Trác Ngọc

Editor: Miri

- -----------------------------------------------------------

Trong đêm dài yên tĩnh, tiếng tim đập càng vang vọng.

Phó Trường Lăng nói xong câu đó thì cảm thấy thấp thỏm.

Hắn biết hắn mạo phạm, nhưng hắn không biết liệu Tần Diễn có phát hiện đây là mạo phạm hay không.

Vậy nên hắn chờ Tần Diễn nói chuyện. Hắn quyết định, nếu Tần Diễn hiểu điều hắn nói, hắn sẽ lật mặt chơi xấu, có bị cắn chết cũng sẽ bảo mình không có ý tưởng không an phận gì.

Nhưng Tần Diễn chỉ lẳng lặng nhìn hắn, hai người mặt đối mặt một hồi cũng không nói gì, chỉ là cứ bình tĩnh nhìn nhau như vậy. Phó Trường Lăng nhận ra không khí ái muội ban nãy dường như cũng đã bị làm lạnh đi từng chút.

Lạnh theo bầu không khí ấy, chính là nội tâm hắn.

Trong nháy mắt, hắn cảm thấy Tần Diễn cái gì cũng hiểu, rồi lại cảm thấy có vài phần hoang đường. Người như Tần Diễn, y hiểu mọi thứ thì sao có thể ẩn nhẫn như vậy, thậm chí còn không thèm động thủ với hắn?

Nếu là trước kia, Tần Diễn có lẽ đã sớm vứt hắn ra ngoài, dù không chết thì cũng nửa tàn phế.

Chờ không khí hoàn toàn hạ nhiệt, Phó Trường Lăng xấu hổ rút tay về, trong chốc lát hắn đột nhiên cảm thấy mình làm vậy lại là một loại mạo phạm khác. Hắn cười cười, đang muốn nói gì đó hòa hoãn không khí, lại nghe Tần Diễn nhẹ bảo: "Bông tai là ban vật của sư phụ, sau này không được vọng nghị nữa."

"Nhưng nó......"

"Phó Trường Lăng," Tần Diễn giương mắt nhìn Phó Trường Lăng, thần sắc trịnh trọng, "Dù sư phụ không dạy dỗ ngươi, nhưng ngươi đã vào sư môn, treo danh sư phụ trên mình cũng coi như phải lấy lễ nghi đệ tử phụng dưỡng ngài, nếu lòng có bất mãn hay làm không được, thỉnh ngươi rời đi sư môn."

Y nói mấy câu này vô cùng trịnh trọng, nét mặt Phó Trường Lăng cứng đờ, một lát sau, hắn từ từ mất đi ý cười, nhỏ giọng đáp: "Nghe lời sư huynh giáo huấn."

"Tuy bây giờ ngươi không có Kim Đan, nhưng vẫn có thể tu tâm pháp. Từ ngày mai, ta giáo thụ tâm pháp cho ngươi."

"Tâm pháp gì cơ?"

Phó Trường Lăng hơi hoang mang, tuy hắn và Tần Diễn là đồng tông, phần lớn sư huynh đệ đồng tông đều sẽ tu tập tâm pháp giống nhau, nhưng cũng không bắt buộc. Dù sao mỗi đệ tử sẽ có tư chất khác nhau, dù là đệ tử thân truyền vẫn sẽ tùy tư chất của họ mà bồi dưỡng giáo huấn.

Tần Diễn là kiếm tu, đời trước hay đời này, thứ y tu luyện đều khác hắn. Y lại muốn dạy tâm pháp của mình cho hắn, Phó Trường Lăng hoàn toàn không hiểu nổi lý do.

Nhưng hắn cảm nhận được cảm xúc Tần Diễn, dù y che lấp rất khá, nhưng Phó Trường Lăng vẫn có thể cảm giác được sự tức giận của y. Hắn nhìn Tần Diễn đưa lưng về phía hắn ngủ, do dự một hồi mới chậm rãi thì thầm: "Xin lỗi sư huynh, là ta suy nghĩ không chu toàn. Tính tình trước nay của ta đều là không chịu câu thúc, sau này ta sẽ chú ý."

Tần Diễn đưa lưng về phía hắn, hồi lâu mới nói: "Trước kia ta từng nghe thanh danh phong lưu của ngươi, biết ngươi thích chơi đùa trêu chọc. Nhưng Trường Lăng, tiên lộ rất dài, nếu ngươi đặt quá nhiều tâm tư vào những chuyện nhỏ, ngươi sẽ đả thương người khác, cũng thương tổn chính mình."

Phó Trường Lăng nghe Tần Diễn nói, nhất thời không thông. Hắn nghe hiểu vài phần, biết là Tần Diễn cũng nhận ra bầu không khí khi nãy không đúng, nhưng trong lòng Tần Diễn lại nghĩ bầu không khí không đúng đều là do tính cách xưa nay của hắn.

Phó gia bọn họ ở Tiên giới đúng là có tiếng phong lưu. Hắn là con riêng nhưng lại quá tuấn tú, có vài lời đồn truyền ra cũng là bình thường.

Trước kia hắn nghe mấy lời đồn này cũng không để tâm, dù sao cũng thanh giả tự thanh, hắn thấy không sao cả. Nhưng hôm nay lời đồn này lại từ miệng Tần Diễn nói ra, hắn liền cảm thấy có chút khó chịu, đang muốn giải thích, rồi lại cảm thấy giải thích không được, càng xấu hổ hơn. Vậy nên im lặng một hồi lâu, hắn rốt cuộc mới nói: "Xin lỗi, sau này ta sẽ kiềm chế."

Tần Diễn không nói gì, y lặng im hồi lâu mới bảo: "Trường Lăng, ta là sư huynh ngươi."

"Ừ."

"Ta hy vọng ngươi đi xa trên tiên lộ."

"Ta hiểu."

Hắn trả lời như vậy, nếu y còn nói nhiều nữa thì sẽ cảm giác như đang dọa dẫm hắn, vậy nên Tần Diễn cũng im lặng, nhìn vách tường trước mặt không nói một lời.

Y cảm thấy cổ tay của mình như bị lửa đốt, cái nóng đó lan tràn thẳng vào tim y. Tần Diễn vừa cảm thấy nóng, vừa lại cảm thấy nội tâm của mình trầm tĩnh lại lạnh lẽo.

Trong một khắc, có lẽ y đã đột nhiên hiểu được cảm xúc mình từng có là gì.

Cái gì gọi là "thích", tại sao lại "thích".

Ở một khắc đó, y tựa hồ như đã mơ màng chạm đến.

Nhưng y chạm đến rồi, lại cảm thấy có một kết giới vô hình thật lớn ngăn cách. Y chỉ có thể lẳng lặng trầm tĩnh nhìn nó, mơ hồ nhận ra.

Thật ra y biết, Phó Trường Lăng tiếp cận mình là vì tâm tồn áy náy.

Từ lúc hắn biết y là Yến Minh, biết bí mật Tuyền Ki mật cảnh, Tần Diễn lập tức hiểu rằng ấn theo tính tình của Phó Trường Lăng, hắn tất nhiên sẽ tràn ngập hối hận đối với y.

Nhưng y không cần hắn hối hận, cũng không hy vọng Phó Trường Lăng chịu tội.

Y không cảm thấy Phó Trường Lăng có tội. Chính bản thân y chọn con đường đó, Phó Trường Lăng chưa từng làm sai gì hết. Y không cảm thấy Phó Trường Lăng làm gì có lỗi với mình, ngược lại, nếu xét đời trước, có lẽ y mới chính là người mắc nợ nhiều hơn.


Rốt cuộc, người lừa gạt vẫn là y.

Năm đó, người nói trở về nhưng lại biệt tăm chính là y, năm đó, người động thủ giết cả Phó gia, y cũng thật sự đã động thủ.

Chính y khiến Phó Trường Lăng trở nên cô độc hiu quạnh, lại lừa hắn đến lúc y chết đi. Dù cho Phó Trường Lăng từng nói vài câu khiến y cảm thấy thống khổ, nhưng vô luận như thế nào, tính toán sòng phẳng lại, Phó Trường Lăng không hề mắc nợ y.

Này vốn là con đường chuộc tội của riêng y, mọi thứ y làm cho Phó Trường Lăng, đều là y cam tâm tình nguyện.

Cho tới bây giờ, y vẫn hy vọng mình và Phó Trường Lăng có thể đường ai nấy đi.

Chỉ là Phó Trường Lăng người này, trong xương cốt luôn có một loại dũng khí không đâm Nam tường không quay đầu. Không cho hắn tới gần, hắn liền nghĩ biện pháp tới gần, đến gần rồi, hắn luôn có biện pháp bám dính vào ngươi.

Dù là lần cứu y ở sau núi, hay cứu Giang Dạ Bạch trong mật cảnh, hoặc là đời trước đi nữa, đều là y nợ Phó Trường Lăng.

Chính phần nợ đó làm y bao dung, làm y chấp nhận để hắn tới gần.

Phó Trường Lăng muốn chuộc tội, nếu tới gần y có thể khiến Phó Trường Lăng vui vẻ, vậy thì y cũng nguyện ý phối hợp, khiến hắn hạnh phúc.

Nhưng hôm nay y lại bắt đầu có vài phần sợ hãi.

Khoảnh khắc y nhận ra cảm xúc của mình dao động, y bỗng dưng cảm thấy sợ hãi.

Là loại cảm giác nếu không xuất hiện, y sẽ không biết nó thế nào. Nhưng chỉ cần xuất hiện chớp nhoáng qua, y liền biết loại cảm xúc này, y đã từng có đời trước.

Tuyền Ki mật cảnh, bão tuyết tán loạn, khi thiếu niên Phó Trường Lăng viết từng nét chữ vào lòng bàn tay y, cười bảo y đoán ra mình viết gì không, y đã từng có.

Rơi vào tuyệt vọng, Phó Trường Lăng bò trên nền tuyết tới chỗ y, kêu "a a" tìm kiếm y, y từng có.

Khi y mơ hồ, Phó Trường Lăng ôm y, viết câu "Ta thích ngươi" trên ngực y rồi hôn xuống, y cũng từng có.

Loại cảm xúc này khổ sở lại kinh hoàng, khiến cho y thiếu chút nữa là mất đi bình tĩnh thường ngày, hất người xa khỏi mình.

Nhưng y rốt cuộc vẫn khắc chế được bản thân.

Nhiều năm như vậy, thứ y am hiểu nhất, chính là khắc chế.

Vậy nên y chỉ vận chuyển tâm pháp Vô Tình Đạo, lẳng lặng nhìn hắn, đem cảm xúc bị ngăn cách của mình, từng chút từng chút truyền đi nơi khác.

Phó Trường Lăng không sai.

Tần Diễn nhắm mắt lại.

Y muốn nói với hắn, người trả nợ phải là y.

Phó Trường Lăng chỉ là thích trêu chọc, người thật sự nên mang tâm tình đó, là y.*

Note: Ở đây theo mình là sự áy náy, hối hận.

Xác minh chuyện này xong, nội tâm Tần Diễn từ từ bình tĩnh lại. Y cứ như hồ băng bị đập vỡ, sau đó lại nhanh chóng ngưng kết lại.

Đêm hôm đó dài đằng đẵng.

Tần Diễn lẳng lặng nghe âm thanh xung quanh, một hồi lâu, y từ từ ngủ.

Sau đó y lâm vào một giấc mộng tràn ngập máu tươi. Trong mơ, y nghe thấy vạn quỷ khóc gào, nghe thấy tiếng chuông tang của Hồng Mông Thiên cung, thấy khắp nơi trở thành thi sơn huyết hải*, vô số tiếng gào thét và khóc than đan chéo.

*Thi sơn huyết hải: biển máu núi xác.

Y hờ hững bước trên nền máu, đây là mộng y thường mơ thấy, đã thành thói quen.

Nhưng mà lúc này, nơi y đi tới lại tràn ngập gió tuyết xung quanh. Y đi trên nền tuyết, xa xa thấy thân ảnh một thiếu niên áo đen. Tần Diễn dừng bước chân, không dám tiến lên, nhưng cuối cùng vẫn là do dự đi về phía trước.

Sau đó y liền thấy rõ người này, thiếu niên ngồi quỳ trên mặt đất, hai mắt mù, máu chảy dài từ mắt, sau đó hắn ngẩng đầu lên, cười cười với y.

"Ngươi tới rồi?"

Tần Diễn đứng trong bão tuyết, tựa hồ biến thành bộ dáng lúc còn mười bảy tuổi, ngọc quan bạch y, tay cầm ngọc kiếm.

Y lẳng lặng nhìn chăm chú người trước mặt, đối phương mỉm cười hỏi: "Ngươi còn dám tới sao?"

Nói xong, thiếu niên kia thay đổi ngữ điệu, là âm giọng Phó Trường Lăng khi còn ở Tuyền Ki mật cảnh. Âm giọng rõ ràng, từng câu từng chữ chất vấn y: "Ngươi huỷ hoại ta cả đời, ngươi đã huỷ hoại ta cả đời, còn chưa đủ sao?"

Tần Diễn không nói gì, chỉ đứng tại chỗ, cảm giác như đã trở về Thẩm Mệnh đài ngày đó.


Người khác tuyên đọc tội nghiệt của y, còn y thì đứng trong liệt hỏa.

Nhưng y không đau.

Vì thế y chỉ lẳng lặng đứng, nghe thiếu niên trước mặt lặp lại từng câu từng chữ y đã từng nghe qua: "Ngươi là tội nhân, là tội nhân Vân Trạch!"

"Tạ sư tỷ đã chết, tại sao ngươi chưa chết?"

"Tần Diễn, người như ngươi đáng bị xuống địa ngục, bị đóng vào tường Phù Đồ sám hối cả đời!"

"Nếu ngươi không đi Luân Hồi kiều, nếu ngươi ở đó, Giang cung chủ đã không phải chết."

"Ngươi giết người nhà ta, huỷ hoại Vân Trạch, nghĩ chỉ cần tùy tiện nói một câu xin lỗi, sẽ xóa hết tội của ngươi sao?"

"Ngươi cũng dám thích ta?"

Cuối cùng, thanh âm Phó Trường Lăng truyền đến, trong tiếng nghẹn ngào mang sự sợ hãi, trộn lẫn chán ghét cùng tức giận, như thể chỉ cần từ "thích" này được nói lần nữa, hắn có thể nôn ra tại chỗ.

Tần Diễn cảm giác được trong tay đang nắm thứ gì đó, y cúi đầu, là tình căn y cố tình tận lực khắc chế tạo nên, chứa đựng bao nhiêu tơ tình ái hận đối với Phó Trường Lăng.

Y cúi đầu nhìn sợi tơ hoàng kim, nhẹ nhàng siết chặt. Sợi tơ vàng trong tay bị dập nát, y ngẩng đầu lên, thứ y thấy chính là liệt hỏa bao quanh, tuyết bay ngập trời giáng xuống.

Hạt tuyết lạnh băng rơi xuống mi mắt y, y chậm rãi mở mắt, sau đó nghe thấy tiếng chim tước bên ngoài hót vang, xoay đầu qua liền thấy Phó Trường Lăng ngồi ở cửa sổ, cầm quạt trong tay, khẽ phất lên phất xuống.

Tần Diễn lẳng lặng nhìn chăm chú hắn, Phó Trường Lăng phát hiện ánh mắt y thì quay đầu, thấy y tỉnh lại cũng vội nhảy xuống từ cửa sổ, làm như đêm qua chưa hề phát sinh chuyện gì, vui vẻ nói: "Sư huynh, ngươi tỉnh? Ăn điểm tâm không?"

Tần Diễn lắc đầu, Phó Trường Lăng bưng chậu nước lại cho Tần Diễn rửa mặt.

Tần Diễn xưa nay ít nói, nhưng hôm nay có vẻ càng ít nói hơn.

"Sư huynh," Phó Trường Lăng thò lại gần, "Ngươi hình như rất không vui?"

"Nằm mơ."

Tần Diễn ăn ngay nói thật, Phó Trường Lăng tỉnh ngộ: "Mơ thấy ác mộng?"

"Ừ." Tần Diễn rửa mặt, Phó Trường Lăng nhìn, chần chờ một lát, hắn nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn nói: "Sư huynh, ngươi mơ thấy gì?"

"Không có gì." Tần Diễn nói, lại bổ sung một câu, "Chuyện cũ."

Phó Trường Lăng còn hơi tò mò, nhưng hắn cảm thấy truy vấn tiếp cũng không tốt, Tần Diễn rõ ràng là không muốn nói nhiều, vậy nên gật đầu, chỉ nói: "Chuyện cũ đã là quá khứ, đều qua, ngươi đừng buồn khổ"

"Ta hiểu."

Tần Diễn rửa xong tay thì xoay người ra ngoài, "Đi tìm Minh Ngạn."

Phó Trường Lăng nhìn theo bóng dáng Tần Diễn, lẳng lặng nhìn chăm chú một lát, y dừng bước chân: "Còn không đi?"

"Ừm," Phó Trường Lăng cười cười, "Hồi nãy có chút lơ đễnh, ta đến ngay."

Nói xong, Phó Trường Lăng liền đuổi kịp Tần Diễn, cùng nhau đi tới phòng Thượng Quan Minh Ngạn.

Hai người đứng ở cửa, mơ hồ nghe thấy bên trong có tiếng người nói chuyện. Phó Trường Lăng gõ cửa, nghe thấy bên trong truyền đến một tiếng: "Cứ đẩy cửa vào đi."

Hắn cũng đẩy cửa đi vào.

Sau khi vào cửa, hai người liền thấy Vân Vũ dựa vào mép giường, hình như Thượng Quan Minh Ngạn đang nói chuyện với hắn. Sắc mặt Vân Vũ hơi hơi biến đen, nhưng tinh thần vẫn tốt hơn rất nhiều. Vân Vũ chú ý ngoài cửa có người tới, quay đầu nhìn liền sững sờ tại chỗ, sau đó hốc mắt đỏ lên.

Tần Diễn thấy Vân Vũ không sao, ánh mắt cũng trở nên nhu hòa thêm vài phần. Y đi đến trước Vân Vũ, ngữ điệu mềm mỏng: "Còn nơi nào không khỏe sao?"

"Sư huynh!!" Vân Vũ nghe hỏi một tiếng như vậy thì lập tức bật dậy, nhào vào lồng ngực Tần Diễn, ôm eo y chảy nước mắt nước mũi từa lưa, khóc lóc kể lể: "Huynh tới là tốt rồi! Đệ sợ quá!! Nơi nơi đều là quỷ!!"

Lúc Vân Vũ đứng phắc dậy tính nhào lên, Phó Trường Lăng theo bản năng tiến lên một bước, muốn ngăn hắn nhưng rốt cuộc tay vừa duỗi ra đã ngừng lại.

Thượng Quan Minh Ngạn nhìn Phó Trường Lăng, ho nhẹ một tiếng, tiến lên kéo Vân Vũ đang kích động, khuyên bảo: "Vân sư huynh, ngươi là sư huynh của đệ đó, để ý mặt mũi đi."

"Ta không cần mặt mũi," Vân Vũ khóc lóc thảm thiết, "Ta chỉ cần Đại sư huynh hoặc là Tạ sư tỷ, ta bị hù chết rồi."

"Đừng sợ," Tần Diễn thanh âm bình thản, trấn an nhân tâm, "Ta sẽ đưa ngươi ra ngoài."


"Sư huynh," Vân Vũ nghe Tần Diễn nói vậy thì trở nên nghiêm chỉnh, hít hít cái mũi, "Vậy để đệ nói chính sự. Việc cấp bách bây giờ vẫn là tìm được sư tỷ, cứu sư tỷ ra."

"Ngươi cứ dưỡng thương cho tốt," Tần Diễn an ủi, "Chuyện của sư tỷ, chúng ta sẽ nghĩ cách."

Nghe Tần Diễn nói xong thì Vân Vũ gật đầu, bắt đầu kể lại chuyện của mình cho Tần Diễn. Phó Trường Lăng đứng trong chốc lát, thấy Vân Vũ nói nhiều quá, rốt cuộc nhịn không được chõ miệng vào: "Sư huynh, đệ đi thám thính tình hình trước, tiện thể mua dược cho Vân sư huynh."

"Ta cũng đi."

Thượng Quan Minh Ngạn vội vàng lên tiếng: "Ta sẽ dò hỏi tình hình sư tỷ."

Tần Diễn nghe bọn hắn nói thì gật đầu, vẫn dùng tư thái trước giờ dặn dò: "Hành sự cẩn thận, có việc nhớ kêu ta."

Phó Trường Lăng đáp ứng, đưa Thượng Quan Minh Ngạn ra ngoài. Thượng Quan Minh Ngạn đi theo sau Phó Trường Lăng, thường thường liếc qua nhìn hắn. Phó Trường Lăng tìm thấy dược quán, mua dược, liếc qua Thượng Quan Minh Ngạn: "Suốt đường ngươi cứ thập thò muốn nói lại không, muốn nói gì thì cứ nói đi?"

"Ngươi...có phải ngươi đang khó chịu?"

Thượng Quan Minh Ngạn rốt cuộc vẫn hỏi, Phó Trường Lăng nghe vậy thì cười châm chọc: "Hôm qua ngươi nói nhiều lắm mà, là thật sự vui à?"

Thượng Quan Minh Ngạn nghe lời hờn dỗi của hắn thì lập tức hiểu Phó Trường Lăng là thật sự không vui. Hắn không dám lại trêu chọc, yên lặng đi theo sau Phó Trường Lăng.

Hai người mua dược xong thì dạo một vòng trên phố, liền thấy trên cửa thành có người bắt đầu dán bố cáo. Phó Trường Lăng và Thượng Quan Minh Ngạn liếc nhau, Thượng Quan Minh Ngạn thì thầm: "Người quá nhiều, ngươi đi nhìn."

Phó Trường Lăng gật đầu, Thượng Quan Minh Ngạn dù sao vẫn không phải là quỷ, thật sự không hợp đi qua nhìn.

Phó Trường Lăng chen lên đằng trước nhìn bố cáo, thấy được nội dung thì không khỏi cười, sau đó lùi trở về. Thượng Quan Minh Ngạn thấy hắn cười trở về thì vội vàng tiến lên hỏi: "Thế nào? Ghi gì?"

"Đi về trước rồi nói."

Phó Trường Lăng nhỏ giọng lại, trên đường đưa Thượng Quan Minh Ngạn trở về thì nhỏ giọng nói: "Là chuyện tốt."

Thượng Quan Minh Ngạn nghe vậy, rõ ràng hơi sốt ruột nhưng trên mặt vẫn nỗ lực giữ bình tĩnh, nhanh chân đi theo Phó Trường Lăng quay về.

Chờ vào cửa rồi, Thượng Quan Minh Ngạn nóng nảy hỏi: "Ghi gì thế?"

"Ngươi đừng vội," Phó Trường Lăng phe phẩy cây quạt, đưa Thượng Quan Minh Ngạn tới phòng, chậm rì rì nói, "Chờ gặp sư huynh rồi cùng nhau nói."

Nói xong, Phó Trường Lăng cất bước vào trong phòng, liền thấy Tần Diễn ngồi ở mép giường đắp chăn cho Vân Vũ.

Bước chân Phó Trường Lăng khựng lại một chút, một lát sau, hắn vẫn là tươi cười đi vào, kêu một tiếng: "Sư huynh."

Tần Diễn ngẩng đầu, làm tư thế "suỵt", ý bảo bọn họ im lặng.

Sau đó hắn đứng dậy, đưa Phó Trường Lăng cùng Thượng Quan Minh Ngạn ra ngoài sân.

"Đệ ấy mới vừa ngủ," Tần Diễn ung dung nói, "Đau đầu cả một ngày."

Nói xong, hắn nhìn Phó Trường Lăng vẫn đang cười nãy giờ: "Sao rồi?"

"Ngày mốt tế đàn, sư tỷ lập đại hội luận võ." Phó Trường Lăng tìm cái ghế ngồi xuống, phe phẩy quạt trong tay, cười nói, "Sư tỷ yêu cầu phong bế tu vi so kiếm, có thể thắng nàng thì mới có thể làm hôn phu nàng."

"Kiếm thuật sư tỷ cao siêu," Thượng Quan Minh Ngạn thở phào, "hẳn sẽ không gặp chuyện."

"Đúng vậy." Phó Trường Lăng gật đầu nói, "Hơn nữa, nếu là phong bế tu vi, với ta mà nói thì sẽ có nhiều ưu thế hơn, bằng không ta thật đúng là không biết nên đánh kiểu gì."

"Đúng là tin tốt, vậy ngươi luyện kiếm nhiều hơn một chút."

"Tất nhiên."

Ba người nói sơ qua kế hoạch, sau đó minh ngạn đi sắc dược cho Vân Vũ. Phó Trường Lăng vào bếp nấu ăn, ban đêm ăn cơm xong, Tần Diễn đả tọa, Thượng Quan Minh Ngạn chiếu cố Vân Vũ, Phó Trường Lăng vào viện luyện kiếm. Ngày hôm sau, Phó Trường Lăng chạy đi xếp hàng báo danh, trở về lại vùi đầu luyện kiếm, suốt hai ngày hắn không nói được mấy câu với Tần Diễn, có nói cũng là vài câu cung kính chào hỏi, không chút chậm trễ đại sự.

Ngày Tạ Ngọc Thanh luận võ chiêu thân cũng đến. Tới hôm đó Vân Vũ cũng đã khỏe hơn rất nhiều, Phó Trường Lăng cho hắn Tụ Âm bào, bốn người cùng nhau tới lôi đài.

Ngày đầu tiên là người tham gia cùng nhau so tài, người mạnh nhất còn sót lại sẽ đánh với Tạ Ngọc Thanh.

Lúc còn đang chuẩn bị hành động, Thượng Quan Minh Ngạn lđi thám thính tình hình, lúc về thì có chút lo âu bảo: "Có một tin không tốt rồi."

"Ta cũng đoán được." Phó Trường Lăng nhìn lôi đài, thần sắc có chút ngưng trọng, "Vòng loại hình như không cấm dùng tu vi."

"Vậy làm sao đây?" Vân Vũ hít ngược một hơi khí lạnh, hắn nhìn về phía Phó Trường Lăng, rất lo lắng nói, "Kim Đan của ngươi......"

"Ta đi."

Tần Diễn đạm thanh mở miệng, Phó Trường Lăng lắc đầu: "Trên lôi đài có bốn Hóa Thần trấn thủ, ngươi vừa xuất linh lực thôi cũng sợ là bọn họ lập tức nhận ra."

Nghe vậy, Tần Diễn trở nên trầm mặc, cờ xí trên lôi đài phất lên, Phó Trường Lăng cởi xuống áo choàng, nhìn chằm chằm lôi đài nói: "Đành thử một lần thôi."

Nói xong, tiếng kèn liền vang lên.

Bởi vì người báo danh quá nhiều, Quỷ vương không có kiên nhẫn xem một đánh một, bắt tất cả cùng nhau động thủ, người dư lại cuối cùng chính là người thắng.

Tiếng kèn vang lên, toàn bộ quỷ gào thét phóng lên lôi đài, vừa dứt kèn báo, lôi đài liền trở thành cấm địa. Trong một khắc kèn hiệu vang lên, Phó Trường Lăng đã xông thẳng lên lôi đài, tiểu quỷ xung quanh bắt đầu nhào vào đối phương. Tay Phó Trường Lăng chạm kiếm, nhỏ giọng gọi: "Đàn Tâm."

Giọng Đàn Tâm vang lên trong đầu hắn, thở dài nói: "Biết rồi."

Nói xong, kiếm quang lập tức tỏa rộng, một nhát dài bổ ra, hướng thẳng lôi đài.


Nhưng hắn bay lên còn chưa rơi xuống, đã bị đột kích bởi một lệ quỷ gần đó, nó nhồn cắn vào cổ hắn, Phó Trường Lăng phản ứng cực nhanh, bắt lấy cổ lệ quỷ kia, "ầm" một tiếng đánh xuống đất!

Tình huống nhất thời đại loạn, Phó Trường Lăng đập xuống xong liền cảm giác sau lưng có trường đao bổ tới, lập tức lăn đi, khó khăn lắm mới tránh thoát khỏi trường đao kia thì lại lăn tới sau lưng kẻ khác. Người nọ quay đầu lại liền chém, Phó Trường Lăng bắt lấy tay người nọ, nhỏ giọng hô: "Hoàng quỷ chủ!"

Người nọ bị giữ tay thấy đó là hắn thì ngẩn người, Phó Trường Lăng giơ tay ngăn trở lệ quỷ xông tới, nhỏ giọng gọi: "Nơi này có mười Nguyên Anh một Hóa Thần! Mười người kia, theo thói quen cũ."

Hoàng quỷ chủ ánh mắt lóe lóe, sau đó nhanh chóng gật đầu.

Hoàng quỷ chủ lăn qua bên cạnh, Phó Trường Lăng chú ý vị trí mấy cao thủ trên lôi đài, tránh né tấn công, tìm mấy quỷ chủ hắn thường xuyên qua lại.

Khác với bên trong Bạch Ngọc thành, ngoại thành đều là núi rừng bốn phía, vì đoạt tài nguyên mà mỗi khu vực đều sẽ có một quỷ chủ. Để tranh đoạt địa bàn, mấy quỷ chủ này khi thì hợp tác, khi thì xung đột, quan hệ không thể nói tốt, cũng không thể nói xấu, toàn vì ích lợi.

Phần lớn quỷ chủ tâm tư giảo hoạt, vô cùng khác với cao thủ trong thành.

Phó Trường Lăng một câu, Hoàng quỷ chủ liền hiểu tâm tư hắn. Ngoại thành đã từng có một quỷ chủ tu vi cao thâm, chiếm cứ một lượng lớn địa bàn. Trước kia chính Phó Trường Lăng là người đã liên hợp mười quỷ chủ, dùng một trận pháp của con người để cùng nhau chấm dứt tên quỷ chủ kia.

Hiện tại trên lôi đài có mười Nguyên Anh một Hóa Thần, nếu cứ đánh như bình thường thì bọn họ khẳng định không có cơ hội, cơ hội duy nhất chính là hợp tác với nhau, đánh hạ những người khác.

Phó Trường Lăng nghĩ vậy, những người khác cũng nghĩ vậy, chẳng mấy chốc lôi đàn đã phân thành hai phe, toàn bộ lôi đài cứ như đã đạt thành hiệp nghị lặng lẽ nào đó, cùng nhau hướng tới Hóa Thần duy nhất ở đấy để tấn công.

Phó Trường Lăng tránh ở trong đám người, biểu hiện bình thường không đặc sắc, không xem là yếu nhất, nhưng cũng tuyệt đối không tính là mạnh.

Mười Nguyên Anh liên thủ, còn hơn trăm lệ quỷ, kẻ Hóa Thần kia vốn nhìn như mạnh nhất, nhưng rốt cuộc lại là kẻ bị buộc phải xuống lôi đài đầu tiên!

Hóa Thần bị bức phải xuống khiến cho người xem thổn thức. Vân Vũ xem đến trợn mắt há hốc mồm, không khỏi nói: "Xem ra mạnh chưa chắc đã tốt."

"Người càng mạnh, càng sợ mất mạng."

Tần Diễn bình đạm mở miệng, giải thích cho Vân Vũ tại sao Hóa Thần lại dễ dàng bị bức lui như vậy.

Nếu là một trận sinh tử, tất nhiên sẽ không dễ dàng bị lui ra như vậy, nhưng hôm nay bất quá cũng chỉ là vì một cọc hôn sự, tất nhiên không đáng dùng mạng đánh đổi.

Hóa Thần biến mất, mười vị Nguyên Anh tu sĩ cũng tách ra, bắt đầu đánh đuổi các tu sĩ cấp thấp khác. Trong đó một vị tu sĩ Nguyên Anh xông thẳng về Phó Trường Lăng, khiến hắn dùng một kiếm ngăn trở gã, nhỏ giọng nói: "Tiền bối, ngươi nhìn vị Nguyên Anh bên cạnh kìa."

"Chớ có nhiều lời."

Tu sĩ Nguyên Anh kia vội vàng ra tay, muốn nhắm vào cổ hắn, Phó Trường Lăng lộn một vòng trên không đỡ kiếm của gã, thì thầm: "Tiền bối, tu sĩ Nguyên Anh bên cạnh ta đều là người ta từng giao thủ, bọn họ và ta đều là quỷ chủ ngoại thành, ngươi nghĩ tại sao vị Nguyên Anh kia có thể lấy một địch ba nhẹ nhàng như vậy?"

Vừa dứt lời, vị tu sĩ trước mặt Phó Trường Lăng cũng hơi khựng lại, hắn cũng hơi thả lỏng động tác, nhanh chóng nói: "Ta nguyện kết minh với tiền bối. Tiền bối giả vờ đuổi giết ta, giữ gìn thể lực, để cho các tu sĩ Nguyên Anh đánh đuổi những người khác, chờ tới lúc mấy người kia bị bức khỏi lôi đài rồi, ta lại cùng tiền bối hợp lực để treo đánh mấy tu sĩ Nguyên Anh đã tinh bì lực tẫn kia. Nếu tu sĩ bên cạnh muốn ra tay với ngài, ta cũng sẽ tận lực giúp đỡ tiền bối."

Tu sĩ Nguyên Anh kia thần niệm vừa động, lập tức hiểu ra tại sao Phó Trường Lăng hỏi gã có biết lý do mấy tu sĩ bên cạnh kia dù có thực lực tương đương lại có thể lấy một địch ba. Đó là vì các tu sĩ đó có lẽ cũng đã đạt thành hiệp nghị với ba vị quỷ chủ khác.

"Ngươi muốn gì?"

Tu sĩ Nguyên Anh lập tức quyết định, Phó Trường Lăng khàn khàn ra tiếng: "Một vạn quỷ thạch."

Đối với dã quỷ thì số quỷ thạch này rất nhiều, nhưng đối với tu sĩ Nguyên Anh trong thành lại không đáng là bao, đối phương lập tức quyết định: "Thành giao."

Phó Trường Lăng nở nụ cười, cùng tu sĩ Nguyên Anh đó bắt đầu diễn trò trên lôi đài, đồng thời liếc mắt với các vị quỷ chủ khác.

Trong mười vị quỷ chủ cũng có bốn người bắt đầu liên hợp với 4 vị Nguyên Anh, còn sáu vị khác vẫn tiếp tục tùy ý đánh đuổi mấy tiểu quỷ còn lại, ở giữa cũng giả vờ đấu tranh. Tới buổi chiều, gần như toàn bộ tiểu quỷ đã bị đuổi đi, còn có hai vị Nguyên Anh vì xung đột lẫn nhau nên cũng bị bức xuống.

Mặt trời ngã về tây, Hoàng quỷ chủ cùng tu sĩ chợt bạo khởi, mạnh mẽ tấn công một vị tu sĩ Nguyên Anh đã tinh bì lực tẫn. Ba quỷ chủ cùng một Nguyên Anh tổng công kích, đối phương theo trực giác thấy không ổn, cũng tự lăn xuống khỏi lôi đài.

Khi tu sĩ Nguyên Anh cùng ba người nọ động thủ, nhóm ba quỷ chủ và Nguyên Anh khác cũng bắt đầu công kích. Chẳng mấy chốc, tám tu sĩ Nguyên Anh chỉ còn dư lại bốn người, chưa đợi bốn người nọ kịp phản ứng, mười vị quỷ chủ liền xông thẳng vào họ!

Biến cố này làm toàn bộ tu sĩ Nguyên Anh không kịp trở tay, chưa kịp nghĩ gì đã thấy người khác công kích, cũng theo bản năng tấn công đối phương.

Bốn tu sĩ Nguyên Anh thịnh kỳ kết thành một khối, Phó Trường Lăng và mười vị quỷ chủ đánh lui lui đánh, Phó Trường Lăng và Hoàng quỷ chủ lo đánh kẻ địch, cũng đồng thời âm thầm rình coi bốn tu sĩ Nguyên Anh đấu nhau, mắt thấy bốn tu sĩ dần dần bị loại chỉ còn hai người, Hoàng quỷ chủ nhỏ giọng nói: "Có thể chưa?"

Phó Trường Lăng nhíu mày, hắn nhìn hai tu sĩ Nguyên Anh đang đánh, không khỏi nhíu mày.

Không đúng.

Hắn nhìn chăm chú vào tu sĩ hơi thấp bé đang không ngừng niệm chú, tu sĩ này đánh lâu như vậy mà trên đầu một giọt mồ hôi cũng chưa ra. Đối diện với gã là một kiếm tu, nhưng nãy giờ vẫn chưa chạm được vào gã.

Này không phải là một pháp tu bình thường.

Cho dù là lệ quỷ, sau khi tu hành cũng sẽ phân thành pháp tu kiếm tu. Pháp tu thể nhược, kiếm tu cường hãn, một khi kiếm tu tới gần pháp tu thì không thể nào không chạm tới được.

Hơn nữa......

Phó Trường Lăng theo bản năng nhìn đến tay tu sĩ nọ, là một tầng kén hơi mỏng.

Phó Trường Lăng quan sát hai tu sĩ, Hoàng quỷ chủ không đứng yên được nữa, nháy mắt ám hiệu với quỷ chủ khác, không đợi Phó Trường Lăng mở miệng đã vội vàng kết trận, Phó Trường Lăng nhìn thấy cái kén kia thì chợt nhận ra, quát to: "Đánh tên lùn kia!"

Nghe vậy, tất cả mọi người đều sửng sốt, mà tên tu sĩ lùn kia lại hơi hơi mỉm cười. Phó Trường Lăng rút kiếm đâm mạnh qua tên tu sĩ nọ, tu vi của gã đột nhiên bạo trướng, nhanh chóng tăng cao!

Chớp mắt, tu vị Hóa Thần nổ tung, Phó Trường Lăng và mấy chục tu sĩ đột nhiên bị đánh bay, "ầm" một tiếng rớt xuống lôi đài!

Tần Diễn vội vàng tới bên cạnh Phó Trường Lăng, sốt ruột nâng hắn dậy đút vào vài viên đan dược, nóng nảy hỏi: "Không sao chứ?"

Phó Trường Lăng không nói lời nào, máu tươi chảy ra từ miệng. Hắn trừng mắt nhìn chằm chằm tu sĩ trên đài, đối phương cầm kiếm thong dong quay đầu lại, nhìn Phó Trường Lăng đang ngồi trên đất, mỉm cười mở miệng, thanh âm không trầm không bổng, cứ như giọng nam giọng nữ đan chéo nhau, mang theo một loại cảm xúc âm dương quái khí bén nhọn: "Từng nghe bên ngoài Bạch Ngọc thành có một người không tu vi lại có thể thành quỷ chủ, hóa ra là vị tiểu huynh đệ này, quả thật vô cùng nhạy bén."

"Lão hủ Mai Vô Nhai," đối phương cười ha ha hai tiếng, "Cảm tạ tiểu huynh đệ hôm nay vắt hết óc cố ý tương trợ ta."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận