Nàng bị bức đến ý thức mơ hồ, đứt quãng nói ra chuyện hạt châu hồng ngọc.
Phó Quân rõ ràng biết trong túi thơm của nàng có hương châu.
Nhưng việc này chỉ có người quen thuộc mới có thể biết, Chu Uẩn không dấu vết nhíu mày, trong phủ này người nàng quen biết chỉ có Lạc Thu Thời, nhưng Lạc Thu Thời mới vừa vào phủ hôm nay.
Cái túi thơm kia vừa nhìn liền biết là rơi vào giếng cạn vài ngày.
Bỗng chốc, Chu Uẩn nhớ ra điều gì, nàng nheo mắt, ngẩng đầu nhìn về phía Phương Nhược.
Phương Nhược cúi đầu, vội vàng hoảng loạn mà cúi đầu.
Chu Uẩn siết chặt khăn tay, nếu nói trong phủ này còn có ai có thể biết được trong túi thơm của nàng sẽ có hạt châu hồng ngọc, chỉ có thể là Phương Nhược.
Rốt cuộc hai người từng ở chung một phòng gần nửa tháng.
Người cẩn thận, có thể phát hiện ra một ít。
Ánh mắt nàng hơi lạnh, tâm tư quay cuồng, không tiếng động thu hồi tầm mắt.
Tiểu Đức Tử hơi kinh ngạc, vội vàng cúi đầu, dâng lên một vật khác là ngọc trâm.
Tâm tư Chu Uẩn còn chưa thu liễm, liền nghe Tiền thị kêu lên kinh ngạc: “Này không phải ngọc trâm của Từ tỷ tỷ sao?”
Giọng nói vừa dứt, khi Phó Quân ngước mắt nhìn sang, nàng mới vội vàng che miệng, thấp giọng biện minh: “Có lẽ thiếp nhìn lầm rồi.
”
Trương Sùng liếc mắt, vội vàng cúi đầu.
Đây là nhìn lầm chỗ nào?
Năm trước khi, gia cố ý ban thưởng cho hậu viện, ngọc trâm này vẫn là hắn tự mình phân phó Tiểu Đức Tử đưa đi Minh Toái Viện.
Phó Quân nhìn chằm chằm ngọc trâm, ánh mắt trầm mặc, Lưu thị lúc này mới nói một câu: “Gia, trong này có lẽ có gì hiểu lầm, Từ tỷ tỷ tin phật thiện tâm, như thế nào có thể nhẫn tâm như vậy, không bằng thỉnh Từ tỷ tỷ lại đây một chuyến?”
Nghe được câu này, có mấy người không khỏi khẽ nhíu mày.
Lời này mang ý chụp mũ quá tàn nhẫn, đã nói Từ thị tin phật, lại nói lòng dạ tốt, những câu giải thích này, nếu không phải Từ thị tốt, mà việc làm này quả thật là do Từ thị làm, trong lòng Vương gia tất nhiên sẽ sinh ra ghét bỏ.
Thế gian này nào có nam nhân sẽ thích nữ tử ác độc?
Kỳ thật trong lòng Lưu thị cũng có chút hoảng loạn, nàng không nghĩ tới sẽ đột nhiên xuất hiện một cái túi thơm, cũng không hiểu là người nào chuẩn bị ở sau.
Vì sao lại nhằm vào trắc phi mà đi?
Nếu hôm nay nàng làm hỏng việc, khiến trắc phi chọc hiềm nghi, mưu đồ liên minh cùng trắc phi của nàng chỉ sợ là muốn thất bại.
Mọi người đang trầm mặc, Phó Quân lên tiếng:
“Mang nàng ta lại đây.
”
Chu Uẩn gom lại áo choàng, khó khăn ngước mắt nhìn Phó Quân, không biết hắn tính toán làm sao bây giờ?
Truy nguyên lại, vẫn là như đối với nàng giống nhau, lướt qua không hỏi?
Nàng chưa trang điểm, ban đêm càng lạnh, nước trà trong ly đã sớm nguội lạnh, hiện giờ tình cảnh này cũng không ai sẽ cho nàng đổi ly trà nóng, sắc mặt Chu Uẩn lạnh đến có chút trắng bệch.
Minh Toái Viện cách Tuy Hợp Viện không xa, gần như mười lăm phút sau, Từ thị mới được người đỡ tiến vào.
Nàng khoác áo choàng, trên mặt còn lộ ra vẻ tiều tụy nhợt nhạt của bệnh trạng, liếc mắt nhìn chỉ toàn là nhu nhược, nàng hẳn là biết được đã xảy ra chuyện gì, sau khi tiến vào, liền thấp thấp cúi người hành lễ, ho nhẹ một tiếng, nhu nhu mà nói: “Thiếp thân xin thỉnh an Vương gia.
”
Phó Quân không kêu nàng ta đứng lên, chỉ vào ngọc trâm, bình đạm hỏi nàng:
“Ngươi có nhận ra nó không?”
Từ thị khẽ khom người, ngước mắt nhìn món đồ trong tay tỳ nữ, lộ ra vẻ kinh ngạc.
Nàng nhíu mày, giọng điệu mềm mại: “Tất nhiên là nhận ra, đây là món quà mà Vương gia ban cho thiếp năm trước.
”
Nàng khẽ lắc mình, cố tỏ ra bình tĩnh: “Món ngọc trâm này thiếp đã đánh mất một thời gian, tìm mãi không ra, sao lại ở đây?”
Phó Quân rũ mắt, nhìn chằm chằm nàng một hồi lâu mới nói:
“Bản vương cũng muốn biết nó ở đây thế nào.
”
Nghe những lời này, Chu Uẩn thấy thân mình Từ thị khẽ run lên, ngước mắt nhìn Phó Quân với vẻ ngơ ngẩn, đôi mắt hơi đỏ hoe, như đang thương tâm.
Nàng cắn môi, giọng điệu mềm mại: “Gia không tin thiếp sao?”
Chu Uẩn giật mình, đưa tay sờ sờ bên tai, nơi có chút tê dại.
Khó trách nữ tử Giang Nam xưa nay được nhiều người yêu thích, giọng nói ngọt ngào, êm ái này khiến trái tim người ta tan chảy, ai có thể nỡ bỏ rơi nàng?
Cách làm vẻ ta đây này không hiểu sao lại khiến người ta thương cảm.
Chu Uẩn nhấp một ngụm trà lạnh, rùng mình một cái, mới tỉnh táo lại.
Ai ngờ vừa cử động, Phó Quân liền nhíu mày nhìn sang, không rõ cảm xúc ra sao, chỉ nhàn nhạt phân phó một câu:
“Đổi trà nóng cho trắc phi.
”