Editor: Miri
- ------------------
Phó Trường Lăng vội vã chạy tới vị trí họa đồ chỉ, hắn vừa đi trở về, vừa suy ngẫm mấy thứ mà những người đó nói.
Năm đó, Việt Tư Nam đã xây dựng huyết trì ở chỗ này, trong thành có một ngốc tử thiên tài, mang Thiên Linh Căn, tên là Tần Diễn.
Dựa theo những lời của tiên sinh kể chuyện kia, ngốc tử này rõ ràng vẫn còn sống, không chỉ còn sống, mà thậm chí còn có thể nói chuyện rành mạch rõ ràng. Ấn theo lời y nói, hài tử tên Tần Diễn đó hoàn toàn có thể là đã bị người tới Vân Trạch đoạt xá, dù sao y vốn dĩ cũng không có đủ thần hồn trong cơ thể, là thứ tốt nhất để đoạt xá.
Nếu hài tử kia thật sự bị người Nghiệp Ngục đoạt xá, là bọn họ hao hết tâm tư để tới đây, vậy hài tử kia, đi nơi nào?
Thiên Linh Căn, lại còn có thể đột phá kết giới do Kiếm Tôn Diệp Lan thiết hạ để đi vào Vân Trạch, người như vậy, sao có thể còn vô danh ở Vân Trạch bao nhiêu năm qua?
Toàn bộ tin tức hắn có hiện tại đều chỉ hướng về một người, chính là Tần Diễn. Nhưng theo những gì Phó Trường Lăng hiểu về Tần Diễn, sao Tần Diễn có thể là người Nghiệp Ngục cho được?
Phó Trường Lăng càng nghĩ càng loạn, hắn hít sâu một hơi, với tay lấy ngọc bội của Tần Diễn, gọi thẳng: "Sư huynh."
Tần Diễn đang cùng người khác thương nghị buổi lễ tiên minh thành lập, nghe Phó Trường Lăng gọi mình thì nâng tay làm động tác "yên lặng" với người khác, sau đó nhíu mày, chỉ nói: "Đã xảy ra chuyện?"
Cùng lúc đó, y gật gật đầu về hướng mọi người, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi, không tiếp được."
Nói xong, y lập tức ra khỏi đại sảnh, Phó Trường Lăng biết y còn việc bận, không hề vòng vèo, nói thẳng: "Sư huynh, ta hiện đang ở Luân Hồi kiều."
"Ừ."
"Từ bá tánh chỗ này, ta biết được huyết trì xây năm đó cũng ở ngay đây, phong ấn khí mạch thứ tư hẳn cũng ở đây."
"Ta biết." Tần Diễn đáp ngắn gọn, "Có trở ngại gì sao?"
"Sư huynh." Phó Trường Lăng dừng một lát, nhất thời lại có chút không dám hỏi. Hắn đột nhiên nghĩ tới một khả năng rất xấu, nếu Tần Diễn thật sự là tàn dư của Nghiệp Ngục, nếu hắn nói cho y bất kì tin tức quan trọng nào lúc này, đối với Vân Trạch mà nói, đều sẽ là tai họa ngập đầu.
Tần Diễn nghe ra sự do dự trong giọng Phó Trường Lăng nên không hỏi nhiều, chỉ lẳng lặng chờ, sau một hồi, Phó Trường Lăng rốt cuộc nói: "Ta phải biết một chuyện cũ, mười lăm năm trước, trong huyết trì, kỳ thật có một hài tử ngã vào, y làThiên Linh Căn, tên Tần Diễn."
Tần Diễn mở to mắt, hơi không thể tin nổi. Phó Trường Lăng nói tiếp: "Trước khi ngã vào huyết trì, hài tử kia bị thiếu hồn phách, cho nên là một ngốc tử. Nó ngã vào xong lại không chết, lúc tỉnh lại thì câu đầu tiên, chính là hỏi "đây là Vân Trạch?" "
"Ngươi cảm thấy," Tần Diễn lập tức sắp xếp lại thông tin trong lời Phó Trường Lăng, "Hài tử kia bị Nghiệp Ngục đoạt xá, hơn nữa, nó còn có thể là ta?"
"Sư huynh," giọng nói Phó Trường Lăng hơi trầm xuống, "Ngươi cẩn thận ngẫm lại xem, ngươi thật sự là đến từ nhân gian sao?"
Tần Diễn trầm mặc xuống, cẩn thận hồi tưởng lại ký ức trước khi mình bốn tuổi.
Kỳ thật những ký ức đó không phải rất rõ ràng, y nhớ rõ vùng đất cằn cỗi, ban ngày cứ như không bao giờ tắt, hơi ẩm nóng bốc cao, huân đến mức khiến người ta thống khổ bất kham.
Y nhớ rõ chiến tranh, nhớ rõ màn thầu là một thứ xa xỉ, nhớ rõ mẫu thân mình đi chung thuyền với rất nhiều người, mang y băng qua biển lớn, nói là muốn đi tìm cảnh sắc của tiên nhân trong truyền thuyết.
Nhưng tất cả ký ức này đều rất mơ hồ, giống như một vài mảnh nhỏ vụn vặt.
Khi Tần Diễn im lặng, Phó Trường Lăng tự nhiên lại hơi hoảng. Hắn cho rằng Tần Diễn thấy hắn hoài nghi y thì không vui, vội nói: "Sư huynh, ta không phải hoài nghi ngươi, ta chỉ là......"
"Ta đã từng gặp Quan Tiểu Nương."
Tần Diễn mở miệng xác nhận, Phó Trường Lăng ngẩn người. Hắn suy nghĩ hồi lâu mới nhớ tới lúc còn ở Thái Bình trấn, Tần Diễn đối xử rất tốt với Quan Tiểu Nương.
Lúc ấy hắn còn đang lo ăn giấm, Tần Diễn có nói với hắn là cảm thấy Quan Tiểu Nương có lẽ là cố nhân.
"Trong trí nhớ của ta có nàng, nàng đã cho ta ăn." Tần Diễn bình tĩnh nói, "Chỉ là khi đó ta cảm thấy không thể có chuyện này, dù sao ta cũng đến Bồng Lai năm bốn tuổi, nhưng Quan Tiểu Nương hẳn là đã chết ở Thái Bình trấn sau khi ngươi ra đời không lâu, cho nên ta vẫn luôn không nghĩ nhiều, chỉ cho là mình nhớ lầm. Nhưng nếu ta từng xuất hiện nơi gần huyết trì, vậy thì lại có lý."
Tần Diễn bình tĩnh nói: "Việt Tư Nam am hiểu Khôi Lỗi thuật, nàng hận Quan Tiểu Nương hại mẫu thân ngươi, biến Quan Tiểu Nương thành con rối. Nếu ta là hài tử bị đoạt hồn kia, từng gặp qua Quan Tiểu Nương cũng là chuyện dễ hiểu."
"Nhưng ngươi......" Phó Trường Lăng cảm thấy không tin nổi, "Ngươi...ngươi không giống người Nghiệp Ngục."
Làm sao lại có một người Nghiệp Ngục ngàn dặm xa xôi đi vào Vân Trạch, cuối cùng vì Vân Trạch mà chết.
Tần Diễn trầm mặc không nói, Phó Trường Lăng vẫn cảm thấy hoang đường: "Nếu khi đó ngươi thật sự đến từ Nghiệp Ngục, còn đoạt hồn Tần Diễn, vậy ngươi là ai? Ngươi tới làm gì?"
"Ta không biết."
Tần Diễn chầm chậm mở miệng, ngữ điệu ấp úng: "Nhưng Trường Lăng, đời trước, ta thật sự đã trở thành Tuế Yến Ma Quân, mà Vân Trạch, thật sự cũng mất."
Phó Trường Lăng sững sờ tại chỗ, Tần Diễn lẩm bẩm: "Vân Trạch tiêu vong, có lẽ, cũng không phải là ngẫu nhiên."
"Sư huynh......"
Phó Trường Lăng tâm loạn như ma, hắn đột nhiên hơi sợ hãi. Tần Diễn nhắm mắt lại, khống chế cảm xúc bản thân, bình tĩnh nói: "Chuyện khác ngươi không cần quản, nên tới tất nhiên sẽ tới, ngươi làm chuyện ngươi cần làm là được."
"Năm đó, Ma Tôn ở Vô Cấu cung mở ra Nghiệp Ngục đại môn, muốn nghênh đón người của Nghiệp Ngục tới Vân Trạch, mà muốn cửa Nghiệp Ngục mở ra thì cần phải cởi bỏ bốn phong ấn khí mạch hoàn toàn. Mặc kệ ta là ai, ta từ đâu tới đây, mấy chuyện này đều không quan trọng. Hiện giờ chuyện ưu tiên của ngươi chính là phong ấn khí mạch thứ tư."
"Hiện giờ ngươi không cần tín nhiệm người nào," ánh mắt Tần Diễn hơi lạnh đi, "Bao gồm ta."
Phó Trường Lăng mím môi: "Ta hiểu, sư huynh yên tâm. Ngươi......" Phó Trường Lăng do dự, qua hồi lâu, hắn rốt cuộc nói, "Chiếu cố bản thân cho tốt. Dù cho ngươi đến từ Nghiệp Ngục, hay là đến từ nhân gian..."
"Ngươi vẫn là Tần Diễn."
Tần Diễn nghe câu đó thì im lặng thật lâu, rốt cuộc mới mở miệng: "Đa tạ ngươi."
"Không cần lãng phí linh lực," Tần Diễn biết truyền âm ngàn dặm cực kỳ hao tổn linh lực, chỉ nói, "Đi đi, ta chờ ngươi về."
Phó Trường Lăng đáp lại, ngọc bội lập tức tối sầm. Chờ ngọc bội tối đi rồi, Phó Trường Lăng mới tiếp tục vội vàng đi về phía trước, sau khi tới khu vực trong vòng mười dặm của huyết trì, Phó Trường Lăng nhìn thấy một quan đạo, trên quan đạo lập một tấm bia đá. Phó Trường Lăng từ trên trời đáp xuống, đến trước mặt tấm bia đá kia, liền thấy trên bia đá có khắc ba chữ, "Táng Tiên Thành".
Ba chữ này đều là chữ cổ, Phó Trường Lăng cảm thấy hơi quen mắt, nhưng lại không nhớ ra đã thấy ở đâu.
Phó Trường Lăng nhìn chằm chằm ba chữ này một hồi lâu, cảm thấy kiếm ý trong chữ hơi chói mắt nên dứt khoát không nhìn nữa, rút kiếm đi vào con đường phía sau tấm bia đá.
Hắn vừa vào liền cảm giác được có một lực đạo vô hình đang lôi kéo hắn, kiếm không tài nào bay được, hoàn toàn không thể ngự kiếm.
Phó Trường Lăng chỉ có thể tự thân vận động, đi bộ trên đường lớn.
Nơi này rõ ràng đã bị bỏ hoang một thời gian, không có một nửa vật sống nào, khung cảnh hoang dã kéo dài, trên trời thì mây đen che lấp cả ánh dương, âm khí dày đặc.
Phó Trường Lăng đi phía trước được một đoạn đường, mơ hồ thấy bóng người.
Chỉ là những người này cũng không phải người sống, bọn họ mặc phục sức thuộc về tiên gia mười mấy năm trước, có đủ các loại tông môn. Từng người bị cột vào cột gỗ, đứng ở mảnh đất hoang vu này.
Bọn họ đã chết từ rất lâu, nhưng quỷ dị thay là vẫn có thể duy trì bộ dáng lúc chết, da mặt xanh trắng, vẻ mặt thống khổ, đầu thõng xuống như một đám tội nhân bị phạt phải ở đây để thị chúng. Phó Trường Lăng lướt qua đám người đó, không biết đi hết bao lâu mới rốt cuộc đến được cửa thành.
Thành trì này vẫn còn duy trì bề ngoài xưa cũ, ngay cả bảng hiệu trên thành lâu cũng giữ nguyên.
Cát vàng bịt kín chữ trên bảng hiệu, Phó Trường Lăng giơ tay, một làn gió lập tức thổi tan cát, lộ ra tên thành trì này —— "Vấn Kiếm thành".
Phó Trường Lăng nghĩ nghĩ, có chút ấn tượng với thành trì này. Trong trí nhớ của hắn, thành trì này hẳn là cái đã được Kiếm Tôn Diệp Lan tự mình ban danh xưa kia, bởi vì ngài đã ở đây vấn kiếm đắc đạo.
Phó Trường Lăng dời ánh mắt từ thành lâu xuống dưới, liền nhìn thấy một cái ao tròn rất lớn, sâu đến gần hai trượng, bề rộng chừng 300 trượng, nhìn qua vô cùng vĩ đại. Nghe nói năm đó, Việt Tư Nam đứng tại huyết trì đấu một trận chiến, máu tu sĩ lấp đầy ao, tuy lời này có lẽ đã được khuếch đại, nhưng bây giờ thấy cái ao lớn đến thế, thì dù kia có là đồn thổi, cũng có thể biết năm đó tình hình chiến đấu dữ dội thảm thiết thế nào.
Phó Trường Lăng đi tới phía trước, càng đi, hắn càng cảm giác rõ hơn rằng linh khí nơi này khác với những nơi khác.
Những phàm nhân khi nãy đều nói là sau khi tu sửa huyết trì, ngoại trừ Luân Hồi kiều thì những nơi khác đều không có cây cối sinh trưởng, là bởi vì linh khí khô kiệt.
Hắn cũng tưởng như thế, nhưng hôm nay tới đây, hắn mới phát hiện nơi này cũng không phải là bị khô kiệt linh khí. Ngược lại, linh khí nơi này dày hơn bất kì nơi nào hắn từng đi qua. Hắn nhắm mắt lại, có thể cảm giác được linh khí từ bốn phương tám hướng đang cuồn cuộn không ngừng kéo đến, cuối cùng dũng mãnh đi vào huyết trì trước mặt hắn.
Phó Trường Lăng nhảy vào huyết trì, liền thấy hoa văn quỷ dị lấp đầy hố sâu rộng 300 trượng này, mấy hoa văn đó theo thời gian đã trở nên hơi mờ, máu tươi nhuộm dần gạch ngọc xây hồ, làm cho gạch ngọc vốn màu trắng kia bày ra một loài màu rỉ sắt nhạt nhẽo vô vị, màu đỏ đậm kia trộn lẫn với hoa văn mờ mịt, bầu trời đầy mây đen, thi thể tu sĩ bên ngoài, đứng cạnh nhau phô ra sắc điệu âm lãnh. Người nào vào trong hố sâu này, trong lòng lập tức sinh ra cảm giác rợn tóc gáy.
Phó Trường Lăng lấy ra họa đồ hoa văn đã tu sửa do người kia đưa, đối chiếu với toàn bộ hoa văn trong hố sâu, đại khái cũng đã xác định được là cái huyết trì này thật đúng là một cái trận pháp hiến tế, ngoài trừ hiến tế, bên trong còn trộn lẫn vào trận pháp đoạt xá.
Loại chuyện đoạt xá, vốn chính là tu sĩ cấp cao đoạt xá tu sĩ cấp thấp hoặc là phàm nhân, cũng không cần có ai phụ trợ, nếu là cần trận pháp giúp thì có hai khả năng, một là bản thân người muốn đoạt xá có năng lực thấp hơn, hoặc là......
Số người đoạt xá quá đông.
Nghĩ vậy một chút, trong lòng Phó Trường Lăng chợt lạnh.
Hắn quay đầu nhìn về phía tu sĩ cột trên cọc gỗ ở gần đó, lại quay đầu nhìn hoa văn trên mặt đất, trong lòng có rất nhiều suy đoán đáng sợ.
Chẳng hạn như, người đoạt xá năm đó không chỉ có một người, thậm chí còn lên tới ngàn vạn người.
Hắn hít sâu một hơi, trong lòng biết hiện tại không phải là lúc để tự hỏi mấy câu này, dù sao cũng đã là chuyện nhiều năm trước, hắn có nghĩ cũng không còn quan trọng. Đúng như Tần Diễn nói, chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là phong ấn khí mạch thứ tư.
Hiện giờ đã có ba cái khí mạch bị phong, chỉ cần phong khí mạch thứ tư này thì vô luận trước kia có bao nhiêu tu sĩ đoạt xá tới đây đi nữa, đối với Vân Trạch mà nói thì đều là đóng cửa đánh chó.
Tu sĩ Nghiệp Ngục năm đó cũng không phải nhờ sức mạnh để thắng, mà là nhờ công pháp quỷ dị. Hắn và Tần Diễn sớm đã có phương pháp ứng đối, chờ tới khi hắn phong lại hết đường thông giữa Nghiệp Ngục và Vân Trạch, người Nghiệp Ngục không còn đường lui, hắn lại tìm thời cơ đột phá. Kiếp trước bọn họ có thể bình Vô Cấu cung, thì thắng chúng bây giờ cũng không phải nói suông.
Mà năm đó, lý do Vân Trạch hoàn toàn suy bại có lẽ là vì bốn đạo khí mạch này chưa phong, chỉ cần hắn phong bốn khí mạch này bây giờ, có lẽ vấn đề Vân Trạch khô kiệt linh lực, cũng lập tức được giải quyết thì sao?
Phó Trường Lăng suy tư xong cũng không chần chờ, lấy quyển trục phong ấn của Giang Dạ Bạch ra, rồi sau đó ngồi xếp bằng, Tụ Linh tháp bắt đầu xoay quanh hắn. hấp thụ toàn bộ linh khí xung quanh.
Quyển trục phong ấn bày ra trước mặt hắn, hắn nhắm mắt lại, dùng thần thức quan sát quanh thân, rõ ràng thấy linh khí đang mạnh mẽ chạy xuống huyết trì.
Hình thái này cũng không khác gì mấy khí mạch trước đó, Phó Trường Lăng theo hướng linh khí đi xuống, thấy rõ một cái lốc xoáy.
Lốc xoáy không có bất kì lá chắn nào, Phó Trường Lăng dùng thần thức quét qua, nó liền xuất ra một lực hấp thụ cực mạnh, cứ như thể muốn hút toàn bộ thần hồn của Phó Trường Lăng qua chỗ nó!
Khí mạch thứ tư này cũng đã mở!
Phó Trường Lăng nhíu mày, hắn tiếp tục đi xuống thăm dò xung quanh.
Linh khí tiến vào khí mạch xong, còn có một phần nhỏ đang tràn ra bên ngoài. Chúng tràn ra cũng rất có quy luật, Phó Trường Lăng tìm ba hướng di chuyển cố định của chúng, sau đó phát hiện bốn hướng này rẽ đến Kim Quang tự, Vạn Cốt nhai, Thái Bình trấn.
Phó Trường Lăng thu hồi thần thức, chậm rãi mở mắt. Quan sát ngàn dặm như vậy, cho dù là dùng thần thức cũng sẽ cực kỳ hao phí tâm thần. May là thần thức Phó Trường Lăng vốn mang tu vi Độ Kiếp hậu kỳ, chỉ cách Thiên Đạo một bước. Này đối với hắn mà nói, cũng không tính là gì.
Tụ Linh tháp chậm rãi xoay tròn bên cạnh hắn, quyển trục phong ấn trước mặt hắn hấp thu linh khí, sau đó lại tản ra tu vi thuần tính của danh môn chính phái.
Linh lực kia tương tự với Tần Diễn, khiến cho Phó Trường Lăng không khỏi dịch ánh mắt qua nhìn phía trên quyển trục.
Khí mạch Thái Bình trấn đã mở, khí mạch chỗ này cũng mở, hơn nữa khí mạch ở đây lại hút mạnh hơn cái ở Thái Bình trấn.
Dưới phong ấn này, linh lực du tẩu bốn hướng, cũng chứng minh được mục đích xây dựng huyết trì năm đó có lẽ không chỉ là để mở ra phong ấn dưới chân hắn.
Phó Trường Lăng hít sâu một hơi, cũng không quản chuyện khác nữa, nghĩ trước hết phải phong ấn cái này, sau đó trở về tìm Tần Diễn, thương nghị sau lại nói.
Hắn suy tính xong hết mới vận chuyển linh khí xung quanh, rồi sau đó bắt đầu rót nhập linh lực bản thân vào trong quyển trục phong ấn của Giang Dạ Bạch.
Hiện giờ lấy sức một mình hắn để phong ấn mạch nối khí mạch của hai thế giới thì quả là có hơi quá sức, nhưng nhờ có quyển trục phong ấn mang tu vi Độ Kiếp của Giang Dạ Bạch nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Đây cũng là nguyên nhân hắn luôn sử dụng quyển trục của Giang Dạ Bạch cho đến nay.
Khí mạch lúc này đã trải qua nhiều năm được linh lực tẩm bổ, thông đạo sớm đã bị mở rộng, muốn phong ấn thì sẽ khó hơn rất nhiều so với ba cái trước, vì thế hắn toàn thân tâm đầu nhập vào chuyện hấp thụ linh lực, từng chút từng chút dùng thần thức cùng linh lực mở rộng hoa văn trên quyển trục.
Phó Trường Lăng lăn lộn một hồi đã tới khuya.
Tần Diễn ngồi một mình ở Vấn Nguyệt cung, thu thập di vật của Giang Dạ Bạch.
Ngày đó đại chiến, Vấn Nguyệt cung đã bị phá đến tanh bành, sau khi Tần Diễn phục hồi Vấn Nguyệt cung lại như cũ, đem hết đồ vật bị đập hư nát ra, nhất nhất sửa chữa lại.
Sửa chữa xong, y lấy lễ phục cung chủ của Giang Dạ Bạch.
Lễ phục này y chỉ thấy Giang Dạ Bạch mặc một lần. Năm y 8 tuổi, Giang Dạ Bạch nắm tay y, từng bước một đi lên đài cao của Hồng Mông Thiên cung. Khi y nghiêng đầu, ngửa đầu nhìn ngài, thứ Giang Dạ Bạch mặc chính là y phục này.
Hoa y màu bạc, góc tà áo thêu nhật nguyệt núi non, vũ quan đính ngọc, hai bên miếng ngọc có họa long phượng tranh châu.
//
Note: Long phụng tranh châu ^. Vũ quan là cái nón đội lông chim.
Khi đó Giang Dạ Bạch còn rất trẻ, đó là lần đầu ngài ấy lộ ra bộ dáng nghiêm túc như vậy trước mặt Tần Diễn. Ngài nắm tay y đi về phía trước, hơi hơi ngưỡng cằm, cứ như đã nhìn quen khung cảnh có ngàn vạn người vây quanh ngóng lên, đi đến nửa đường, Giang Dạ Bạch quay đầu lại hỏi y: "Yến Minh, con mệt không?"
Tần Diễn biết mấy lúc thế này y không thể gây phiền cho Giang Dạ Bạch, vì thế y lắc đầu, hổn hển trả lời: "Không mệt."
Chờ tới khi bọn họ đứng trên đài quan sát sơn hà, ở trong tiếng hô bái như sóng triều của mọi người, Giang Dạ Bạch lại ngồi xổm xuống, thì thầm vào tai y: "Yến Minh con xem, đây là giang sơn vi sư giành được cho con!"
Nhớ lại một chút, Tần Diễn nhịn không được mà bật cười.
"Sư phụ," Tần Diễn giơ tay xoa xoa bộ y phục nọ, ôn hòa mở miệng, "Ngày mai là đại điển thành lập tiên minh, tiên gia tụ tập, con cũng sẽ trở thành minh chủ tiên minh. Từ nay về sau, Vân Trạch ước chừng sẽ diễn ra chiến loạn rất dài, bọn họ không biết sẽ lâu, nhưng con biết."
"Nhưng sư phụ, con không sợ."
"Con sẽ báo thù cho ngài," Tần Diễn bình tĩnh lên tiếng, "Con sẽ tìm ra hung thủ giết ngài, ngài đừng lo."
Tần Diễn cười lên: "Con sẽ bảo hộ giang sơn ngài giành được."
Tần Diễn nói xong thì nhẹ nhàng dựa đầu vào bộ y phục: "Cũng thỉnh ngài phù hộ cho Phó Trường Lăng bình an trở về."
"Ngài không cần giận hắn, hắn thật ra là người rất tốt. Ngài hiểu hắn thêm một chút, cũng sẽ thích hắn."
"Sư phụ......"
Tần Diễn nhắm mắt lại, ngay lúc đó, gió lạnh từ xung quanh nhẹ nhàng thổi tới, gió lạnh này mang theo âm khí, khác hẳn bình thường. Tần Diễn đột nhiên mở mắt, theo bản năng rút kiếm hộ trước người, quát ra tiếng: "Ai?!"
Gió trở nên dịu dàng hơn, nhẹ nhàng phất qua khuôn mặt Tần Diễn. Tần Diễn liền thấy trước mắt có một viên ánh sáng kim sắc xoay tròn rơi xuống, từ từ ngưng tụ thành một người trước mặt y.
Thân thể người nọ tản ra ánh sáng nhạt, cứ như trong suốt, Tần Diễn ngơ ngác nhìn đối diện, liền thấy đối phương vươn tay vẫy vẫy y: "Yến Minh."
"Sư...sư phụ......"
Tần Diễn nhìn người trước mặt, cảm thấy không tin nổi, bất quá chỉ một lát, y đột nhiên bừng tỉnh, nâng kiếm chỉ người đối diện, bình tĩnh nói: "Sư phụ ta đã chết, ngươi không phải ngài."
"Yến Minh, nếu ta không chết," Giang Dạ Bạch lẳng lặng nhìn chăm chú vào y, "Con nguyện ý đi theo ta sao?"
"Ngươi có ý gì?" Tần Diễn nhíu mày, "Cái gì kêu không chết?"
Tần Diễn nghe lời này, không biết vì sao, trong lòng lại bất giác run rẩy, cảm thấy hơi sợ hãi.
Y nhớ tới đời trước nhìn Giang Dạ Bạch biến mất ở trước mắt, đời này lại nhìn Giang Dạ Bạch biến mất trước mặt một lần nữa. Y siết chặt kiếm, khàn khàn bảo: "Ngươi nói ai, không chết?"
"Yến Minh," Giang Dạ Bạch cười khổ, "Con nguyện ý vì ta, huỷ hoại Vân Trạch sao?"
"Ngươi là ai?!"
Tần Diễn hét lớn, Giang Dạ Bạch thần sắc bình tĩnh, nhìn chăm chú vào Tần Diễn, nâng tay tịnh chỉ thành kiếm, nhẹ nhàng để trước ngực.
Đây là lễ nghi đặc biệt của ma tu Nghiệp Ngục. Kiếp trước, tại Vô Cấu cung, Tần Diễn thấy vô số ma tu đứng trước Linh Hạo Ma Tôn làm tư thế này, mà tượng đá trên đài cao cũng mang dáng vẻ một tay rút kiếm, một tay tịnh chỉ thành kiếm, đầu ngón tay nhẹ điểm trước ngực.
Bộ dáng tượng đá kia dần dần chồng lên người trước mắt.
"Ngô danh Linh Hạo," trong ngữ điệu thanh lãnh tựa hồ không có nửa phần buồn vui của phàm nhân, không mang chút gợn sóng, "Tên tại Vân Trạch, Giang Dạ Bạch."
Tia chớp ở nơi xa ầm ầm nổ tung, tiếng sấm rền vang. Phó Trường Lăng dùng linh lực mở rộng hoa văn quyển trục của Giang Dạ Bạch tới cực hạn, mồ hôi lạnh trên đầu chảy ròng ròng, nhưng hắn vẫn cố sức đem áp xuống quyển trục từng chút từng chút một.
Lực đạo vô hình điên cuồng đối nghịch với hắn, bởi vì thi triển linh lực quá mức mà da trên tay hắn đã nứt ra, máu ngưng kết trên không trung bay ra, linh lực xung quanh bảo vệ mấy giọt máu đó, cứ như đang xem chúng như trân bảo, từ từ rơi xuống hoa văn huyết trì.
Khoảnh khắc máu rơi xuống, Phó Trường Lăng lập tức cảm nhận được lực đạo đang ngăn cản hắn bỗng khựng lại, rồi sau đó hắn lại ép đẩy phong ấn xuống, nhưng vào chính lúc đó, trong đầu Phó Trường Lăng đột nhiên xuất hiện một giọng nữ: "Không đúng."
"Nương?"
Đàn Tâm sớm đã nhận hắn làm chủ, dù nó hiện đang nằm trong tay Phó Ngọc Thù, thứ hắn thấy vẫn có thể bị thần hồn Lận Trần trong Đàn Tâm kiếm nhìn thấy như cũ.
Phó Trường Lăng nghe Lận Trần nói thì không dám xuất thêm lực, cũng không thu tay lại ngay lúc đó, nếu không thì lực đạo đối nghịch hắn nãy giờ sẽ lập tức cắn nuốt hắn.
Lận Trần dường như là đang quan sát, một lát sau, nàng bình tĩnh nói: "Có kiếm ý của Lận thị ở trong đó."
Phó Trường Lăng nghe câu đó thì kinh ngạc, hắn cắn chặt răng, chỉ nói: "Nương, thông tri phụ thân, lập tức dẫn người đến Luân Hồi kiều, vùng gần huyết trì."
Lận Trần hiện giờ rất khó nói chuyện trực tiếp với Phó Ngọc Thù, người duy nhất nàng có thể nói cùng, chỉ là người có hồn tương liên với Đàn Tâm kiếm, Phó Trường Lăng.
Nhưng mà suy nghĩ một lát sau, nàng vẫn là nói: "Được."
Phó Trường Lăng nghe Lận Trần trả lời thì cũng mặc kệ mặt khác, nhắm mắt lại, cẩn thận xem xét lực đạo đang đối nghịch với hắn là gì.
Lực đạo đối kháng với hắn trông có vẻ đến từ Nghiệp Ngục, bị ma khí tầng tầng quấn quanh, nhưng sau khi Phó Trường Lăng dùng thần thức cẩn thận phân tích, liền phát giác ra thứ gọi là kiếm ý Lận thị mà Lận Trần đã nói.
Không đúng, ma khí chỉ bọc bên ngoài!
Phó Trường Lăng chợt nhận ra thứ đang đối chọi với hắn vốn không phải là sức mạnh Nghiệp Ngục, mà là linh khí Vân Trạch, chỉ là bị người khác cố tình dùng ma khí quấn quanh, làm người nghĩ lầm là Nghiệp Ngục chống cự.
Nếu sức mạnh chống cự lại phong ấn của hắn không phải là Nghiệp Ngục, vậy thì thứ mà Vân Trạch thiết trí ở chỗ này có thể đối kháng hắn hẳn chính là phong ấn trước kia. Mẫu thân của Kiếm Tôn Diệp Lan vốn chính là gia chủ Lận gia, kiếm mà ngài ấy sử dụng cũng chính là cốt kiếm từ sống lưng, vậy thì kiếm ý Lận thị đang chống cự Phó Trường Lăng, hẳn là kiếm ý của Diệp Lan năm đó.
Phong ấn chưa từng bị phá!
Mà quyển trục trên tay hắn lại là......
Khoảnh khắc Phó Trường Lăng nhận ra điều đó, hắn nhanh chóng thu tay lại, nhưng ngay lúc hắn sinh ra ý đồ đó, vô số cánh tay liền dò ra từ lòng đất, quấn chặt lấy bàn tay hắn.
Tình cảnh này hắn đã từng gặp qua, chính là khi còn bên trong Tuyền Ki mật cảnh, hắn bị buộc khai phong ấn thứ nhất!
Những kẻ đó cưỡng ép ấn tay hắn xuống quyển trục, hoa văn trên quyển trục toát ra kim quang, đột nhiên xỏ xuyên qua bàn tay Phó Trường Lăng. Linh khí Phó Trường Lăng mở ra, bạch cốt kiếm quét ngang, từng nhát kiếm chém đứt đống cánh tay đang bấu lấy hắn.
Nhưng những cánh tay kia cứ như chém không bao giờ dứt, vừa cắt đứt một đám thì lại có một đám khác trồi lên, tre già măng mọc kéo dài không dứt, chúng bấu lấy tay Phó Trường Lăng, buộc cho máu hắn chảy lên quyển trục.
Lúc này, Phó Trường Lăng lại thấy hoa văn trên quyển trục chuyển động.
Hoa văn kia từ từ xoay chuyển, tách ra, sau đó chậm rãi chồng lên hoa văn huyết trì.
Trong chớp mắt, trong đầu Phó Trường Lăng đột nhiên biết được vì sao hắn lại cảm thấy ba từ "Táng Tiên thành" trước đó quen thuộc tới vậy.
Là quyển trục này!
Ba nét chữ Táng Tiên thành kia, cùng với nét bút trên quyển trục Giang Dạ Bạch cho hắn, tuy rằng khác nhau, tuy rằng một bên viết cổ tự, một bên họa trận pháp, nhưng bản thân trận pháp vốn là một loại phù chú dùng chữ, có che giấu nét bút cỡ nào, cũng sẽ ở lúc lơ đãng mà hiện ra.
Giang Dạ Bạch......
Máu Phó Trường Lăng tích ở trên quyển trục, hắn nhìn một đám hoa văn xoay động trên quyển trục đang dần kết hợp với hoa văn huyết trì.
Máu và mồ hôi trên đầu Phó Trường Lăng rơi xuống đất, trong đầu nhớ tới rất nhiều chuyện.
Hắn nhớ tới dáng vẻ Tần Diễn mỗi lần nhắc tới Giang Dạ Bạch với hắn, mỗi lần nói về sư phụ y với hắn.
Nhớ tới đời trước, vì cái chết của Giang Dạ Bạch mà Tần Diễn bị Tiên giới đuổi giết, bị bắt đọa ma phản đạo. Nhớ tới y áy náy cả đời, tới mức cuối cùng không còn gì luyến tiếc, vô sư vô hữu, không còn vướng bận.
Nếu Giang Dạ Bạch là người Nghiệp Ngục......
Tâm Phó Trường Lăng chợt đau lên, toàn bộ trong đầu hắn đều là Tần Diễn.
Nếu Giang Dạ Bạch là người Nghiệp Ngục, vậy thì Tần Diễn......khổ sở biết bao.
Bởi vì cái chết của Giang Dạ Bạch mà y đọa nhập trần ai, bởi vì cái chết của Giang Dạ Bạch là khổ sở một đời của y, thế nên kiếp này y hao tổn tâm cơ, đều là vì muốn để cho Giang Dạ Bạch có thể sống sót.
Giang Dạ Bạch đã chết cũng liền thôi, kia bất quá là thương tâm, nhưng nếu Giang Dạ Bạch không chết, vậy thì chuyện Tần Diễn đọa ma kiếp trước, sợ đều là kế hoạch của gã đó.
Sư phụ y, người thân y, người mà y kính trọng nhất đời này, người quan trọng nhất, lại xem y như một quân cờ.
Muốn giết gã.
Phó Trường Lăng thở dốc từng hơi, thấy hai trận pháp trước mắt sắp khép lại, Tụ Linh tháp bắt đầu điên cuồng chấn động, phẫn hận trong lòng Phó Trường Lăng bành trướng lan ra.
Hắn phải đi về, phải lập tức đi gặp Tần Diễn.
Nhất định Giang Dạ Bạch còn chưa chết, gã nhất định sẽ đi tìm Tần Diễn.
Hắn phải lập tức trở về, sau đó giết gã.
Ân oán huyết cừu hai đời, hắn nhất định phải giết gã!
- --------------
Lời Editor:
Hai bạn trẻ nói thẳng cho nhau rất tốt *vỗ tay*.