Trác Ngọc

Editor: Miri

- -----------------------------------------------------------

Nơi Phó Trường Lăng bị ném xuống là núi đất bọn họ đổ ra sau khi đào địa đạo. Đầu hắn đập xuống xong bị đống đất che lại, Tạ Thận dẫn rất nhiều quỷ binh đuổi theo Tần Diễn.

Phó Trường Lăng hất đất chui ra, chỉ thấy quỷ mị đầy trời truy đuổi bay về hướng khác, sớm không còn thấy dấu vết Tần Diễn.

Tần Diễn bị Tạ Thận đuổi theo biệt tăm, Phó Trường Lăng thở dốc lảo đảo đi ra, hắn che lại miệng vết thương, vừa uống đan dược vừa tìm một nhà dân bỏ hoang trốn vào.

Tiếng tiền bối vang lên trong đầu hắn: "Không thì ngươi về Hàn Đàm động đi, ta và Tạ Thận có ước định, hắn hẳn sẽ không đi Hàn Đàm động truy ngươi."

"Ta không thể bỏ rơi A Diễn."

Phó Trường Lăng thở mệt nhọc, gian nan nói: "Ta phải mang y trở về."

Tiền bối không nói nữa, từng đợt hoa quang bạo trướng phương xa, đất rung núi chuyển, mỗi một lần rung chuyển đều hung hăng đánh vào lòng Phó Trường Lăng. Hắn cắn chặt răng, chưa từng cảm thấy bản thân vô dụng như lúc này. Hắn căm ghét bản thân, căm ghét mình phải nghe theo nỗi thống khổ bất kham.

Hắn ăn một đống dược vào miệng, cứ như đang nghĩ ăn càng nhiều càng có thể hồi phục nhanh hơn.

Hắn đã từng mất đi Kim Đan, cũng từng thành kẻ tàn phế, nhưng năm đó mất đi Kim Đan, tinh thần hắn chỉ là sa sút cô độc. Nhưng hôm nay không có Kim Đan, hắn lại cảm thấy, trong xương cốt mình nảy sinh tuyệt vọng cùng oán hận.

Tại sao hắn không thể lập tức là Hoa Dương chân quân, tại sao phải uất ức thế này?

Đời trước, hắn không biết y đã trải qua chuyện gì, không thể bảo hộ y.

Đời này, hắn biết rõ y phải trải qua chuyện gì, lại không có năng lực hộ y.

Phó Trường Lăng siết chặt nắm tay, nhắm mắt lại, lặng lẽ đau đớn.

*** ***

Khi Tần Diễn lôi kéo Tạ Thận, ba người Tạ Ngọc Thanh đã leo được hơn nửa vách núi, mỗi bước leo lên đều như có ngàn lượng đè lên vai họ. Hai mắt Tạ Ngọc Thanh đã mơ màng, Vân Vũ cùng Thượng Quan Minh Ngạn tay đã đầy máu tươi chộp vào trên tảng đá, toàn thân run rẩy, chỉ dựa vào ý niệm chống đỡ để leo lên.

Vân Vũ và Thượng Quan Minh Ngạn gian khổ bước từng bước, Tạ Ngọc Thanh vốn phía sau họ bất tri bất giác cũng đã leo lên trước mặt họ. Đám quỷ trắng phau kia vẫn chưa từ bỏ, đuổi sát họ phía sau, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm ba người, xem họ là vật nằm trong tay mình, chờ đợi họ sơ sẩy.


Thời gian dần dần trôi qua, gió núi gào thét thổi tới. Vân Vũ thở hổn hển ngẩng đầu, nhìn nhìn đỉnh vách núi xa xôi không thấy kia, khàn khàn bảo: "Sư tỷ, chúng ta, chúng ta có thể tới sao?"

"Có thể."

Tạ Ngọc Thanh bình tĩnh đáp, Vân Vũ không nói gì, tiếp tục run rẩy vươn tay bám vào đá. Ngay lúc đó, quỷ mị dưới chân hắn bỗng gào thét, đột nhiên nổi cơn điên tấn công họ!

Vân Vũ và Thượng Quan Minh Ngạn đồng thời leo lên, mấy con quỷ đó cắn vào chân Vân Vũ, Tạ Ngọc Thanh một tay chộp lấy Thượng Quan Minh Ngạn, Thượng Quan Minh Ngạn một tay bắt lấy Vân Vũ.

Quỷ mị cắn xé Vân Vũ, bò lên cơ thể hắn đi lên. Linh lực Tạ Ngọc Thanh lập tức trút xuống như nước, gắng sức ngăn cản đám quỷ tiếp tục leo lên. Một tay nàng bấu chặt vào đá, một tay khác túm Vân Vũ cùng Thượng Quan Minh Ngạn. Vân Vũ bị đám quỷ cắn xé máu thịt nát nhừ, hắn thảm thiết kêu la: "Sư tỷ! Cứu ta! Cứu ta!"

Thượng Quan Minh Ngạn bắt lấy Vân Vũ, sốt ruột ngẩng đầu, cảm nhận được máu đang nhỏ xuống mặt hắn thì ngẩn người, lúc này mới để ý tay Tạ Ngọc Thanh đã chảy đầy máu.

Tạ Ngọc Thanh nhìn chằm chằm Vân Vũ, đôi mắt lạnh nhạt rốt cuộc hiện vài phần thống khổ. Thượng Quan Minh Ngạn ngây người một chốc, quay đầu thấy đám quỷ kia không ngừng đâm đầu muốn phá kết giới của nàng, giương răng nanh vọt lên trên.

Tạ Ngọc Thanh tuôn mồ hôi lạnh, Thượng Quan Minh Ngạn biết rằng nàng không còn dư chút sức lực nào nữa.

Hắn nhìn Tạ Ngọc Thanh, đột nhiên nói: "Sư tỷ, buông tay đi."

Tạ Ngọc Thanh ngẩn người, Thượng Quan Minh Ngạn cười cười: "Ta và Vân sư huynh rơi xuống dưới, ta sẽ chiếu cố huynh ấy thật tốt, ngươi đi trước."

"Cứu ta!"

Vân Vũ đã gần bị đám quỷ kia bao lấy hết, hoàn toàn không thấy rõ xung quanh, cũng nghe không được gì khác, hắn chỉ cảm thấy có người đang gặm cắn thịt hắn, đau đến mức rống lên, chỉ có thể đau đớn cầu cứu người nào có thể giải thoát cho hắn.

"Cứu ta! Cứu ta, sư tỷ!"

Tạ Ngọc Thanh im lặng, linh lực thiết kết giới của nàng bắt đầu đấu chọi với lũ quỷ, sinh ra từng trận dao động. Nàng thấy chúng đã gần leo lên được, một khi chúng thuận theo cơ thể Vân Vũ bò tới, thì sẽ leo đến Thượng Quan Minh Ngạn.

"Buông tay." Tạ Ngọc Thanh hạ quyết định, bình tĩnh lên tiếng. Thượng Quan Minh Ngạn ngẩn người, sau đó ngẩng đầu nhìn nàng. Nàng nhìn chằm chắm hắn: "Ta kêu ngươi buông tay!"

Một tiếng hét to này, Vân Vũ đột nhiên nghe rõ.

Hắn ngẫu nhiên có được một khắc tỉnh táo, rốt cuộc nghe được tiếng Tạ Ngọc Thanh, kinh ngạc ngẩng đầu, sau đó liền thấy Thượng Quan Minh Ngạn nhìn hắn, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi."

Thượng Quan Minh Ngạn buông tay, thả hắn xuống.


Vân Vũ thậm chí còn chưa kịp cố gắng bám vào Thượng Quan Minh Ngạn, đã bị vô số lệ quỷ nhào lên, kéo hắn xuống vực.

Lệ quỷ che lấp tầm mắt hắn, hắn chỉ nhìn thấy một mảng tối mịt.

Hắn bắt đầu không ngừng rơi xuống, huyết nhục bị lệ quỷ vui sướng gào thét cắn nuốt. Hắn nhớ tới lần đầu học ngự kiếm ở Hồng Mông Thiên cung, hắn cũng đã từng từ trên cao như vậy rơi xuống, nhưng ngay lúc hắn rơi kia, Tạ Ngọc Thanh sẽ luôn xuất hiện tóm lấy cổ áo hắn, lạnh nhạt nói một câu: "Lần nữa."

Nhưng lúc này, không còn lần nào nữa.

Không có ai sẽ bắt lấy hắn, cũng không có ai sẽ nói với hắn một câu "lần nữa".

Giống như hắn đã từng luôn lo sợ, rằng nếu có một ngày người luôn bên cạnh hắn không thể cùng hắn đi nữa, thì cũng sẽ có lúc vứt bỏ hắn.

Kết cục này của hắn, dường như đã luôn nằm trong dự kiến, nhưng cũng tựa như chưa từng ngờ tới. Lúc hắn đập mạnh xuống mặt đất, hắn rốt cuộc cũng thì thào một tiếng: "Sư tỷ...Sư huynh..."

"Cứu ta đi..."

Lúc Vân Vũ rơi xuống, linh lực Tạ Ngọc Thanh nháy mắt bạo trướng. Nàng dùng tất cả sức lực ném Thượng Quan Minh Ngạn lên trên, sau đó nhảy xuống theo Vân Vũ, đồng thời quát to một tiếng: "Đi mau!"

Nhưng nàng nhanh tay, cũng không nhanh bằng Thượng Quan Minh Ngạn. Trong một khắc nàng buông vách đá kia, từ trong tay áo Thượng Quan Minh Ngạn đột nhiên trườn ra một dây roi như rắn quấn lấy eo nàng. Tạ Ngọc Thanh kinh ngạc quay đầu lại, chưa kịp thấy mặt hắn đã bị hôn mê bất tỉnh.

Thượng Quan Minh Ngạn túm Tạ Ngọc Thanh trở về, hắn niệm một cái pháp quyết, roi liền cột chặt nàng vào thân hắn.

"Ta không nợ người khác. Nàng chọn ta,"

Hắn leo lên, mắt gắt gao nhìn chằm chằm huyền nhai trước mắt, dáng vẻ hoàn toàn khác thiếu niên lúc trước, giọng nói trở nên lạnh băng: "Ta cũng sẽ không phụ nàng."

Nói xong, hắn ngẩng đầu, năm ngón tay vươn ra bấu sâu vào trong vách đá như mãnh thú, dùng sức leo lên.

Dưới vách núi, Vân Vũ lẳng lặng nằm.

Hắn không phân rõ mình đây đã chết hay còn sống, chỉ cảm thấy cơ thể mình trống rỗng, cứ như chưa từng có thứ gì trong đó, chỉ còn một bộ xương khô nằm trên mặt đất. Những lệ quỷ kia còn chưa chịu buông tha hắn, tiếp tục gặm cắn xương cốt hắn, phát ra tiếng rột roạt rột roạt.

Hắn nhắm hai mắt lại, như rơi vào luyện ngục sinh tử, đau đớn tựa hồ như không còn tồn tại với hắn, chỉ còn lại cảm giác chết lặng không thể hiểu, nhưng lại còn khó chịu hơn so với đau đớn máu thịt.


Không biết qua bao lâu, hắn chợt nghe được tiếng bước chân khe khẽ pha lẫn với tiếng lục lạc leng keng rung động. Một lát sau, bên tai hắn vang lên một giọng nữ tử già nua: "Nha, sao lại nằm chỗ này?"

Thanh âm kia nghe khoảng chừng 50 tuổi, chắc là một lão bà.

Nàng nói chuyện, ngồi xổm xuống, bàn tay lạnh băng mềm mại khẽ vuốt lên mặt hắn. Khoảnh khắc làn da tinh tế kia chạm vào Vân Vũ, hắn liền cảm nhận được huyết nhục của mình bắt đầu tái sinh. Hắn cố sức mở mắt, thấy dưới mũ màn sa màu tím lộ ra một khuôn mặt mỹ diễm của phụ nhân.

"Có phải bằng hữu của ngươi không cần ngươi nữa không?"

Ngữ điệu nàng mang thương hại: "Hay là ta cứu ngươi?"

Vân Vũ không nói chuyện, hắn nhìn chằm chằm mặt nàng, nàng kia bật cười khúc khích: "Ta cứu ngươi, thì ngươi phải trở thành của ta."

Nói xong, nàng liền đứng dậy, nàng cũng không cần Vân Vũ đồng ý hay không, vung tay lên, xung quanh liền truyền đến âm thanh rung động. Bốn con rối gỗ cầm đèn lục minh chậm rãi cưỡi ngựa kéo xe đến, đều xuyên một thân gấm vóc lam sắc hoa phục, trên đầu đội mũ đen cao, hai má vẽ chấm hồng lớn, khóe miệng đỏ tươi thon dài nhếch lên, bên cạnh khóe còn chấm hai điểm đen nhỏ, từng động tác của chúng đều vô cùng cứng nhắc, vừa nhìn đã sinh ra cảm giác quỷ dị.

Tay nữ tử vừa nhấc, Vân Vũ liền bị một đoàn mây đen nâng lên, sau đó được ném vào trong xe ngựa. Nữ tử đứng dậy dẫn đầu tùy tùng phía sau, gió buốt của Vạn Cốt nhai thổi qua chuông đồng dưới đèn lục minh trong tay bốn rối gỗ, phát ra tiếng leng keng leng keng. Đoàn người đi thật chậm, phía sau bọn họ bắt đầu tràn ngập sương đen bám theo, càng ngày càng dày đặc.

Vân Vũ không khỏi có chút kinh hoảng, âm thanh khản đặc, vội hỏi: "Ngươi là ai? Ngươi muốn mang ta đi làm gì?"

"Ngươi có thể gọi ta ——"

Nàng đưa đoàn người vào trong sương đen xong, trong âm thanh yêu mị mang theo vài phần nữ tính: "Việt phu nhân."

"Việt phu nhân?" Vân Vũ khiếp sợ mở miệng, "Ngươi là của Việt gia ——"

Nói còn chưa dứt lời, sương đen đã hoàn toàn che lấp bọn họ, một trận gió thổi tới, sương đen chậm rãi tản ra, chỉ để lại một con búp bê vải nhỏ dính máu, lẳng lặng nằm trên mặt đất.

*** ***

Phó Trường Lăng nằm trên mặt đất nghỉ ngơi trong chốc lát, hắn nghe tiếng vang ở chân trời từ từ phai nhạt, hắn cắn chặt răng đứng dậy, khập khiễng đi tới Hàn Đàm động. Đàn Tâm nghi hoặc, thanh âm non nớt vang lên: "Không phải ngươi kêu không bỏ rơi Tần Diễn sao? Giờ lại muốn bỏ y chạy?"

"Bây giờ ta tới đó, không cứu được y."

Phó Trường Lăng sốt ruột nói chuyện, liều mạng dịch chân đi tới phía trước, vừa đi vừa nói: "Ta phải tìm được một thứ để đàm phán với Tạ Thận thì mới có thể cứu y trở về. Cùng Tạ Thận cứng đối cứng, xét tình huống hiện tại của hai chúng ta, không có đường sống."

"Ngươi tính tìm gì?"

Đàn Tâm khó hiểu hỏi, Phó Trường Lăng thần sắc lạnh lẽo. Hắn không nói gì, bởi vì thứ hắn muốn tìm, không thể nói cho bất kì ai biết.

Cho dù là tiền bối và Đàn Tâm, hắn cũng không tín nhiệm.

Hắn đi vào trong động nhảy thẳng xuống hồ nước lạnh băng, sau đó ngồi xếp bằng dưới đó, nhắm mắt lại, mở rộng thần thức của mình.


Hắn dùng thần thức dò xét toàn bộ Vạn Cốt nhai, cảm nhận hết toàn bộ linh khí có thể kết nối với trận pháp trong đây. Hắn dựa vào linh khí dao động đó mà vẽ ra một lộ tuyến, dần dần, một họa đồ trận pháp thành hình, bắt đầu bày ra trong đầu hắn.

Kỳ thật từ lúc mới vừa vào Vạn Cốt nhai, hắn liền nhận ra Vạn Cốt nhai là một đại trận pháp, còn Hàn Đàm động này chính là nhãn trận, chỉ là hắn chưa từng xem xét kĩ lưỡng nó để biết tác dụng của trận pháp này là gì.

Trong tám năm qua, hắn bắt đầu dần dần phát hiện, kỳ thật Vạn Cốt nhai này, bên ngoài bị đồn thành một địa phương đặc biệt, nhưng lại càng giống như một nhà giam hơn. Có người đã nhốt mười vạn lệ quỷ vào nhà giam này để hoàn toàn ngăn cách chúng với Vân Trạch. Vân Trạch không cách nào động bọn họ, nhưng bọn họ cũng không thể vào Vân Trạch.

Người thiết trận hẳn là sợ những lệ quỷ này sẽ vào được Vân Trạch, mà để tuyệt đối bảo đảm trập pháp này sẽ không mất hiệu lực dù tu vi lệ quỷ tăng lên, rất có thể phương pháp thiết trận mà người kia dùng trong quá khứ, chính là kết huyết khế cùng mười vạn quỷ kia.

Lấy huyết khế thành lập trận pháp, bản thân hai bên không cân bằng, vậy thì người thiết trận kia nếu muốn sắp đặt ám trận hủy diệt Vạn Cốt nhai ở bên trong trận pháp này, cũng rất dễ dàng.

Một tu sĩ sợ lệ quỷ quay về Vân Trạch, khó có thể không lưu lại trận pháp có thể hủy diệt Vạn Cốt nhai ở đây. Mà thiết trí này, chính là lợi thế duy nhất Phó Trường Lăng có thể cầm đi trao đổi Tần Diễn trở về.

Hắn không dám nói chuyện này với tiền bối và Đàn Tâm, bởi vì hắn không biết lập trường bọn họ. Hắn không dám lấy mạng Tần Diễn đi đánh cuộc.

Phó Trường Lăng dùng thần thức cảm nhận qua lại hướng linh khí di chuyển, trận pháp dần dần thành hình trong đầu.

Lúc hắn đang tìm hiểu trận pháp, Tần Diễn cũng đã dùng xong đạo kiếm quyết thứ ba, bị thổi mạnh đập xuống mặt đất, bông tai dần dần vỡ vụn. Tần Diễn thở gấp mở miệng, kêu một tiếng: "Sư phụ."

Tại Hồng Mông Thiên cung, Giang Dạ Bạch đột nhiên mở mắt, sau đó liền nghe Tần Diễn thì thào: "Con ở Vạn Cốt nhai, có việc cần làm. Ngài không cần tìm con, con sẽ về ngay."

"Đây là kỳ ngộ của con," Tần Diễn nuốt xuống máu loãng, né tránh Tạ Thận đang đuổi sát, khó nhọc nói, "Con không sao."

Dứt lời, bông tai chợt vỡ vụn.

Giang Dạ Bạch ngơ ngác ngồi trên đệm hương bồ, qua một hồi mới run rẩy giơ tay vẽ pháp quyết, trước mặt hắn bắt đầu xuất hiện quỹ đạo tinh tú màu vàng. Hắn lẳng lặng nhìn chăm chú vào tinh quỹ đang vận hành, qua hồi lâu mới bình tĩnh thả lỏng.

Nơi xa truyền đến tiếng chuông đêm báo canh giờ của Hồng Mông Thiên cung, hắn đứng dậy, chân trần đi đến bên cửa sổ.

Hạc trắng bay dưới ánh trăng vằng vặc, hắn vươn tay, vốc một sợi ánh trăng.

Nhưng giữ không được. Nếu giữ được, thì cũng chỉ là ảo giác mà thôi.

- ---------------------

Lời Editor:

Tác giả nhắn gửi chúng ta phải tin vào Vân Vũ, nhưng mị tin Vân Vũ sẽ hắc hóa...

Ưm....Minh Ngạn có cái twist kinh quá, nhưng mà không ngoài dự đoán lắm? Chỉ mong không ngược sư tỷ của mị...

Thú vui khi edit truyện chưa có RAWs hoàn là chính mình phải ngồi đoán plot =))) Làn sương đen, nghe quen không? Nói chứ nếu Việt phu nhân là boss thì đây chắc là lần hiếm hoi mình thấy có nữ làm boss trong Đam Mỹ...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận