt đầu nảy mầm, nhưng y đã có thể mơ hồ cảm giác được sự tốt đẹp của nó. Y không biết tương lai bản thân có thể yêu người này hay không, cũng không biết tương lai có thể cùng người này bên nhau hay không. Nhưng có một điều y biết.

Phó Trường Lăng cứu vớt y thoát khỏi ác mộng.

Một khắc Phó Trường Lăng canh giữ bên ngoài Vấn Nguyệt cung cứu được Giang Dạ Bạch kia, Tần Diễn liền biết, tội nghiệt của y đời trước, xem như chuộc xong rồi.

Y rốt cuộc có thể thoát ra khỏi ác mộng Giang Dạ Bạch chết đi.

Đời này, y không lại đi Luân Hồi kiều, không có vì thế mà hại chết Giang Dạ Bạch.

Đời này.

Y rốt cuộc đã bắt đầu lại rồi.

- --------------

Lời Editor:

Thịt vụn ăn ngon không:))))))))))) Cứ ăn khi còn có thể:))))

Trường Lăng bắt đầu lại từ khi biết sự thật ở chương 22, nhưng Tần Diễn chỉ bắt đầu khi ở đây....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận