Phó Quân lạnh lùng ngước mắt, quét mọi người một vòng, nói không nên lời mỏng lạnh:
"Tra đi.
"
Bóng đêm dần buông, trong Tuy Hợp Viện, Chu Uẩn khẽ nhích lại gần phía sau, tầm mắt nhẹ nhàng đảo qua mọi người, đột nhiên ánh mắt khẽ nhúc nhích.
Từ thị cư nhiên không ở đây?
Lưu thị vẫn luôn hơi cúi đầu, khiến người ta không nhìn ra được thần sắc của nàng.
Chu Uẩn phát hiện rất nhiều người như có như không mà đều đang đánh giá Mạnh An Du, hơi sửng sốt, mới phản ứng lại đây, cái giếng cạn này liền ở ngay bên Tuy Hợp Viện.
Người chết ở giếng cạn, khó tránh khỏi sẽ khiến người ta nghi ngờ người phụ cận Mạnh An Du.
Mạnh An Du hiển nhiên cũng phát hiện ra ánh mắt của người khác, sắc mặt trong phút chốc trở nên thật là khó coi.
Vốn dĩ sân bên cạnh có người chết đã đủ đen đủi, hiện giờ còn bởi vậy mà chọc hiềm nghi, nàng làm sao không tức giận?
Nhưng nàng cũng đoán được ra hôm nay là người cố ý vì chuyện này, tay khẩn ấn ghế bành, nhưng thật ra cũng cắn răng nhẫn nại xuống, không có hành động thiếu suy nghĩ.
Nửa khắc chung sau, Tiểu Đức Tử khom người đi vào, trong tay tựa như cầm thứ gì đó: "Vương gia, nô tài ở trong giếng vớt ra một túi thơm cùng một cây ngọc trâm.
"
Túi thơm cũng bị ngâm hồi lâu, màu sắc trở nên tối tăm khó coi, hoa văn thêu trên mặt đều dính bùn đất, tỏa ra một mùi hôi khó chịu.
Mọi người ngẩng đầu nhìn, Chu Uẩn cũng không ngoại lệ, nhưng trong lòng nàng lại tò mò, rốt cuộc túi thơm này là Từ thị vô tình đánh rơi, hay là Lưu thị âm mưu?
Nàng không dấu vết nghiêng đầu nhìn lại, liền thấy sắc mặt Lưu thị thoáng qua khó coi, kinh ngạc xen lẫn hoảng hốt, sau đó siết chặt khăn tay.
Chu Uẩn thu thu mắt, đây là phản ứng gì?
Ngay lúc này, Tiểu Đức Tử dừng lại, hình như có chút do dự, hắn do dự nhìn Chu Uẩn liếc mắt một cái.
Mọi người kinh ngạc, ánh mắt Chu Uẩn hơi ngưng, đầu ngón tay khẽ chạm vào ly trà trên bàn, trong lòng cảm xúc muôn vàn, nhưng trên mặt không lộ ra chút biểu cảm nào, nhíu mày hừ lạnh: “Xem bổn phi làm gì?”
Tiểu Đức Tử cúi đầu: “Túi thơm này bên trong thêu hình cánh hoa mai nhỏ, còn có vài viên trân châu tẩm hương hồng ngọc.
”
Giọng nói vừa dứt, Chu Uẩn liền đoán được hắn vì sao muốn do dự nhìn mình.
Chu gia đích nữ yêu thích hoa mai, ở Trường An thành không phải là bí mật, thậm chí Trân quý phi còn cố ý vì thế thỉnh Thánh Thượng ở Sư Tiêu Điện sau trồng một mảnh rừng hoa mai, Chu Uẩn mỗi năm hoa mai nở rộ đều sẽ tiến cung tiểu trụ.
Nếu chỉ là cánh hoa mai, cũng không thể khiến người trực tiếp nghi ngờ đến nàng, nhưng trân châu tẩm hương hồng ngọc này, không nói là quý giá vô cùng, muốn làm thành cũng phải tốn nhiều thời gian và công sức, không phải ai cũng có.
Chu Uẩn trầm mặt, không biết là người nào, thế nhưng lại đem tính kế sử dụng lên người nàng.
Nàng chưa nói gì, liền nghe thấy Lạc Thu Thời thấp giọng kinh ngạc mà “A” một tiếng, Chu Uẩn nghiêng đầu nhìn qua, đối mặt với ánh mắt của Lạc Thu Thời, nở một nụ cười: “Lạc trắc phi dường như đối với chuyện này có chút hiểu biết?”
Lạc Thu Thời cắn cắn môi, hình như có chút ngượng ngùng, toàn là kiều tiếu, nàng cúi đầu: “Th·iếp thân nhớ rõ, Chu tỷ tỷ ngày xưa dường như thích cho vào túi thơm chút hồng ngọc hạt châu.
”
Hương châu đều được tẩm trong hương liệu lâu ngày, hương khí lắng đọng lại không nồng đậm, rất được các nữ tử thế gia yêu thích, nhưng có chút phiền phức, mà Chu Uẩn thiên vị màu đỏ, nên hương châu cũng phải là hồng ngọc sũng nước.
Chu Uẩn ngước mắt, hỏi lại một câu: “Thì sao?”
Lạc Thu Thời giả vờ ngạc nhiên, vội vội lắc đầu, lại lộ ra chút ủy khuất:
“Thiếp chỉ nghe nói túi thơm này đặc biệt giống với túi thơm mà tỷ tỷ Chu thường đeo trước đây, nên mới nói vậy, tỷ tỷ Chu đừng hiểu lầm.
”
Nàng ngừng lại, từ từ thêm một câu, như là khó hiểu nghi hoặc: “Không biết Chu tỷ tỷ hiện giờ còn đeo túi thơm như thế không?”
Chu Uẩn ánh mắt hơi trầm, vừa muốn nói gì, Phó Quân bỗng nhiên cắt ngang lời hai người, bình đạm mở miệng: “Vật gì khác?”
Lại là trực tiếp lướt qua chuyện túi thơm, không đề cập tới.
Lạc Thu Thời đầu ngón tay bất động, bất quá chỉ vào phủ trước nàng nửa tháng, khác biệt liền lớn như vậy sao?
Chu Uẩn cũng sinh kinh ngạc, nàng khó khăn lắm rũ mắt, ngón tay nhẹ nhàng niết ở vòng eo túi thơm, mặt trên thêu mấy cái hồng mai, bên trong tẩm hương hồng ngọc hạt châu, tán nhàn nhạt mai hương.
Nàng đột nhiên nhớ tới, phía trước ngày nọ ban đêm, ở lúc tình thâm, Phó Quân bỗng nhiên chui đầu vào cổ nàng, khàn giọng hỏi nàng dùng hương gì?