Trác Ngọc

Editor: Miri

- --------------------------

Việt Tư Nam nghe tên Tô Vấn Cơ, lập tức cũng không tra hỏi sao họ biết mấy chuyện này nữa. Nàng suy tư một lát, giương mắt nhìn về phía Phó Trường Lăng: "Nếu các ngươi đã biết toàn bộ rồi, các ngươi quyết định thế nào?"

"Chúng ta cần phải quyết định gì cơ?" Phó Trường Lăng nhìn Việt Tư Nam, thần sắc thấu triệt.

Việt Tư Nam lẳng lặng nhìn hắn, chỉ nói: "Hôm nay, ngươi muốn theo ta hay không?"

"Đi theo dì?"

Phó Trường Lăng bật cười: "Đi đâu?"

"Phong ấn Nghiệp Ngục chỉ còn lại một cái," Việt Tư Nam nhìn hắn, thần sắc bình tĩnh, "Chỉ cần ngươi nguyện ý đi theo ta, mở ra phong ấn cuối cùng, còn hai phong ấn được gia cố lúc trước, ngươi muốn phá hủy cũng có thể phá dễ như trở bàn tay, một khi cả bốn phong ấn đều được mở rồi, chúng ta liền có thể mở ra cổng Nghiệp Ngục."

"Sau đó thì sao?"

Phó Trường Lăng nhìn người lúc này đã mang nét mặt điên cuồng, chỉ nói: "Dì muốn làm gì?"

"Sau đó," Việt Tư Nam có chút mờ mịt, "Sau đó, người của Nghiệp Ngục có thể vào thế giới này. Bọn họ đáp ứng ta, những kẻ đã hại Lận Trần tỷ tỷ, những kẻ tỷ tỷ hận năm đó, bọn họ đều sẽ không bỏ qua."

"Nếu như vậy," Việt Tư Nam nhìn về phía Phó Trường Lăng, ngữ khí kích động, "Ngươi sẽ có thể báo thù cho nương của ngươi!"

"Vậy những người khác?" Tần Diễn bỗng nhiên hỏi ngược lại, Việt Tư Nam ngẩn người, có chút mờ mịt: "Những người khác gì?"

"Nghiệp Ngục là một thế giới khác, nơi đó thiếu thốn linh khí. Nếu ngươi mở ra khí mạch Nghiệp Ngục, chúng sẽ thông qua khí mạch mà hấp thụ linh khí Vân trạch. Ngươi có nghĩ tới những người khác ở Vân Trạch không? Bọn họ không hề tham gia vào trận truy giết Lận tiền bối......"

"Nhưng bọn họ nhìn!"

Việt Tư Nam hét lớn: "Không ai trong chúng chịu cứu nàng! Nàng cầu công bằng, nàng muốn bảo hộ Vân Trạch, nhưng có người bảo hộ nàng sao?! Nàng chết trên Thẩm Mệnh đài," Việt Tư Nam hồng mắt, run giọng nói, "Tất cả mọi người đều chỉ nhìn, những người đó không biết đã xảy ra chuyện gì ư? Không biết nàng là người thế nào ư?"

Việt Tư Nam nhìn chằm chằm Tần Diễn, nước mắt chậm rãi chảy xuống: "Nhưng không có ai cứu nàng."

"Ta mơ thấy ngày đó vô số lần," Việt Tư Nam bật cười, "Trong mộng ta đều là lửa, mỗi ngày ta đều suy nghĩ, khi nào, ta mới có thể giết hết những người đó, thay nàng báo thù."

"Không ai đáng sống hết, những người đó chẳng qua là không có cơ hội phô bày cái ác của mình ra, nếu ngươi cho chúng cơ hội, ngươi sẽ phát hiện chúng cũng không khác gì bọn người ở Thái Bình trấn," tiếng cười của Việt Tư Nam càng lúc càng lớn, "Không khác một chút nào."

"Một đám, đều hận không thể đưa ngươi lên thần đàn, gọi ngươi là tiên nhân, miệng kêu cảm kích, nhưng tất cả chỉ để ăn thịt ngươi, thiêu ngươi đến không còn một khúc xương. Một thế giới như vậy," Việt Tư Nam giương mắt nhìn về phía Phó Trường Lăng, "Có đáng để tồn tại không? Trường Lăng," Việt Tư Nam vươn tay, nhìn Phó Trường Lăng nói, "Theo ta đi."

"Chúng ta sẽ giết hết kẻ hại mẫu thân ngươi, diệt hết những kẻ độc ác đó, chúng ta sẽ thành lập một thế giới mới."

Việt Tư Nam nhìn hắn, trong ánh mắt nàng mang theo chấp nhất cùng si cuồng không thể nói rõ. Nàng nhìn mắt Phó Trường Lăng cứ như đang nhìn thấu qua hắn, để thấy người đã sớm không còn có thể chạm vào kia.

Phó Trường Lăng lẳng lặng nhìn Việt Tư Nam. Hắn cảm thấy thương hại nàng, lại cũng dâng trào sự khó chịu không hiểu nổi trong lòng. Ánh mắt Việt Tư Nam nhìn hắn mang theo vài phần nghi hoặc, lại có chút mờ mịt, sau một lúc lâu, nàng lẩm bẩm: "Ngươi không muốn đi với ta."

"Hắn sẽ không đi với ngươi."

Tần Diễn lạnh nhạt mở miệng, Việt Tư Nam nhìn về phía Tần Diễn, liền nghe y tiếp tục nói: "Trong lòng hắn phân rõ ân oán, cũng sẽ không đem yếu đuối của mình đổ cho người khác."


"Ngươi nói ai đem yếu đuối đổ cho người khác?"

"Ngươi nói năm đó, không có ai lên Thẩm Mệnh đài cứu người, nhưng ngươi không phải cũng ở đó sao?" Tần Diễn giương mắt, nhìn chăm chú vào Việt Tư Nam, "Không phải ngươi cũng bỏ mặc người sao?"

"Ngươi nghĩ mình hận thế nhân ư? Ngươi đây là hận bản thân mình."

"Nói bậy!"

Vừa dứt lời, một đợt ánh sáng phóng ngay tới Tần Diễn. Khuôn mặt y vẫn như thường, Phó Trường Lăng hô ra một tiếng "hộ", một lớp sáng vàng trong suốt liền che ở trước người Tần Diễn, chặn lại thuật pháp của Việt Tư Nam.

"Ngươi phản bội mẫu thân ngươi."

Việt Tư Nam quay đầu nhìn về phía Phó Trường Lăng, lẩm bẩm: "Ngươi cũng không quan tâm nàng, ngươi không nghĩ mình là hài tử nàng, sao ngươi dám đối xử với nàng như vậy?"

"Nếu mẫu thân ta còn sống," Phó Trường Lăng âm thầm khởi động pháp quyết, lạnh lùng nhìn chằm chằm Việt tư nam, "Người cũng sẽ không đồng ý để dì làm như vậy."

"Là vì y sao?"

Việt Tư Nam cứ như không nghe Phó Trường Lăng nói gì, nàng quay đầu nhìn về phía Tần Diễn, lẩm bẩm: "Đúng rồi, nhất định là vì y. Y là người Hồng Mông Thiên cung, y không thể để ngươi đi. Ta phải giết y......ta phải giết y!"

Vừa dứt lời, con rối bên cạnh liền vọt tới Tần Diễn. Y đẩy ghế đang ngồi ra về phía sau, trường kiếm trên tay đột ngột ra vỏ, y vừa đứng dậy đã lập tức chém một nhát thẳng về hướng Việt Tư Nam!

Việt Tư Nam phất tay áo, trong khoảnh khắc, vô số Trùng Nhân Ngẫu từ bên ngoài ùa vào bò thẳng về hướng Tần Diễn. Phó Trường Lăng quăng Thanh Cốt Phiến lên không trung, vừa ong ong đọc chú ngữ, vừa vẽ pháp trận. Pháp trận ở dưới chân Tần Diễn từ từ hiện ra, xung quanh hai người đều là kim tự, nối liền nhau tạo thành một kết giới, che chở họ khỏi đám trùng rối đang điên cuồng lao đến.

Phó Trường Lăng bày trận, Tần Diễn dùng kiếm ép sát Việt Tư Nam. Nàng vội vàng thối lui, con rối cầm khảm đao vọt tới, đuổi theo Tần Diễn.

Di chuyển của con rối nhanh hơn Việt Tư Nam nhiều, toàn thân nó đều là vũ khí, cánh tay đầy lưỡi đao sắc bén, tuy rằng mũi kiếm nhỏ, nhưng lại linh hoạt vô cùng.

Nó nhanh, kiếm Tần Diễn cũng rất nhanh, Tần Diễn khống chế kiếm trong phạm vi hẹp, vậy nên phát huy tốc độ của mình đến cực hạn. Con rối bị y bức đến mức bại lui liên tục, Tần Diễn vô cùng bình tĩnh, bức con rối thối lui về phía sau đang có Việt Tư Nam. Lập tức có rất nhiều sợi tơ xuất hiện trong tay nàng, chẳng mấy chốc, đỉnh đầu đối phương có rất nhiều Trùng Nhân Ngẫu rơi xuống, chúng kết thành kiếm trận, vọt thẳng về hướng Tần Diễn ép sát y. Trường kiếm trong tay Tần Diễn vừa xược qua, tựa như gió thổi lá bay, một kiếm cuốn hơn mười Trùng Nhân Ngẫu vào trong lốc, sau đó linh khí bạo trướng, thổi văng chúng đi xa. Việt Tư Nam cũng sử dụng linh lực, khiến cho mấy Trùng Nhân Ngẫu kia bị dội ngược lại về phía y, nhưng ngay lúc đó, một kiếm phóng xuyên không trung, đột ngột xỏ qua người Việt Tư Nam!

Việt Tư Nam khiếp sợ ngửa đầu, nhìn về phía Phó Trường Lăng đang cách đó không xa. Phó Trường Lăng còn đang tiếp tục vẽ trận pháp, đồng thời điều khiển kết giới, không ngừng chống đỡ mấy con rối trùng đang muốn đánh vào.

Trên trán hắn đã lấm tấm mồ hôi. Hắn nhìn chằm chằm Việt Tư Nam, Việt Tư Nam thong thả cúi đầu, nhìn trường kiếm cắm vào bụng nàng.

"Đàn...Tâm......"

Ngay lúc nàng gọi tên kiếm, Phó Trường Lăng chợt hét lớn: "Thiên địa nhập pháp, thập phương tru thần, đốt lửa!"

Lửa đột nhiên bốc lên từ dưới chân Tần Diễn, trong nháy mắt đã bao vây tất cả những con rối kia.

Mấy con rối này đều là đặc chế, vốn không sợ lửa thường. Thứ mà Phó Trường Lăng vẽ chính là Thiên Hỏa Chư Thần trận dùng để diệt chúng.

Trong khoảnh khắc, toàn bộ mộ thất rơi vào biển lửa. Việt Tư Nam cũng không ngoại lệ, nàng chậm rãi ngẩng đầu giữa biển lửa lớn như máu chảy, nhìn về phía Phó Trường Lăng. Phó Trường Lăng đi về hướng nàng, nhìn người đang nửa quỳ trên đất, thở dốc: "Dì Việt, ta không thể hại người vô tội. Nghiệp Ngục không thể mở."

Nói xong, hắn chậm rãi rút Đàn Tâm kiếm. Đàn tâm kiếm ra khỏi thân thể nàng, lại không hề dính nửa giọt máu. Phó Trường Lăng nhíu mày, liền nghe Việt Tư Nam nói: "Tại sao không thể mở Nghiệp Ngục?"

Phó Trường Lăng giương mắt nhìn nàng, Việt Tư Nam bị liệt hỏa đốt cháy, nhưng cơ thể nàng lại không hề có một chút thay đổi.

"Người Vân Trạch là người," nàng bật cười, "Còn Nghiệp Ngục là ma sao?"


"Trường Lăng," nàng thở dài ra tiếng, "Ta thật thất vọng về ngươi."

Cũng chính lúc đó, ngọn lửa trên người Việt Tư Nam nháy mắt nổ tung.

Phó Trường Lăng chưa kịp phản ứng, liền cảm nhận được một bộ bạch y che chắn cho mình, ngăn cách hắn khỏi toàn bộ liệt hỏa.

Lửa trận pháp này không thể tổn thương hắn, nhưng lửa trên người Việt Tư Nam là do chính nàng đốt lên, những ngọn lửa đó mang theo linh khí đụng vào người Tần Diễn, kiếm khí quanh thân y bạo trướng, khiến cho cả y và Phó Trường Lăng cùng bị đánh bay ra.

Phó Trường Lăng được Tần Diễn che chắn, lập tức liền khai pháp trận. Tuy vậy, Tần Diễn vẫn nôn ra một búng máu.

Sau đó không đợi bọn họ phản ứng, tiếng ầm ầm rung chuyển bắt đầu vang lên.

Phó Trường Lăng không hề do dự, đỡ Tần Diễn xông ra ngoài mộ thất.

Bọn họ vừa mới ra khỏi đã nghe thấy phía sau vang lên một tiếng động lớn, mộ thất ầm ầm sụp xuống, Tần Diễn thở hổn hển: "Minh Ngạn đâu?"

Phó Trường Lăng lúc này mới nhớ ra hắn, dùng thần thức xem xét xung quanh. Hắn lập tức phát hiện vị trí Thượng Quan Minh Ngạn, đặt Tần Diễn ở gần đó, sau đấy vọt tới đống phế tích của mộ thất, tay không nâng một hòn đá ném đi, đào ra Thượng Quan Minh Ngạn.

Trên người Thượng Quan Minh Ngạn có một tầng kết giới mỏng, thứ này đã bảo hộ hắn không bị đá rơi xuống làm bị thương, Phó Trường Lăng ôm hắn đặt bên cạnh Tần Diễn. Tần Diễn vừa uống dược xong, thấy hắn ôm Thượng Quan Minh Ngạn trở về, nhíu mày nói: "Không sao chứ?"

"Không sao."

Phó Trường Lăng một tay mở bình dược, đổ vào miệng Thượng Quan Minh Ngạn, trấn an Tần Diễn: "Chỉ hôn mê thôi."

Tần Diễn thở phào một hơi, gật gật đầu, Phó Trường Lăng giương mắt nhìn y: "Ngươi không sao chứ?"

"Không sao."

Phó Trường Lăng an tâm, không nhiều lời nữa. Hắn cúi đầu, vỗ mặt Thượng Quan Minh Ngạn, nhỏ giọng kêu: "Minh Ngạn? Thượng Quan Minh Ngạn?"

Gọi hai tiếng xong, bên cạnh bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân. Tần Diễn lập tức cầm kiếm, Phó Trường Lăng lạnh lùng quay đầu lại, liền thấy từ trong lùm cây bên cạnh, có người chậm rãi đi ra.

Bọn họ đều là thôn dân của Thái Bình trấn, động tác vô cùng chậm, trên mặt không hiện vui buồn, cứ như thi thể bò ra từ mộ đất.

Ban đầu chỉ có một người, sau lại mười người, dần dần, người càng lúc càng nhiều.

Bọn họ thong thả tiếp cận Tần Diễn, Phó Trường Lăng và Thượng Quan Minh Ngạn. Hai người phát hiện có gì đó không đúng. Những người này hình như đã không giống ngày thường nữa.

"Là con rối." Tần Diễn nhận ra, nhíu mày nói, "Việt Tư Nam đã biến họ thành con rối cả rồi."

Phó Trường Lăng không trả lời, hắn lẳng lặng nhìn mặt những người này. Bọn họ vẫn trông y như trước kia, không hề khác với những người Phó Trường Lăng đã thấy trong ảo cảnh.

Hắn nhìn những người này tới gần, nhịn không được nhớ tới những phần mộ đã thấy trong sương mù kia, nhớ tới tuổi tác Quan Tiểu Nương.

Mười chín năm trước, Quan Tiểu Nương đã mang dáng vẻ kia, sau đó bọn họ đến Thái Bình trấn, Quan Tiểu Nương vẫn giữ nguyên bề ngoài đó, nói cách khác ——

Ấn theo tính cách Việt Tư Nam, bọn họ có lẽ, đã chết từ lâu.


Nhưng bọn họ hiện tại vẫn còn khí tức người sống, có thần hồn người sống, rõ ràng là còn sống. Nói cách khác, bọn họ là con rối.

Việt Tư Nam biến bọn họ thành con rối, ở đây chờ mười chín năm, giờ lại thả bọn họ ra, là vì cái gì?

Trong nháy mắt, Phó Trường Lăng đột nhiên ngộ ra.

Có lẽ, Việt Tư Nam, muốn để hắn báo thù.

Muốn hắn thay Lận Trần báo thù này.

Cho nên nàng mới biến bọn họ thành con rối chờ ở đây, cho nên mới dụ hắn vào trấn, tạo ra tử cục tương tự Lận Trần năm đó, làm mọi người giết hại lẫn nhau trong Thái Bình trấn.

Mục tiêu của Việt Tư Nam chưa bao giờ là Việt Tư Hoa. Từ lúc bắt đầu, nàng chỉ muốn Phó Trường Lăng nhìn thấy nhân tâm trên đời ác độc tới dường nào, muốn hắn phải tự ra tay báo thù cho mẫu thân hắn.

Những người này sống không bằng chết mười chín năm, chờ ngày hôm nay được giải thoát.

Phó Trường Lăng không nói gì, hắn nhìn người xuất hiện càng lúc càng đông.

Sau một hồi, hắn rốt cuộc lên tiếng.

"Sư huynh," Phó Trường Lăng duỗi tay rút kiếm, bình tĩnh nói, "Ngươi nghỉ ngơi trước đi."

Tần Diễn nhíu mày, y lập tức hiểu Phó Trường Lăng đang muốn làm gì. Trong khoảnh khắc Phó Trường Lăng đứng dậy, y giơ tay túm chặt lại tay hắn, nhìn chằm chằm Phó Trường Lăng, nhắc nhở: "Bọn họ đều là phàm nhân."

Phó Trường Lăng ngước đầu nhìn y: "Bọn họ đều là hung thủ giết mẫu thân ta."

"Ngươi đã nói ngươi sẽ không đi theo Việt Tư Nam."

"Ngươi cũng đã nói," Phó Trường Lăng nhìn Tần Diễn, nghiêm túc mở miệng, "Ta ân oán phân minh."

Tần Diễn không biết nên nói gì nữa, chỉ có thể nắm chặt lấy Phó Trường Lăng.

"Sư huynh, kỳ thật có một câu, Việt Tư Nam nói không sai," Phó Trường Lăng cười cười, "Người không nhất định là người, ma cũng không nhất định là ma."

"Quan trọng nhất, là kiếm trong tay hắn."

"Tựa như đời trước, tuy ngươi là Tuế Yến Ma Quân," Phó Trường Lăng chăm chú nhìn y, trong mắt mang theo vài phần hoài niệm, "Nhưng so với tiên nhân, ngươi lại càng giống tiên nhân hơn họ."

"Ngươi không thể giết phàm nhân."

Tần Diễn nhìn chằm chằm hắn, hấp tấp nói: "Nếu để người khác biết được......"

"Thì họ sẽ gọi ta là ma."

"Phó......"

Nói còn chưa dứt lời, Phó Trường Lăng giơ tay dán một trương Định Thân phù lên người Tần Diễn, khiến y trừng lớn mắt.

Phó Trường Lăng chậm rãi kéo cổ tay đang nắm lấy mình của Tần Diễn xuống, hắn đưa lưng về phía dân chúng đang lững thững đi về phía hắn, thì thào: "Có đôi lúc, tay không thể tránh dính máu. Sư huynh, ta biết ngươi lương thiện, ngươi trừ bạo giúp kẻ yếu, sẽ không tán thành quyết định của ta. Nhưng mà lấy ơn báo oán..."

Trấn trưởng ung dung giơ cục đá, muốn nện xuống đầu Phó Trường Lăng. Phó Trường Lăng nhẹ nhàng cười, "Thì phần ơn ấy nên được ai trả?"

Vừa nói xong, hắn chợt xoay người, trường kiếm xẹt qua cổ trấn dân đó, máu tươi bắn vung lên đất.

Tần Diễn cảm nhận được có máu vẩy lên mặt mình, sau đó liền thấy Phó Trường Lăng đi thẳng về hướng những người kia.


Những người đó như phát điên lao về phía hắn, hắn cũng không dùng bất kì thuật pháp nào, chỉ giống như một người thường, vung kiếm chém đổ bức tường người trước mặt.

Máu nhuốm cỏ khô, tiếng chấn trời xanh. Tần Diễn nhìn vô số người lao vào tấn công Phó Trường Lăng, rõ ràng hoàn toàn chỉ là một bên tàn sát, nhưng ở trong lòng Tần Diễn, lại làm y cảm thấy vô cùng bất an, bất an hơn hết thảy những lần y đã phải chứng kiến Phó Trường Lăng gặp nạn trước đây.

Một khắc đó, thứ y thấy trên người Phó Trường Lăng không chỉ là hắn, mà dường như còn cả hình bóng Tần Diễn 20 tuổi năm ấy.

Tần Diễn 20 tuổi, tay cầm lưỡi kiếm sắc bén, lần đầu chém phàm nhân, lần đầu giết tu sĩ, đi theo ma tu vào Phó gia, cắm mũi kiếm bén nhọn vào ngực Phó Trường Lăng.

Vô luận là đúng hay sai, vì nguyên nhân gì, y cũng không còn bất kì đường lui nào nữa.

Nỗi lòng Tần Diễn hỗn loạn, cảm giác bên trong kinh mạch đang cuồn cuộn khí huyết. Y nhìn Phó Trường Lăng vung kiếm xẹt qua cổ người cuối cùng, sau khi người kia ngã xuống, Phó Trường Lăng đứng ở trong đám người, lẳng lặng đứng yên thật lâu.

Hắn cũng không biết tại sao trong lòng mình bây giờ lại trở nên vô cùng tỉnh táo, trong nháy mắt, hắn đột nhiên hiểu vì sao Tần Diễn đời trước làm như vậy.

Dù hắn cũng không biết Tần Diễn đời trước rốt cuộc tại sao lại nhập ma, cũng không biết ai đã nói cho y chuyện cũ Phó gia, khiến cho y không tiếc vứt bỏ hết thảy mà huỷ hoại Phó gia, càng không biết y rốt cuộc tại sao lại trở thành Tuế Yến Ma Quân.

Nhưng vận mệnh chú định lại khiến hắn cảm giác được tâm cảnh Tần Diễn lúc này.

Thành tiên thành ma, tựa hồ như cũng không phải là vấn đề lớn.

Hắn đứng tại chỗ trong chốc lát, quay người lại nâng tay, ánh sáng màu đỏ nhẹ nhàng bọc lên người Tần Diễn.

"Sư huynh, một khắc sau, Định Thân phù sẽ mất hiệu lực, ngươi mang Minh Ngạn đi tìm Vân Vũ đi."

"Ta giết nhiều người như vậy," Phó Trường Lăng cười khẽ, "Phạm vào quy tắc của Hồng Mông Thiên cung. Ta biết ngươi sẽ không tha thứ cho ta, vậy nên ngươi nhớ tự chăm sóc mình cho tốt."

Phó Trường Lăng lẳng lặng nhìn Tần Diễn, sau một hồi, hắn cười cười: "Ta phải đi rồi."

Nói xong, hắn xoay người sang chỗ khác, rút kiếm rời đi.

Tần Diễn nhìn theo bóng lưng hắn, toàn bộ linh khí đều phóng vào Định Thân phù, sau đó đột nhiên nôn ra một búng máu. Y quát to: "Phó Trường Lăng!"

Phó Trường Lăng dừng bước chân, hắn kinh ngạc quay đầu lại, liền thấy Tần Diễn cầm trường kiếm, chống đỡ bản thân, khó nhọc đứng dậy. Y nhìn chằm chằm hắn: "Ai cho phép ngươi đi?"

"Sư huynh," Phó Trường Lăng cười khổ, "Dù ngươi có muốn thanh lý môn hộ, cũng không cần sốt ruột đến vậy chứ?"

Tần Diễn không nói gì. Y nhìn Phó Trường Lăng, khẽ thở dốc.

Phó Trường Lăng nhìn người trước mặt, nhìn ra khẩn cầu trong mắt Tần Diễn, nhìn ra sự mềm yếu của y. Hắn nhìn y khàn khàn mở miệng nói với hắn: "Ta mang ngươi về."

Phó Trường Lăng sững sờ tại chỗ, ánh mắt không thể tin nổi mà nhìn Tần Diễn: "Sư huynh, ta đã giết người."

"Thì sao?!"

Tần Diễn hét lớn: "Ngươi giết bọn họ là vì thiện, không phải vì ác!"

"Trường Lăng," Tần Diễn run rẩy vươn tay, "Tần Diễn đời trước không có ai dạy y quay đầu lại, nhưng ngươi kiếp này, còn có ta bên cạnh."

"Trường Lăng," Tần Diễn gắng gượng nở ra một nụ cười, "Sư huynh mang ngươi về nhà."

- -----------------------

Lời Editor:

;;;;;; A ;;;;; Về nhà, về nhà với sư huynh đi.

Quan Oánh Oánh có phải con nhà Quan này thật không hay là bà Tư Nam nhỉ =)))) tại giờ bị điều khiển cả thì muốn nói xạo gì chẳng được, như vậy là hợp lý nhất rồi (?)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận